Chương 90 > 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 90: ÂM ĐỨC VÀ BÀI VỊ

Tạ Vũ Tình vừa rời khỏi, Diệp Thiếu Dương liền trở lại phòng khách, dời một cái ghế ngồi xuống, Tiểu Mã vẫn đang chổng mông ngủ trên ghế salon. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc nhưng không ai bắt máy, đang suy nghĩ định nhắn tin cho nàng thì đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó, hắn bèn đứng lên, duỗi tay, nắm lấy cái bóng đen đang lướt qua không trung.

Bóng đen giơ hai tay ra ngăn cản, một luồng hắc khí chấn động đẩy văng cánh tay của Diệp Thiếu Dương, khiến hắn lui về phía sau.

"Cũng có chút bản lĩnh!". Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết chụp tới trước mặt, bóng đen lập tức né sang một bên, khoát tay nói: "Là ta là ta, Diệp Thiên sư, đừng nhạy cảm như vậy!"

Diệp Thiếu Dương dừng lại, quan sát kỹ, hóa ra là một nam trung niên mặc Âu phục mang giày da, trông có vẻ quen quen, thế nhưng nhất thời hắn không nhớ nổi là ai, mới hỏi: “Quỷ nào?”.

"Là ta đây, quỷ ký Trương mỗ đây!". Nam trung niên lắc đầu: "Diệp Thiên sư quý nhân quên ta rồi!"

"À, hóa ra là Trương tiên sinh, ta tự hỏi quỷ nào lại mạnh như vậy!". Diệp Thiếu Dương chắp tay: "Đã lâu không gặp, ông tìm ta có việc à?"

"Không có việc gì, chỉ đến chúc mừng thôi!"

"Chúc mừng? Chúc mừng gì?". Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra.

Trương tiên sinh cười hì hì: "Cậu quét sạch âm sào, giết không ít ma quỷ, dù phải tốn âm đức vào Bát Môn Sinh Tử Đạo nhưng cậu cũng đã lời được ít nhất mấy vạn năm âm đức, để ta tính cho cậu xem nhé!". Ông lấy ra một bộ bàn tính, đánh Cạch…cạch… mấy cái rồi nói: "Bảy vạn sáu ngàn năm trăm năm âm đức, chúc mừng chúc mừng!".

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn ông, cười nói: "Ông rành quá nhỉ, lúc đó ông cũng ở đó à? Vì sao không hỗ trợ tôi?"

"Hắc hắc, tróc quỷ hàng yêu là bổn phận của Thiên sư Mao Sơn cậu, ta có trách nhiệm của ta, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể xuất thủ, quy tắc này chắc cậu cũng biết!". Thoáng dừng lời, sau đó nói tiếp: "Cậu lời mấy vạn năm tu vi, cách việc thăng chức bài vị không còn xa nữa, thật đáng mừng!"

Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Tôi cũng không tiêu diệt hoàn toàn âm sào, hơn nữa lần này cửu tử nhất sinh, thật không dễ dàng gì!"

"Hắc hắc, nhưng mà cậu cũng đã hoàn thành xong việc, Trương mỗ đặc biệt tới chúc mừng cậu!".

Diệp Thiếu Dương biết ông có ý đồ gì, khoát tay áo, bảo: "Hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, chút nữa tôi sẽ đốt cho ông!"

Trương tiên sinh không kiềm được cười rộ lên, chắp tay nói: "Đa tạ đa tạ, Trương mỗ cáo từ, có buôn bán gì thì kêu ta!". Nói xong xoay người biến mất.

“Ông ấy bảo âm đức, vậy âm đức là gì?". Tiểu Mã ngồi xuống hỏi, vừa nãy Diệp Thiếu Dương động thủ với Trương tiên sinh đã làm cậu tỉnh giấc, vẫn yên lặng ở một bên lắng nghe, Trương tiên sinh vừa đi, cậu liền không nhịn được hỏi.

Diệp Thiếu Dương duỗi người, nói: "Đại ca, may cho cậu hôm nay tâm trạng tôi tốt, tôi sẽ kể cho cậu nghe, bài vị của đệ tử đạo môn chúng tôi vốn không giống nhau, bắt đầu từ Đạo đồng, rồi tới Phương sĩ, Chân nhân, Thiên sư, sau đó phi thăng Tiên vị, đó là Thiên cơ, cậu không cần phải biết. Cách thăng cấp bài vị duy nhất là dựa vào âm đức. Âm đức chính là số công đức khi đạo sĩ siêu độ và giết chết quỷ hồn quỷ linh, không phải dựa vào tuổi thọ. Giết và bắt càng nhiều quỷ, âm đức càng tăng."

