Tuần 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vì vài phút lơ đãng Baekhyun mà đắm chìm vào việc làm nhạc, kể từ lúc ấy Sehun quyết định sẽ không bao giờ bước chân vào căn phòng ấy mà không có cậu. Đương nhiên suy nghĩ này anh chỉ giữ cho riêng mình mà không bày tỏ với cậu.

Baekhyun vì rất bận rộn và mệt mỏi với cơ thể không ngừng biến đổi của mình nên không còn tâm trạng chú ý đến sinh hoạt của anh nhiều. Chỉ biết rằng Sehun hầu như ở bên cạnh cậu 24/24 vẫn như thường lệ. Thỉnh thoảng chú ý đến phòng nhạc bị khóa nằm im lìm nhưng cũng chẳng quá bận tâm.

Dạo gần đây Baekhyun đặc biệt ưa chuộng món bánh mochi. Mỗi ngày đều đặt cửa hàng giao bánh tới với đủ vị khác nhau. Vì ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho sức khỏe, Sehun đã cẩn thận dặn người làm bánh hạn chế đường lại, tuy nhiên không quá ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu.

Mỗi ngày vào đầu giờ chiều sẽ là lúc Baekhyun được ăn bánh. Sehun không cho cậu ăn vào những giờ khác vì sẽ ảnh hưởng đến những bữa chính. Bắt đầu từ hai giờ chiều là khoảng thời gian thích hợp nhất, vừa tầm bữa trưa đã tiêu hóa xong lại cách xa bữa tối. Trong lúc Sehun bày bánh ra đĩa và vệ sinh dĩa thì Baekhyun sẽ tranh thủ đi qua đi lại trong phòng ăn. Vận động nhẹ rất tốt cho sức khỏe, lần đi khám gần nhất bác sĩ cũng khuyên cậu phải năng vận động, không nên phụ thuộc quá nhiều vào chồng.

Giữa lúc ấy thì điện thoại có vang lên tiếng chuông báo, vài tin nhắn kakaotalk được gửi tới. Anh đang dở tay, liền nói cậu đọc giúp, sợ là quản lí quán cà phê có việc gấp cần hỏi, quán đang sửa sang lại một số chi tiết, rất cần tham khảo ý kiến của anh. Baekhyun ngừng di chuyển, đỡ hông ngồi xuống ghế rồi thành thục mở mật khẩu trên màn hình điện thoại. Tin nhắn được gửi đến từ Chanyeol.

- Bản demo chú làm đến đâu rồi? Tuần trước đang hào hứng lắm bỗng dưng ngắt kết nối là sao? Còn nói sẽ collab, vậy mà hơn tuần rồi còn chưa báo lại? Anh đây phải chờ đến bao giờ?

Baekhyun nhìn những dòng tin nhắn rồi dõng dạc đọc to, sau đó cậu đưa mắt nhìn Sehun, tiếp tục với giọng nghi hoặc:

- Đồ nói dối! Sao anh nói chỉ cần ở bên em là có thể tỏa sáng? Còn muốn collab cùng Chanyeol? Hai người dính nhau đến mức ấy vẫn chưa chán ư?

Sehun lúng túng đặt đĩa bánh xuống bàn, nét mặt khổ sở nhìn Baekhyun mà giải thích:

- Hôm trước Chanyeol gửi anh một bản demo, nghe bắt tai quá liền làm anh rất phấn khích, không suy nghĩ mà hứa collab. Em đang giận anh đấy ư?

Cậu nghe xong không đáp, nét mặt cũng chẳng mang cảm xúc giận hờn gì, bình tĩnh ăn bánh mochi. Anh kéo ghế lại gần cậu, thấy vợ mình im lặng cứ nghĩ là dỗi thật rồi nên vội ôm lấy hai vai khẽ xoa, trong giọng cứ xoắn xuýt cả lên:

- Em đừng giận, không tốt cho các con. Anh sẽ chỉ ở bên cạnh em thôi, không collab với ai hết, được không?

Cậu vẫn không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi ăn. Anh cảm thấy tình hình không ổn, kéo ghế ngồi dính sát lại, hai tay khéo léo bóp bóp nhu nhu từ vai xuống đến thắt lưng cho cậu, tiếp tục với giọng mềm dẻo:

- Anh cũng tính rồi. Đợi em sinh xong, khi nào hai con đủ cứng cáp anh mới làm nhạc lại. Toàn bộ thời gian bây giờ đều dành cho đại mochi, tiểu mochi của anh!

