Chap 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin lỗi nhưng chap nè ngắn thôi nhé. Aka đang bị đau đầu ấy mà. Thông cảm nha.... Tuần sau bù. Natsu_sannn ưi. Tặng chụy như lời hứa nhá.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lucy Pov:

Haizzzz....

Một tháng trôi qua thật kì diệu. Ấy thế mà tôi vẫn sống sót trong việc làm gia sư của Gray. Anh ta lười kinh khủng. Không hẳn là không thông mình nhưng thực chất rất lười. Cực kì lười... Anh ta cũng thật hống hách. Cư xử cứ như là hoàng tử không bằng... suốt ngày kêu tôi đi lấy nước cho ông. Làm như tôi là ô sin ý. Tsk. Nhưng ít nhất anh ta được cái đập chai.

....... Nhưng mà tui hổng mê zai.

Thôi không có gì đâu. Đừng quan tâm...

Khi tôi dạy kèm anh ta, tôi thấy anh ta thông minh nhưng sao không sử dụng nó đúng cách? Đặc biệt là anh ta hành động y như một bad boy chính hãng..Đôi khi tôi thực sự biết ơn anh ta khi anh ta ngoan ngoãn và chịu học bài... nhưng nó chỉ xảy ra một hai lần. Ôi! Thần linh ơi. Nhưng mà tôi cũng đã bắt đầu quen với việc này.

Thực sự tôi đang đợi anh ta ở phòng. Mãi mà anh ta chả vào. Có lẽ nào anh ta trốn học. Hả? Uồi.. vừa nhắc tới xong tào tháo xuất hiện rồi kìa. Tôi đang đọc sách nên mới nghe tiếng mở cửa. Chắc chỉ có Gray thôi nhỉ. 

Tôi : Gray, vào làm bài tập đi.

Gray: Thôi mà. Giờ vẫn sớm. Còn nhiều thời gian để vui chơi cơ mà. Tận hưởng đi.

Tôi quay sang anh ta: Thôi nào vào là...làm...

Âu mai gót. Ân bờ lí bơ bồ. Anh ta đang chỉ mặc duy nhất một chiếc quần short mà không mặc áo. Ôi bỗng mặt tôi nóng ran.

Gray ngạc nhiên hỏi: Hửm? Sao mặt cô lại đỏ bừng thế kia? Ốm à.

Tôi hét lên: Tại sao anh chỉ mặc mỗi quần short khi trong phòng anh còn một cô gái nữa.

Gray thản nhiên: Để cô ngắm

Tôi tức giận: Có vẻ như anh ngứa đòn rồi đúng không?

Gray: Ách.. Chị tha mạng cho em với... Em.. em mặc đồ vô liền.

Phù, cuối cùng anh ta cũng biết nghe lời đấy chứ.

Tôi: Mà sao anh suốt ngày cởi trần thế?

Gray: Haizz đó là thói quen xấu của tôi từ bé. Không thể bỏ được.

Gray nói tiếp băng một giọng chán nản : Tôi còn chả biết mình có thói quen đó từ bao giờ.

Tôi: Oh!!

Gray cười gian: Thế cô có thích những gì mình đã thấy?

Tôi lườm anh ta: Xin lỗi và rất tiếc vì tôi không thích.

Chậc, tôi không phải một đưá con gái hư hỏng.

Gray: Tsk, cô kén chọn quá đấy.

Tôi: Không phải tôi kén chọn nhưng playboy không phải mẫu người tôi thích. ( Aka: Thiệt hem đó?)

Gray: Ồ! Vậy hả

Tôi: Ừ

Gray cười cợt: Rồi cô sẽ phải nghĩ lại đấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tới đây thôi, xin lỗi nha..

Thân 

Akani Koizumi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net