Chương 150 > 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 150: HÓA TRANG CHO NỮ THI

Hứa Nhã Quyên không biết chuyện gì, thấy bọn họ vẫn ở trong WC, buồn bực nói: "Các anh làm gì bên trong mà lâu thế?"

"Yên tâm, bọn anh không có chơi Gay đâu!". Tiểu Mã trả lời.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, hỏi Hứa Nhã Quyên: "Có chuyện gì?"

Hứa Nhã Quyên gấp gáp nói: "Lúc nãy hai bảo vệ canh phòng chứa xác đột nhiên ngủ mất, chỉ có lão Ngô là lại thức, bước vào phòng, không biết đang làm gì ở bên trong …"

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức nói: "Xuống dưới!"

Ba người chạy dọc theo cầu thang thật nhanh để xuống tầng dưới, vừa đến lầu một, Hứa Nhã Quyên đột nhiên mềm nhũn cả người, ngã xuống đất, ngủ thiếp đi. Tiểu Mã cả kinh: "Chuyện gì vậy?"

"Quỷ khí!". Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên lầu, nói rằng: "Cả tầng lầu đều tràn ngập quỷ khí, chúng có tác dụng nhiếp hồn, hiệu quả không mạnh, người ở trong phòng không bị ảnh hưởng, thế nhưng vừa ra khỏi phòng thì nhất định sẽ ngủ mê."

"Hèn gì mấy ngày nay không ai thấy đã xảy ra chuyện gì!". Tiểu Mã thì thào nói, đột nhiên ngẩn ra, hỏi: "Vì sao tôi lại không bất tỉnh?"

Diệp Thiếu Dương nhìn luồng kim quang nhàn nhạt phát ra từ trong ngực áo cậu, nói rằng: "Trên người cậu có bùa hộ mệnh đã được tôi khai quang, quỷ khí căn bản không thể làm gì cậu."

"Tốt vậy à?". Tiểu Mã dương dương tự đắc sờ cái bùa hộ mệnh, lại nhớ tới điều gì đó, hỏi tiếp: “Vậy vì sao anh linh kia vẫn có thể đuổi giết tôi?"

"Mẹ nó, cậu tưởng bùa hộ mệnh là vạn năng à? Ngưng hỏi nhảm!". Diệp Thiếu Dương nhìn Hứa Nhã Quyên nằm dưới đất: "Không thể để cho cô ấy nằm ở đây, cậu cõng cô ấy theo sau tôi, chú ý bí mật!"

Diệp Thiếu Dương cấp tốc vẽ hai tờ Ẩn khí phù đưa cho Tiểu Mã dán lên người cậu và Hứa Nhã Quyên, sau đó chạy nhanh ra ngoài hành lang, vận dụng Mao Sơn Lăng Không phóng như bay chân không chạm đất nhắm hướng phòng chứa xác, tốc độ rất nhanh, lại yên lặng không một tiếng động.

Đi tới trước cửa phòng chứa xác, Diệp Thiếu Dương cảm thấy quỷ khí càng lúc càng nồng nặc, bên trong lộ ra một tiếng quỷ âm kêu gào thảm thiết kích động tinh thần, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách Trịnh Kiêu Phi mặc dù là pháp sư nhưng nghe thấy quỷ âm cũng liền bất tỉnh. Quỷ âm này khá mạnh, đủ để cho mọi pháp sư không thể chống lại.

May mà Tiếp Âm Sanh Bà và đám anh linh của nó không giết người để tu luyện, tối đa chỉ thu lấy một ít dương khí, nếu không bệnh viện đã sớm biến thành địa ngục trần gian.

Nhờ ánh trăng, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy bên trong phòng chứa xác có một người đàn ông gầy gò đang đứng trước một cái ngăn lạnh, mở ngăn lạnh, kéo thi thể một cô gái trẻ tuổi ra.

Diệp Thiếu Dương quan sát thì thấy người đàn ông này chính là bảo vệ phòng chứa xác, lão Ngô, cũng chính là người mà Hứa Nhã Quyên đã nhắc tới.

