Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 1: Sau khi chết 

Ngày 31 tháng 10 năm 1981.

James Potter chưa từng nghĩ tới, tận mắt chứng kiến linh hồn của mình rời khỏi thể xác lại có cảm giác như đang xem một vở hài kịch.

Tách rời khỏi thiếu niên đang hoàn toàn chìm trong giấc mộng theo đuổi chính nghĩa, học lời nguyền không thể tha thứ giống như Tử thần thực tử, dùng cùng một cách thức như chúng, có khi còn âm hiểm đê tiện hơn để giết chết kẻ địch, không phải chưa từng thấy mờ mịt trong lòng, nhưng mà tại cái nơi không phải ngươi chết chính là ta mất mạng này, anh phải chiến đấu, anh chỉ thầm muốn bảo vệ vợ mình cùng con trai vừa mới sinh ra không lâu.

Nhìn đám Tử thần thực tử vây quanh bản thân rồi dùng đủ những lời nguyền tra tấn lên thân thể mình cho hả giận, James Potter không quan tâm nữa, cứ thế bay lên, ngay cả sự giận dữ khi bị bạn tốt phản bội và bán đứng cũng không có, giờ phút này anh chỉ muốn biết người nhà có an toàn hay không.

Có lẽ đám Tử thần thực tử bắt đầu cảm thấy vô vị nên rời đi, James thử cử động, thế nhưng có một nguồn sức mạnh nào đó ngăn cản anh.

Chắc anh nên ở tại chỗ chờ Merlin tới đón?

Đột nhiên, từ trong cây cối rậm rạp truyền đến tiếng động loạt xoạt, chờ thấy rõ người tới, James cảm thấy hiện giờ miệng mình có thể nhét vừa một quả trứng gà – đấy là nếu có thể.

Snivellus?

Nhìn thấy hắn ở trong này, James cũng không khó hiểu. Trong những lần hành động của Tử Thần Thực Tử, hắn chưa bao giờ vắng mặt. Ở trên chiến trường, hắn cũng thường xuyên phóng Avada Kedavra về phía anh.

Làm anh bất ngờ chính là trên mặt Snivellus lại là biểu tình hoảng hốt sợ hãi.

Chẳng lẽ thành viên Hội Phượng Hoàng đã tới kịp sao? Như vậy, Lily cùng Hary đã được an toàn phải không?

Snivellus cúi người, đụng vào thi thể của anh, James chán ghét nhíu mày, hừ ! Tà ác hèn hạ...

Hàng loạt từ ngữ mắng chửi đang được nói ra trôi chảy vì một chú ngữ "Scourgify" mà lập tức dừng lại.

A? Người này không phải là đồ giả đi!

Sau khi Snape xác nhận anh đã chết, hắn đột nhiên nôn nóng giống như một sư tử, chạy ào qua lùm cây, theo hướng mà Lily đã trốn đi.

Bức thiết muốn biết người thân có an toàn hay không, James theo sát một cách vô ý thức. Cảm giác bị trói buộc biến mất, đến khi anh nhận ra điều này, anh đã ở trên lưng Snape.

Chính xác hơn, anh ở trên áo choàng của hắn.

Không có thời gian ngẫm nghĩ, bởi vì anh thấy được cửa nhà mình rộng mở rộng.

Sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, tất cả đều hiện ra.

Snape ôm lấy một Lily đã không còn biết tức giận, gào thét như một con dã thú bị thương.

James lấy tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt kia, nhưng chỉ có thể vô lực sượt qua, một khắc ngây ngẩn, một bàn tay khác vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.

Nhẹ nhàng, thành kính, thâm tình, như cúng bái.

"Lily... Lily... Lily..."

Một lần lại một lần gọi, tuyệt vọng mà thê lương.

Không phải không phát hiện ra hắn yêu vợ của mình, chẳng qua anh không nghĩ tới Slytherin luôn tôn thờ lợi ích cũng có tình cảm. Nhìn hành động điên cuồng cùng thâm tình của hắn, James tin tình yêu mà hắn dành cho Lily không thua chính mình, thậm chí còn nhiều hơn.

Thế nên, cái cảm giác vô lực không thể giữ lại này lại càng sâu.

Trong khoảnh khắc, James nghĩ bọn họ là một.

Chỉ có hắn mới cảm nhận được thế giới đổ nát trong tro nguội bi ai. Thế nhưng James nghĩ bản thân vẫn còn may mắn, bởi vì so với những người còn sống, một người chồng không bảo vệ được vợ mình như anh lại tránh được gánh nặng báo thù.