Tiểu Mã cái hiểu cái không gật đầu, nói rằng: "Tựa như tích lũy kinh nghiệm trong game để tăng level có đúng không?"

"Không phải game, cậu không biết, bài vị đạo môn chính là Tam Thanh Thiên Sách, âm đức được cộng dồn đến một mức độ nào đó rồi cử hành nghi thức cầu xin Tam Thanh, sẽ có thể được sắc phong."

Tiểu Mã hỏi: "Bài vị càng cao, pháp lực có đúng hay không càng mạnh?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Pháp lực bản thân không có biến hóa, thế nhưng bài vị càng cao thì có thể tu luyện và thi triển càng nhiều pháp thuật, tỷ như phải đạt được bài vị Chân nhân thì mới có thể tu luyện được pháp thuật nội môn Mao Sơn. Đối với bùa và cờ ngũ hành cũng không được dùng loạn xạ, từ Đạo đồng đến Thiên sư khi sử dụng pháp khí phải căn cứ theo màu sắc của bài vị, theo thứ tự là vàng, lam, đỏ, tím, uy lực mỗi thứ không giống nhau.".

Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, hồi tưởng lại mỗi lần Diệp Thiếu Dương làm phép đều dùng bùa màu tím, vốn cho rằng tất cả đạo sĩ đều như vậy, không ngờ lại có liên quan đến bài vị.

Nghĩ thế, nhất thời cậu càng ngưỡng mộ Diệp Thiếu Dương hơn, cười hì hì nói: "Tiểu Diệp tử, tôi hay nghe mọi người gọi Thiên sư Thiên sư, cứ nghĩ rằng đạo sĩ nào cũng gọi là Thiên sư, bây giờ mới biết, hóa ra bài vị của cậu lợi hại như vậy!"

"Chuyện đó còn phải nói!". Diệp Thiếu Dương đắc ý nhướng mày.

"À mà, tiểu Diệp tử, vậy bài vị ngoài Thiên sư là gì?"

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Không nói cho cậu biết, tương lai có cơ hội rồi sẽ nói, tôi đi tắm rửa ăn cơm đây!"

Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong thay bộ quần áo thể thao vừa mới mua, vốn định cột đai lưng, suy nghĩ làm sao lại buông xuống, xong chuyện rồi, mình còn đề phòng cái gì, dù sao cũng không mang theo pháp khí, hắn vội buông lỏng, bảo Tiểu Mã cùng đi xuống lầu ăn cơm.

Để ăn mừng nhiệm vụ hoàn thành, hai người tìm một nhà hàng khá sang trọng để ăn tối, gọi mấy món ăn ngon, một két bia, đang muốn ăn uống, chợt điện thoại di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, cầm lên nhìn thì thấy Chu Tĩnh Như đang gọi tới, đột nhiên nhớ ra chuyện cô ấy nhờ mình, vội vàng nghe điện thoại.

"Thiếu Dương ca, mọi chuyện xong hết chưa?". Chu Tĩnh Như điềm tĩnh hỏi.

"Xong rồi, cha của em thế nào?"

"Gần đây trở nên nghiêm trọng hơn, bao giờ anh rảnh?"

"Bây giờ, em đang ở đâu, anh tới ngay!"

Chu Tĩnh Như vừa báo địa chỉ xong, Diệp Thiếu Dương liền cúp điện thoại, cầm hai cái giò heo đi ra khỏi nhà hàng, trước khi đi còn dặn dò Tiểu Mã: "Một mình cậu ăn đi, không ăn hết đóng gói mang về, tối nay tôi ăn, cấm cậu lãng phí."

"Nói đi là đi hả?". Tiểu Mã cả kinh: "Cậu đi đâu?"

"Tróc quỷ."

Từ nhà hàng đi ra, Diệp Thiếu Dương bắt xe taxi tới bệnh viện số 1 Thạch Thành, dựa theo số phòng Chu Tĩnh Như cung cấp để tìm tới, gõ cửa hai cái, một mỹ nữ trưởng thành mở cửa ra, Diệp Thiếu Dương ngẩn người, không đợi hắn mở miệng, đối phương đã cười nói: "Diệp tiên sinh, xin mời!"

Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa liền thấy Chu Tĩnh Như đang đâm đầu chạy tới, sắc mặt tiều tụy, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, hai mắt cô sáng lên: "Thiếu Dương ca, cuối cùng anh cũng tới."

Diệp Thiếu Dương gật đầu. Căn phòng này xa hoa không khác gì khách sạn hạng sang, giường nằm vô cùng to lớn, chạm trổ điêu khắc, trên giường là một nam nhân, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn mặt ông chợt kinh ngạc sửng sốt, tự giễu cười cười.

Người nằm trên giường là cha của Chu Tĩnh Như, Chu Minh, chủ tịch tập đoàn Tinh Thành.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương luôn tưởng tượng ông là một người tai to mặt lớn, một địa chủ cao lớn bặm trợn, bây giờ mới biết mình hoàn toàn sai lầm: Tướng mạo Chu Minh rất khí phách, khuôn mặt lại khá đẹp trai, khí chất nho nhã trầm ổn, tuy rằng tinh thần uể oải nhưng khi thấy Diệp Thiếu Dương, ông vẫn kiên trì ngồi dậy, cung kính chào hỏi.

"Cậu là bạn của tiểu Như sao, tùy tiện mời cậu tới, rất xin lỗi, tiểu Lưu, rót nước cho khách!".

Mỹ nữ trưởng thành lập tức rót một ly trà đưa cho Diệp Thiếu Dương, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Diệp tiên sinh, mời ngồi!". Chu Minh khách khí nói.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, không ngồi, chỉ đứng bên giường bệnh quan sát trên dưới Chu Minh, khí sắc ông rất kém, giữa trán có một luồng hắc khí ngưng tụ không tiêu tán…

...

Chương 91: NGƯỜI GIẤY

Chu Tĩnh Như đi tới, nói rằng: "Cha em gần đây hay gặp ác mộng, không dám ngủ, lại thường xuyên phát sốt, tinh thần hoảng hốt, bệnh viện đã kiểm tra hết mà vẫn không phát hiện nguyên nhân, em nghi ngờ cha trúng tà nhưng cha không tin. Thế rồi đêm qua..."

"Tôi tự nhìn thấy…". Chu Minh cắt lời cô, uể oải kể tiếp: "Tối qua tôi đang ngủ thì nửa đêm tỉnh giấc, bởi vì... bị bóng đè, sau khi tỉnh lại, tôi thấy trước giường có một người trắng phau, ngồi chồm hổm dưới đất như chó, không có ngũ quan, không có tóc, thế nhưng tôi cảm giác được nó đang nhìn tôi, tôi gần như rét run, rất kinh khủng."

Trong mắt Chu Minh xẹt qua sự sợ hãi: "Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, định bật đèn, có điều lại sợ nó tập kích bất chợt. Hai chúng tôi giằng co một thời gian thì y tá tới kiểm tra phòng, tiến vào bật đèn, vật kia liền biến mất.". Nói xong, ánh mắt ông lấp lánh nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh, xin hỏi có phải tôi đã gặp thứ dơ bẩn nào hay không? Nếu như cậu có thể giải quyết nó, tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu!"

Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, Chu Minh là đại gia, chỉ tùy tiện phất tay thôi cũng có biết bao nhiêu là tiền, hắn lập tức đồng ý. Chu Tĩnh Như đột nhiên trách cứ: "Cha, cha nói gì vậy, Thiếu Dương ca là bạn của con, không phải là người làm ăn với cha, cha nói chuyện tiền nong làm gì!"

Chu Minh vỗ ót một cái: "Ây dà, xem ra cha làm ăn mãi thành thói quen, thật sự xin lỗi, Diệp tiên sinh vốn là cao nhân, không thể nói chuyện tiền bạc, hơn nữa cậu còn là bạn tốt của tiểu Như, vậy thì càng không thể nói tới tiền. Thỉnh Diệp tiên sinh xuất thủ giúp tôi!"

"Đâu có, đâu có.”. Diệp Thiếu Dương vô cùng buồn bực, chắp hai tay sau lưng đi dọc theo góc tường, đột nhiên hắn đứng lại phía trước một mặt tường, ngẩng đầu lên quan sát.

Mặt tường trơn nhẵn, vốn không có gì, thế nhưng Diệp Thiếu Dương dường như nhìn thấy có thứ gì đó bên trong, âm thầm cười, theo bản năng sờ soạng tới đai lưng, rốt cuộc nhớ ra mình đã bỏ ở nhà, buồn bực nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy trên bàn trà có một xấp giấy Tuyên Thành (1), bên cạnh bày một giá bút, trên giá bút còn có hai cây bút lông, phía trên xấp giấy Tuyên Thành là một bức tự.