Lão Ngô chạm tay trái vào mặt của nữ thi, ngón trỏ chọc “Bụp” một tiếng, đâm thủng tròng mắt, sau đó điểm một chút sắc đen bên trong con ngươi, thận trọng vẽ đôi hàng mày cho nữ thi.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy cảnh kinh dị ấy lập tức khó chịu, khẽ nhíu mày.

Cảm thấy phía sau không khí biến động, Diệp Thiếu Dương liền quay đầu nhìn, Tiểu Mã đang cõng Hứa Nhã Quyên rón rén đi tới, trên gáy hai người đều dán Ẩn khí phù. Hứa Nhã Quyên vẫn còn đang mê man.

Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã ra hiệu im lặng, chậm rãi lui về phía sau đến sát một gốc cây tùng, sau đó vẫy Tiểu Mã đến trốn chung dưới tán cây, quan sát mọi động tĩnh trong phòng.

Tiểu Mã thấy lão Ngô thấm tròng mắt người chết để vẽ mày thì hết sức khiếp sợ, buồn nôn không ngớt, thì thào nói rằng: "Mẹ nó chứ, tên đó đang làm gì vậy? Có phải gã có sở thích biến thái thích nữ thi hay không?"

"Nhỏ giọng thôi, bây giờ không phải là lúc thảo luận."

Lão Ngô vừa vẽ lông mày vừa cười khì khì hai tiếng, sau đó mở miệng của người chết ra, kéo đầu lưỡi, dùng đầu ngón tay đâm rách đầu lưỡi, nhẹ nhàng chấm máu tô môi và má hồng...

Tiểu Mã cẩn thận đặt Hứa Nhã Quyên xuống đất, chậm rãi chờ đợi, không đến vài phút sau, lão Ngô đã làm xong “công việc”, dùng máu huyết điểm lên mi tâm của người chết một cái, sau đó ôm lấy người chết tỉ mỉ quan sát, gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, thấp thoáng mỉm cười.

Tiểu Mã nhìn nữ thi kia liền cảm thấy rất mắc ói, không nhịn được thầm nói: "Gã làm người chết ra như vậy mà còn có vẻ rất hài lòng, khẩu vị nặng thật a."

Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng nói nhảm, y ra kìa, trốn mau.". Sau đó dặn Tiểu Mã ôm Hứa Nhã Quyên trốn phía sau bụi rậm. Lão Ngô quả nhiên cõng nữ thi kia đi ra khỏi phòng, ánh mắt ngờ nghệch, khuôn mặt dại ra, thậm chí còn giống với tử thi hơn là người nữ.

Y không nhanh không chậm đi vào trong bệnh viện, những chỗ y đi qua, quỷ khí càng thêm nồng nặc.

Ba người Diệp Thiếu Dương chăm chú dõi theo y, đi đến khoa phụ sản lầu ba, lão Ngô cõng nữ thi trên lưng, khẽ đặt một tay lên cửa, "Cạch" một tiếng, cửa mở, lão Ngô lắc mình đi vào.

Diệp Thiếu Dương dặn dò Tiểu Mã: "Chúng ta qua đó nhìn một chút, nhất định phải cẩn thận, nghe tôi phân phó."

Tiểu Mã thở hỗn hển nói: "Hay tôi thả em gái này xuống nhé, mệt chết đi được, cũng không ‘lời’ được thứ gì!”

Diệp Thiếu Dương nhìn liếc mắt Hứa Nhã Quyên, nói: "Cậu đem cô ấy đặt ở cạnh cửa đi, nhớ chú ý quan sát, tránh cho cô ấy bị vật gì làm tổn thương."

Hai người đi đến trước cửa, nhìn qua khe cửa. Lão Ngô ở bên trong đã đặt nữ thi lên giường, ngồi xổm xuống một bên, nắm tay của nữ thi, chậm rãi nói gì đó.

Thấy một màn như vậy, Diệp Thiếu Dương thở dài.

