Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaveh hơi hốt, túm chặt lấy cổ áo của hắn không buông.

"Ngài định làm gì thế?"

Giọng anh mang theo vẻ sợ hãi, muốn khóc đến nơi.

Al-Haitham cười cười, vỗ vỗ vào cái tay đang nắm cổ áo mình.

"Buông ra."

Mặt anh co rúm ró lại, nhất quyết không buông. Hắn 'chậc' một tiếng, khó khăn cởi đôi giày ra rồi bước vào với Kaveh.

Nắp quan tài đóng sập lại, nguồn ánh sáng yếu ớt cũng mất đi. Trong không gian chật hẹp tối mù, Kaveh càng gắt gao nắm chặt lại áo hắn hơn nữa dù khoảng cách của cả hai gần như là không có.

Al-Haitham hôn lên má anh, choàng tay sang ôm Kaveh.

"Ta ở đây mà, em buông ta ra đi."

Não bộ tiếp nhận thông tin rằng có người ở cạnh, Kaveh buông tay ra.

Chờ lúc cho mắt quen dần với bóng tối, anh cũng chả thấy gì ngoài ánh sáng nhàn nhạt của mặt dây chuyền trên cổ hắn.

Ít nhất là, ở cạnh đúng là hắn rồi.

"Tại sao ngài và em lại chui vào đây?"

Không gian trong quan tài vốn chỉ đủ cho một người nằm, hai người cùng sẽ có chút chật. Kaveh bị ép vào nằm sát trong lồng ngực Al-Haitham, phía lưng là cánh tay hắn che cho anh tránh bị đè vào thành gỗ thô cứng.

"Em thấy thoải mái không?"

Al-Haitham hỏi, giọng nói bị nén trong không gian kín, vô cùng yên tĩnh.

Trong quan tài, đâu cũng là mùi hương của hắn. Có nhiều truyền thuyết nói rằng ma cà rồng ngủ trong quan tài, thế mà lại đúng thật.

Gỗ của quan tài thường là loài thuần âm, vì vậy rất được ưa chuộng, tất nhiên cũng có mấy loại xa xỉ như bằng ngọc hay vàng nguyên chất, thế nhưng Al-Haitham không thích.

Kaveh nằm im trong vòng tay của hắn, lát sau mới lên tiếng.

"Thoải mái thật, ngài ôm em thoải mái."

Kaveh không thích nơi quá tối tăm, càng không thích bị ép cứng như thế này, bất quá ở chung một chỗ với hắn nên không thoải mái cũng thành thoải mái.

Ngược lại, Al-Haitham đang hưởng thụ việc trong tay có mỹ nhân, lại được thư giãn trong không gian mình thích nhất.

Ma cà rồng không cần ngủ thường xuyên, nhưng đã vào giường mà không ngủ thì đúng thật có lỗi.

Kaveh mãi không thấy người kia hồi âm, mới biết hắn đã ngủ mất rồi.

Anh cũng cuộn tròn người, ôm lấy hắn cùng nhau làm đôi uyên ương ngủ ngày.

Chả biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng động. Rõ phòng của điện hạ thì sẽ chẳng ai được phép bước vào nhưng tiếng gõ trên nắp quan tài thì lại rất rõ ràng.

Al-Haitham tỉnh dậy, cau mày khó chịu rồi mở nắp quan tài ra.

Bên ngoài là một người hầu, mặt trông có vẻ rất sợ hãi. Thấy nắp quan tài đã mở, cô ta hớt hãi.

"Đ-điện hạ, là lũ thợ săn ma cà rồng, chúng đã đánh hơi được chúng ta."

Al-Haitham đang còn hãy trong cơn mơ ngủ cạnh người đẹp, vừa nghe tới thợ săn ma cà rồng thì cũng phải tỉnh vài phần.

Thì ra, do trăng máu xuất hiện cùng với sự quấy rối của bọn ô tạp kia, thợ săn ma cà rồng dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của họ sau mấy trăm năm lẩn trốn.

Hôm nay, một nhóm nhỏ gồm ba ma cà rồng đang đi săn, thế nhưng lại bị phục kích bất ngờ. Trong số ba tên đấy có một tên may mắn thoát được, còn hai tên kia đã bị giết.

Tên này chạy về căn cứ với tình trạng bê bết máu trên người, máu loãng như nước, cứ vậy mà tứa ra khỏi vết thương.

Với tình trạng vết thương này, e rằng chỉ có thể là bị dao bạc đâm mà thôi.

Al-Haitham tức tốc đi xem tình hình của tên đó. Hắn không cho anh đi theo, việc này sẽ làm Kaveh lo lắng.

Dù vậy Kaveh vẫn biết là có chuyện gì xảy ra, và tất nhiên anh không khỏi lo lắng.

Nhưng anh vẫn nghe lời Al-Haitham, ở yên trong cỗ quan tài kia.

Hắn đi rồi, không gian bên trong quan tài cũng đỡ chật hẹp hơn.

Kaveh nằm phịch xuống, để mùi hương thoang thoảng của hắn chui vào bên trong mũi anh.

Vài ngày sau đó, Kaveh cũng không thấy Al-Haitham, điều này khiến anh bất an lo sợ.

Kaveh không chịu uống máu người, vì vậy những người hầu đã phải di chuyển tủ chứa máu từ nhà anh sang đây, và Kaveh không thể bước ra khỏi căn cứ nửa bước.

Anh đã thử hỏi người hầu xem là có chuyện gì, nhưng lúc nào câu trả lời cũng là anh đừng quá lo lắng, dù bên ngoài nguy hiểm cũng sẽ không sao.

Nhưng làm sao Kaveh có thể không lo lắng? Hắn là người anh yêu nhất, là người thương hai kiếp của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net