Q1 - Chương 2: Dự định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Dự định

Tố Quân vốn cho rằng Tử Anh và Đường Vũ chỉ thỉnh thoảng  mới đến quán dì Trương uống trà sữa thôi. Nhưng với tần xuất cứ  đều đều bốn lần trên tuần thấy mặt hai người đó trong quán  thì cô đã sớm đánh bay suy nghĩ này. Đường Vũ còn nói với cô  rằng tuần trước họ bận chuẩn bị tiết mục cho lễ kỉ niệm thành lập trường nên mới không đến được, chứ bình thường họ hay xuất  hiện ở đây lắm, nếu không uống trà sữa thì có thể giúp dì Trương hoặc chơi với Mẫn Mẫn. Tất nhiên, việc này cũng giúp cho  mối quan hệ giữa Tố Quân với Đường Vũ và Tử Anh cứ thế thẳng  tắp bay lên. Họ càng ngày càng thân thiết hơn. Hai người kia chia sẻ với Tố Quân rất nhiều chuyện về bản thân, gia đình hay  bạn bè. Mà cô cũng kể cho họ nghe không ít những câu chuyện  mình biết, thế nhưng những câu chuyện này thường không mấy liên  quan tới chính cô. Không phải cô không tin tưởng họ, chỉ là cô  không có thói quen nói quá nhiều về bản thân mình mà thôi. Hơn  nữa, cô nghĩ ba người họ cũng chưa thân đến mức như vậy. Sự  phòng bị của một cô gái nhỏ quá mức khép kín và sớm trưởng  thành như Tố Quân không phải chỉ một vài cuộc trò chuyện đơn  giản là đánh đổ được. Dù vậy, cô vẫn luôn hi vọng có thể thả  lỏng bản thân và tiếp nhận họ. Bởi vì trong thâm tâm, cô thực sự quý mến Đường Vũ và Tử Anh.

oOo

– Vẫn hương vị cũ chứ? Một sô cô la và một bạc hà?

Tố Quân tươi cười nhìn hai vị khách trạc tuổi mình.

– Vâng ạ!

Tử Anh ngay lập tức đáp. Đường Vũ ngồi đối diện cô nhóc cũng vội lên tiếng:

– Tố Quân, cốc của tớ nhớ cho thêm trân châu nhé!

– Đường Vũ, sao anh có thể nói như thế chứ? Chưa gì đã lộ rõ bản chất tham ăn của mình ra rồi!

Tử Anh xẵng giọng.

– Gì chứ? Tại anh thích ăn trân châu mà, đã thích thì phải nhích  thôi. Em đừng nghĩ dùng kế khích tướng có thể đả kích được anh.

– Ai thèm đả kích anh chứ?

– Em chứ ai!

– Anh...

– Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Tớ sẽ thêm trân châu cho cả hai, OK?

Tố Quân ngay lập tức lên tiếng trước khi cuộc khẩu chiến có  dấu hiệu bùng nổ. Mặc dù thấy họ như thế rất đáng yêu nhưng  đôi lúc cũng khiến cô đau đầu kinh khủng. Sao họ có thể suốt  ngày chí chóe như vậy? Chẳng lẽ đây là phương thức giao lưu  tình cảm đặc biệt của những người ưa nói nhiều?

Đường Vũ và Tử Anh thấy Tố Quân như vậy thì vội cười cầu  hòa. Nhìn hai người nào đó bày ra vẻ mặt cún con vô tội, Tố Quân chỉ có thể tặc lưỡi cho qua và xoay người về phía quầy. Gần  đây, cô bắt đầu học cách pha trà sữa. Những lúc dì Trương không  có ở quán, cô thường kiêm luôn công việc của dì.

Nhìn Tố Quân thành thục pha trà sữa, Tử Anh chống cằm ra vẻ nghiền ngẫm:

– Đường Vũ, anh nói xem, có phải chị Tố Quân rất giống một người không?

– Em muốn nói đến Ngô tổng mặt than ngàn năm của chúng ta sao?

– Hì hì, chính xác. Cho anh một like!

Tử Anh hướng về phía Đường Vũ bật ngón cái. Đường Vũ nhún  vai, quả thật, tuy tính cách hai người đó không quá giống nhau  nhưng cảm giác mà họ tạo ra cho người khác lại rất tương đồng.  Đó là loại cảm giác lạnh nhạt, xa cách, bình đạm với tất cả  mọi thứ. Có lẽ, chỉ những người mà họ đặt trong lòng mới có  thể cảm nhận được hết trái tim ấm áp ngọt ngào của họ mà  thôi.

