Chương 2: Vệ sĩ của tôi là tên mặt dày...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ sự giúp đỡ của Thôi Hàn Suất, vụ việc fan cuồng gây tai nạn đã nhanh chóng bị dỡ khỏi các đầu báo, dù sự phẫn nộ của những người hâm mộ vẫn chưa dập xuống. Doãn Tịnh Hán chán nản vứt đống giấy báo ra một bên, kì nghỉ của cậu chưa cả kịp bắt đầu mà đã tan tành cả rồi. Y như rằng, sau khi tin tức kia bị các paparazzi săn được, điện thoại riêng của cậu liền bị quái tải các cuộc gọi, tin nhắn của bạn bè trong giới. Nghe nói bộ phận ngoại giao của công ty cũng nhận được rất nhiều thư tín, các buổi hẹn phỏng vấn,...vv Nhìn bộ dạng vò đầu bứt tóc của cậu, người thanh niên đang băng bó một bên tay khẽ cười xòa, hỏi bâng quơ một câu dường như để phá bỏ bầu không khí chán chường này:

"Làm người nổi tiếng khổ quá nhỉ? "

"Cứ làm thử là anh biết ngay thôi... " Tịnh Hán trề môi, gục đầu xuống mặt bàn, rên rỉ chuyện cậu muốn được đi chơi đủ nơi đủ chỗ như thế nào, nhưng lại bị vụ việc kia phá hỏng ra sao.

"Dù sao cậu vẫn đang rảnh mà phải không?" Hồng Tri Tú lắng nghe từ nãy giờ, bỗng nảy ra một ý tưởng hơi điên rồ. Doãn Tịnh Hán tròn mắt liếc sang, không kìm nổi háo hức:

"Hồng Tri Tú đại ca có cao kiến gì? "

Hồng Tri Tú bật cười giòn giã, không ngờ cậu minh tinh này tính tình lại trẻ con như vậy, mới nói thế kia đã sốt sắng gọi hắn một tiếng đại ca... Thật khó tưởng tượng rằng con người dễ dụ trước mặt với vị minh tinh cao ngạo trên báo đài là cùng một người.

"Cậu đấy, sao không suy nghĩ đơn giản đi một chút? Vẫn đang có thời gian, sao lại không biết tận dụng chứ? "

----------------------------

Doãn Tịnh Hán hồi hộp mò mẫm đứng trước gương lớn, tóc ướt dính chặt vào mặt và gáy, những giọt nước đọng lại nhẹ nhàng rơi xuống, chảy theo đường cong quai xanh tinh tế. Đến khi tay với được cái kính để đeo vào thì trên đầu bỗng được đặt lên một vật mềm mại, ngước lên thì mới thấy Hồng Tri Tú đang vò vò cái khăn tắm nhằm thấm bớt nước đi.

"A, cứ để tôi tự làm. Tay anh còn bị thương mà!"

Vội vàng kéo cái khăn xuống rồi vò quanh đầu, chẳng mấy chốc mà mái tóc ướt nhẹp của cậu chỉ còn hơi ẩm ẩm. Tịnh Hán soi qua gương, thầm cảm thán màu tóc mới của mình. Lúc trước vì dự sự kiện liên hoan cuối năm mà stylist nhuộm đầu cậu thành đỏ rượu bắt mắt, bây giờ thì nó đã trở lại màu tóc cơ nâu hạt dẻ trước đây. Dù là tự tay nhuộm tóc mà cũng không tệ lắm, nhưng cậu lại phải thở dài một cái vì lo nghĩ đến việc sau này có lẽ sẽ sớm bị hói mất...