James không có cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này. Đối với con dơi con luôn chiếm lấy Lily ở trường học, anh cảm thấy chán ghét. Đối với gã Tử thần thực tử chỉ biết phủ phục dưới chân Voldmort, anh càng căm hận khinh thường.

Thế nhưng, anh không nghĩ ra bất cứ nguyên nhân nào khiến Merlin không tới đón anh, để anh phải sinh hoạt phía sau Snape mười mấy năm.

Không một sinh vật nào có thể nhìn thấy anh, kể cả những con ma trong trường, người duy nhất có thể miễn cưỡng làm bạn với anh, chính là cái tên Slytherin không được tự nhiên kia, cái kẻ không ngừng gây phiền phức cho con anh, cũng giúp nó giải quyết một đống phiền phức.

Thời đại hòa bình khiến cuộc sống của James cực kì nhàn nhã. Những lúc không có việc gì, James sẽ quay qua nhìn mái tóc đầy dầu mỡ của Snape đờ ra, hả hê nhìn con trai không dựa vào sách giáo khoa mà vẫn thực hành điều chế độc dược cực kì hoàn hảo làm mặt ai kia xanh mét; những lúc có việc, tuy loại tình huống này căn bản là không có, James sẽ nhìn về một hướng rồi ngẩn người, ngẩn ngơ tự hỏi vì sao đầu hắn nhiều dầu như thế, rõ ràng hắn cực kì chăm tắm gội nha...

Chậc, đừng trách anh nhiều chuyện, một linh hồn bị toàn bộ thế giới lãng quên chỉ có thể dựa vào chính mình tìm việc vui, nếu không anh sẽ nghẹn chết mất.

Nhưng mà nói thật, mười mấy năm qua James chưa từng thấy Snape có một tình nhân nào, cái loại sinh hoạt cấm dục như tăng sư khổ hạnh này khiến anh là kẻ thù của hắn cũng phải bội phục. Có đôi khi anh đã nghĩ có phải hắn "không được" hay không?

Suy luận này không lâu sau đã bị phủ định, bởi vì một buổi sáng nào đó, James tận mắt thấy quần hắn dựng lều trại. Xấu hổ là đương nhiên, nhưng khi anh thấy đối phương so với mình còn muốn xấu hổ nan kham hơn, James nghĩ Severus Snape thực sự là một sự tồn tại thần kì.

Lẽ nào hắn là một xử nam?

A, quần của Merlin!

James Potter chấn kinh rồi.

Thời gian trước, khi còn sống, James từng ảo tưởng vô số lần xem Snape sẽ chết như thế nào, chẳng hạn do sự cố độc dược, hay do chủ nhân hắn mất hứng tung một cái Avada, nhưng nghĩ đến nhiều nhất là hắn bị chính mình đưa đi gặp Merlin.

Nhưng Severus Snape hi sinh kiểu này... thực sự nằm ngoài dự liệu của anh.

"Nhìn... vào... ta..."

Trong đôi mắt đen thâm thúy, anh nhìn thấy được ảnh ngược xanh như nước. James thấy đầu trầm xuống, kí ức như nước lũ mạnh mẽ tiến vào óc. Từng hình ảnh không ngừng phóng lớn rồi vặn vẹo tựa những con rắn bò ngổn ngang.

A, Merlin! Rốt cuộc hắn muốn làm cái trò gì thế?

Anh không thích đột nhiên lại mọc ra thêm đoạn trí nhớ siêu dài của một Slytherin đâu.

Trong mê mang, James nhìn sinh mệnh của kẻ địch ngày xưa đang từng chút từng chút một xói mòn. Phần nhiều là do mất máu, do kịch độc của xà quái, do chiến tranh giữa chính và tà...

Vì sao vào cái lúc khi anh nhìn thấy con trai của mình bình an, ngoại trừ may mắn, trong lòng còn dâng lên một loại cảm giác hổ thẹn.

Chết tiệt! Tại sao anh lại cảm thấy chính mình có lỗi với Snivellus chứ?

Tình yêu thuần túy, trung thành phức tạp, cố chấp điên cuồng, dũng cảm hi sinh, cùng với ngụy trang cùng che dấu cực kì kín kẽ. James gần như  muốn giơ cổ của mình ra cho hắn chém để biểu dương cho những phẩm chất cao quý của hắn, tất nhiên với điều kiện tiên quyết là hắn không dùng vẻ mặt táo bón đó để nhìn anh.