Cạch!

Một tiếng động nhẹ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Đường Vũ. Ngoài cốc trà sữa quen thuộc, trước mặt cậu bây giờ là  một đĩa bánh quy rất đẹp mắt. Cậu và Tử Anh khó hiểu nhìn  đĩa bánh rồi lại nhìn Tố Quân.

– Hôm qua tớ có làm một ít bánh quy. Hai cậu ăn thử xem thế nào?

Tố Quân hồi hộp nói, ánh mắt sáng lên đầy mong chờ. Đây là  loại bánh mà cô mới tập làm không lâu. Mẻ bánh này cô cố ý  làm riêng cho Tử Anh và Đường Vũ, không biết họ có thích không  nữa.

Đường Vũ cười hì hì cầm một mẩu bánh quy ăn thử. Sau đó thì...

– U oa, ngon quá!

– Thật không?

Tố Quân và Tử Anh đồng thanh hỏi. Đáp lại họ là cái gật  đầu chắc nịch của Đường Vũ. Tử Anh thấy vậy thì thích thú cắn  một miếng từ mẩu bánh quy nhỏ trên tay.

– Oa, ngon thật đó, ngon không khác gì bánh ở tiệm luôn!

Cô nhóc thốt lên kinh ngạc. Tố Quân nghe thế thì nở một nụ cười rạng rỡ. Họ thích bánh của cô khiến cô rất vui.

– Bánh này thật sự do cậu làm đó hả?

– Ừ.

– Chị Tố Quân vừa xinh đẹp dịu dàng, lại vừa biết làm bánh. Chị là số một luôn đó!

Tử Anh bắt đầu tung hô. Đường Vũ ngay lập tức trêu chọc cô bé:

– Tử Anh, em muốn ăn thêm bánh thì cứ việc nói thẳng.

– Hứ, em đang thay anh nói ra nỗi lòng của mình đấy!

– Có thật không vậy?

– Tất nhiên là thật rồi.

Cứ thế, ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện với nhau vô  cùng vui vẻ. Sau hôm ấy, Đường Vũ và Tử Anh còn thỉnh thoảng  mè nheo đòi ăn bánh Tố Quân làm. Cô cũng không phiền hà gì về điều  đó. Bản thân cô yêu thích nấu nướng, lúc rảnh rỗi vẫn thường lăn xả vào  bếp làm thử đủ các món, đôi khi còn kiêm cả làm bánh nữa. Thế nên nếu  bàn về vấn đề tay nghề nấu ăn của Tố Quân thì thực sự là không có gì để  chê.

oOo

Một buổi sáng đầu tháng năm, Tử Anh và Đường Vũ tiếp tục "đóng đô" ở  quán trà sữa như mọi khi. Cả hai người không ngừng ghi ghi chép chép gì  đó cực kì tập trung.

– Sao cứ thấy là lạ thế nhỉ! Rốt cuộc là sai chỗ nào?

Đường Vũ nhăn nhíu mặt mày nhìn bản ký âm trong tay. Đây là bài tập thanh nhạc mà thầy Vương giao cho cả lớp.

– Vậy cậu thử xem lại chỗ này xem!

Một ngón tay thon dài trắng muốt chỉ vào khuông nhạc thứ ba trên tờ  giấy. Không biết từ lúc nào Tố Quân đã đi đến bên cạnh cậu. Đường Vũ nhìn chằm chằm vào chỗ Tố Quân vừa chỉ, sau đó thì không khỏi thốt lên:

– A, đúng là chỗ này!

Cậu nhóc ngay lập tức tẩy tẩy xóa xóa rồi cắm cúi làm tiếp.

– Tố Quân, chị cũng học thanh nhạc sao?

Tử Anh kinh ngạc nhìn cô gái tóc thắt bím đang đứng gần họ. Đối với  những người không có kiến thức âm nhạc, họ còn không thể nhận biết được  hết những kí hiệu đơn giản trong một văn bản nhạc, đừng nói đến chuyện  vừa liếc qua đã hiểu giống như Tố Quân. Nhưng mà, Tử Anh chưa bao giờ nghe cô kể đã từng học qua nhạc lí.

– Ừm... trước đây chị cũng từng học một chút!

