Chương 190 > 199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dịch: leluongtatthanh
Biên: Rjnpenho

Chương 190: THIỆT TÂM CỔ

Đàm Tiểu Tuệ hiểu được ý của hắn, nói: “Một loại quái vật nửa thi nửa yêu, đừng hỏi em hình dạng của nó trông như thế nào, em chưa từng nhìn thấy, có người nói Huyết Cổ Thi Vương là một vị cổ sư lão tổ của bọn hắn đang chôn dưới đất, phải cần linh lực rất mạnh mới có thể khai quan, mấy chục năm gần đây chưa từng khai quan lần nào.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong liền cảm thấy buồn bực, lắc đầu nói: “Anh thật không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, chuyện gì anh cũng gặp phải?”.

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Cũng không phải trùng hợp, tất cả đều chỉ là một chuyện mà thôi, bởi vì tại những nơi mà anh lùng bắt Kim Soái, trước khi chạy trốn, y đã rút đi một phần linh lực của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận rồi trở về Tử Nhân Cốc, tiến hành hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương.”.

“Kim Soái... rút linh lực của Ngũ Quỷ?”. Diệp Thiếu Dương khiếp sợ không dứt: “Sao em biết nhiều như vậy?”.

Vẻ mặt Đàm Tiểu Tuệ lộ ra vẻ do dự, cô suy nghĩ một lát rồi quyết định nói: “Mấy ngày trước bọn em chặn đường Kim Soái ở trong núi rồi đánh một trận, sau đó y chạy thoát được. Thế nhưng một người bạn của em đã hạ Thiệt Tâm Cổ lên người y, từ đó biết được vài chuyệny giấu sâu trong nội tâm. Tuy nhiên việc hạ cổ này… đối với Bạch Vu sư bọn em mà nói thì không được vẻ vang cho lắm, cho nên em không muốn nhắc tới.”

Chu Tĩnh Như nghe đến đây liền không nhịn được hỏi xen vào một câu: “Thiệt Tâm Cổ là thứ gì?”.

“Một loại cổ có thể bắt người khác nói ra hết chuyện ở trong lòng thông qua đầu lưỡi, cho nên gọi là Thiệt Tâm Cổ”.

“Trời ạ!”. Chu Tĩnh Như đè tay lên ngực, khó tin nói: “Trên đời này lại có thứ khó tin đến như vậy…. ”

Đàm Tiểu Tuệ cười nói: “Trong cổ thuật còn có nhiều thứ khó tin hơn, như vậy ví dụ như Đồng Tâm Cổ có thể khiến cho người trong lòng của em yêu thích em, có muốn học không?”.

Chu Tĩnh Như ngẩn người, theo bản năng liếc trộm Diệp Thiếu Dương, chợt nhận ra dường như mình vừa để lộ chút gì đó, cô phản ứng lại cũng rất nhanh, cười cười với Diệp Thiếu Dương, nói rằng: “Thiếu Dương ca, anh học đi, sau này nếu thích cô gái nào thì có thể dùng đến.”

Diệp Thiếu Dương vuốt cằm: “Bổn nhân tán gái không cần dùng thủ đoạn, chỉ cần đứng một chỗ thôi là được!”.

Ba cô gái nghe thấy thế liền không nhịn được cười.

“Khụ khụ, nói chuyện chính!”. Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình chém gió cũng hơi quá: “Mấy tên Huyết Vu sư thả Thi Vương ra thì được lợi ích gì?”

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Bọn họ sẽ có được máu của Vu yêu! Máu của Vu yêu được con người hấp thu, hòa cùng với máu của mình, khi thi triển cổ thuật cũng sẽ hiệu quả hơn gấp mấy lần, hơn nữa có máu Vu yêu làm vật dẫn, họ có thể tu luyện một vài loại Vu thuật cấm kỵ, mà cụ thể thế nào thì em cũng không rõ lắm.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Xã hội gì không biết, còn có loại người điên cuồng đến như vậy!”.