(1) Giấy Tuyên Thành: Một loại giấy trắng cao cấp của thời Đường, bề mặt mịn, nhẵn, chất giấy mềm và dẻo dai, bền lâu, do đó rất đắt, chỉ có những vương tôn quý tộc mới thường dùng.

Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng, tính toán trong lòng, sau đó đi tới nhìn thoáng qua, nói: "Đây là Chu Tổng viết?"

"Đúng vậy, lúc tôi vừa mới vào bệnh viện vẫn còn hơi khỏe, buồn chán nên ngồi viết chữ, tôi rất thích viết chữ!". Chu Minh miễn cưỡng cười: "Đừng gọi tôi là Chu Tổng, gọi là Chu thúc thúc đi!"

"Vâng, Chu thúc thúc viết cũng không tệ lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Chu thúc thúc thích viết chữ, nhất định đã thấy qua rất nhiều loại giấy, nhưng có một loại giấy thúc chắc chắn chưa thấy qua!".

Chu Minh ngẩn ra, chẳng biết hắn nói tới vấn đề này làm gì, liền hỏi: "Loại giấy gì?"

"Giấy sống.".

Diệp Thiếu Dương nói xong nâng chung trà lên, đổ một ít mực vào, sau đó cắt ngón giữa, nhỏ vài giọt máu vào bên trong, khuấy đều, lấy một cây bút lông, chấm chấm, đi tới trước mặt tường viết lên chữ "Sắc", bên trên vẽ một vòng tròn, ném bút lông xuống, nặn một pháp quyết, chụp vào vòng tròn vừa vẽ.

Mặt tường vốn không có gì, Diệp Thiếu Dương vừa hạ tay, đột nhiên phía trên xuất hiện một điểm trắng, nhìn kỹ lại thì đó là một người màu trắng đang vùng vẫy phía trong vòng tròn, không cách nào chạy đi.

"Chớ có giãy!". Diệp Thiếu Dương đọc một lần Câu Hồn Chú, duỗi tay, kéo nó ra bên ngoài, thân thể nó càng lúc càng lớn, biến thành một người trưởng thành, tứ chi đột nhiên xoắn lại, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

"Không biết tự lượng sức mình.". Diệp Thiếu Dương giơ tay phải ra vỗ vào người nó, ngón tay bắt được cần cổ nó, giơ lên cao. Bạch nhân vùng vẫy tay chân loạn xạ trên không, dường như muốn chạy trốn.

Một màn này làm cha con Chu Tĩnh Như sợ hãi, Chu Minh lui về phía chân giường, cả kinh kêu lên: "Chính là nó, đêm qua nó dọa tôi!"

Diệp Thiếu Dương cầm lấy "Bạch nhân", nói rằng: "Yên tâm, nó không thể gây tổn thương cho thúc, thúc thấy nó giống cái gì?"

Chu Minh nghe xong bình tĩnh lại, tỉ mỉ đánh giá tên bạch nhân: Vóc dáng nó rất cao, không có ngũ quan và đầu tóc, cũng không có tay chân, toàn thân trắng xóa, tứ chi vô cùng cứng nhắc, y như mấy cái xúc tu bay múa trên không trung, làm cho người ta cảm thấy hết sức quái dị.

Nếu như không phải đã gặp nó trong giấc mơ, biết nó là vật quái dị, chắc chắn Chu Minh còn tưởng nó là đạo cụ của một nhà ảo thuật.

"Trời ạ, đó là một người giấy!". Chu Tĩnh Như kêu lên.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Đó là một lá bùa được ngâm qua Thi Du, khai thông linh trí, có khả năng ẩn thân độn hình, làm loạn nhân tâm, những chuyện Chu Tổng gặp gần đây đều là do nó đầu độc."

"Nó... có nguy hiểm không? Làm sao để đối phó với nó?". Chu Minh vừa nghe thấy hắn nói xong, nhất thời sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Nếu cứ để nó tùy ý gieo họa, chắc chắn không bao lâu sau sẽ nguy hiểm tới tính mạng. May mà phát hiện kịp lúc!". Tay phải Diệp Thiếu Dương cầm lấy người giấy, tay trái theo bản năng lại sờ soạng bên hông, lắc đầu cười khổ, rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, dùng máu loãng pha mực vẽ một tờ Địa hỏa phù, dán lên mặt người giấy.

