III. Lần cuối cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào truyện, mình muốn gửi lời xin lỗi tới tất cả những ai đã đợi chờ phần tiếp theo này. Phần này là coi như bù cho mọi người, mình đã viết dài hơn, coi như là một món quà nhỏ dành tới mọi người nhân dịp tết sắp đến. Cảm ơn mọi người rất nhiều và chúc mừng năm mới!

———————————

Bước ra ngoài cửa lớp với gương mặt mệt mỏi, Taeil bất chợt giật mình bởi cái khoác vai của Taeyong đang đi từ đằng sau. Cậu hào hứng nói, cố tạo một bầu không khí vui vẻ giữa cả hai. "Nào nào, trông mày không ổn lắm. Đừng bảo vẫn là chuyện đầu giờ đó nha?"

Taeil gượng cười đáp lại Taeyong, "Tao chỉ là mệt mỏi với buổi học thôi, đừng bận tâm quá."

"Hãy thả lỏng và đừng nghĩ về nó nữa. Mà trông hôm nay mày có vẻ không ổn, tao đưa mày đến chỗ làm nhé?" Taeyong điềm nhiên nói, trong khi khoác vai anh bạn kế bên. Taeil ậm ừ một lúc rồi cũng gật đầu, cùng anh bạn đi đến chỗ làm thêm, trong lòng vẫn mang nỗi bất an ấy.

Cùng lúc đó, Youngho vừa học xong tiết hai. Đã trở thành sinh viên năm hai của trường nhưng cậu vẫn chả thể quen một ai trong lớp này cả. Cũng đúng thôi, mỗi năm đăng kí học lại là một lớp bao gồm người quen người lạ khác nhau, vậy nên không kịp để trở nên thân thiết; Thêm nữa, bài tập chồng chất khiến cậu bận rộn, chẳng còn thời gian đâu mà kết bạn nữa. Youngho nghĩ vậy mà thở dài sườn sượt, nằm dài xuống bàn và khẽ nhắm mắt lại. Cậu đang cố gắng tận hưởng trọn vẹn giây phút chuyển tiết ngắn ngủi và nghĩ về buổi hẹn chiều nay của cả hai người, coi nó như là một động lực để có thể học nốt tiết cuối. Đột nhiên, có ai đó vỗ vai cậu. Ngẩng đầu lên, thì ra là cậu bạn bàn bên, với hướng tay đang chỉ ra ngoài cửa và nói.

"Youngho à, có người đến tìm cậu. Shin Ryuji, sinh viên khoá dưới, ngành văn học."

Nghe tới cái tên, Youngho giật mình ngồi thẳng dậy. Chần chừ trong bước đi ra ngoài cửa lớp, Youngho vừa nghĩ thầm, "Shin Ryuji? Cái cô bé chơi với mình từ hồi còn bé rồi mất liên lạc phải không nhỉ...? Mà sao bỗng nhiên tìm mình chứ...?"

"Chào anh, không biết anh còn nhớ em không ạ? Em là Shin Ryuji, không biết anh còn nhớ em không? Em thi đậu vào trường, được biết từ ba mẹ anh cũng học ở đây nên rất mong được anh giúp đỡ!" Ryuji tự tin nói, không có vẻ gì là sinh viên mới vào trường.

"Haha... Chào em. Đương nhiên là anh nhớ chứ. Sau khi em chuyển đi, anh cố gắng tìm địa chỉ mới của em mà chả ai biết cả. Thật may mắn là được gặp em ở đây. Tuy anh là tiền bối, nhưng kinh nghiệm chả thấm vào đâu, có khi em lại phải giúp đỡ anh ấy chứ!" Youngho có chút ngại ngùng, cười ngại đáp lại.

"Vậy chút nữa tan học, anh có thể dẫn em đi thăm quan trường một chút không? Em mới vào học nên vẫn chưa biết rõ về trường cho lắm. Nếu được thì cảm ơn anh rất nhiều."

"Chút nữa... Xin lỗi em nhé, anh lại có việc bận mất rồi. Để khi khác nhé?"