Đàm Tiểu Tuệ khẽ thở dài: “Không chỉ điên cuồng mà còn đáng sợ nữa. Em nghe các bậc trưởng bối trong gia tộc nói, lần trước khi Huyết Cổ Thi Vương sống lại, có Huyết Vu sư lấy được máu của Vu Yêu, pháp lực tăng mạnh, tuy rằng cuối cùng bị gia tộc em tiêu diệt nhưng gia tộc em cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên…”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương “Anh là Thiên sư Mao Sơn, xin đừng nên hoài nghi thực lực của Huyết Vu sư, nhất là Huyết Cổ Thi Vương kia.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh tuyệt đối sẽ không hoài nghi, vậy chúng ta phải làm sao?”

“Cố gắng trước khi hoàn thành nghi thức cúng tế phải giết chết Kim Soái, nếu như để lão tổ sống lại sẽ vô cùng tai họa.”

Biết rõ là như vậy nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn phiền muộn không dứt, vừa mới diệt trừ được một tên quỷ sai, hắn cho rằng đã bớt đi một kình địch, chưa đắc ý được nửa ngày, cuối cùng lại phải đánh tới Tứ Xuyên, đối phó với cái gì mà Huyết Cổ Thi Vương. Tuy rằng chuyện này không có liên quan đến mình và Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, thế nhưng không đi cũng không được. Tên Kim Soái mặt rỗ hiện đang ở đó, nếu không tìm y, mình chắc chắn sẽ phải chết.

“Anh cảm thấy quá đủ rồi!”. Diệp Thiếu Dương nghĩ lại những gì hắn đã nếm trải trong thời gian qua, có chút thông cảm với chính mình, bất đắc dĩ cười khổ: “Từ lúc trúng cổ cho đến nay, từng chuyện từng chuyện một cứ kéo tới, vất vả lắm mới giết được ba con quỷ, ở đâu lại lòi ra một con Thi Vương. Sau chuyện này, tốt nhất là anh nên quay về Mao Sơn tĩnh tu thì hơn, anh thật sự không chịu nổi bị giày vò nữa!”.

Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái: “Ngươi nỡ bỏ mấy em gái xinh như hoa trong trường sao?”

“Ặc….” Diệp Thiếu Dương á khẩu luôn, thầm cảm ơn Tạ Vũ Tình càng ngày càng thấu hiểu mình, mỗi câu nói đều gãi đúng chỗ ngứa.

“Tiểu Tuệ, em còn biết gì mà có thể chia sẻ với bọn anh không? Trong suy nghĩ của Kim Soái có manh mối nào về miếu Thất bà bà không?”

Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: “Kim Soái trúng Thiệt Tâm Cổ không bao lâu thì đã giải được cổ, cho nên em chỉ thu được từ trong suy nghĩ của y vài manh mối vụn vặt thôi, sau đó phỏng đoán và bổ sung một chút!”.

Tiểu Tuệ cầm chén trà ngả người ra ghế sô pha, chậm rãi uống, thần tình có chút mệt mỏi.

Chu Tĩnh Như khuyên cô nên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có gì lại nói tiếp.

Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, cô nhấp vài ngụm trà, nghỉ ngơi chốc lát rồi bắt đầu nói về những manh mối có được thông qua suy nghĩ của Kim Soái. Tiểu Tuệ nói rất chậm, Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa suy nghĩ, thêm vào phỏng đoán của mình và manh mối có trước đó cũng đại khái tổng kết được những chuyện đã xảy ra:

Kẻ chủ mưu của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận thực tế là tên quỷ sai kia, thế nhưng dù sao nó cũng là quỷ, có rất nhiều thứ nó không thể tự mình làm được, cho nên nó tìm đến Kim Soái (Ở trong suy nghĩ của Kim Soái không nói đến hai người họ cấu kết với nhau như thế nào). Sau đó do Kim Soái động thủ bố trí trận pháp, để thuận tiện cho quỷ sai qua lại dương gian, đợi trận pháp hoàn thành nó bắt bốn con quỷ âm sanh.