"Y rốt cuộc là đang làm gì, bây giờ tôi có thể nói chưa?". Tiểu Mã lại gần, thấp giọng nói.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ Thất Tinh Thảo phun vào mắt Tiểu Mã. Tiểu Mã dụi dụi hai mắt, trợn mắt nhìn lại, nhất thời thất kinh, chỉ thấy trên vai lão Ngô có một đứa trẻ con cả người ngăm đen, tay nắm lấy tay của nữ thi, trong mắt không phải có quỷ khí mà là một tình cảm yêu quý.

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, không đợi Tiểu Mã hỏi đã chủ động giải thích: "Đây cũng là anh linh bị Tiếp Âm Sanh Bà khống chế, nó vừa mới chết không bao lâu. Tuy rằng hồn phách nó đã bị bắt giữ nhưng vẫn còn một chút tưởng niệm không thể cắt đứt đối với cơ thể người mẹ. Nó ở trong chỗ u minh biết mẹ mình đã chết, cho nên mỗi tối đều bám vào trên người lão Ngô để tìm một người có vóc dáng và tuổi tác tương tự như mẹ mình để hoá trang thành hình dáng cô ấy."

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ khuôn mặt của người nữ thi, nhẹ nhàng nói rằng: "Mẹ của nó lúc còn sống nhất định là rất thích make up, lại còn chấm điểm đỏ trên mi tâm, có thể đó là điểm chu sa hay vết bớt nào đó mà lúc đứa trẻ mới thành hình trong cơ thể đã sản sinh linh hồn, ghi nhớ dáng dấp của người mẹ!”.

“Nó còn nhớ rõ mình ra đời tại phòng sinh này cho nên đều đưa các nữ thi đã hóa trang tới đây, nghĩ mọi biện pháp để chiêu hồn người mẹ. Làm như vậy tuy rất ngây thơ nhưng vẫn có chút thông minh, dám nghĩ tới biện pháp duy nhất..."

...

Chương 151: TIẾP ÂM SANH BÀ XUẤT HIỆN 1

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương cảm thấy trái tim mình chợt chùng xuống, quay đầu lại nhìn Tiểu Mã, viền mắt của cậu cũng đã đỏ hoe, cậu đương nhiên cũng đang rất xúc động.

"Vì sao những anh linh khác không làm như vậy?". Tiểu Mã lẩm bẩm hỏi.

"Những anh linh khác chết đã lâu rồi, đối với tình cảm mẫu tử trong tiềm thức hay còn gọi là chấp niệm lúc xưa đã bị Tiếp Âm Sanh Bà lấy mất, lừa dối bọn chúng, để cho bọn chúng tưởng rằng đó là mẹ mình."

“Tiếp Âm Sanh Bà biết rõ đứa bé này đang tìm mẹ, vậy vì sao lại không ngăn cản nó?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Nó bây giờ còn chưa đủ sức nắm hết những anh linh này trong tay, cũng không cần thiết phải khống chế hoàn toàn bọn chúng, vì như vậy sẽ khiến cho bọn chúng bị phản tâm lý. Dù gì nó cũng đã lên quá trình cả rồi, nửa tháng sau, anh linh sẽ hoàn toàn bị nó khống chế. Cho nên tôi đoán anh linh chúng ta nhìn thấy mới vừa rời khỏi người mẹ chưa được hai tuần, thế nên..."

Diệp Thiếu Dương im lặng thở dài, không dám nói thêm gì nữa.

Tiểu Mã bẻ tay răng rắc, cắn răng nói: "Tiếp Âm Sanh Bà chết tiệt, nếu có cơ hội, lão tử nhất định sẽ quất chết ngươi!"

Những lời của Tiểu Mã vang lên khá lớn làm anh linh trong phòng nghe được, bỗng nhiên xoay đầu, ánh mắt biến thành màu đỏ lòm như máu, một luồng quỷ khí màu đen từ trên người nó lan tràn. Nó ngồi xổm xuống, làm ra tư thế phòng thủ.