"Vâng, không sao đâu ạ. Em đến tìm anh cũng vì chuyện này thôi. Hẹn anh khi khác, khi đó chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn đó." Nói rồi, Ryuji cười hiền, quay ra bước về lớp, tay vẫy chào Youngho. Cậu vừa bị bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, cùng với chút kí ức tuổi thơ thì giờ đã lập tức quay trở lại thực tại. Youngho bối rối trở về chỗ ngồi, đó cũng là lúc chuông báo vào học vang lên. Nhớ lại cuộc hội thoại khi ấy, tự dưng cậu cảm thấy có điều gì không lành sắp tới. Cậu nghĩ rằng, chút việc ấy mà tới tìm cậu như thế này, chắc chắn phải có lí do chính đáng. Cậu cố gắng xua đuổi nó ra khỏi tâm trí, chăm chú vào bài giảng trước mắt mình.

Một cơn mưa bất chợt đến, mỗi lúc một nặng hạt. Cơn mưa rào khiến người ngồi trong lớp bị phân tâm. Cậu phải đi đón anh Taeil, hôm nay anh không mang ô. Youngho là một người cẩn thận, luôn mang theo ô bên mình đề phòng những trường hợp mưa bất chợt như này.

Tan học, Youngho nhanh chóng rời khỏi lớp đi đón Taeil, sớm hơn thời gian kết thúc ca làm của anh khoảng 10 phút. Anh đứng đợi ngoài hiên cửa hàng tiện lợi, chờ đợi cho cơn mưa qua đi vì đã không mang theo ô, ngửa mặt lên trời ngắm nhìn cơn mưa không ngớt trong sự buồn bực. "Mưa làm tôi chả được đi chơi, cũng làm tôi chẳng thể về nhà. Đừng cướp mất may mắn của tôi như vậy chứ..." Anh lẩm bẩm khe khẽ trong miệng, nét mặt có chút buồn bực. Vô thức nhìn theo dòng người đi qua, đột nhiên anh thấy bóng dáng cậu người thương dưới chiếc ô đang vội vã chạy mỗi lúc một gần anh hơn, hớn hở vẫy tay. Taeil ngạc nhiên, dần trở nên bối rối bởi sự bất ngờ này. Trống ngực đập liên hồi khiến anh tự hỏi chả hiểu vì điều gì mà lại trở nên rung động đến vậy.

"Em biết anh chả bao giờ mang ô nên mới đến đón anh đi chơi đây~ Thế nào? Anh muốn đi đâu, em sẽ theo anh tới đó!" Cậu giả giọng cằn nhằn một chút rồi lại rạng rỡ mỉm cười, ánh mắt trao anh đầy yêu thương.

"Hôm nay trời mưa nên anh định sẽ đi dạo một chút. Em biết đấy, đi bộ dưới cơn mưa là một điều rất tuyệt mà~" Taeil nhanh chóng bước vào chỗ trống còn lại dưới chiếc ô, khẽ mỉm cười. Cặp đôi ấy, một lớn một bé, người bé thì cúi xuống chiếc điện thoại, dở dang với phần kết truyện, còn người lớn hơn lại vòng tay qua bờ vai nhỏ hẹp của người bé mà từ từ kéo cơ thể của anh sát vào mình hơn để khỏi bị ướt, khiến đôi tai của anh ửng đỏ cả lên vì ngại; người lớn hơn sẽ là đôi mắt dẫn đường cho người bé và thỉnh thoảng kể một vài câu chuyện nho nhỏ khiến anh thấy thư giãn hơn. Cả hai rất ăn ý, rất ngọt ngào, chỉ là trong tâm tưởng Taeil vẫn thấy có gì đó khập khiễng giữa hai người. Hoặc là thực sự có cách biệt, hoặc chỉ là bức vách do chính anh tự tạo ra để bảo vệ bản thân khỏi những nỗi đau, không quá lún sâu vào nó.

Cả hai dừng lại khi đứng trước cửa hàng hoa. Taeil cảm thấy kì lạ một chút, vì xưa nay cả hai người chẳng đoái hoài gì tới thú vui tính tế và tao nhã này, nay Youngho tự dưng lại nổi hứng chơi hoa? Anh ngước mắt lên nhìn cậu định để giải đáp lí do ấy thì vô tình nhìn thấy ánh mắt cậu đăm chiêu vào loài hoa nhỏ màu tím nhạt bên trong cửa hàng. Hai người im bặt được một lúc cậu mới lên tiếng: "Anh này, anh đã bao giờ nghe về chi Lưu Ly chưa? Loài hoa này mang vẻ đẹp đơn giản và ngọt ngào nhưng bí ẩn khiến người ta phải đắm chìm vào nó. Anh cũng giống như loài hoa đó vậy, không biết có gì đặc biệt nhưng cứ khiến em đắm say mãi không dứt ra được."