Nó lợi dụng sức mạnh của trận pháp để không ngừng tạo thành tà khí, khi đạt đến mức tràn đầy thì chuyển tà khí đến lưng rồng, cũng chính là miếu Thất bà bà, rồi được Thất lão yêu hấp thu để tu luyện.

Loại trận pháp tuần hoàn này đã duy trì trong thời gian rất dài, nếu không phải bởi vì tập đoàn Tinh Thành xây dựng tiểu khu, phá hủy bức tượng, khiến cho quỷ sai nhất thời giận dữ giết chết mấy người thì chỉ cần đại khái một tháng sau, tu vi của nàng đã đạt tới mức có thể phá bỏ phong ấn, rời khỏi miếu.

Tuy nhiên quan trọng nhất là Kim Soái thèm muốn bí pháp Mao Sơn và pháp khí của Diệp Thiếu Dương cho nên hạ cổ với Diệp Thiếu Dương, chơi với lửa có ngày chết cháy, bị cảnh sát dồn tới mức không chốn nương thân, chỉ có thể trở về đại bản doanh của Huyết Vu sư. Nhưng mà tên này rất âm hiểm, trước khi chạy trốn còn rút đi một phần tà khí của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, muốn dùng nó để hồi sinh Huyết Cổ Thi Vương, nhận lấy máu Vu yêu. Sau đó đợi cho cổ trùng trong cơ thể Diệp Thiếu Dương phát tác, Diệp Thiếu Dương chết, y sẽ quay lại thả Thất bà bà ra khỏi miếu…

Nhờ có Đàm Tiểu Tuệ mà bức màn bí mật đã được vén lên từng chút một, giúp cho Diệp Thiếu Dương phác họa ra cả quá trình câu chuyện.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, khẳng định việc mình phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là chính xác đến nhường nào: Sau khi trận pháp bị phá sẽ không thể tiếp tục cung cấp tà khí cho Thất bà bà, hơn nữa hiện tại quỷ sai cũng đã chết, chỉ cần phá nốt hai trận pháp còn lại, nàng ta chỉ còn cách trốn trong động phủ, chậm rãi mà tu luyện cho đến khi có thể dùng sức mạnh của bản thân đột phá phong ấn, hoặc đợi người đến cứu nàng.

p/s: Bao hại não . Tình tiết vô cùng bất ngờ, mọi người cứ chờ xem nhé
...

Dịch: leluongtatthanh
Biên: Rjnpenho

Chương 191: CHUẨN BỊ XUẤT PHÁT

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tôi có vài vấn đề vẫn không hiểu. Thứ nhất, ‘Ngũ Hành Tiệt Âm Trận’ ở trong miếu là do ai bố trí mà có thể phong ấn Thất lão yêu chặt chẽ như vậy, không thể bước ra khỏi miếu một bước. Thứ hai, động phủ của nàng ta ở đâu?”

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Em không biết phong ấn là do ai bố trí, thế nhưng trận pháp dường như sử dụng yêu huyết của Thất bà bà, cũng là dùng sức mạnh của nàng phong ấn lại chính nàng. Tu vi của nàng ta càng mạnh, lực phong ấn lại càng lớn, cho nên nếu nàng ta muốn thoát ra khỏi thì chỉ có thể mượn lực từ bên ngoài, chính là thu thập tà khí từ Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, đến một mức độ cường đại nhất định sẽ có thể đột phá phong ấn.”

Diệp Thiếu Dương có chút ngạc nhiên, hóa ra mình đã đoán sai mọi chuyện, Thất lão yêu thu thập tà khí không phải là dùng để tu luyện mà là để phá trận pháp… trong đầu hắn chợt nhớ tới tin đồn từng nghe về Thất bà bà, xem ra bây giờ có lẽ là thật rồi.

