Giấc mộng thứ bảy (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đàm Nhật Vi

Beta: Chanh

Ánh nắng nhàn nhạt, mặt trời còn chưa ló dạng.

Chim chóc dậy sớm nhẹ nhàng hót, nhảy nhót trên ngọn núi thanh tịnh, giống như nhạc khúc vui mừng, nước chảy mây trôi, người lên núi nếu có thể nghe thấy một chút, tâm tình sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Nhưng giờ, Đan Dật Trần chỉ muốn ngừng cái tiếng chim này lại, nghe nhiều thật làm người ra bực bối tới nỗi muốn đánh rớt hết chúng nó xuống.

"Sư huynh, ta đi không nổi nữa... Chúng ta nghỉ một lát đi?"

Tiếng nói mềm mại phía sau cất lên lần thứ tư, nội dung đều giống nhau như đúc, hắn không nhịn nổi nữa, dừng bước, xoay người lạnh lùng nói: "Muội cùng ta lên núi, hay là ra ngoại thành dạo chơi?"

Tiểu sư muội đặt mông ngồi trên tảng đá ven đường, ven túi nước bên hông, chậm rì rì mà uống, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đi rồi...

Đan Dật Trần lạnh lùng nhìn nàng, kiên nhẫn vốn không còn bao nhiêu tiêu giờ cạn hẳn, âm thanh lạnh lẽo: "Vậy cứ ngồi đó nghỉ đi."

Dứt lời, không thèm nhìn lại tiểu sư muội phiền phức một cái nào, hắn kéo sọt tre bên vai, xoay người tiến lên trước.

Sáu năm trước, sư phụ đã mang nàng về.

Nói rằng phụ thân của tiểu cô nương này phải đi xa, nhờ bạn tốt chăm sóc giúp, cũng chính là sư phụ hắn.

Vì nam nữ khác biệt, Y Cốc cũng không nhỏ, chỗ ở của nàng và hắn cách xa nhau, hắn luôn phải học hành, lại không màng tới những người vui vẻ nhàn nhã, không nói tới chuyện trò, số lần gặp mặt còn ít hơn.

Tới một năm trước, sư phụ nhận nàng làm đồ đệ, hắn cũng trở thành sư huynh phải dạy dỗ nàng.

Hắn không từ chối ý muốn của sư phụ, ngày ngày đưa nàng tới Tàng Thư Các đọc y thứ, tới dược kho học về dược thảo, giống như sự phụ năm đó đã dạy hắn, giờ hắn lại tận tâm dạy nàng.

Nhưng hắn không thể đoán được, tiểu cô nương này rất cao ngạo, tính tình cũng cao đến hỏng luôn rồi. Nàng hành sự lười nhác, thấy y thuật khó học, luôn tìm mọi cách lười biếng, thậm chí có một hồi vì không muốn tới Tàng Thư Các, nàng chơi trò trốn tìm với hắn ở cái Y Cốc to như vậy. Ban đầu hắn lười so đo với nàng, tìm không được liền thôi, không ngờ tiểu cô nương này tính xấu không đổi, có thể trốn liền trốn, kỳ vọng cuối cùng của hắn bị đánh nát hoàn toàn.

Hắn nói chuyện với sư phụ, sư phụ cũng không miễn cưỡng, nói hắn chỉ cần lúc hái thuốc, thuận tiện mang nàng theo, chỉ dạy một chút.

Nhớ lại chuyện kia, Đan Dật Trần giật khóe miệng, trong lòng đầy hối hận mình đã đáp ứng sư phụ.

Phiên toái hơn nữa, hắn dù nói vậy, cũng không thể ném nàng ở đằng kia, khi hái thuốc xong, hắn phải quay lại tìm nàng, nếu không sẽ phải bị sư phụ quở trách.

Thở dài, Đan Dật Trần tạm gác phiền muộn sang một bên, chuyên chú hái cây thuốc.

********

"Hừ, cái sư huynh đáng ghét này, dám ném ta ở chỗ này... Xem ta trở về cáo trạng với sư phụ đây."

Tiểu sư muội hầm hừ liếc tới nơi sư huynh vừa rời đi một cái, cũng không có ý đứng dậy đuổi theo, ôm đầu gối ngồi dưới tàng cây như cũ, vui vẻ thoải mái lấy tay quạt gió.

Nàng biết vì sao sư huynh lại không kiên nhẫn với nàng như vậy, đơn giản là ghét bỏ nàng cái gì cũng không biết, theo bên người chỉ làm vướng chân vướng tay, còn làm chậm hắn.

Nhưng nàng thực sự không có hứng thú với dược thảo nha.