Một Taeil bất chợt ngại ngùng vì câu nói đầy sến sẩm của Youngho. "Gì mà đắm say không dứt chứ, đừng nói vậy, anh chả xứng đáng với tình yêu mà em dành cho anh..." Rõ ràng là một bức vách do anh đơn phương tạo ra, nó ngày một lớn hơn, và anh cảm thấy sợ. Anh thấy sợ vì không yêu Youngho đủ để khiến em ấy hạnh phúc, sợ vì không thể làm những điều Youngho mong muốn. Nhưng cái sợ nhất đó chính là anh không thể nói ra những điều mà anh suy nghĩ trong tâm tưởng bấy lâu nay với chính Youngho.

Về phần Youngho, sau khi thấy gương mặt có nét ngại ngùng của Taeil, thấy người nhỏ hơn mình đáng yêu quá mà vô thức ôm chặt vào lòng, "Loài hoa này có tên tiếng Anh là Forget Me Not, "Xin đừng quên tôi". Vậy nên, xin đừng rời xa em, cũng đừng quên em nhé? Đừng làm vậy... vì em sẽ đau khổ lắm. Em yêu anh nhiều lắm, Moon Taeil à." Cậu ôm chặt anh, thế nên không để ý gương mặt ấy như đang muốn bật khóc vì bất lực trước mọi ý nghĩ trong tâm trí, chỉ muốn gục ngã trước nó vì chẳng thể làm gì. Taeil và Youngho, cả hai kẻ ngốc nghếch trong tình yêu. Một kẻ u mê đắm say, một kẻ cố gắng chạy trốn. Tình yêu tưởng chừng đơn giản mà lại phức tạp đến độ không thể giải thích. Youngho và Taeil, tưởng chừng hợp nhau đến vậy nhưng lại chẳng ăn nhập.

————————

Cả hai trở về căn phòng thuê sau khi kết thúc bữa ăn tối ở một nhà hàng món Nhật. Youngho chuẩn bị một cốc trà nóng cho cả hai, Taeil vẫn cặm cụi với phần kết cho phiên truyện đang dở dang, cố gắng hoàn thiện vào tối nay để kịp đăng lên diễn đàn. Đến khi cốc trà đã được đặt trước mặt anh, anh vẫn chú tâm vào nó. Youngho ngồi xuống trước mặt Taeil, nhìn anh với một vẻ mặt đăm chiêu, từ tốn nhấp một ngụm trà. "Không biết mình có nên để Taeil đi không nhỉ...? Anh ấy có cảm thấy mình phiền phức không nhỉ...? Hay là... mình nên làm vậy để anh rời bỏ mình...?" Cậu suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, chỉ cho đến khi anh reo lên một tiếng mừng rỡ vì đã hoàn thành xong truyện, cậu mới dứt ra khỏi dòng suy nghĩ ấy. Như một phản xạ quen thuộc, cậu hỏi anh về cốt truyện lần này.

"Truyện lần này thế nào anh?"
"Anh nghĩ là nó sẽ thành công, có khi là nhờ câu chuyện về Lưu Ly chiều nay em kể đấy!"
"Anh đưa chi tiết đó vào ạ? Bất ngờ thật đấy! Cảm ơn anh nhiều nhé!"

Cậu reo lên, thực sự bất ngờ vì nó, không vì điều gì. Cậu cảm thấy hạnh phúc vì anh đã nhớ đến nó, cậu có một cảm giác tích cực, khiến mọi chuyện vừa suy nghĩ khi nãy đã dịu đi phần nào. Vẫn là bầu không khí đầy tình cảm và thân mật kết thúc một ngày dài, nhưng trong thâm tâm cả hai lại đầy những ý nghĩ buông bỏ đối phương mà không thể nói ra vì muốn đối phương có thể hạnh phúc hơn, trong khi chính họ đang tạo hạnh phúc nhỏ nhoi cho nhau mà lại chẳng ai hay biết. Tình yêu đầy ngốc nghếch và khờ khạo đến như vậy, kể cả khi đã chìm sâu vào giấc ngủ nằm bên cạnh nhau, cả hai thỉnh thoảng vẫn mơ về một nỗi buồn như chính suy nghĩ trong tâm trí đối phương nhưng lại không hề hay biết. Trùng hợp nhưng lại không ăn nhập, quá nhiều sự dằn vặt trong tình yêu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net