Đầu tóc xong xuôi thì cậu còn phải nhắn tin cho Thắng Quan, tất nhiên với cương vị là người quản lí, cậu nhóc sẽ không đời nào để Doãn Tịnh Hán tung tăng tự do thế này, nên đành phải nói dối là mệt mỏi không muốn bị làm phiền. Dù sao sau vụ đụng độ cái xe của fan cuồng kia, cậu ít nhiều cũng hơi khó chịu trong lòng, nên Phu Thắng Quan sẽ để cậu có một chút thời gian riêng tư. Vừa ấn gửi tin nhắn đi, Tịnh Hán lại có chút chột dạ, minh tinh màn bạc gì đó thì còn bưng bộ mặt giả tạo ra được, nhưng đó giờ cậu chưa từng giấu Thắng Quan mấy việc cá nhân kiểu này. Hồng Tri Tú thấy thế cũng ngầm hiểu, xong lại cười xòa lấy bản thân ra bảo đảm sẽ không sao. Kể cũng hơi lạ, đường đường là vệ sĩ được thuê đến bảo vệ cậu, nhưng lại kéo cậu đi chơi thế này, Thôi Hàn Suất từ bao giờ lại chọn người như thế nhỉ? Mà không hiểu sao, dù cũng hơi đặt nghi vấn trong lòng, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt mèo cong cong, cậu như bị bỏ bùa mà nghe theo mất rồi.

Kế hoạch của Hồng Tri Tú thật ra cũng chẳng phức tạp gì, lại còn biết cậu bị cận nữa, nên sau khi nhuộm màu tóc khác, đeo cặp kính đeo dày và khẩu trang thì phải nhìn kĩ lắm mới nhận ra mặt cậu. May mà bây giờ mới đầu năm nên thời tiết ngoài kia cũng khá lạnh, nên việc ăn mặc kiểu này sẽ chẳng bị nghi ngờ. Hơn nữa dường như anh ta thông hiểu khách sạn này một cách khó tin, nên dẫn cậu đi từ cửa sau và đường vòng để đến khu vui chơi.

Hôm nay là cuối tuần nên xung quanh là cả biển người, cả hai bị chen đến va vào nhau, cũng may là chẳng bị ai nhận ra cậu cả. Đứng sau lưng Hồng Tri Tú khi cùng xếp hàng lấy vé lên tàu lượn, Doãn Tịnh Hán cứ nhìn chằm chằm xuống dưới chân, chẳng biết là hồi hộp hay gì, cậu ngẫm nghĩ lại, quả thực đã rất lâu rồi mới được ra ngoài đi chơi thoải mái thế này. Hồi nhỏ thì gia đình cậu quản lí rất nghiêm, sau này lớn lên còn bị hướng ra nước ngoài du học, thậm chí lúc mới nói đến chuyện dấn thân vào làng giải trí thì gia đình còn làm ầm lên một thời gian. Thời gian đối mặt với mấy chuyện quan trọng còn không đủ, nói gì đến chuyện ra ngoài đi chơi. Cũng vì không đi tụ tập cùng bạn bè hồi còn đi học mà Doãn Tịnh Hán không có nhiều bạn thân cho lắm, suy đi tính lại chắc chỉ có học trưởng trên cậu một khóa Lý Thạc Mẫn khoa thanh nhạc là có qua lại nói chuyện tâm sự nhiều. Bâng quơ một lúc, đến khi tay bị kéo đi, cậu mới nhận ra đã đến lượt mình rồi. Hồng Tri Tú sửa lại cái mũ bucket trên đầu, quay sang hỏi:

" Vẫn đang lo bị Tiểu Quan phát hiện à? "

Sau đó lại thấy cậu đột nhiên bụm miệng cười một cái, Doãn Tịnh Hán cong mắt nói:

"Không phải... Mà anh gọi thế làm tôi nhớ đến con poodle của Hàn Suất quá."

"Hắn đặt tên cho chó là Tiểu Quan?! Sao lại lấy tên người đặt cho chó? "

"Chịu chết, anh ta có mấy lần còn trêu Phu Thắng Quan làm cậu nhóc cáu đến mức đòi từ mặt! "

