Chương 4: Dọn về nơi ở cũ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : TNTN
Tần Nhu nhịn xuống xúc động, nhẹ nhàng nói: " Con cùng A Dao đều là nữ nhi của mẫu thân, đâu có gì khác nhau, A Dao xem bệnh, con cũng đến xem, huống chi đây là ân điển của Thái Tôn điện hạ."
"Thái Tôn điện hạ?" Bạch Tĩnh Hảo kinh hô nhìn Lưu Mậu, liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt thẹn thùng, sau đó khó xử lên tiếng: "Nhưng tiểu viện kia......"
Lưu Mậu nhìn về phía Bạch Thắng, muốn hắn chỉ hướng tiểu viện.
Bạch Thắng chột dạ, đương nhiên không muốn có người biết trong phủ bạc đãi trưởng nữ, tiểu viện kia thái y trăm triệu không thể đi, vội vàng ám chỉ với Tần Nhu.
Tần Nhu ngầm hiểu, tiếp nhận lời nói: "Con bệnh cũng không nên về tiểu viện phơi thư, những cái đó để bọn hạ nhân làm! Các ngươi mau đỡ đại tiểu thư hồi Mai Hiên dịch xem bệnh nghỉ ngơi." Dứt lời nàng quay đầu nhìn mọi người trong viện, giải thích: " Đại cô nương của chúng ta là người hiểu chuyện, thấy thời tiết như vậy, liền muốn cùng A Dao phơi thư trong sân."
Bạch Tĩnh Hảo trong lòng cười lạnh, lấp liếm còn không quên mang theo Bạch Cẩm Dao, không hổ là mẹ con ruột. Trên mặt lại rơi nước mắt cảm tạ, cuối cùng sợ hãi hỏi Tần Nhu: "Mẫu thân thật sự không trách nữ nhi liên lụy Nhị muội rơi xuống nước?"
Tần Nhu trên mặt tươi cười có bao nhiêu khoan dung, trong lòng nghẹn lửa giận bấy nhiêu, tiện nhân ! Biểu hiện trước mắt mọi người thấp thỏm lo âu, quay đầu lại Bạch gia đại tiểu thư nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải là do chủ mẫu nàng cố ý khó dễ?
Nàng duy trì tươi cười không nói tiếp.
Nhị phu nhân Trần thị xưa nay luôn đối nghịch với Tần Nhu mừng thầm, tiến lên cười nói: "Đương nhiên sẽ không, đại phu nhân đối với vãn bối hiền lành khoan dung, đại tiểu thư hỏi lời này sẽ khiến mẫu thân ngươi đau lòng, lão phu nhân ngài nói có phải hay không?"
Bạch lão phu nhân gật đầu, cầm Phật châu vẫy tay: "Đỡ đại tiểu thư trở về đi."
Tần Nhu đưa mắt ra hiệu cho thân tín.

Tần mụ mụ liền cùng Nhĩ Diên đỡ Bạch Tĩnh Hảo rời đi.
"Thái y, mau." Lưu Mậu sai thái y đuổi kịp.
Đúng lúc này, từ phòng ngủ phía dưới truyền đến tiếng gọi nũng nịu: "Đại tỷ ~"
Mọi người nhìn lại, là Bạch Cẩm Dao được thị tỳ nâng ra.
Tần Nhu lập tức khẩn trương, bắt lấy tay nàng, "A Dao con bệnh như vậy, làm sao có thể ra đây, có điều gì xấu, chẳng phải sẽ làm nương đau lòng?"
Bạch Cẩm Dao cũng không nghĩ tới Bạch Tĩnh Hảo thế nhưng được mọi người khen ngợi, nàng còn có thể không ra? Nàng dựa lên người Tần Nhu cảm động nói: "Mẫu thân, đại tỷ không màng tính mạng giúp con, nữ nhi chính là cảm kích cùng hổ thẹn." Hoa Tuệ bên cạnh cũng nói: "Nhị tiểu thư tỉnh lại vội vã đi tìm đại tiểu thư, nô tỳ lo lắng ngài thân mình không tốt muốn cản trở, nhưng ngài ấy nhất định phải gặp đại tiểu thư mới yên tâm."
Loại diễn trò này, Bạch Tĩnh Hảo không cam lòng đứng xem, nàng khóc như hoa lê dính hạt mưa nhìn Bạch Cẩm Dao.