Tố Quân hơi ngập ngừng, dường như cô không muốn nhắc đến chuyện đó.  Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Tử Anh reo vang khiến cả ba giật  mình. Cô bé vội vàng nghe máy.

– A lô!

[...]

– A, thật sao? Vậy là chị quản lí đồng ý cho chị Tố Quân của em đi cùng rồi sao? Tốt quá!

[...]

– Hì hì, anh yên tâm! Tụi em không phá phách gì đâu. Cám ơn anh nhiều nha! Yêu anh nhất! Moah...

Tử Anh hôn gió một cái, chưa đợi đầu dây bên kia cằn nhằn xong đã tắt máy. Cô bé quay nhìn Tố Quân đầy mong đợi.

– Chị Tố Quân, chị cũng biết em và anh Đường Vũ đang là thực tập sinh của một công ty giải trí đúng không?

– Ừ.

Tố Quân ngơ ngác gật đầu. Quả thật Tử Anh và Đường Vũ đã cho cô biết chuyện này từ lâu, không biết tại sao bây giờ lại nhắc đến.

– Công ty đó tên là TF Entertainment, đây chính là công ty quản lí của nhóm nhạc TFBOYS đang nổi đình nổi đám hiện nay đó!

Đường Vũ nói xen vào.

– TFBOYS? A, đó có phải là nhóm ba người thường có mấy MV về thanh xuân gì đó trên ti vi không?

Tố Quân thốt lên. Từ lúc chuyển đến Trung Quốc, cô không quan tâm đến âm nhạc nhiều như trước nữa. Nhưng ba chàng trai kia cũng quá nổi tiếng, xuất hiện trên truyền hình liên tục như thế, cô không muốn biết cũng khó.

– Đúng rồi, đúng rồi! Chính là họ đó chị. Chị thấy họ thế nào? Rất đẹp trai phải không? Họ là thần tượng của em đó. Đội trưởng của nhóm là Vương Tuấn Khải, là anh chàng cao nhất nhóm, có đôi răng khểnh duyên ơi là duyên ấy. Còn có Vương Nguyên nhi nữa, trắng trắng mềm mềm, moe hết phần của thiên hạ. Rồi còn cả Dịch Dương Thiên Tỉ nữa, vừa đẹp trai vừa nhảy giỏi, cười lên cái là ngọt rụng tim luôn. Mấy người đó mới nhìn qua thì lóng la lóng lánh, biết họ rồi thì mới thấy họ lầy lội ra sao. Em kể chị nghe nhé, có một lần...

Tố Quân há miệng nghe Tử Anh thao thao bất tuyệt. Cái gì vậy trời? Đây là chuyện mà họ muốn nói với cô sao?

– TRIỆU - TỬ - ANH!

Đường Vũ không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau cô bé. Cậu gằn từng tiếng một khiến cô bé thoáng run một cái.

– Làm cái gì vậy? Em đang nói chuyện với chị Tố Quân mà!

Tử Anh cố nói cứng.

– Em vào ngay chủ đề chính cho anh. Là ai nói với anh muốn tự mình thông báo với Tố Quân nếu thành công hả?

Đường Vũ trừng mắt. Cô nhóc này lạc đề cũng quá xa rồi đấy! Tại sao lúc cô ở cùng thần tượng thì không sao, vậy mà khi nhắc đến TFBOYS với người khác thì lại kích động đến mức nói mãi không dứt thế?

– Em chỉ muốn phổ cập kiến thức âm nhạc Trung Quốc cho chị ấy thôi mà.

Tử Anh bĩu môi không cam chịu. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Đường Vũ thì cô bé đành phải ho khan hai tiếng, cố ra vẻ nghiêm túc dù rằng nó vô  cùng cọc cạch với tính cách của cô.

– E hèm, chuyện là như thế này, sắp tới TFBOYS có một buổi giao lưu với các em nhỏ tại một cô nhi viện. Vì là hoạt động kín nên công ty quyết định cho một số thực tập sinh đi cùng để học hỏi, cọ xát. Em và anh Đường Vũ đã xin cho chị một suất rồi!

– Cái gì?

Tố Quân thiếu chút nữa là hét lên. Sao họ có thể...

– Chuyện này... chuyện này không được. Chị không phải thực tập sinh của công ty, cũng không có nhiệm vụ gì ở đó, sao có thể mặt dày mà đến. Một  suất đó để cho thực tập sinh khác đi có phải hơn không? Hơn nữa em và Đường Vũ không nói với chị một tiếng nào mà đã quyết định như vậy cũng là quá tùy hứng rồi. Nếu như chị kiên quyết không đi hoặc hôm đó có việc bận thì hai người tính sao?