Thất lão yêu và pháp sư kia nhất định đã có khế ước gì đó với nhau, cho nên nàng bất đắc dĩ mới cam tâm dâng tặng yêu huyết để đối phương phong ấn mình lại.

Điều này thể hiện rất rõ ràng, giả như khi đó nàng ta bị bắt thì pháp sư kia cũng không nhất thiết phải lấy được yêu huyết, cứ trực tiếp giết chết nàng là được.

“Em còn chưa nói động phủ của nàng ở đâu?”. Diệp Thiếu Dương hỏi Đàm Tiểu Tuệ.

Đàm Tiểu Tuệ bất đắc dĩ cười: “Diệp Thiên sư, em không phải là vạn năng, em cũng không biết động phủ của nàng ở chỗ nào.”

Diệp Thiếu Dương ngại ngùng gãi đầu, từ nãy tới giờ Đàm Tiểu Tuệ đã cung cấp cho mình rất nhiều manh mối, cho nên hắn cảm thấy dường như cái gì cô cũng biết.

“Tuy nhiên, trong suy nghĩ của Kim Soái có một thông tin như thế này: Để đảm bảo an toàn cho bí mật, sợ bị người bên ngoài tấn công, y dùng huyết vu của bản thân để lại một ấn ký bên ngoài động phủ của Thất lão yêu, cho dù có người tìm thấy động phủ, nếu không có máu y thì không thể nào giải được phong ấn.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc: “Nói như vậy, chúng ta nhất định phải tìm cho bằng được y?”

Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: “Tìm được y cũng chính là tìm thấy động phủ”

“Được rồi, bao giờ thì bắt đầu?”

“Lễ cúng tế sẽ cử hành sau khoảng một tuần nữa, bây giờ bọn họ đang tuần tra cảnh giới ở núi, chúng ta có đến sớm cũng vô dụng, hơn nữa em còn đang chờ một trợ thủ nữa, chắc ngày mai sẽ tới, khi đó chúng ta sẽ xuất phát.”

Diệp Thiếu Dương không hỏi người mà Đàm Tiểu Tuệ đang chờ là ai, chỉ gật đầu: “Vừa lúc anh cũng đợi một vị sư huynh chế tạo pháp khí, bắt Hà Cơ xong, chúng ta sẽ lên đường.”

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Nếu như không kịp, anh có thể quay về thu phục Hà Cơ và phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận sau, mấy ngày này không cần phải vội.”

“Anh có thể giục huynh ấy làm nhanh cho kịp, anh không thích bỏ dở việc giữa chừng.”. Còn có một nguyên nhân nữa mà Diệp Thiếu Dương không nói rõ: Thiên Sư Bài trong cơ thể Hà Cơ là một vật mà hắn cả trong mơ cũng muốn, tất nhiên phải nắm trong tay càng sớm càng tốt.

Diệp Thiếu Dương vốn còn một vài chuyện muốn hỏi Đàm Tiểu Tuệ nhưng nhìn thời gian không còn sớm nữa, mà Đàm Tiểu Tuệ vừa mới bị thương xong, tinh thần chưa được tốt lắm. Hắn đành để sau này cùng đi Tứ Xuyên có cơ hội sẽ hỏi. Hắn liền hẹn cô, đợi khi nào người bạn của cô đến, mọi người sẽ gặp mặt rồi cùng đi Tứ Xuyên.

Sau đó ba người Diệp Thiếu Dương tạm biệt rồi rời đi để Đàm Tiểu Tuệ được nghỉ ngơi. Xuống đến tầng một, Chu Tĩnh Như đề nghị mọi người tìm chỗ nào đó để uống nước đợi Tiểu Mã và Vương Bình trở về, Diệp Thiếu Dương không có ý kiến.