Tần Nhu nhẹ nhàng vỗ sau lưng Bạch Cẩm Dao trấn an.
Bạch Thắng thấy mọi người đều vây quanh hai nữ nhi, mặt trầm xuống nói: "Cẩm Dao, ngươi ra đây làm gì? Hôm nay là sinh thần lão phu nhân, ngày đại hỉ còn muốn khóc lóc sướt mướt sao?"
Hắn hiếm khi sắc bén với đích nữ như vậy, khiến Bạch Cẩm Dao cả kinh.
Tần Nhu tuy bất mãn thái độ của trượng phu, nhưng nhìn ra bốn phía, nghĩ đến khuê nữ thân sinh khi được cứu lên đã bị người ta chỉ trỏ, hiện tại chỉ khoác một kiện xiêm y đi ra, đối lập với Bạch Tĩnh Hảo xiêm y hoàn hảo còn trang điểm nhẹ nhàng thật sự thua kém, liền phân phó Hoa Tuệ đỡ Bạch Cẩm Dao trở về.
Tần mụ mụ cũng là nhanh nhạy, "Đại tiểu thư, chúng ta hồi Mai Hiên viện, thái y còn đang chờ ngài."
Bạch Tĩnh Hảo ngoan ngoãn gật đầu, quay lại nhìn Bạch Cẩm Dao, "Nhị muội phải bảo trọng thân thể a"
Bạch Cẩm Dao đang bước đi, suýt nữa đã bị ngã.
Bạch Thắng thấy các nàng đã tan rã, hắn cùng lão phu nhân nhìn về phía Lưu Mậu cùng Lưu Khâm nói: "Đa tạ Thái Tôn điện hạ cùng hai vị Vương gia đã quan tâm ái nữ, nhưng đây dù sao cũng là nội viện, các vị vẫn là cùng hạ quan ra bên ngoài nói chuyện đi."
Lưu Mậu nhanh nhẹn nhấc chân ra khỏi đây, hoàn toàn quên lời Thái Tử Phi dặn dò.
Lấy thân phận của hắn, nếu đi trước cũng không đáng trách, nhưng Lục vương cùng Cửu vương dù sao cũng là hoàng thúc hắn, làm vậy có chút bất kính trưởng bối, giờ phút này cũng không dám biểu hiện ra ngoài, quỳ xuống đất cung tiễn.
Lưu Mậu vội vàng đi Lan Uyển, đến nơi tìm không thấy thân ảnh kia, hắn lộ vẻ thất vọng.
Bạch Thắng thấy thần sắc hắn vội vàng, thầm kêu không tốt.
Mai Hiên phẩm ở phía Đông Nam, là nơi có phong thủy trong phủ, các viện nối thông với nhau rất tinh xảo.
Bạch Tĩnh Hảo ở nơi này mười năm, tất nhiên sẽ quen thuộc, bốn năm trước tổ phụ ly thế, đại phu nhân lấy cớ Mai Hiên phẩm lâu năm cần tu sửa đuổi nàng đến Bắc viện, hôm nay mới  quay lại lần hai.
Người của Tần Nhu thông minh, biết lục thái y muốn lại đây khám bệnh, chỉ một lát sau hạ nhân xếp thành đàn, thấy nàng tiến vào cung kính nghênh trở về phòng.
Tần mụ mụ cũng thực tận tâm ở bên nhắc nhở nàng cẩn thận dưới chân, Bạch Tĩnh Hảo nói nhỏ: "Tần mụ mụ trở về hầu hạ mẫu thân đi, trong viện có nhiều người như vậy, ta sẽ không có việc gì."
Trong viện đều là người của Tần Nhu, Tần mụ mụ đương nhiên không lo lắng Bạch Tĩnh Hảo có dị động. Chỉ là, nàng chuyển hướng nhìn Nhĩ Diên, cười nói: "Đại tiểu thư, phu nhân cùng nhị tiểu thư thập phần quan tâm ngài, muốn hỏi chi tiết lúc trước ngài rơi xuống nước, phân phó lão nô mang Nhĩ Diên qua đấy, sau đó sẽ đưa nàng trở về hầu hạ ngài."
***Notes : Thời gian đăng phụ thuộc vào độ chăm chỉ của ta , 3-5 chương / tuần


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net