Hồng Tri Tú cũng cong mắt cười, xong lại nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy người bên cạnh cười ở khoảng cách gần như thế này, lòng chợt dâng lên chút cảm xúc khó tả. Thật ra Hồng Tri Tú còn không hiểu tại sao bỗng dưng trúng tuyển vị trí vệ sĩ cho đại minh tinh này. Anh mới đi du học ở Los Angeles về, vốn dĩ là trong đơn gửi đến Diamond Ent là đăng kí ở mảng nội dung làm công việc văn phòng, nhưng chẳng hiểu sao ở buổi phỏng vấn có đích thân CEO đưa ra câu hỏi thì người tên Thôi Hàn Suất kia lại đặc biệt chú ý đến mấy bằng khen võ thuật rồi chỉ chăm chăm hỏi về mấy chuyện này. Cuối cùng thì tối hôm đó họ Hồng kia lại nhận được gmail tuyển dụng thành công, mà vị trí lại là...vệ sĩ cho đại minh tinh của công ty: Doãn Tịnh Hán. Vụ việc fan cuồng bám đuôi kia cũng là tình cờ phát hiện ra, nào ngờ lại to chuyện đến mức bị thương thật. Hồng Tri Tú nhìn chằm chằm vào cánh tay vẫn đang băng trắng của mình, dù sao thể trạng anh từ nhỏ đã rất tốt so với bạn bè cùng tuổi, lại còn là con nhà võ nên thương thế hồi phục rất nhanh chóng. Đến bà nội còn phải nói số Hồng Tri Tú được ông trời phù hộ, nên sẽ không bao giờ gặp phải chuyện tồi tệ nào.

"À, Tịnh Hán này... Cậu có từng bao giờ đi tàu lượn siêu tốc chưa thế? " Như chợt nhớ ra điều gì, Tri Tú liếc nhìn con người đang run cầm cầm bám vào thanh chắn trước mặt. Bây giờ mới bắt đầu lên dốc rất chậm mà họ Doãn kia đã bày ra bộ mặt sống dở chết dở, không biết đến lúc đoàn tàu lao xuống dốc và lượn qua vòng cua tròn cậu ta sẽ ra sao nữa.

"Ha ha, mấy cái này tôi không sợ đ— Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa— " Doãn Tịnh Hán vốn định quay sang cười cười, nào ngờ câu nói chưa dứt đã biến thành tiếng hét kéo dài vì đoàn tàu đã lao thẳng xuống phía dưới. Hồng Tri Tú ngồi sát cậu nhất, tất nhiên phải hứng chịu toàn bộ âm thanh ồn ào kia...

Đến khi tàu lượn dừng hẳn, Doãn Tịnh Hán mới lảo đảo bám vào thành tàu mà bước xuống, mặt mày nửa xanh xao nửa xám ngoét đưa mắt lườm Hồng Tri Tú như thể mình vừa bị lừa đảo.

"Xin lỗi, lẽ ra cậu nên nói mình chưa chơi cái này bao giờ chứ. Khu vui chơi này nổi tiếng nhất là tàu lượn tử thần có nhiều đoạn quay vòng nhất đấy! " Tri Tú không nhịn cười nổi, một tay vỗ vỗ tấm lưng nhỏ bé đang còng xuống đất kia.

"Anh còn vỗ nữa là tôi nôn vào người anh được luôn tin không?! " Tịnh Hán cạu lên kéo khẩu trang xuống phun ra một câu rồi đẩy người nọ ra, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh gần đó giải quyết.

Họ Hồng kia đành ngồi dưới ghế đá cạnh đó đợi cậu. Bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa đưa cậu đi chơi những trò nào, mà quanh đi quẩn lại, gạt bỏ mấy trò "cảm giác mạnh" ra thì chỉ có đu quay ngựa gỗ của trẻ con và vòng quay mặt trời mà mấy cặp đôi hay lên đấy viết linh tinh. Tri Tú nghĩ đến đây lại ngây ra một hồi, như thế có khác gì hẹn hò đâu... Xong lại cúi xuống đồng hồ đeo tay, kim phút đã chạy thêm quá bốn con số; họ Doãn kia, có phải đã vào nhà vệ sinh quá lâu rồi không?
Mới bước vào trong đã nghe thấy có người to tiếng, bước chân không tự nhủ cũng nhanh hơn, Hồng Tri Tú đi đến nơi thì thấy có hai gã thanh niên đang dồn cậu gục vào tường đá, lại còn buông ra mấy lời kinh tởm. Doãn Tịnh Hán thì dường như chẳng bị dọa sợ, thậm chí còn lên tiếng sỉ vả lại chúng. Tên to béo đang tính sán lại vung tay đánh vào người cậu thì đã bị Tri Tú đạp vào chân rồi quật ngã xuống đất.