Tố Quân nhíu mày không đồng ý, trong đáy mắt xẹt qua một tia tức giận khiến Đường Vũ và Tử Anh có chút chột dạ. Họ nhìn nhau khó xử.

– Ừm... Bọn tớ chỉ muốn Tố Quân gặp gỡ bạn bè và xem qua một chút môi trường sinh hoạt của bọn tớ thôi mà. Hơn nữa, vì muốn cậu bất ngờ nên mới không nói. Xin lỗi, không để ý cảm nhận của cậu!

Nghe Đường Vũ nói như vậy khiến Tố Quân dịu lại. Họ cũng không phải là không tôn trọng cô, chỉ là hơi tùy tiện một chút, với tính cách của hai người thì cũng không có gì lạ. Xem ra, cô phản ứng gay gắt như thế là thái quá rồi.

– Tớ cũng xin lỗi. Tớ không nên nặng lời với các cậu như vậy. Chỉ là...

Dường như nhớ tới sự việc gì đó không vui trong quá khứ, Tố Quân khẽ thở dài. Cuối cùng cô lắc đầu nói:

– Bỏ đi! Chỉ là lần sau những việc quan trọng như thế thì nên nói trước với tớ một tiếng, không phải cái gì bất ngờ cũng tốt đâu.

Đường Vũ và Tử Anh vội vàng gật đầu. Họ biết Tố Quân không có ý gì, chỉ là lo lắng nên nhắc nhở họ chút thôi, theo lời Tử Anh vẫn thường nói đùa thì đó chính là biểu hiện của việc bản năng làm mẹ phát triển sớm.  Thật ra, tuy Tố Quân thường giữ khoảng cách nhất định với người khác, không quá thân thiết với ai nhưng nếu đã là người cô yêu quý, cô luôn hết lòng quan tâm và săn sóc một cách chân thành.

– Vậy chị Tố Quân đi cùng bọn em nhé!

Tử Anh liền rèn sắt khi còn nóng.

– Việc này...

– Đi mà, đi mà!

– Làm vậy có được không? Các thực tập sinh khác trong công ty biết việc này chứ? Họ sẽ không hiểu lầm hai người chứ?

Tố Quân hỏi liên tiếp làm hai người kia không phản ứng kịp. Ây dà, sao trong những trường hợp thế này, tiếng Trung của Tố Quân lại trôi  chảy thế chứ?

– Cậu yên tâm, chuyện này các thực tập sinh không biết nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng tình cảm của bọn tớ với họ đâu. Hơn nữa số lượng thực tập sinh đi đã được quyết định rồi. Với lại, sau khi giao lưu, mọi người  sẽ ở lại liên hoan một bữa, thêm cậu vào là vì bọn tớ đã nói cậu nấu ăn rất ngon, đến giúp đỡ một tay chứ không có mục đích gì khác. Quản lí  của TFBOYS đã chấp nhận thì chứng tỏ chị ấy cũng thấy rằng chuyện này không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của nhóm rồi. Vậy nên Tố Quân đi cùng bọn tớ nhé!

Đường Vũ phân tích đầy đủ, hợp lí khiến Tố Quân không biết nói thế nào. Nếu đi chỉ sợ mọi người sẽ không hoan nghênh, không những bản thân  cô thấy mình thừa thãi mà Tử Anh và Đường Vũ cũng sẽ khó xử. Nếu không đi thì hai người bạn của cô cũng sẽ khó ăn nói với vị quản lí kia. Mà cô cũng không muốn họ buồn, dù sao họ làm vậy cũng đều là vì nghĩ cho cô. Còn có, trong thâm tâm, cô thực sự rất ấn tượng với nhóm nhạc TFBOYS này, muốn được trực tiếp nhìn xem tài năng của họ. Mà lí do cuối cùng này, có lẽ là lí do lớn nhất thuyết phục cô.

– Được rồi, tớ sẽ đi!

Tố Quân mỉm cười nói. Tuy dang dở trên con đường thực hiện ước mơ ca hát, nhưng cô sẽ không vì thế mà từ bỏ tình yêu đối với âm nhạc đâu. Nếu  đã có cơ hội, cô cũng muốn một lần nữa thử tiếp cận gần hơn với niềm  đam mê của chính mình.

Hết chương 2.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net