Tiểu Mã lập tức xua tay, nói với nó: "Bình tĩnh nào nhóc, bọn ta chỉ muốn giúp nhóc thôi..."

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Bây giờ nó chỉ biết chúng ta là người đã phá hỏng buổi chiêu hồn của mẹ nó, nó hiểu cậu nói gì mới lạ!"

Tiểu Mã ngơ ngẩn: "Vậy làm sao đây?"

"Bắt nó trước."

Nói xong Diệp Thiếu Dương lập tức cắt ngón giữa, vẽ thật nhanh một tờ Huyết tinh phù giao cho Tiểu Mã, cắn răng dặn dò: "Cậu cõng em gái y tá vào trong phòng, giả như Tiếp Âm Sanh Bà có đến, cậu nhớ đem phù dán lên trên đầu cửa, để cho nó không thể ra khỏi phòng!"

"OK, giao cho tôi!". Tiểu Mã gật đầu rồi ôm lấy Hứa Nhã Quyên đi ra khỏi cửa, nhìn Diệp Thiếu Dương đang đi về phía anh linh, nói vọng tới: "Tiểu Diệp tử, đừng giết nó..."

"Nhảm quá! Ai cần cậu nói!”.

Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa lấy ra một hạt đậu đồng ném xuống chân nó, anh linh lập tức rời khỏi thân thể lão Ngô, né tránh đậu đồng, chống trả Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương phi thân lên không trung, lòng bàn tay phóng ra một tờ Thiên lôi phù đánh thẳng vào người anh linh, một đạo thiên lôi từ tờ phù xuất hiện hất anh linh bay lên trời, rơi xuống đất. Diệp Thiếu Dương vung tay áo, phóng ra một xấp tiền Ngũ Đế bao vây xung quanh người của nó, lấy bát quái phương vị mà phong tỏa nó ở chính giữa.

Sau đó hắn chạy tới rút ra một bó Thiên Mộc Tàng Hương, lắc vài cái, bó nhang tự cháy, nhanh chóng chia làm tám cây nhang cắm vào tám miếng tiền Ngũ Đế, vây khốn anh linh ở bên trong, tạo nên một gông xiềng trói chặt nó lại, không cho nó nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương đứng một bên niệm chú, độ hóa sát khí trong cơ thể anh linh.

Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương bỗng cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình từ phía sau lưng dồn tới, vội vàng xoay người né tránh, quay đầu nhìn lại, chẳng thấy thứ gì.

Tiếp Âm Sanh Bà!

Nó là ác quỷ đến từ cõi âm, tu vi không sâu, thế nhưng đặc điểm lớn nhất là vô hình vô tướng, đến Thiên Nhãn Thông cũng không thể thấy được. Diệp Thiếu Dương chỉ cảm giác một luồng sức mạnh vô hình từ đâu cuốn vào phòng, trong phút chốc đã đứng đối diện mình, vội vã kêu lên: "Tiểu Mã, dán phù!"

Không ai trả lời, Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, Tiểu Mã đã ngã bất tỉnh bên cạnh Hứa Nhã Quyên, trong tay vẫn đang cầm Huyết tinh phù.

Tiếp Âm Sanh Bà vì sao lại đột ngột xuất hiện? Diệp Thiếu Dương buồn bực tự hỏi, bỗng nhiên, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh đó đang từ dưới đất trồi lên, nỗ lực rút mấy cây Thiên Mộc Tàng Hương ra khỏi tiền Ngũ Đế, xua tan nhang khói, cố gắng bắt lấy anh linh.

"Nằm mơ đê!". Diệp Thiếu Dương phi thân lên trời, tay trái khẽ động, nặn một pháp quyết đánh thẳng về phía nó. Có thể cảm nhận được nó thoáng né tránh, sau đó lại quay về với khí thế mạnh mẽ như dời non lấp biển ban đầu. Diệp Thiếu Dương biết Tiếp Âm Sanh Bà nhất định phải bắt cho bằng được anh linh, vì thế nghìn vạn lần không thể để cho nó đoạt lấy, nếu không công sức lại đổ sông đổ biển. Hắn hít sâu một hơi, không quan tâm đến luồng sức mạnh đó nữa, nhanh chóng lấy ra một tờ linh phù dán lên trên trán anh linh, hút anh linh vào trong nháy mắt.