- Đại mochi? Tiểu mochi? - Baekhyun cuối cùng cũng có động tĩnh, quay lại nhìn anh nghi hoặc hỏi - Là ai? Anh định lo cho ai?

- Là em và các con chứ còn ai nữa!

Sehun bật cười, đưa tay véo bên má phúng phính chứa đầy bánh mochi của cậu, sau đó thuận tay xoa bụng tròn tròn mềm mại.

- Em xem, em và các con vừa mềm vừa thơm, giống hệt mấy chiếc bánh mochi này!

- Ý anh là em béo? - Baekhyun cau mày, nhìn xuống bụng mình rồi nhìn vào chiếc bánh mochi cuối cùng ở trên đĩa - Em béo nên anh không thích em nữa, chê bai em đúng không?

Rõ ràng là muốn nựng vợ lại bị vợ giận ngược, Sehun không biết nên xoay đường nào. Nét mặt khổ sở, anh thở hắt ra dài thượt, không biết vô ý hay cố tình, gục mặt vào ngực cậu mà rền rĩ:

- Ý anh là em ngon quá, anh chỉ muốn ăn luôn.

- Đồ điên!

Baekhyun bật cười, đánh mạnh vào vai Sehun khiến anh giật nảy người. Cậu chỉnh lại áo mình, lườm nguýt anh rồi lên tiếng:

- Anh đừng có mà cơ hội. Bây giờ anh muốn động đến nơi này thì phải hỏi ý kiến hai tiểu mochi cái đã!

- Hôm trước anh có đọc sách, người ta nói vài tuần nữa là em sẽ có sữa. Mà tắc sữa rất đau, rất khó chịu cần sự giúp đỡ của chồng. Em nghĩ xem, có phải anh nên luyện cách trị tắc sữa cho em từ bây giờ hay không...

Nói chưa dứt lời thì suýt chút nữa Sehun đã bị phang cả chiếc đĩa vào đầu. Baekhyun hai má đỏ phừng phừng, hạ đĩa xuống bàn rồi ôm bụng quay đi chỗ khác. Sehun quả thực rất biết trêu người, mà kĩ năng này chỉ có hại vào thân, vừa năn nỉ gãy lưỡi cậu mới bớt dỗi được một chút giờ lại thêm dầu vào lửa. Anh chợt nhận ra bản thân rất ngu si!

Vẫn chiêu cũ, vừa ôm vợ vào vòng tay, vừa dụi dụi mái tóc mềm vào cổ, làm cậu nhột đến khi nào bật cười mới thôi. Sau đó ôn nhu hôn tai, hôn cổ lại hôn vai, hôn đến khi nào cậu khó chịu, phải quay lại dùng môi mình khóa chặt đôi môi tinh nghịch của anh mới chịu thôi.

Sehun sướng rơn.

- Sehun này, chuyện collab với Chanyeol lúc nãy... là em đùa anh thôi. Em không giận anh. - Baekhyun ôm hai má anh, dùng đôi mắt mông lung nhiều tâm sự để nhìn anh - Hay là mình về Seoul đi?

- Đang yên đang lành lại về Seoul?

- Em không muốn kìm hãm sự nghiệp và danh tiếng của anh.

Cậu cúi mặt, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.

- Fan của anh đang biểu tình rất rầm rộ. Cứ thế này em thấy mình có lỗi lắm.

Sehun định lên tiếng lại bị ngón tay cậu chặn giữa môi. Baekhyun dựa đỉnh đầu mình vào vai anh, thở ra dài thượt.

- Nghe em lần này thôi, được không? Anh ra unit với Chanyeol đi. Em sẽ về Bucheon nghỉ dưỡng đến lúc sinh. Với lại ở Jeju giấc mơ hôm trước cứ ám ảnh em. Em cứ băn khoăn về người đàn ông áo đen mãi, em cảm thấy không an toàn khi ở đây. Nếu anh không yên tâm, cứ để vệ sĩ của Lee theo em.

Sehun nhìn Baekhyun, anh vuốt tóc cậu, thở hắt ra rồi đáp:

- Để anh suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net