“Tạ cảnh sát, cô vừa mới chét đi sống lại, cơ thể không có vấn đề gì chứ? Có muốn trở về trước nghỉ ngơi không?”. Chu Tĩnh Như hỏi Tạ Vũ Tình.

Tạ Vũ Tình liền khoát tay: “Không sao, tôi cảm thấy rất tốt, tôi cũng muốn đi uống chút gì đó!”.

Chu Tĩnh Như khẽ nhíu mày, dường như có chút không vui.

Mọi người bước vào một quán café sang trọng, ba người gọi đồ uống rồi đi tới một góc ngồi xuống nói chuyện.

“Tên vô lại, ngươi định dẫn mấy người đi Tứ Xuyên?”. Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương.

“Dẫn người theo làm gì, tôi không đưa ai đi cả, chỉ một mình tôi đi thôi, tất cả cứ theo sự sắp xếp của Tiểu Tuệ”,

Tạ Vũ Tình có chút ngạc nhiên, liền hỏi: “Chỉ có hai người các ngươi và một người bạn của cô ta? Mới chỉ có ba người, có chút nguy hiểm đó. Ta thấy không cần phiền phức như vậy đâu, để ta liên hệ với cảnh sát địa phương gọi thêm nhiều người cùng đi, một mẻ bắt sạch bọn chúng là xong!”

Diệp Thiếu Dương liếc nàng một cái: “Cô có suy nghĩ không vậy? Việc này không phải là việc cảnh sát bọn cô có thể dính vào, cô dùng lý do gì để đi bắt người, tố cáo người ta tu luyện cổ thuật, tuyên truyền mê tín dị đoan?”

Tạ Vũ Tình không vừa ý liền phản bác: “Tìm vài ba lý do như tụ tập phi pháp, bắt bọn chúng lại, chỉ cần bắt được Kim Soái là được chứ gì?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đó là vùng núi, các cô dẫn theo nhiều người chắc chắn sẽ dễ bị phát hiện, chẳng may để Kim Soái chạy thoát thì muốn bắt hắn một lần nữa sẽ rất khó. Cho nên càng ít người đi càng tốt, hơn nữa các Huyết Vu sư nói không ngoa còn đáng sợ hơn cả sát thủ chuyên nghiệp, họ toàn là những sát nhân vô hình, ngay cả khoa học cũng không thể tìm thấy chứng cứ, người thường như bọn cô mà tới đó chẳng khác nào đi tìm cái chết!”

Nghe Diệp Thiếu Dương phân tích, Tạ Vũ Tình cũng không thể không thừa nhận hắn nói rất có lý, nàng thở dài: “Thật sự không thể tìm một lý do nào đó sao? Nếu đúng như theo lời ngươi nói thì bọn ta không thể điều động cảnh sát, lại càng không thể dùng súng hay vũ lực, chỉ có thể đứng nhìn vậy thôi à?… Nói thế thì cảnh sát bọn ta không thể giúp đỡ được gì rồi?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng không hẳn, cô không nghe Tiểu Tuệ nói à? Đám Vu sư này 80% là đã từng giết người, sau khi tôi đi rồi, cô hãy cố gắng tìm kiếm chứng cứ. Đợi tôi xác nhận không có nguy hiểm gì nữa thì cô hãy đưa người tới đó, vừa lúc cũng có thể giúp tôi giải quyết hậu quả.”

Tạ Vũ Tình gật đầu: “Thế cũng được!”

Chu Tĩnh Như nghe thấy thế liền không nhịn được, khẩn trương hỏi: “Thiếu Dương ca, như vậy chẳng phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Yên tâm đi, anh sẽ chú ý an toàn!”. Diệp Thiếu Dương cười với cô.

Chu Tĩnh Như dường như còn muốn nói điều gì nhưng vừa hé miệng ra định nói, bất giác nhìn thấy cái liếc mắt của Tạ Vũ Tình, sau đó lại nuốt câu nói trở vào.