Sức mạnh kinh khủng cuối cùng cũng đã đánh trúng lưng hắn.

"Phụt", Diệp Thiếu Dương bay về phía trước, phun ra một búng máu, bất chấp đau đớn, vội vàng điều chỉnh lại tư thế, đạp mạnh hai chân vào tường để giảm lại lực đánh, lảo đảo rơi xuống đất, sau đó xoay người rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, phi thân lui về phía sau, đi tới bên cạnh hai người Tiểu Mã, cố gắng bảo vệ cho hai người, cũng là để bảo vệ cho cánh cửa, không được cho Tiếp Âm Sanh Bà bỏ chạy.

Diệp Thiếu Dương phun một ngụm máu xuống mặt đất, hít sâu một hơi, ánh mắt di chuyển liên tục trong căn phòng, nói rằng: "Một con Tiếp Âm Sanh Bà mà cũng có thể đả thương ta, tu vi không tệ."

"Khà khà khà khà. . ." Một âm thanh lạnh lẽo già nua chen lẫn một luồng âm phong đen tối từ đâu bay tới.

Âm phong càng lúc càng mạnh mẽ, quỷ khí màu đen phút chốc đã tràn ngập căn phòng.

Luồng sức mạnh chính giữa luồng âm phong không ngừng chuyển hoán công kích, một lần nữa hướng về phía Diệp Thiếu Dương.

Tiếp Âm Sanh Bà vốn ẩn hình ẩn tướng bây giờ lại được thêm quỷ khí ngụy trang, Diệp Thiếu Dương dù có Thất Tinh Long Tuyền nhưng vẫn không thể công kích, lại bị phân tâm do phải bảo vệ hai người Tiểu Mã, nhất thời chỉ biết mệt mỏi phản kích, có chút bị động.

"Khà khà khà khà..." .Tiếp Âm Sanh Bà đắc ý cười lớn, không ngừng tạo ra tiếng cười từ bốn phương tám hướng để chọc tức Diệp Thiếu Dương, làm ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.

Diệp Thiếu Dương chỉ coi như không nghe không thấy, chờ sơ hở, giương tay, xuất ra sáu tờ linh phù lơ lửng giữa không trung, vừa đốt vừa điều khiển bọn chúng xoay tròn quanh thân thể. Sáu tờ linh phù như sáu ngọn đèn nhanh chóng bức lui âm phong hắc khí ra khỏi thân thể hắn ba mét.

Trong âm phong đột ngột vang lên một tiếng hừ lạnh, tất nhiên là của Tiếp Âm Sanh Bà.

Diệp Thiếu Dương hiểu ý định của nó: Lục diện huyền hỏa phù khi đang cháy thì gần như là vô địch, thế nhưng thời gian tồn tại của nó lại vô cùng ngắn, Tiếp Âm Sanh Bà rõ ràng là đang đợi huyền hỏa phù cháy hết.

Diệp Thiếu Dương cũng hừ một tiếng, nói rằng: "Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy ngươi là không có biện pháp sao?". Nói xong, hắn lập tức lấy từ bên hông ra một chiếc gương bát quái, nương theo ánh sáng của huyền hỏa phù để điều chỉnh góc độ, sau đó chiếu sang hai bên trái phải.

Đột nhiên, trong gương bát quái xuất hiện bóng dáng của một bà lão, tay trái cầm một sợi xích màu đen.

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch lên.

Hắn duỗi tay, điều khiển huyền hỏa phù sát vào mặt gương bát quái, cao giọng niệm chú: "Thiên địa huyền hoàng, bát quái bát tượng!". Sau đó tụ lại ánh sáng của huyền hỏa phù trên mặt gương bát quái. Huyền hỏa phù phút chốc hóa thành vô số đạo hồng quang phản xạ qua mặt gương, một hóa mười, mười hóa trăm, bắn thẳng đến góc tường, bùng nổ.