"Mẹ kiếp, đường đường là thanh niên trẻ khỏe không đi giúp gì cho đời mà còn ở đây giở trò à? " Hồng Tri Tú khóa tay hắn từ sau, còn để một chân ghì lên lưng làm tên kia không sao lật người lại được, cắm mặt xuống sàn gạch lạnh toát. Tên đồng bọn đứng cạnh đó cũng run rẩy mà lùi ra xa.

Doãn Tịnh Hán đứng một bên thầm vỗ tay trong lòng, ban đầu cậu đã phớt lờ hai tên kia, nhưng lại càng bị bỡn cợt nhiều hơn. Sẵn đang khó chịu trong người nên cậu mới bảo bọn chúng là lũ đồi bại, nào ngờ lại bị hai tên điên kia sồn sồn lên đẩy người cậu va vào tường đau điếng, cậu thì không thể cầu cứu sự trợ giúp vì trong đây chẳng còn ai. Cũng may là Tri Tú đến kịp rồi, lại còn rất ngầu!

"Tốt nhất cho đến hết hôm nay và kể cả sau này nữa, bọn bây không cút cho khuất mắt anh thì bị gặp ở đâu thì bị đánh ở đó! " Hồng Tri Tú gằn giọng, lôi tên kia dậy rồi dùng lực đẩy hắn lăn ra chỗ đồng bọn của mình, mặt mày cau có vô cùng.

Đến khi hai tên kia vâng vâng dạ dạ và dắt díu nhau chuồn đi, anh mới vội vàng quay sang xem xem cậu có làm sao không. Nhưng từ đầu đến cuối Doãn Tịnh Hán cứ giương đôi mắt tròn xoe ngập tràn ngưỡng mộ làm Tri Tú ngại tới đỏ cả tai.

"Đại caaa, anh ngầu như trên phim ấy! " Tịnh Hán mắt sáng rỡ, lại còn mắc bệnh nghề nghiệp mà rất nhanh chóng "nhập vai" diễn lại vẻ mặt và lời nói ban nãy của người kia, nhưng chưa kịp nói xong từ "mẹ kiếp" đã bị một tay Hồng Tri Tú chặn lại.

"Đừng học theo cái kiểu ăn nói như thế chứ! "

"Nhưng nó ngầu mà..."

"Tóm lại là không được. Mà ban nãy cậu cũng gan thật đấy, đứng trong tình thế một đấu hai mà vẫn tung hứng võ mồm với tên kia. " Tri Tú thở hắt ra, không nhịn được búng vào mũi người nọ, xong lại nhận ra việc mình vừa làm có phần rất kì quặc liền rụt tay về. Hồi du học ở LA anh có chơi thân với một nhóm bạn đa phần toàn là kém tuổi nên đã quen cái kiểu trêu đùa này rồi. "...Sau này có chuyện gì cứ kêu to lên, nhất định tôi sẽ chạy tới giúp cậu!"

Doãn Tịnh Hán cong mắt cười thay câu trả lời.

-------------------------------

Cũng đã hơn ba giờ chiều, Tịnh Hán đứng trước đu quay ngựa gỗ đang bật đèn lấp lánh theo nhạc gì đó không rõ, bày ra bộ mặt ảm đạm liếc nhìn Hồng Tri Tú đứng cạnh mình.

"Cái này là cho trẻ con mà! "

"Hay chúng ta lại lên tàu lượn ban nãy? "

Doãn Tịnh Hán ngờ ngợ lại cái cảm giác kinh hoàng kia, cuối cùng lại là người sốt sắng leo lên vòng quay ngựa gỗ trước. Cậu ngồi lên một con ngựa trắng, còn nổi hứng chỉ chỉ vào con màu đen đằng sau bảo Hồng Tri Tú leo lên. Nào ngờ lại nhận được cái lắc đầu khó hiểu của người nọ, mà cậu có muốn leo xuống cũng không nổi vì vòng quay đã bắt đầu lăn bánh. Và dường như Tịnh Hán là nam thanh niên duy nhất ngồi lên cái vòng quay này, xung quanh toàn trẻ em, hoặc là mấy cô gái ngồi lên để bạn bè quay, chụp hình lại. Nếu không phải vẫn đeo khẩu trang trên mặt, nhất định cậu sẽ đập đầu vào gối tự tử vì xấu hổ mất...

