100.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phu nhân nghe tin Tanami bị Minh và Nhật phu nhân gây khó dễ liền vội vàng muốn đi đến Trúc Viên để giảng hòa, sau khi nghe được mấy lời Nhật phu nhân nói liền rùng mình, vội vàng cho người đi bưng bít tin tức lại không thể không đứng chờ bên ngoài, đợi Nhật phu nhân đi ra để thuyết phục nàng ta.

"Ai da, Nhật phu nhân à, lời của trẻ nhỏ đừng để trong lòng, Tam tiểu thư còn nhỏ, nếu bị truyền đi thì khuê danh không phải sẽ bị tổn hại sao?"

Đối mặt với Hạnh phu nhân đang cười làm hòa, Nhật phu nhân cũng cười nhạt rồi đanh giọng.

"Tam tiểu thư của chúng ta ăn nói rất dõng dạc, nào có sợ ai, thiếp thân chẳng qua chỉ đang làm theo ý của cô ấy thôi."

"Ấy."

Hạnh phu nhân vội giữ tay của Nhật phu nhân, cười khổ.

"Nhật phu nhân, Tam tiểu thư không hiểu chuyện, chúng ta đừng nên vì chuyện nhỏ này mà làm Chủ mẫu khổ tâm."

Nhật phu nhân không cho là vậy, ý cười miễn cưỡng trong mắt cũng tan biến khiến cho Hạnh phu nhân phải cau mày.

"Ban nãy người hầu của Chủ mẫu vừa đến, bảo rằng mọi chuyện đều do tôi quyết định."

"Khụ, thật ra Chủ mẫu vẫn chưa biết, đây là chủ ý của Đại thiếu gia."

Nhật phu nhân rút tay mình về, vẫn không muốn thỏa hiệp.

"Nếu là do Đại thiếu gia ra lệnh thì càng chứng tỏ nhân phẩm của Tam tiểu thư có vấn đề, tôi sẽ đề cập chuyện này với Gia chủ, cô ấy ỷ mình là con vợ cả mà kiêu căng hống hách, đến cả trưởng bối cũng bị cô ta chỉ tay năm ngón mà trách mắng, không thể cứ tiếp tục thế này được."

Hạnh phu nhân biết nói nhẹ nói tránh là vô tác dụng nên không giảng hòa nữa, nàng liếc nhìn Nhật phu nhân rồi trầm giọng cảnh cáo.

"Nhật phu nhân, làm người không thể quá mức kiêu ngạo, nếu không cô cũng sẽ nhận kết cục giống cậu ta đấy."

Nhật phu nhân híp mắt nhìn Hạnh phu nhân đang làm trò hề trước mặt mình, nhẹ nhàng nói.

"Tôi thừa biết việc mình đang làm là gì, Hạnh phu nhân nếu đã lo thì hãy lo chuyện của mình chứ đừng có nhúng tay vào những chuyện bao đồng khác."

"Ha, nào có chứ, tôi chẳng qua chỉ đang nhắc nhở cô mà thôi, Chủ mẫu không phải là người dễ đụng vào đâu."

"A, có đụng được hay không đều là bản lĩnh, Hạnh phu nhân cũng đừng nhọc lòng quá, kẻo để lộ đuôi của mình đấy."

"Cô!"

Hạnh phu nhân lắp bắp, Nhật phu nhân lãnh đạm hừ giọng rồi đi thẳng về phía Triều Dương Viên. Bên trong phòng làm việc quả nhiên là có tiếng nói của một người khác nữa.

"Gia chủ, em không thích ăn đồ ngọt, ngài sẽ ghét em sao?"

"Hửm, sao lại thế?"

"Ừm, vì mấy chị xinh đẹp nói là, người kia rất thích ăn đồ ngọt đó."

"Em và cậu ấy là hai người khác nhau, đừng để tâm đến lời nói của người khác."

Giọng nói của Gia chủ rất dịu dàng và trìu mến khiến người nghe cảm thấy tay chân mình mềm nhũn, Nhật phu nhân bình tĩnh gõ gõ cửa ba tiếng rồi nói.

"Thiếp thân có chuyện muốn nói với Gia chủ."

Trong phòng im lặng một thoáng, cửa phòng làm việc cũng được mở ra, thiếu niên với mái tóc hồng ngọc trai nhìn nàng rồi cong môi.

"Nhật phu nhân, buổi chiều tốt lành."

"Cậu Hermit, chiều tốt lành."