"Ááááá!”. Một tiếng hét thảm từ phía góc tường truyền đến.

Hình ảnh trong gương phản chiếu cảnh một bà lão bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu đen. Thế nhưng Tiếp Âm Sanh Bà vốn có tu vi rất mạnh, sau khi rơi xuống đất, nó lập tức lăn một vòng tại chỗ, sau đó lại đứng lên, quơ sợi dây xích dài trong tay quất về phía Diệp Thiếu Dương.

Có gương bát quái phản chiếu, Diệp Thiếu Dương dễ dàng đoán ra được vị trí của nó. Huyền hỏa phù vừa tắt, Diệp Thiếu đã châm một tờ linh phù khác, tiếp tục phản xạ ánh sáng.

...

Chương 152: TIẾP ÂM SANH BÀ XUẤT HIỆN 2

Lần này Tiếp Âm Sanh Bà đã có sự chuẩn bị, hừ lạnh một tiếng, sợi xích màu đen trong tay hóa thành một con rắn lớn vặn vẹo thân thể, quấn lấy lá bùa. “Bùm” một tiếng, lá bùa nổ tung, rơi xuống đất, Tiếp Âm Sanh Bà bị đẩy bay về phía sau, toàn thân tuôn ra từng luồng huyết khí màu đỏ cuồn cuộn.

Mắt thấy Tiếp Âm Sanh Bà không còn ẩn hình, Diệp Thiếu Dương lập tức cắt đầu ngón tay, viết lên gương bát quái một chữ "Sắc", miệng niệm thần chú, dùng sức vỗ vào mặt gương. Một đạo tử quang từ trên mặt gương lập tức bắn thẳng về phía luồng huyết khí.

Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm định truy kích, hai chân đột nhiên cứng đờ, cúi đầu vừa nhìn, một vũng máu đen chẳng biết từ đâu tràn tới, một đôi tay từ trong vũng máu vươn lên nắm lấy cổ chân, ra sức kéo hắn xuống phía dưới. Sau đó là một nữ tử cả người đầy máu, khuôn mặt hung tợn từ vũng máu chui lên, nhào vào thân thể hắn.

Huyết Hồ Quỷ!

Nó chính là quỷ phó của Tiếp Âm Sanh Bà, thời khắc mấu chốt đã được Tiếp Âm Sanh Bà triệu hồi lên để chiến đấu.

Diệp Thiếu Dương giằng co với nó một hồi lâu, sau đó thoáng nhấc tay phải, tử quang trên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chợt lóe sáng, chém Huyết Hồ Quỷ thành hai đoạn, hóa thành một vũng máu loãng dung nhập vào vũng máu phía dưới, trong nháy mắt đã biến mất.

Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lại, tử quang và huyết khí đã hết va chạm nhau, bóng đen bên trong phòng cấp tốc bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương thở dài, vừa rồi nếu không phải bị Huyết Hồ Quỷ ngăn cản, phỏng chừng hắn đã thu phục hoặc chém chết Tiếp Âm Sanh Bà. Loài quỷ này biết bế khí ẩn hình, để nó chạy trốn, tương lai muốn bắt cũng không phải dễ dàng.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống nghỉ ngơi, thu hồi những miếng tiền Ngũ Đế và pháp khí rơi trên mặt đất, quay đầu nhìn lại, Huyết Hồ Quỷ đã hồn phi phách tán, vũng máu trên mặt đất chỉ là một phần hồn thể của nó, cũng không phải là toàn bộ chân thân, khi nó hồn phi phách tán, tất cả đều biến mất.

Tiểu Mã và Hứa Nhã Quyên lần lượt tỉnh lại, nhìn thấy trên mặt đất đầy tro bùa bị đốt thì lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra, Diệp Thiếu Dương bèn kể sơ qua một lần cho hai người.