Dù cũng nàng lớn lên, nhưng thảo dược đối với nàng trông không khác nhau mấy, nhìn đau đầu vô cùng, sư huynh lại luôn mặt lạnh bảo nàng nhớ kỹ... thật sự không có khả năng!

Dần dà, nàng cũng không muốn theo sư huynh đi học y nữa, sư phụ lại cứ muốn hắn mang nàng đi hái thuốc, thời tiết oi bức thì đành, đường núi còn gập ghềnh khó đi, lỡ rắn rết từ bụi cỏ chui ra thì sao... nàng rất sợ mấy thứ đó.

Bất quá cho dù sư huynh bỏ đi, nàng cũng không lo hắn không quay lại tìm nàng. Sư phụ dặn dò, sư huynh lại rất nghe lời, mặc dù trong lòng không thích nàng, cũng sẽ không bỏ nàng lại. Giờ hắn đi hái thuốc càng tốt, nàng đỡ phải vất vả đi theo, lại càng không phải xem cái mặt lạnh của hắn.

Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, bóng cây lắc lư, tiểu sư muội giơ tay che ánh nắng, bỗng nhiên bụi cỏ phía sau có tiếng sột soạt từ xa tới, khi động khi tĩnh, tốc độ rất chậm. Nàng buông tay, chống lên tảng đá nhìn ra sau, lại cảm thấy bàn tay hơi mềm ướt trơn trượt, không giống đá, mà giống như...

"A... Rắn! AAA..."

Con rắn hoa xinh đẹp bị nàng đè lên, lại bị tiếng hét làm hoảng sợ, phản ứng theo bản năng thoát ra, cắn ngay vào chân nàng. Chiếc răng nanh cắm thật sâu vào bên trong, đau đến nỗi nàng không nói nên lời, mất ý thức ngất đi.

Ở một nơi khác, Đan Dật Trần nghe thấy tiếng kêu phía xa, tay ngắt thảo dược hơi dừng lại, do dự một lát, thu tay, đeo sọt thuốc mới đầy một nửa lên, đứng dậy trở về.

Tuy không biết nàng lại làm chuyện tiểu quái gì, nhưng sư phụ đã dặn dò, hắn không thể chê phiền, chỉ có thể nhận mệnh trở về.

******

Nguyễn Mặc vừa khôi phục ý thức, cẳng chân đau đớn kịch liệt, da đầu tê dại đi.

Đau quá... chuyện gì thế này...

Vừa mở mắt, ký ức bỗng dồn vào, nàng khó chịu lắc lắc đầu, nỗ lực tiêu hóa một vài hình ảnh bay xẹt qua kia, chỉ cảm thấy chân càng ngày càng đau, nhịn không được nhìn qua đó.

"Trời ạ... Đây là..."

Trên mắt cá chân bốn tấc có hai vết rắn cắn chảy máu đầm đìa, ẩn ẩn vết thâm, mà phía sau nàng là bụi cỏ rậm rạp...

Nguyễn Mặc chợt lạnh lòng, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ hiện ra, liền biết nguyên chủ vừa bị rắn cắn, hơn nữa, dường như là rắn độc.

"Aizz..." Nàng buồn bực mà thán trời, vận khí của mình, vẫn không kém trước là bao.

Nhưng xui thì xui, vẫn phải nghĩ biện pháp giữ mạng đã, nếu không vừa nhập mộng đã độc chết nơi hoang dã, thì thật thê lương.

Nguyễn Mặc chưa từng bị rắn cắn, không hề có kinh nghiệm, mà nguyên chủ lại học nghệ không tinh, nhất thời không biết giải độc thế nào, chỉ nhớ rõ biện pháp ứng phó đơn giản, liền xé một mảnh vải trên váy, quấn bốn năm vòng phía trên miệng vết thương nửa tấc, ngăn độc chảy lên.

Nhưng đây không phải cách tốt, chỉ có thể làm chậm tốc độ của độc, nếu để lâu không xử lý, nàng khó thoát được vận mệnh xui xẻo này.

Thảm rồi, phải làm sao bây giờ...

Nàng không muốn chết như vậy đâu!

Nguyễn Mặc nỗ lực hồi tưởng y thư trong trí nhớ, bước tiếp theo hình như là hút nọc độc ra... nhưng miệng vết thương ở tận chân nàng, dù có duỗi người hết mức, cũng không thể với tới. Nếu không dùng tay thử nặn nặn, xem có thể làm chảy máu độc ra không? A... Không ổn, đầu có chút choáng rồi...

"Nghỉ ngơi đủ chưa."

Trong lúc cố sức suy tư, một âm thanh trầm thấp lạnh băng truyền tới, Nguyễn Mặc đột nhiên quay đầu lại, thấy gương mặt tuấn tú vô cùng quan thuộc kia, quả thực cảm động đến khóc.