Hermit ngoái lại để nhìn Gia chủ, quả nhiên hắn ta đã gác lại công việc của mình và đi đến bàn uống trà rồi. Cậu biết rõ bản thân mình phải đi ngay nhưng vẫn không thể không nhìn người phụ nữ trước mắt bằng cặp mắt oán giận. Nhật phu nhân làm như không thấy mà nhẹ nhàng đi vào trong phòng làm việc, nàng bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Gia chủ rồi rót cho hắn một tách trà, Gia chủ nhẹ nhàng tựa vào người nàng, bàn tay hắn cũng đặt nhẹ lên eo nàng.

"Sao vậy, hôm nay sao lại đột ngột ghé qua thăm anh?"

Dạo gần đây, vì Chủ mẫu đổ bệnh nên Nhật phu nhân phải lo toan mọi việc thay Chủ mẫu, thời gian rảnh rỗi cũng ít đi nên Gia chủ hiếm khi gọi nàng đến Triều Dương Viên, Nhật phu nhân thản nhiên uống trà một chút rồi thở nhẹ ra.

"Thiếp đến đây là để báo cáo cho Gia chủ về bài kiểm tra nhân phẩm của mấy đứa nhỏ."

"Ừm..."

Gia chủ không để tâm lắm, hắn nhẹ nhàng nghịch bàn tay của nàng, nàng cũng nhìn hắn chăm chú mà không nói gì cả. Gia chủ lúc này mới nhìn nàng rồi lười biếng hỏi.

"Sao thế, tệ lắm sao?"

Nhật phu nhân thở dài ngao ngán, đáp.

"Đều có mặt bất ổn, nhưng tệ nhất thì phải nói đến Tam tiểu thư."

Gia chủ lúc này mới hơi nghiêm túc một chút, hắn nhìn Nhật phu nhân rồi gật đầu.

"Chủ mẫu mọi khi dạy dỗ con cái rất tốt, sao Tanami lại hư hỏng thế được?"

"Thì cũng vì dạy dỗ quá tốt cho nên mới không ngại ngần gì mà chỉ tay vào mặt Minh phu nhân và thiếp, mắng bọn thiếp là người đi giật chồng, mắng luôn em mình là quái vật, tiện thể mắng luôn trưởng bối của mình là tiện nhân."

"...."

Nhật phu nhân chậc lưỡi, cười khổ.

"Con bé cũng không nói sai, bọn thiếp quả thực không khác gì người đi giật chồng của người khác cả."

Gia chủ cau mày, lãnh đạm nói.

"Quyền lực của nhà chính ba phần đều dựa vào Hậu viện, làm sao có thể so sánh như thế được?"

"Cũng vì không thể so sánh được cho nên thiếp mới cảm thấy không ổn. Tam tiểu thư hoàn toàn không biết những thiếp thất mà cô bé xem thường đều có gia thế không thể chạm vào, nhất là Thục phu nhân nữa. Mặc dù bây giờ Gia chủ không có cậu ấy trong tay, cũng không có ý muốn sủng nhưng cậu ấy vẫn được tính là trưởng bối của bọn trẻ, là dòng chính của nhà chính, nếu không thể gọi cậu ấy là chú thì cũng phải gọi cậu ấy một tiếng Phu nhân, tôn trọng cậu ấy mới đúng."

Sau đó, lại sợ Gia chủ nghĩ nhiều, Nhật phu nhân lại nói tiếp.

"Thiếp nói vậy không phải là có ý gì khác, thiếp chỉ thương Momoha, rõ ràng có cha, có chỗ dựa nhưng lúc nào cũng bị các chị gái cô lập và bị xúc phạm rất nặng nề. Nếu cứ để lâu dài, tâm lý của con bé có vấn đề thì ai sẽ chịu trách nhiệm chứ? Với lại, Thục phu nhân bị oan, cậu ấy cãi nhau với Gia chủ cũng là vì quá thương xót cho sự ra đi của con trẻ, Gia chủ không nên vì suy nghĩ của riêng mình mà gây áp lực lên cậu ấy."

Gia chủ im lặng rồi suy nghĩ trong giây lát, Nhật phu nhân nhận ra sự biến đổi tâm trạng của hắn nên nhẹ giọng thúc đẩy.

"Với lại, Gia chủ cũng nhớ nhung cậu ấy mà. Cứ mỗi lần nhức đầu là lại đi dạo đấy thôi."

Gia chủ cười khổ.

"Sao ta có thể không biết chứ, nhưng với những xích mích này thì ta và cậu ấy đã không thể trở về với nhau rồi."

Nhật phu nhân phì cười, trong mắt dần ánh lên tia lạnh lẽo.

