Đơn 5: Tokito Muichirou

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Request: -meolunn-

Tittle: chuyên gia thả thính
__________________

Hôm nay bạn được giao nhiệm vụ đi giết quỷ cùng với Tokito nên bạn đang rất vui và hào hứng. Chẳng phải vì dăm ba cái đi diệt quỷ hay gì đâu, cái thứ duy nhất bạn nghĩ được chính là được đi với người yêu lạnh lùng của mình. Tối hôm qua bạn đã vạch ra bao kế hoạch để tình cảm hai đứa được hâm nóng lên, tại dạo này Tokito bận quá chẳng qua thăm bạn gì cả. Bạn có cả hàng trăm cách để được chạm vào người anh, nào là vô tình ngã và sẽ được anh đỡ, hoặc là lúc giết quỷ mình bị thuơng được Tokito bế. Nhưng thực sự, bạn không thể hiểu tại sao nó lại thành kiểu không quen không biết, việc ai nấy lo.

Tokito và bạn đang trên đường đi tuần, lòng bạn đang sục sôi nhìn mọi thứ xung quanh xem có thứ để mình ' tiếp cận' ảnh không. Thấy một cái rễ cây trồi lên tớ chềnh ềnh kia, bụng định đi qua giả vấp ngã thì Tokito đã lên tiếng:
" Có rễ cây, ngã tự chịu"
Ụa, hình như Tokito đọc được suy nghĩ của bạn hay sao ý mà phán như thần vậy. Bạn ỉu xìu hẳn ra, bĩu môi nhấc chân đi qua rễ cây. Đây có phải quan tâm không, bạn thấy nó như kiểu ngu thì chết, đây nhắc rồi ý. 

Băng qua cánh rừng rồi dừng chân tại một chỗ để nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi, chứ bạn cứ thích thú bắt vài con côn trùng quanh đấy, nhảy lên nhảy xuống y như một con cào cào, trông rất hài hước. Bạn thấy một con chim đang bị kẹt ở trong đống lá, con chim nhỏ bị một sợi dây lằng nhằng quanh người nên không cử động được, chỉ có thể kêu cứu. Với lòng từ bi của mình, bạn chạy ra chỗ con chim gỡ cái dây ra. Từng nút thắt, từng nút được tháo ra khiến con chim mừng rơn. Đến khi nút cuối cùng được mở, con chim vội vã đập cánh bay lên trời như vừa được thoát xác.

" Xong chưa?" Lại cái giọng lạnh nhạt đó, Tokito không nhanh không chậm đứng dậy ra chỗ bạn vỗ vỗ vài cái vào lưng rồi đi tiếp, bạn gật đầu rồi luống cuống đứng dậy chạy theo thân ảnh vô cảm đó. Lòng bạn có chút lâng lâng, bởi vì lúc nãy được một câu nói quan tâm của Tokito làm cho ấm hết cả người. Bạn trong lúc hơi sơ sẩy ngã uỵch một cái rõ đau, nhưng hình như người ở đằng trước mà ai cũng biết là ai đấy đã đi khá xa và hình như không để tâm tới bạn. Hầy, vài phút trước ai còn chờ bạn dậy thì giờ không biết bạn bị làm sao nè, đùa nhau à? 

...

Bạn mở cửa đi vào phòng, mái tóc ướt sũng áo sát vào khuôn mặt của bạn, khăn tắm cũng chỉ đủ che phần thân của bạn chứ tay và chân đều tự do, trông rất ư là gợi cảm. Bạn lục trong đống đồ dùng lấy ra một bộ quần áo đơn giản, nhưng bụng hôm nay dịp Tokito đang ở nhà thì liền vứt bộ đó sang một bên. Bạn lục từ bộ này sang bộ khác, từ tủ này sang tủ khác, đến khi gần hết cái tủ thứ 2 mới tìm được một cái tạm ưng ý. Một bộ váy trắng làm bằng vải lục, chất liệu mềm mại, phần eo được ôm sát bởi một sợi ry-băng xanh nhạt. Hợp, quá hợp! Bạn cười khanh khách, thế này mới vừa đơn giản mà vừa nguy hiểm chứ. Đột nhiên cánh cửa chợt mở ra, một bóng người lộ ra dưới ánh đèn.

" T/b, có cầm..." Tokito nói được vài chữ, đập ngay vào mắt anh là phần lưng trắng nõn nà. Bạn đúng là có quấn khăn quanh mình, nhưng khi ngồi xuống tìm quần áo thì nó có lỏng ra và rớt xuống gần hết phần lưng nhưng bạn mặc kệ. Thôi rồi lượm ơi, không gian trở nên ngày càng ngột ngạt.

Rầm!- tiếng cửa đóng nhanh và mạnh khiến bạn giật bắn mình, vội luống cuống vớ đại lấy một bộ váy nào đó rồi thay luôn tại trận. Mặt bạn không ngừng đỏ lên và đỏ lên, đỉnh điểm lúc mà mặc xong nhìn vào gương mặt như một trái cà chua đúng nghĩa, sờ vào nóng ran. Sau khi định thần lại, mặt cũng bớt ửng sắc hồng, lấy một hơi dài rồi chạy ra mở cửa.