Trong trí nhớ nguyên chủ, trừ sự phu ra, Đan Dật Trần có y thuật tốt nhất trong y cốc, chắc chắn hắn có biện pháp cứu nàng.

Đan Dật Trần theo đường cũ trở về, thấy nàng tốt lành ngồi yên, thoạt nhìn không có chuyện gì, càng thêm chắc chắn suy đoán lúc trước, lòng tràn đầy phiền não cùng thiếu kiên nhẫn, sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "Con không đứng lên, muốn ta tới thỉnh đi sao."

Nghe ngữ khí lạnh ngạnh này, xem ra hắn không thích tiểu sư muội tới cực điểm, nhưng hiện tại Nguyễn Mặc không rỗi rải để ý tâm tình hắn, duỗi tay kéo góc áo hắn, mặt như đưa đám: "Đan... Sư huynh, muội bị rắn cắn... mau cứu muội..."

Nghe vậy, hắn chớp mắt một cái, sau đó nhìn theo hướng nàng chỉ, chạm tới dấu răng rắn độc trên chân, chỉ cảm thấy thái dương giật giật, giữa mày nhíu lại: "Sao lại thế này?"

"Ta..."

"Thôi." Đan Dật Trần không muốn nghe nàng nói nhiều, bước nhanh tới bên chân phải của nàng, rũ mắt xem miệng vết thương, "Rắn độc, phải hút độc ra."

"Ừ..." Nguyễn Mặc theo bản năng mà đáp hắn một tiếng, bỗng nhận ra hắn không phải đang nói chuyện với nàng, liền đem câu hỏi nuốt trở vào, không dám quấy rầy hắn mảy may.

Nhưng khi nàng thấy Đan Dật Trần rút con dao bên hông ra, bóng dao lóe lên làm nàng hoảng sợ, nhịn không được mở miệng: "Sư huynh... huynh làm cái gì thế?"

Hắn không đáp, đến nửa mắt cũng không nhìn nàng, chỉ vươn tay trái ra: "Túi nước."

Nàng vội cúi đầu nhìn xung quanh, nhặt túi nước bị ném bên cục đá nhặt lên, đặt trên tay hắn.

"Vặn ra."

"...Nga."

Nàng nghe lời làm theo, vừa cầm cái nắp trong tay, nháy mắt tiếp theo, cái nắp bị nắm chặt mà khảm vào lòng bàn tay mềm mại: "A...! Đau quá... hu..."

"Câm miệng." Đan Dật Trần nửa quỳ ghì chặt đầu gối đang động của nàng, ném tiểu đao vừa rạch miệng vết thương ở bên chân, môi mỏng dán trên miệng vết thương chảy máu đen, bắt đầu hút nọc độc ra. Mỗi lần hút một ngụm phun ra, súc miệng bằng nước, lại tiếp tục hút, tới khi máu thành màu đỏ tươi, mới dùng toàn bộ phần nước còn lại đổ vào, rửa sạch miệng vết thương.

Nguyễn Mặc sụt sịt, miệng vết thương trước đó đau không thôi, sau khi hút độc đã đỡ hơn chút, nhưng đột nhiên bị xối nước vào, lại thật xót, cả chân đều bủn rủn, nhịn không được khẽ giãy giụa: "A a... đau..."

"Cố chịu." Đan Dật Trần lạnh lùng liếc nàng một cái, nhét túi nước vào người nàng, "Đừng nhúc nhích."

Ánh mắt lạnh đến dọa người, nàng rụt rụt cổ, khó chịu cũng cắn răng nhịn xuống, bất động nhìn hắn tìm kiếm trong sọt, lấy mấy cây dược thảo, dùng nước trong túi mình rửa qua, rồi nhét vào miệng nhai. Chôc lát Sau, hắn phun bã thuốc ra tay, bôi lên miệng vết thương của nàng.

Hắn hơi mạnh tay, Nguyễn Mặc không dám phát ra tiếng, đành nắm chặt thứ gì phân tán lực chú ý, tới khi nước thuốc ngấm vào vết thương, nàng mới đỡ đau một chút, không còn muốt kêu nữa.

Trong tay cũng không có vật băng bó, Đan Dật Trần rũ mắt, nhìn mảnh vài nàng buộc vào miệng vết thương... hết cách, lập tức bỏ quá ý niệm hiểu biết về nó, giơ tay, cực nhanh xốc góc váy nàng lên.

Cẳng chân hơi lạnh, Nguyễn Mặc hồi thần, vừa lúc nhìn thấy động tác của hắn, nhất thời há mồm...

Hắn, hắn xốc váy nàng lên làm gì?!

------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net