Giấy Tuyên Thành mặc dù không dùng tốt bằng bùa nhưng với pháp lực của hắn, dùng nó để đối phó với một tà linh sơ cấp cũng không sao. Hắn lập tức đọc một lần thần chú.

Một ngọn lửa màu lam "Bùm” một tiếng thiêu cháy người giấy, không quá nửa tiếng, người giấy đã bị đốt thành một đống tro, một ngọn lửa lập lòe như ma trơi màu trắng bạc bay ra ngoài cửa sổ.

"Xong rồi?". Chu Minh lúng túng nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không trả lời, nhắm mắt lại, năm ngón tay phải liên tục bấm đốt ngón tay, cha con họ Chu nín thở nhìn hắn, không dám làm phiền. Ước chừng một phút sau, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trừng mắt, hít sâu một hơi, nói nhanh: "Trong phạm vi năm mươi tám mét hướng đông nam, kẻ dùng người giấy hại thúc đang ở đây!"

Chu Minh ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đối phương cũng là một pháp sư?"

"Chút tài mọn mà thôi, chỉ cần có ngày tháng năm sinh của thúc, pháp sư nào cũng có thể làm được!". Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi chỉ tra ra người này nằm trong vòng năm mươi tám mét hướng đông nam, còn lại thúc tự đi thăm dò!".

"Cái này... Thật đúng là khó tra!". Chu Minh ôm đầu suy nghĩ, nói rằng.

"Cha, con có cách!". Chu Tĩnh Như mở máy vi tính trên đầu giường, đăng nhập vào Google Map, lấy vị trí tòa nhà Tinh Thành làm trung tâm, mở chức năng đo đạc trong vòng năm mươi tám mét, quét toàn bộ phạm vi đó tại hướng đông nam.

Chu Minh nhất thời hiểu được ý con gái, tiến đến trước mặt, ánh mắt nhìn theo đầu mũi tên, bất chợt hai mắt phát sáng, đưa tay chỉ một chỗ trên bản đồ: "Công ty Huy Nguyên, nhất định là nó!"

Tay phải ông nắm thành quả đấm, đấm nhẹ xuống giường, oán giận nói: "Chủ của công ty này là Vương Thành, lão có tham dự vài phiên đấu giá với tôi nhưng đều bị tôi đánh bại. Tôi sớm biết lão rất hận tôi, thế nhưng dùng loại thủ đoạn ti tiện này để đối phó với tôi thì thật quá đáng!".

...

Chương 92: BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG

Diệp Thiếu Dương hỏi: "Sao lão ta biết ngày tháng năm sinh của thúc?"

Chu Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Công ty tôi hình như có trên website của chính phủ, bên trong có đính kèm profile của tôi và cả ngày tháng năm sinh, chỉ sợ lão ta đã nhìn thấy trên đó!". Ông liền cầm điện thoại di động gọi cho một công nhân, dặn hắn lập tức chỉnh sửa thông tin profile trên web.

Chu Tĩnh Như oán giận nói: "Lão Vương Thành kia thật ghê tởm, cha, hay là chúng ta cũng ăn miếng trả miếng đi, dùng biện pháp tương tự để trừng trị lão ta! Lão dám thỉnh pháp sư để hại cha, chúng ta cũng dám thỉnh pháp sư để hầu hạ lão, con khẳng định không có ai lợi hại hơn Thiếu Dương ca."

Chu Minh lắc đầu: "Mưu mô nham hiểm là trò của tiểu nhân, cha con khinh thường. Nếu cha muốn trả thù, cha sẽ chứng minh bằng bản lĩnh làm ăn, để hắn thất bại thảm hại trên thương trường, không thể không phục."

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, đây chính là phong độ của một đại thương gia, ông có thể tạo ra cơ đồ lớn như vậy cũng không phải ngẫu nhiên.

Diệp Thiếu Dương rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, vẽ một lá bùa giao cho Chu Minh.

"Đây là Dưỡng khí phù, thúc hãy dán lên Đan Điền... chính là vị trí dưới rốn một chút, sẽ giúp khôi phục nguyên khí nhanh hơn. Ba ngày sau, đảm bảo thúc có thể xuống giường, trở lại bình thường."