Hứa Nhã Quyên bất tỉnh từ lúc mới bắt đầu, nhất thời không tiếp thu nổi, kinh ngạc đến ngây ngốc.

"Nói như vậy, đứa trẻ kia đã bị cậu thu phục?". Tiểu Mã lập tức hỏi, thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, mừng rỡ nói rằng: "Vậy thì tốt quá, một đêm cậu cứu được hai hài tử, cậu nói xem bao giờ chúng mới có thể trở về thân thể chính mình? Tuy mẹ của chúng đã chết nhưng vẫn có thể làm người thì xem như đã là không tệ."

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ không vui, nhíu mày nói: "Chỉ có giết chết Tiếp Âm Sanh Bà, diệt sạch hồn lực của nó thì hồn phách của những đứa trẻ mới có thể trở về thể xác, thế nhưng lần này đã để cho nó trốn thoát, lần sau muốn bắt nó thật không dễ dàng gì!"

Bất ngờ hắn nghĩ đến một cái gì đó, căm tức nhìn Tiểu Mã: "Tôi đưa cậu Huyết tinh phù để cậu dán lên trên cửa, chờ lão bà bà kia tới, vậy mà cậu đã làm gì?"

Tiểu Mã vội vã xua tay, đáp: "Thật không phải tại tôi, lúc đó tôi đang chuẩn bị dán phù thì liền cảm thấy có một thứ gì đó lạnh lẽo bò đến chân, sau đó liền mất đi tri giác, ngất xỉu, không biết gì hết, bây giờ thân thể vẫn còn tê tê..."

Diệp Thiếu Dương nắm tay phải của cậu lại, bắt mạch, dùng cương khí kiểm tra một lần, quả nhiên trong người Tiểu Mã có một tia quỷ khí, hắn lập tức nhíu mày, cả kinh nói: “Sao có thể thế được, trên người cậu có bùa hộ mệnh được tôi khai quang, ba ngọn đèn không tắt, nó không thể tiếp cận người cậu nhanh như vậy!"

Tiểu Mã nói: "Nói không chừng nó rất lợi hại."

"Nó không lợi hại như cậu nghĩ đâu, chỉ là vô hình vô tướng, không tiện đối phó, nếu như đấu pháp chính diện, ba con cộng lại cũng không bằng một góc Phùng Tâm Vũ. Trước đây Phùng Tâm Vũ có thể nhập xác Tạ Vũ Tình là vì mệnh cách của bọn họ giống nhau, cậu cho rằng rất dễ nhập xác sao?"

Tiểu Mã gãi đầu một cái, nói: "Tôi không hiểu lắm, dù gì nó cũng đã làm được rồi, tôi nghĩ nó có biện pháp nào đó!"

Lời của Tiểu Mã như nhắc nhở Diệp Thiếu Dương phải suy xét lại cẩn thận, Tiếp Âm Sanh Bà rốt cuộc đã dùng cách gì mà có thể tiếp cận được người Tiểu Mã? Trong giây lát, hắn nghĩ tới một khả năng nhưng không biết có nên nói ra hay không.

"Ối... Các người là ai?". Có tiếng nói của một người đàn ông vang lên dọa ba người bọn họ nhảy dựng, quay đầu lại nhìn, hóa ra là lão Ngô. Lúc nãy y bị anh linh chiếm giữ thân xác, không hay không biết đi tới nơi này, lúc anh linh rời thể , y liền ngã xuống dưới gầm giường, hôn mê bất tỉnh, Diệp Thiếu Dương cũng mau chóng quên mất.

"Vì sao tôi lại ở đây?". Lão Ngô nhìn hai bên trái phải, cả kinh hỏi.

Diệp Thiếu Dương đảo mắt liếc y, thầm nghĩ chưa phải lúc nói cho y biết chân tướng, không thể nói y chính là người hai tuần lễ vừa rồi đem thi thể của nữ thi đi hoá trang, sau đó khiêng đến phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net