Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê bước chân về nhà mà lòng hắn nặng trĩu. Không còn nhìn thấy bóng dáng mỗi tối đứng bên cửa sổ chờ anh về, cũng không thấy ánh đèn mờ ảo để anh có thể bước vào nhà dễ dàng hơn,...  tất cả bây giờ chỉ còn lại một bóng đêm bao trùm.

Bóng dáng ấy... đã không còn nữa rồi. Người ấy... đã xa anh mãi mãi.

Từng vì một người phản bội mình mà đối xử tệ với người yêu mình mà không nhận ra người ấy chiếm một vị trí trong tim.

"Ông xã, tới ăn cơm..."

Tiếng nói từ trong phòng bếp truyền vào tai anh. Nhưng một tiếng nói khác đã đánh gãy nó.

"Ai cho cô gọi như vậy"

"Không gọi như vậy thì em gọi là chồng nha."

Tiếng nói ấy vẫn ngọt ngào, còn mang theo một niềm vui vẻ trong lời nói.

"Câm miệng. Cô không xứng gọi tôi như vậy"

Lời nói giận dữ, quát mắng khiến cô gái phát ra lời nói kia im bặt, nụ cười tắt hẳn, mặt cúi dần xuống.

Người đàn ông không để ý đến cô gái, lạnh lùng đi ra khỏi nhà.

Cô gái vẫn nở nụ cười nhưng nó còn khó coi hơn cả khóc. Cười nhưng nước mắt chảy xuống.

"Lam Nhi, đừng khóc, anh xin lỗi"

Giọng Tư Thuần Phong nỉ non, cố chạm vào hình bóng cô gái kia nhưng nó lại biến mất. Đó là những kí ức lúc cô vừa gả cho hắn. Mỗi ngày cô đều như một con chim ríu rít gọi hắn, nhìn thấy hắn đều rất vui mừng.

Hắn đi tới, hốt hoảng muốn ôm ấy người con gái nhưng chỉ ôm được khoảng không. Cô... không có ở đây.

Tư Thuần Phong ngẩn người, nhìn vòng tay trống không. Anh còn nhớ, đó là lần đầu tiên cô gọi anh một tiếng chồng nhưng anh lại mắng cô khiến từ nay về sau anh không còn được nghe từ ấy nữa.

"Ào" Tiếng nước chảy xuống. Anh lại nhìn thấy cô ướt ngâm người, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

"Ai cho cô động vào cô ấy?" Anh cầm xô nước lau nhà đổ hết vào người cô.

"Em không có" Cô hứng chịu xô nước lạnh đổ lên người, nắm chặt tay cắn răng chịu đựng.

"Dừng tay" Tư Thuần Phong hét lên. Đó là những cảnh trong trí nhớ của anh.

Anh vội chạy tới bên cạnh cô gái, ngăn hành động của người đàn ông kia, nhưng không được, người kia đã tát cô một cái.

Cô ngã xuống sàn nhà ướt nước, bên khóe môi còn chảy máu, nhưng cô rất kiên cường, không chảy một giọt nước mắt.

Khi người đàn ông kia ôm tình nhân của cô đi rồi, cô mới âm thầm chảy nước mắt. Cô cười lạnh, lau đi hết vệt nước trên sàn nhà.

Tim Tư Thuần Phong thắt lại. Đó là cảnh anh nhìn thấy cô đẩy Minh Hy khiến cô ấy ngã xuống sàn nhà. Lúc ấy, chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân anh đã hất xô nước lên người cô còn cho cô một bạt tai... nhưng, cô lại là người vô tội. Nếu như, lúc đó anh chịu hỏi cô, có phải không như bây giờ không? Nhưng trên đời, làm gì có nếu như....

Hình ảnh cô lại biến mất với những giọt nước mắt. Anh lại nghe tiếng nói của chính bản thân.

"Kí vào đi, tôi trả tự do cho cô, tiền bồi thường ở trong chiếc thẻ kia, mật mã cô tự biết" Anh đập mạnh tờ giấy xuống bàn trước ánh mắt ngấn nước của cô.

"Anh, nghe em giải thích" Cô níu lấy tay anh.

Anh không nhìn cô, trực tiếp hất cánh tay cô ra khỏi tay mình. Cũng may cô đang ngồi trên sopha nên không bị ngã.

"Tôi chỉ tin vào thứ mắt tôi nhìn thấy kí đi, chút nữa thư kí Tôn tới lấy" Anh lại một lần nữa rời đi mà không biết cô gái kia đã khóc rất nhiều.

"Cuối cùng thì anh vẫn không chịu tin em một lần" Nước mắt cô nhỏ từng giọt xuống trang giấy kia. Cô đặt bút xuống chỗ kí tên.

"Đừng, không cho em kí" Tư Thuần Phong chạy tới muốn vứt cái bút trên tay cô và lại một lần nữa cô gái lại biến mất.

"Đừng, anh tin em" Một lần nữa tim anh lại thắt lại.

Lần đó, sau khi đưa Minh Hy đi, anh quay lại đưa tờ giấy ly hôn cho cô. Mặc cô như thế nào, anh vẫn nhất quyết ly hôn, nhưng cô lại không kí vào.

Trước đây anh rất tức giận với cô nhưng bây giờ, anh chỉ mong lúc đó có thể không kí vào. Chỉ mong, cô vẫn còn gọi anh là chồng.

"Á" Hình ảnh một cô gái lại hiện lên, lần này... chính là sáng nay.

Nó không hiện rõ quá trình nhưng lại hiện rõ kết thúc.

Người đàn ông hất tay cô gái, lạnh lùng nói một câu rồi rời đi.

Tư Thuần Phong lạnh người, Lam Nhi lúc bị anh hất tay, đầu đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, máu tươi chảy ra. Dưới chân cô, máu cũng chảy rất nhiều.

"Phong, tạm biệt anh. Con à, mẹ xin lỗi" Cô gái ôm bụng, rơi một giọt nước mắt rồi nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net