Để tránh việc họ Doãn kia nổi đóa với mình, Hồng Tri Tú liền bày ra bộ mặt bí hiểm với kiểu dẫn dắt như trên phim: "Cậu có muốn nghe câu chuyện vòng quay Carousel liên hệ thế nào đối với cuộc sống không? " Tất nhiên Doãn Tịnh Hán liền bị cuốn hút theo người kia, bày ra bộ mặt chăm chú lắng nghe khi cả hai đang cùng ngồi nghỉ ở một quán ăn vặt.

Carousel, hay vòng quay ngựa gỗ - về cơ bản hệ thống trò chơi này là một vòng lặp, một khi đã được khởi động, những con ngựa luôn cách nhau một khoảng cách rất đều, chúng bắt đầu đuổi theo nhau thành một vòng tròn, con này nối tiếp con kia mà khoảng cách không bao giờ bị thay đổi. Đây là một trò đuổi bắt vĩnh hằng, những con ngựa luôn được nối vòng với nhau, nhưng lại không thể sánh bước bên nhau được. Nó giống như một vòng khép kín, một cuộc sống xoay vòng mà việc theo đuổi chẳng bao giờ hướng được đến cái đích của hạnh phúc, một trò đuổi bắt vô vọng. Dù thật gần, mà cũng thật xa. Thật ra vòng quay Carousel cũng giống như những người mang trái tim đơn phương một ai đó, cứ theo đuổi một tình yêu ngoài tầm với, thứ tình cảm chỉ đến từ một phía và không có cách nào bắt kịp nhịp đập của kẻ khác. Vấn đề nữa là, một khi đã ở trong "vòng quay ngựa gỗ", người bên trong hay kẻ ở ngoài cũng chẳng thể dễ dàng thoát ra mà không tự làm tổn thương chính mình cả.

"Một vòng quay không có hồi kết như vậy, có phải rất bi thương đúng không? " Hồng Tri Tú bâng quơ nhìn ra bên ngoài.

"...Vốn tình cảm của anh quá sâu sắc rồi đấy... " Doãn Tịnh Hán cảm thán một câu, từ trước đến giờ, cậu chẳng bao giờ suy ngẫm về trò chơi kia thâm sâu đến thế, chẳng lẽ nam thanh niên họ Hồng này đã từng trải qua mối tình đơn phương đau khổ như thế sao?

"Ha ha, toàn mấy lời sáo rỗng cả thôi. Tự dưng lại làm mất thời gian của cậu mất rồi. " Hồng Tri Tú cười nhạt, anh không muốn chơi trò chơi kia vì bị ám ảnh với nó, ám ảnh với chuyện tình bi lụy của mẹ, ám ảnh sự tàn khốc mà vòng quay nọ phản ánh. Tình yêu chính là sự tổn thương, nên Tri Tú vốn chẳng bao giờ để tâm đến chuyện tình cảm của mình, do đó những cuộc hẹn hò trước đây đều kết thúc thật chóng vánh.

Doãn Tịnh Hán dường như không đồng tình với suy nghĩ đó, nhưng lại khó mở lời đáp lại, xong như nhớ ra điều gì, liền sốt sắng quay sang: "Nhưng ban nãy tôi đã leo lên trên đấy rồi mà? Có khi nào sau này tôi cũng vấp vào một mối tình đau khổ không? "

"...Cậu tin người quá rồi! " Hồng Tri Tú liếc qua vẻ mặt cực kì nghiêm túc kia mà không khỏi bật cười, sau đó lại lẩm bẩm: "Có bị mắc kẹt thì cũng cứ kêu lớn lên, tôi sẽ gỡ cậu xuống. "