Chu Minh cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, đến xưng hô cũng thay đổi: "Tiểu Diệp, cảm ơn con, con là bạn tốt của tiểu Như, chúng ta là người một nhà, ta cũng không biết cảm ơn con thế nào, sau này con gặp chuyện gì trắc trở, cứ nói với ta một tiếng!"

Giải quyết xong phiền phức, Chu Minh tuy còn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng tâm tình đã thả lỏng hơn, nói với Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp, ta vừa nhìn thấy tư thế cầm bút và mài mực của con rất thành thạo, con cũng am hiểu thư pháp ư?"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Dùng bút lông vẽ bùa vài chục năm nên cũng biết sơ qua!".

"Con khiêm tốn quá, con thấy ta viết chữ thế nào?"

Diệp Thiếu Dương cầm lấy một bức tự trên bàn trà, trên đó viết theo lối Thảo Thư, phía dưới còn có một dòng chữ Khải Thư (1).

(1)Thảo Thư, Khải Thư: còn gọi là chữ Thảo (chữ viết mềm mại như cỏ, viết nhanh), chữ Khải (loại chữ thẳng, chuẩn mực dùng trong công văn, in ấn). Hai loại này là một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách như Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo. Dưới đây là hình ảnh viết theo lối chữ Khải (bên trái) và chữ Thảo (bên phải).

Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi rồi nói: "Chu thúc, Khải thư của thúc khá vẹn toàn, nét bút có lực, không thể bàn cãi, tục ngữ nói nét chữ nết người, chữ của thúc đã nói lên tính cách và phong thái làm ăn của thúc, thúc trong công việc chắc chắn là một chính nhân quân tử, hành động quyết đoán, không dài dòng dây dưa."

Chu Minh mỉm cười gật đầu, lời nói của cậu trai này thật êm tai, ai cũng thích nghe.

"Có điều...". Diệp Thiếu Dương chuyển giọng: "Chính vì thúc tính cách ngay thẳng, không quá chừng mực, làm việc vô cùng lý trí, cho nên Thảo Thư của thúc... tuy bút pháp tốt, nhưng lại thiếu đi nét hào phóng và hoang dã, cũng thiếu đi tình cảm và linh cảm mãnh liệt, khí phách tung hoàng ngang dọc tứ phương, rồng bay phượng múa thường thấy trong tinh phẩm Thảo Thư.".

Chu Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, chậm rãi gật đầu, khen ngợi: "Thật không ngờ tiểu Diệp con không những đạo pháp cao minh mà đến thư pháp cũng uyên bác như vậy, rất giỏi, rất giỏi! Mời con viết thử một bức tự để ta thưởng thức và mở mang tầm mắt."

Diệp Thiếu Dương chắp tay: "Con ít khi luyện chữ, chỉ biết nói mồm, kỳ thực có viết cũng không tiện, lại tự bêu xấu bản thân nữa!"

Chu Minh cười cười, cũng không cưỡng cầu, quay đầu dặn Chu Tĩnh Như nói: "Tiểu Như, con phải đối xử tốt với tiểu Diệp, cậu ta không giống với những người bạn bình thường!".

"Biết rồi ạ, con cũng không xem Thiếu Dương ca là bạn bè bình thường.". Cô vừa nói xong chợt thấy không ổn, nhất thời sắc mặt ửng đỏ.

Thân thể Chu Minh suy yếu, không tiện xuống giường, luôn mãi nói lời cảm ơn Diệp Thiếu Dương, còn bảo Chu Tĩnh Như phải đưa Diệp Thiếu Dương về đến tận cửa.

Hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện, tới bãi đỗ xe, Chu Tĩnh Như đi tới bên cạnh một chiếc xe hơi màu đỏ, mở cửa xe.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đứng ở phía đuôi xe đánh giá, ký hiệu không rõ ràng, thế nhưng hắn dám khẳng định xe này rất xa hoa, có bốn ống xả khí ở phía đuôi xe, cảm giác xe rất xịn.

"Sao vậy? Lên xe đi!". Chu Tĩnh Như quay đầu lại kêu.

"Xe của em?". Diệp Thiếu Dương sau khi lên xe hỏi.

"Ừm, đây mới là xe của em, chiếc Lamborghini kia là của cha em. Trước đây em thấy không thoải mái là vì không có phương tiện đi lại, cho nên cha em sai người đưa đón, chị ấy chỉ lái xe của cha, không có lái xe của em.".

Diệp Thiếu Dương chợt nhớ ra, liền hỏi: "Cô gái xinh đẹp kia là tài xế của cha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net