"Gia chủ, chẳng lẽ người đã quên, ai là người đã tạo ra lời đồn kia sao. Nếu như không có kẻ đó thổi gió và Chủ mẫu không có tâm tư riêng thì làm sao Gia chủ lại hiểu nhầm Thục phu nhân được?"

Gia chủ nhìn Nhật phu nhân, cười nhẹ.

"Em có vẻ rất giận Hạnh phu nhân nhỉ?"

Nhật phu nhân thản nhiên lắc đầu.

"Thiếp chỉ không thích cách cô ấy xem thường người khác."

Gia chủ không khỏi cảm thấy phức tạp, thời gian trôi qua lâu như vậy, một người hồn nhiên, dịu dàng và kiên định cũng đã thay đổi khiến hắn không thể nhận ra nàng nữa, nhưng sau tất cả thì hắn cũng không có ý định vạch trần.

Trong Hậu viện không có sự nhân từ, hắn hiểu rõ điều đó và hắn cũng sẽ đưa ra quyết định cho riêng mình.

Nhật phu nhân rời khỏi Triều Dương Viên, người hầu đi sau nàng nhìn xung quanh rồi mới từ từ tiến đến gần, thì thầm.

"Chủ nhân, chúng ta nói những lời tạo cơ hội cho ngài Manjirou có phải là đang trái ý của ngài Shinichirou không ạ?"

Nhật phu nhân lắc đầu, kiên định nói.

"Ngài Manjirou sẽ không thỏa hiệp, thế nên thay vì tạo thêm một tường chắn cho ngài Shinichirou thì cứ đẩy cậu ta về đây."

"Nhưng nếu Thục phu nhân trở về bây giờ thì thế lực của cậu ấy không phải sẽ yếu hơn trước sao ạ?"

Nhật phu nhân nhếch môi, thở dài.

"Thục phu nhân không cần phe phái, cậu ấy chỉ cần chính mình."

....

Ema đi vào phòng ăn của Vạn Thọ Viên, Lão phu nhân vẫy nhẹ, ra hiệu cho nàng đến gần mình rồi thân thiết nói.

"Con cuối cùng đã về rồi, lại đây ăn cơm với mẹ nào."

Ema rũ mắt rồi gật đầu. Lão phu nhân vui vẻ nắm tay nàng, dẫn nàng đến bàn ăn rồi cùng nàng ngồi xuống, suốt mấy chục năm qua, Lão phu nhân đã luôn chờ đợi ngày được ngồi xuống và ăn một bữa cơm ấm áp với đứa con do mình sinh ra.

"Hôm nay nhà bếp chuẩn bị những món con thích, con hãy ăn nhiều và thật ngon vào nhé."

Lão phu nhân hiền từ nói rồi gắp một ít thịt vào đĩa nhỏ trước mặt Ema, nàng cười nhẹ, nói cảm ơn rồi im lặng ăn cơm, Lão phu nhân không vội ăn ngay, thi thoảng lại gắp đồ ăn cho nàng. Ema thấy vậy cũng gắp cho bà đồ ăn, sau đó nhỏ giọng nói.

"Mẹ cũng ăn cơm đi ạ."

"Ừ, đương nhiên rồi."

Lão phu nhân nếu nhìn theo hướng tích cực thì là một người mẹ rất tốt. Ema thầm nghĩ, từ lúc nàng được đưa đến Vạn Thọ Viên, Lão phu nhân thường xuyên cho nàng những thứ mà nàng cần, ngoại trừ những tin tức liên quan đến Manjirou thì Lão phu nhân đều đáp ứng những mong muốn của nàng.

"Mẹ nghe nói là con có hứng thú với việc làm bánh kẹo, con có muốn học sâu hơn không?"

Ema lắc đầu, ngoan ngoãn đáp.

"Con thích đọc sách hơn ạ."

"Đọc sách cũng tốt, mẹ có thể đọc cùng con."

Ema là một cô bé ngoan, ban đầu Lão phu nhân còn sợ cô sẽ lạ lẫm với những lễ nghi phức tạp, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn, quan sát và thử nghiệm thì Lão phu nhân không khỏi cảm thấy hài lòng. Sano Manjirou thật sự rất yêu thương Ema, mọi thứ mà cậu ta có thì Ema cũng sẽ có, nhưng Lão phu nhân sẽ không bao giờ thích hay chấp nhận điều đó.

"Mẹ à, hôm nay con có làm Pudding sữa, mẹ có muốn nếm thử không ạ?"

Lão phu nhân sẽ không bao giờ từ chối những đứa trẻ mà bà yêu quý, bà xoa đầu của Ema rồi gật đầu.

"Được."

Ema liền vui vẻ kêu người hầu mang đồ vào.
~•~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net