Còn chưa uống hết một ly rượu, Tiểu Mã và Vương Bình đã quay về, tuy rằng hai người bọn họ không mảy may có hành động thân thiết nhưng thông qua một vài chi tiết có thể thấy bọn họ đã quen nhau.

Diệp Thiếu Dương vốn định trêu Tiểu Mã một chút nhưng hắn không thân với Vương Bình, sợ cô ấy xấu hổ nên đành thôi, uống rượu xong, mọi người cùng rời khỏi quán.

Vừa ra khỏi cửa quán café, Tạ Vũ Tình liền hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ ngươi đi đâu? Quay về Lý gia thôn sao?”

“Không, khó khăn lắm mới có thể quay về thành phố, tôi gấp gáp tới đó làm gì?” Diệp Thiếu Dương cười nói tiếp: “Tối nay tôi đến nhà cô ngủ.”

Bị trêu đùa trước mặt mọi người, Tạ Vũ Tình cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt nàng đỏ ửng, trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: “Ngươi nói linh tinh gì đấy!”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nhìn nàng: “Cô nghĩ gì vậy, tôi đang nói tới ngôi nhà kia mà!”

Lúc này Tạ Vũ Tình mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu Dương ca, chỗ ở của anh mấy ngày nay không có ai ở rồi, thật sự là không tốt lắm đâu. Để em thuê cho anh một phòng gần đây nhé?”. Chu Tĩnh Như đưa ra lời đề nghị, cô không thích Diệp Thiếu Dương dính dáng với Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương nói: “Không cần đâu, anh phải trở về để thu dọn đồ đạc!”

Chu Tĩnh Như nghe hắn nói vậy cũng không nói gì được nữa.

Vì vậy mọi người ai về nhà nấy, Tiểu Mã lưu luyến tạm biệt Vương Bình, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương lên taxi trở về nơi ở…

p/s: Cảm thấy dạo này để hình ảnh ko có lan quyên gì hết . Thôi kệ bu nó để đại vậy. Giới thiệu với mn đó là poster phim: Đạo sĩ tróc yêu ký nhá! Link phim:
...

Dịch: Rjnpenho

Chương 192: TIỂU THỬ NGƯU ĐAO*

*Tiểu thử ngưu đao: Ngưu đao là dao giết bò; Tiểu thử là người tập sự. Câu này ý chỉ người có năng lực sơ cấp mà cũng biểu hiện mình tài cán, làm màu, làm việc nhỏ mà cũng phải dùng hành động lớn. Tương tự như câu "Giết gà mà dùng đến dao mổ trâu".
Hai người đi vài ngày không trở về, ngôi nhà không có gì thay đổi, duy chỉ có một thứ vừa mới sinh ra sau những ngày vắng bóng người…

Âm khí!

"Sao mà lạnh quá vậy trời!". Tiểu Mã vừa vào cửa lập tức ôm chặt hai tay, xoay đầu lại nhìn cửa sổ đang đóng kín, đến một ngọn gió cũng không thể lọt qua.

"Đó là âm khí!" Diệp Thiếu Dương nói.

"Âm khí?". Tiểu Mã ngẩn ra, đột nhiên vỗ gáy một cái: "Tôi hiểu rồi, lúc trước cậu có nói nếu một căn phòng trong thời gian dài không có ai ở sẽ từ từ tụ lại âm khí, có đúng không?"

Diệp Thiếu Dương cười lạnh: "Chúng ta mới đi có vài ngày mà đã tụ nhiều âm khí như vậy, cậu có thấy kỳ lạ không? Đây là chuyện ma quái, nhà chúng ta có quỷ!"

Tiểu Mã lập tức kinh ngạc đến ngây ngốc, khẩn trương nhìn xung quanh, hỏi: "Quỷ ở đâu, Thất lão yêu hay là Hà Cơ?"

Diệp Thiếu Dương đảo mắt bảo: "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là tiểu quỷ qua đường bình thường thôi!"