"Potter?!" Vẻ mặt của Snape đang ở trạng thái linh thể so với lúc chết còn khó coi hơn. "Nếu ta nhớ không lầm, cho dù là di thể hay là linh hồn, ngươi hẳn là không lưu lại cái gì cho dù là chút cặn bã."

"Đương nhiên, tôi chết rất gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ không giống như người nào đó, thân thể hư thối, ngay cả cái túi da đẹp cũng không có. Tất nhiên, cậu tuyệt đối không đẹp."

James cảm thấy nội dung đối thoại của hai người bọn họ thực sự phù hợp với thân phận cô hồn dã quỷ hiện giờ.

"A, ta thực sự thắc mắc tại sao kẻ địch của ta, cha của cứu thế chủ lại chiêm ngưỡng di thể của ta? Chẳng lẽ Merlin đã bắt đầu từ chối thu nhận Gryffindor? A, thực sự phải cảm ơn hắn vì rốt cuộc đã thông não."

James nghĩ trình độ phun nọc độc của người trước mặt lại tăng thêm một bậc rồi, đặc biệt là khi đề cập đến dòng họ "Potter" thì lại càng trôi chảy như nước.

"Rất tiếc phải nói với cậu một điều, giáo sư Snape, cả hai chúng ta đã cùng nhau bị Merlin từ bỏ. Mười bảy năm qua, ngoài cậu ra, tôi không thể tới gần bất cứ thứ gì khác."

"Cái... cái gì?" Đại não luôn sáng suốt của chủ nhiệm nhà Slytherin lập tức tạm dừng hoạt động. James đột nhiên có loại cảm giác thành tựu không nói nên lời.

'Chúng ta', 'cùng nhau'....

James rất hiểu sự chuyển biến trên khuôn mặt Snape bây giờ, từ khiếp sợ đến hoài nghi và cuối cùng là phẫn nộ. Nếu như chính mình biết có một kẻ địch âm hồn không tiêu tan luôn theo sát mình suốt hơn chục năm, anh cũng muốn chết lại lần nữa.

"Cảm phiền ngài Potter quá cố tôn kính có thể giải thích cho ta tình huống hiện tại một chút không? Cho dù ta thực hoài nghi với chỉ số thông minh ngang bằng cự quái của ngài, ngài sẽ không đảm đương nổi cả việc này."

"Tôi không biết." James trợn trắng mắt.

"Gryffindor, trừ năm mươi điểm! Ta thu hồi lời nói trước đó, gen của gia tộc Potter đã xuống dốc đến mức kém cả trí tuệ của sinh vật. Ta nên nghĩ đến sớm hơn, chắc chắn chút đầu óc của ngươi cũng khô kiệt khi làm u linh lâu ngày rồi."

"Ê, Severus, cậu bình tĩnh một chút! Tôi nghĩ đá quý tính điểm cũng không hứng thú với học sinh đã tốt nghiệp đâu!"

"Thành thật xin lỗi, hình như vừa rồi ta nghe nhầm... Ngươi vừa gọi ta là gì?"

"Đúng vậy, vì sự hi sinh vĩ đại của cậu để bảo vệ huyết mạch cuối cùng của gia tộc Potter, tôi quyết định vứt bỏ xưng hô không tao nhã không dễ nghe trước kia."

"Ai cho ngươi cái quyền được gọi thẳng tên của ta?! Cái tên mù quáng tự cao tự đại tay sai của Hội Phượng Hoàng này!"

"Cảm ơn đã dùng một loạt những từ ngữ hoa mỹ như vậy để miêu tả tôi. Tôi nghĩ cậu nói đúng. Hay là tôi nên gọi cậu là 'Sev', như vậy nghe có vẻ thân thiết hơn một chút."

James phát hiện nhìn sắc mặt ai đó biến xanh đã trở thành thú vui mới của mình.

"AAAAAA...." Có lẽ do chịu đả kích quá lớn, Snape giống như một chú sư tử bị kích thích đột nhiên vọt tới, James kinh ngạc đến ngây dại.

Một luồng năng lượng ập đến, James tránh không kịp, chỉ có thể mặc cho mình ngất xỉu, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ chính là gương mặt đen kịt đầy phẫn nộ của Snape.

Sau đó, anh thu được bản án của Merlin.

Sau đó, anh trở về năm 1960.

Sau đó, hôn mê ba tháng rồi tỉnh dậy, anh bắt đầu lại cuộc đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net