Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bạn có thể kiên trì làm một việc gì đó hơn một thập kỷ, vậy thì ắt hẳn bạn phải yêu việc đó vô cùng. Vì vậy đối với một vũ công đã từng tập nhảy suốt mười chín năm như Santa mà nói, không nghi ngờ gì, anh yêu vũ đạo vô cùng. Không chỉ là cảm giác cơ thể trôi nổi theo điệu nhạc, vũ đạo đẹp mắt còn có thể khiến tâm hồn người ta bay bổng đến những miền xa.

Vì thế mà khi nhìn thấy tà váy dài và dải lụa tung bay theo bước nhảy của vũ công dưới sân khấu, anh không kìm được mà nhớ đến một niên đại xa xưa với những trời cao, biển rộng, mây bay, tiếng nước chảy vang xa ngút ngàn. Điệu nhảy như có buồn mà cũng có vui, bất giác làm người xem cuốn vào, cùng bay lên cao rồi lại cùng ngã xuống một tầng mây êm ái.

Santa không nhịn được mà đứng lên vỗ tay, anh vô cùng tán thưởng vũ công dưới sân khấu, cậu ta giỏi thật. Mặc dù đã được nghe cậu ta giỏi từ lâu, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến người ta kinh diễm.

Santa rất muốn so tài với người này, khi nhìn thấy đối thủ mạnh như vậy, trong lòng anh hưng phấn vô cùng. Đặc biệt thể loại vũ điệu mà hai người đang theo đuổi lại hoàn toàn khác nhau, anh không biết họ khác biệt như vậy, liệu khi đứng chung trên một sân khấu, có thể hòa hợp với nhau hay không.

Ngôn ngữ cơ thể của người kia rất đẹp, từng cái nhấc tay, nhấc chân đều tạo ra những đường cong hoàn mỹ. Santa rất nóng lòng muốn thử, thử xem cơ thể của mình liệu có đáp lại được ngôn ngữ tuyệt đẹp của người kia hay không.

Thật may là cơ hội đến, Santa lập tức lao xuống sân khấu, sẵn sàng uốn mình theo điệu nhạc. Trên sân khấu rõ ràng là có ba người, thế nhưng chẳng hiểu sao Santa luôn luôn bị tà váy trắng thướt tha kia hấp dẫn. Rồi anh cũng chẳng rõ bản thân mình là vô tình hay cố ý, chỉ biết mình đã lại gần người ta từ lúc nào không hay.

Bàn tay cậu ấy đưa lên như một mầm non nảy chồi trong đêm xuân, đẹp mà cứ xa vời. Nếu kéo cậu ấy từ miền xa xôi đó ngã về đây, vậy...có được không nhỉ? Mới nghĩ thế, còn chưa kịp tự trả lời, Santa đã vươn tay ra hành động ngay. Anh đan tay vào điệu múa của cậu vũ công trẻ, muốn kéo bàn tay ấy xuống.

Thế nhưng phản xạ của người kia rất tốt, cậu ta không để cho anh bắt được, nhưng rút lui cũng chẳng làm anh cảm thấy hụt hẫng. Khoảnh khắc hai bàn tay khẽ trượt qua nhau, Santa đột nhiên cảm thấy tim mình giống như bị vuốt mèo cào cho một cái, vừa ngứa ngáy lại vừa râm ran không thôi. Đây liệu có phải sức mạnh bí ẩn trong điệu múa cổ truyền Trung Quốc, làm lòng người cảm thấy ngứa ngáy, râm ran?

Thế rồi anh tiếp tục đuổi theo không buông, để xem rốt cuộc cậu ấy chạy đi đằng nào? Sau khi thoát khỏi bàn tay Santa một cách uyển chuyển, người kia theo quán tính cúi người định chuyển vị trí sang bên cạnh anh. Nhưng đâu dễ dàng như thế, Santa nhanh nhẹn đưa chân chặn trước.

Cậu vũ công trẻ chẳng còn cách nào, đành phải hạ người nằm xuống sàn, không thì đừng hòng thoát khỏi đỉnh núi Santa.

Mọi việc diễn ra đúng như dự tính của Santa, cứ chặn cậu ấy trước đã, để cậu ấy nằm xuống sàn, rồi xem cậu ấy làm động tác gì, anh sẽ tận lực phối hợp. Cậu vũ công trẻ ỷ vào cái eo và đôi chân mềm dẻo của mình, đưa chân lên một góc 180 độ, ắn hẳn muốn lấy đà lật người thoát khỏi Santa. Nhưng cái danh quán quân thế giới đâu phải để không, thắt lưng của Santa cũng có sức chịu đựng tốt lắm, anh xoay người giam cầm cậu ấy dưới thân.

Cậu vũ công trẻ mấy lần muốn nhổm dậy, nhưng cái thắt lưng không biết bằng sắt hay thép của người phía trên, chẳng mảy may nhúc nhích. Nó vẫn dừng ở trên không, giữ một khoảng cách nhất định, không thất lễ chạm vào người cậu, nhưng cũng chẳng để cho cậu thoát thân. Khoảnh khắc ấy tuy ngắn, mà cậu vũ công cảm giác như đã qua cả một thế kỷ.

Lúc xoay người kia xuống dưới thân, Santa nhìn thoáng qua trông thấy vành tai của cậu ấy ửng đỏ, tim anh giống như lại bị vuốt mèo cào cho lần nữa. Vũ đạo cổ truyền Trung Quốc cứ thế này thì có thể làm người ta đau tim ấy chứ.

Thế rồi cậu vũ công trẻ cũng mượn lực thoát khỏi trò chơi cút bắt của Santa. Anh vốn còn định tiến đến quấn lấy cậu ấy lần nữa.

Nhưng người ta thế mà lại tự phiêu một mình, đẩy anh ra mất rồi. Santa chẳng còn cách nào khác đành từ bỏ, chỉ lãi được mỗi cái nhướn mày, và cảm giác ngứa ngáy lan tỏa lần nữa nơi lồng ngực mà thôi.

Suốt khoảng thời gian sau đó, Santa vẫn luôn quan sát xem liệu có thể quấn lấy cậu ấy thêm lần nào nữa không. Nhưng rất tiếc người ta lại chẳng cho anh cơ hội, anh chỉ có thể đứng nhìn mà tán thưởng cách cậu ấy kết thúc điệu múa của mình.

Được rồi, cậu vũ công trẻ tên là Lưu Vũ. Santa vẫn luôn thưởng thức tài năng của người này, cậu ấy rất nổi tiếng về múa dân tộc, nhưng khuôn mặt cũng cực kỳ phù hợp để nhảy hiện đại. Hy vọng có thể hợp tác nhiều hơn với cậu ấy trong tương lai.

Anh rất muốn trải qua cái cảm giác râm ran ấy thêm lần nữa, thứ cảm giác mà cậu ấy đã mang đến cho anh trong hôm nay, cảm giác như bị vuốt mèo cào nhẹ vào tim. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net