Dù âm lượng câu sau hơi nhỏ nhưng Doãn Tịnh Hán cũng hơi lưu tâm mà quay ra hỏi anh vừa nói gì, có điều họ Hồng kia lại như bị keo dính miệng, quyết không nói lại lần nữa. Ngồi đợi cậu ăn nốt cái bánh kẹp rồi lại đi ra chỗ có trò chơi cuối cùng vì cũng gần năm giờ rồi, Phu Thắng Quan mà ghé qua phát hiện cậu mất tích thì sẽ to chuyện mất. Trong lúc xếp hàng, hai người lại nhìn thấy hai tên biến thái trong nhà vệ sinh ban nãy đứng gần đó đang chọc nghẹo mấy cô nữ sinh đi tham quan. Quả thật cả ngày hôm nay, chỉ vì hai tên này mà cảm thấy gai mắt. Hồng Tri Tú ngẫm nghĩ một chút rồi quay sang hỏi người bên cạnh:

"Mà ban nãy làm sao hai tên kia lại gây chuyện với cậu được? "

"Tôi sau khi giải quyết 'dư chấn' của trò tàu lượn kia thì vục mặt xuống bồn rửa muốn thanh tỉnh đầu óc một chút. Ngước lên thì đã phát hiện kính mắt để cạnh không cánh mà bay, thì ra là bị một trong hai tên kia, cái kẻ mặc áo đỏ ấy lấy mất. Còn trêu tôi cái gì mà thanh tú giống con gái với cả định nhảy qua kéo tôi đi cùng nữa... " Doãn Tịnh Hán nhớ lại không khỏi cảm thấy bực mình. Đã cận nặng thì bị mất kính, lại còn phải nghe hai tên gàn dở nói mấy câu dụ dỗ buồn nôn. Còn như thể định nói thêm gì thì cậu bỗng đột nhiên chạy ra khỏi hàng chờ, giật vật đen đen ở tay tên to béo rồi ra đứng chắn trước mặt mấy cô nữ sinh kia.

"Còn dám giở trò quay lén bẩn thỉu? Các người có muốn bị bảo an tống ra khỏi đây không hả?!" Nói rồi cậu tức giận quăng máy điện thoại kia xuống đất, lực va chạm nhanh chóng tách nó thành mấy mảnh. Cô nữ sinh đứng gần nhất cũng nhanh chóng nhìn xuống rồi kéo váy lùi lại.

"A, còn tưởng ai, thì ra là cậu em trắng trẻo ban nãy đây mà!" Tên to béo giở giọng nhẽo nhoẹt, vì ban nãy Tịnh Hán không to tiếng lắm nên xung quanh mọi người chưa để ý đến vị trí này. "Em có đổi ý muốn đi cùng thì cũng phải bình tĩnh một chút, không được hung hăng như thế chứ! " Nói rồi còn đưa tay sờ sờ cổ áo cậu.

Hắn vừa chạm tay đến cổ cậu thì đã bị quật ngược ra đằng sau. Mấy cô nữ sinh cũng kêu ré lên, khuấy động dòng người làm họ xúm vào. Một tiếng "bịch" nữa vang lên rồi tên đồng bọn mặc áo đỏ đứng bên cạnh cũng ngã sấp xuống mặt đường. Hồng Tri Tú bực mình phủi phủi tay, đã nói là gặp lại lần nào liền đánh lại ở đó, lũ khốn này còn không biết đường mà cút. Mặt mày xám xịt nói to:

"Em ấy có đi, cũng là đi với tao. Bọn mày ăn đòn như thế còn chưa chừa? Còn không thấy người ta đường đường là hoa có chậu à. "

Mặt khác, Doãn Tịnh Hán sớm đã nhanh chóng chạy đi gọi bảo an đến, nhằm tống khứ hai tên biến thái kia đến đồn cảnh sát. Đám đông thấy tan chuyện thì cũng thưa ra, chỉ còn lại mấy cô nữ sinh cúi đầu cảm ơn rối rít rồi cũng rời đi.

"Lại phải cảm ơn anh nữa rồi. " Tịnh Hán khịt mũi, theo quán tính đưa tay lên dụi dụi.