" Ch- chào anh, Tokito" Bạn cười trừ,đôi mắt né tránh ánh nhìn của anh. Tokito đột nhiên chìa tay ra, bạn ngẩng đầu lên nhìn anh.

" Đưa cho tôi một chút 'ấm áp' đi" Tokito nhếch môi cười thành một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt hơi trùng xuống có chút ma mị. Hả? Một chút gì cơ? Bạn khó hiểu nghiêng đầu, làm sao để bạn có thể đưa cái thứ gọi là 'ấm áp' mà Tokito nói được?

" Em làm gì có" Bạn cười khổ, hai tay giơ cho Tokito xem rằng mình trắng tay. Anh không cười nữa, nhìn vào lòng bàn tay mịn màng của bạn, nhẹ nhàng nắm tay bạn cho vào trong tay của mình. Hơi ấm của anh như một thứ kích thích, làm cho bạn cảm thấy mình như được sạc thêm rất nhiều năng lượng 'ấm áp'. Ấm quá, lâu lắm rồi bạn mới cảm thấy ấm người ấm lòng đến vậy. Mọi hờn tủi, nghi ngờ trong lòng đột nhiên tan biến, chỉ còn một khoảng trống vô định, nhưng rất ấm áp.

" Đấy là 'ấm áp' " Tokito mân mê bàn tay của bạn, buột miệng lại nhoẻn cười lần nữa. Bạn sướng rơn, mắt phủ một tầng sương mỏng mờ mờ ảo ảo, bạn thoát khỏi bàn tay của Tokito, nhanh chóng ôm anh. Woa, lúc trước bạn còn tưởng Tokito lạnh lẽo thế nào, ai ngờ thân nhiệt của anh lại ấm đến vậy. Vừa nãy Tokito đã nạp chút năng lượng vào người bạn, có qua thì phải có lại chứ nhỉ, thôi thì thưởng cho anh ấy một cái ôm vậy!

" Xin lỗi..." Tokito lại lần nữa mở miệng, hôm nay anh ấy nói siêu nhiều nha! Bạn ngước mặt lên, xin lỗi vì cái gì nữa đây?

" Vì cái gì vậy a?"

" Bận, không quan tâm đến T/b..." Anh thì thầm vào tai, hơi nóng của Tokito phả vào tai của bạn làm bạn hơi rùng mình vì sự kích thích đột ngột, có chút vui vui. Vậy là Tokito không quên bạn, tốt quá rồi...

" Không sao mà, em chỉ sợ anh quên em thôi" Bạn lè lưỡi trêu chọc anh. Vậy mà anh động thủ nhanh hơn bạn nghĩ, Tokito nhấc bổng bạn lên không một lời nhân nhượng. Cơ mà, vác của anh hình như là vác lợn ý! Vác kiểu đặt bạn trên vai rồi đi, trông chẳng tình cảm gì cả. 

" Nè, thả em xuống đi" Bạn nói, người không ngừng ngọ nguậy để rơi xuống. Đâu có dễ như vậy, Tokito nhìn vậy thôi chứ thực ra sức khỏe rất mạnh, sức của thiếu nữ như bạn sao địch được với anh? Ngọ nguậy thế nào cũng không được, bạn mệt mỏi dụi vào vai chỗ quai xanh của anh, để anh vác mình. 

ĐI được một đoạn kha khá, Tokito mới thả bạn ra nhưng không phải thả hẳn mà vẫn ôm eo của bạn làm bạn có chút mất tự nhiên. Bạn và Tokito đang đứng trước cửa phòng của anh, biết được ý của anh bạn liền trợn mắt lên nhìn Tokito, mà cái con người này mặt dày lắm, không đổi sắc luôn. Mở cửa đẩy nhẹ bạn vào nhưng bạn không chịu, Tokito ôm eo nhác bạn lên rồi thả xuống giường uỵch một cái. Không biết Tokito biết cái cú đó thế nào, nhưng bạn thấy thoải mái hơn là đau. Anh đóng cửa lại, từ từ tiến về chỗ bạn nằm xuống chui vào giường. Giường khá chật bởi vì chỉ đủ chứa với Tokito, lần này thêm cả bạn nữa khiến bạn phải nép mình vào trong một chút.

" Ngủ ngon T/b" Tokito thơm nhẹ lên trán của bạn, do tối quá nên anh không thể nhìn thấy mặt bạn đang bắt đầu hồng hào lên hẳn. Bạn quay ngoắt sang bên trái, tránh anh lại thả thính nữa thì có nước ngập mặt. Anh ôm eo của bạn và đi ngủ, quá nhanh và nguy hiểm, vừa có thứ để gác, vừa không cho bạn thoát ra. Bạn cười khổ, có cần thắt chặt an ninh vậy không? Hôm nay bạn mới biết Tokito Muichirou là một chuyên gia thả thính đó!

The end

1517 words 

-Hiểu Ngạo Lục Đông-

-05/11/2019-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net