"Không phải đâu, tiểu quỷ bình thường tới nhà chúng ta làm gì?"

"Vì mấy ngày nay tôi không trở về!”. Diệp Thiếu Dương cất bước vào bên trong, khó chịu nói: "Tôi đang muốn xem con quỷ nào không có mắt, dám đến đây làm tổ."

Tiểu Mã kéo hắn lại, cười cười thần bí: "Tiểu Diệp tử, giao con này cho tôi, nhân cơ hội này để tôi luyện lòng can đảm một chút!"

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn Tiểu Mã: "Cậu chắc chứ?"

"Chắc, chắc, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn tu đạo, mấy con tiểu quỷ này cứ giao cho tôi, tôi dùng Địa hỏa phù xử đẹp bọn chúng!"

Diệp Thiếu Dương tiện tay quăng lên giường ngủ mấy đồng tiền xếp thành hình hoa mai, bố trí một trận pháp đơn giản nhất, phong ấn lại khí của mình và Tiểu Mã để con quỷ kia không nhìn thấy, không nghe được bọn họ nói chuyện.

"Địa hỏa phù không phải là phương pháp bắt quỷ chủ yếu, để tôi dạy cho cậu một pháp ấn đơn giản nhất có thể đối phó với tiểu quỷ tiểu yêu, cậu nhìn tay của tôi đây!"

Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa nâng tay phải lên, ngón giữa hơi cong lại giáp với ngón cái.

"Lúc kết ấn phải hít vào một hơi, tưởng tượng có một luồng khí tiến nhập vào trong cơ thể, chạy dọc theo cánh tay, tập trung tại pháp chỉ…”.

Tiểu Mã làm y theo lời hắn, một tay kết ấn, nói: "Pháp chỉ là cái gì?"

"Ngón tay thi pháp gọi là pháp chỉ, ngón giữa bắt thành pháp ấn, cậu làm như vậy..."

Pháp ấn này cũng rất đơn giản, Tiểu Mã luyện vài lần đã học xong.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ Thất Tinh Thảo phun lên mắt Tiểu Mã: "Con quỷ kia ở trong WC, đi đi!".

Tiểu Mã đi tới cửa phòng ngủ, quay đầu lại, vẻ mặt nhăn nhó nhìn Diệp Thiếu Dương: "Sẽ không sao chứ?"

"Mấy con quỷ này chẳng có tu vi gì cao đâu, chúng chỉ có một thủ đoạn duy nhất là hù dọa người thôi, cậu đừng có bị hù chết là được!"

Tiểu Mã lập tức nói rằng: "Vậy thì không có gì đáng ngại, tôi kinh qua nhiều lệ quỷ như vậy, sao nó hù tôi được!"

Diệp Thiếu Dương bĩu môi, tôi chưa nói cho cậu biết, bất luận con quỷ gì cũng đều có thể dọa được người, chỉ đơn giản biến hóa một chút, không cần phải có tu vi thâm sâu, hơn nữa bởi vì chỉ có một thủ đoạn cho nên càng là quỷ có tu vi thấp thì càng thích dọa người.

Diệp Thiếu Dương đi tới nhặt lên mấy đồng tiền rồi cùng Tiểu Mã đi tới WC.

Trong WC đột nhiên phát ra tiếng bọt nước “Bụp…bụp…”, Tiểu Mã đang cầm tay nắm cửa nghe thấy thế thì quay đầu khiếp đảm nhìn Diệp Thiếu Dương: "Lỡ mà tôi không chịu nổi thì cậu phải cứu tôi đó!"

"Không có gì đâu, đi đi!". Diệp Thiếu Dương chép miệng nhìn Tiểu Mã, khoanh tay, đứng ngoài chờ xem cuộc vui.

Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, cắn răng, mở cửa WC ra…

Phía sau cửa không có gì hết.

Tiểu Mã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net