"Sao cậu lại đột nhiên dũng cảm xông ra thế hả?! " Hồng Tri Tú không giấu nổi tức giận lên tiếng nhắc nhở, mặc dù bản thân anh cũng không hiểu mình đang tức giận chuyện gì, nhưng thấy người kia cảm ơn một câu thì cũng xuôi xuôi, bực bội vì hai tên khốn kia cũng bị cuốn trôi mất. "Cũng sắp muộn rồi, cậu vẫn muốn đi vòng quay mặt trời à? "

"Đã mất công đến đây rồi, phải đi chứ! "

Họ Hồng thành công bị lôi kéo xếp hàng lại một lần nữa, giơ tay lên nhìn đồng hồ, mới đó mặt trời đã dần lặn mất rồi, thành ra trong thời điểm bây giờ, mấy người muốn chơi trò này toàn là mấy cặp đôi, chỉ có mỗi họ là hai nam thanh niên đi cùng nhau. Doãn Tịnh Hán đang háo hức vì còn hai đôi nữa đi lên là có khoang trống thì bỗng cảm thấy có ai níu áo mình lại. Cúi đầu xuống thì thấy đó là một bé gái tết sam hai bên rất đáng yêu, mặc váy yếm màu xanh, tay cầm một giỏ hoa hồng.

"Anh ơi, anh mua cho em một bông hoa đi! "

Thấy cậu lưỡng lự, cô bé lại xoay ra kéo nhẹ khăn của Hồng Tri Tú, nở một nụ cười tươi tắn:

"Vị ca ca này, anh mua hoa tặng người yêu đi! " Dứt lười lại còn liếc qua Tịnh Hán mà nháy mắt một cái. "Chuyện ban nãy em nhìn thấy rồi nha! "

"E-Em gái à... Hiểu lầm rồi, bọn anh là bạ—" Họ Doãn kia rối rít phân bua, nhưng Hồng Tri Tú lại ngồi xuống cho vừa tầm với đứa bé kia, đưa tay xoa đầu rồi hỏi mua toàn bộ số hoa trong giỏ kia.

Cả hai người vẫn giữ im lặng cho đến lúc đã ngồi yên vị trong một khoang riêng. Doãn Tịnh Hán mất tự nhiên ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức những tia nắng cuối cùng trải trên tán cây. Hồng Tri Tú thì tần ngần ngồi phía đối diện, hai tay đan chặt vào nhau, giỏ hoa nọ vẫn được đặt bên cạnh. Chợt nhận ra mấy lời ban nãy anh nói với hai tên kia, cậu vì mải chạy đi gọi bảo an nên không được nghe qua.

"Dù sao thì cũng mua rồi, cho cậu đấy. "

"..." Tịnh Hán nghe thấy gọi mình liền quay mặt lại, lướt qua giỏ hoa vừa được đặt bên cạnh mình. Sao tự dưng bầu không khí lại kì quặc thế này... Xong cậu tự dưng lại suy nghĩ gì đó, cười nhạt hỏi người kia:

"Vốn dĩ không nghĩ hai tên biến thái lại chưa phải là kết thúc. Hồng Tri Tú, anh là có ý gì đây? "

"Quên không nói với cậu, tôi thực ra còn chai mặt hơn hai tên kia nhiều... " Nói rồi mắt mèo lại cong cong lên.

--------------------------------

Ở trên thiên đình, chúng tiên đang tập trung thành nhóm tại Kim Hương cung, nơi ở của Thái Bạch tinh quân Kim Hy Cơ, người chịu trách nhiệm cho đợt lịch kiếp của tân Nguyệt lão bởi nàng đã mang luôn gương nhân duyên từ Lạc Vân cung về, ai muốn xem diễn biến tình kiếp thú vị của Hồng Tri Tú đều phải kéo tới đây để xem. Bọn họ đều không khỏi nháo lên khi theo dõi diễn biến cuộc đi chơi của hai người phàm dưới kia.

"Tiên thượng, người đừng nói thanh niên kia là tình kiếp của Hồng Tri Tú nhé?! " Hạ Tố Quyên tinh quân sốt sắng vốn theo dõi không rời mắt chút nào, không giữ được vẻ mặt thanh cao thường ngày mà lay lay vị Thái Bạch tinh quân đang ngồi giữa kia.

"Sao nào, rất thú vị mà phải không? " Kim Hy Cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net