105.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thời tiết lạ thật đấy, ở bệnh viện nơi cậu ở lại đột ngột có sương mù rất dày, sương dày đến mức từ cửa sổ nhìn ra cũng nhìn không rõ những thứ bên ngoài. Manjirou khoanh tay, hờ hững tựa mình lên cửa sổ rồi nhìn về phía cửa phòng bệnh, Haitani Ran đi vào, trên tay là hai cốc giấy.

"Hôm nay có lẽ sẽ không có ai đến thăm cậu đâu, cậu có thể ngủ một giấc cho lại sức."

Hắn đặt một cốc giấy lên bàn, thân thiện nói.

"Uống trà lúa mạch nhé."

Manjirou không từ chối, quan hệ giữa cậu và tên viện trưởng này không quá xấu, chưa kể đến vì trước đây giữa cả hai cũng từng có giao dịch với nhau nên ở chung cũng khá hòa hợp. Gã đàn ông kia thoải mái uống một ngụm nước, Manjirou cũng trở về giường bệnh, lấy cốc giấy của mình rồi uống một ngụm nhỏ.

"Trà ở tiệm 'Cỏ bốn lá' à?"

Ran híp mắt, không ngờ Manjirou ít ra ngoài như thế lại biết về một tiệm cà phê ở cách xa Nhà chính. Manjirou như nhận ra nghi vấn của gã, mân mê cốc giấy trong tay.

"Hồi trước, khi Ume ra ngoài hay mua trà ở đây cho tôi, dù nó nguội nhưng lại có hương vị của tự do."

"Nếu cậu muốn tự do như thế, vì sao không đi với anh trai của mình."

Đối mặt với câu hỏi của Ran, Manjirou chỉ có thể trầm mặc rồi vờ như không nghe thấy, vấn đề này đã có quá nhiều người hỏi cậu rồi, cậu không muốn trả lời lại lần nữa. Ran thấy cậu không trả lời cũng không hỏi gì tiếp, gã đến bên cửa sổ, nhìn xuống rồi tặc lưỡi.

"Sương mù dày quá, chuyện này thật kỳ lạ."

"Đều do thời tiết cả thôi, lạ lùng gì chứ?"

"Đương nhiên là lạ chứ."

Ran phì cười, nhẹ nhàng đặt cốc giấy xuống, trêu chọc cậu.

"Vì cậu ở suốt trong Viên của mình cho nên mưa giông bão táp thế nào cũng chưa từng nếm, vì chưa nếm lần nào nên cậu mới không cần quan tâm. Không khác gì dây tơ hồng quấn trên cây lớn vậy."

Đối mặt với sự xem thường này, Manjirou không trả lời. Dẫu sao đây cũng là suy nghĩ chung và đa số trong nhóm người của Shinichirou rồi, cậu đã chán việc giải thích hay để ý đến rồi, sau này đừng cản đường của cậu là được rồi.

Chợt, đôi mắt của Ran mở to và mi mắt cũng nhướng lên, Manjirou nghịch nghịch nắp cốc giấy, lười biếng nói.

"Khách của tôi lại đến rồi, phiền anh đi ra ngoài và đừng nghe lén."

Ran nhìn Manjirou đầy nghi hoặc, Manjirou nhấn mạnh.

"Anh vẫn còn nợ tôi một lần."

Ran nghe đến đây chỉ có thể nhún vai rồi rời khỏi phòng bệnh. Manjirou thả lỏng người, cậu ngồi xuống giường bệnh của mình rồi thong thả chờ người vào phòng bệnh thăm mình.

Đó là một người phụ nữ có dáng người rất đẹp, thướt tha và uyển chuyển, nàng ta có đôi bàn tay xinh đẹp và rất trắng, trắng như tuyết, tất cả đều thể hiện rằng nàng ta là một người rất xinh đẹp và có thân phận cao quý nhưng tấm mạng màu đen che trước mặt đã che đi khuôn mặt của nàng, nàng xé sương mù ở bên ngoài, ôm bó hoa tươi thăm, từng bước một tiến vào trong bệnh viện.

"Xin chào, tôi muốn tìm phòng bệnh 308."

Giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng nhưng lại sắc sảo và ẩn chứa chút kiêu ngạo mà chỉ có các phu nhân của những gia tộc lớn mới có, sau khi có được vị trí, nàng ta nhẹ nhàng gật đầu như cảm ơn rồi từ từ rời đi. Nữ y tá trực ở quầy thấy nàng ta đi rồi mới thì thầm với bạn của mình.

"Đi thăm bệnh mà lại mặc đồ đen, nhìn qua còn tưởng là đi thăm người đã khuất."

"Chậc, đừng nhiều chuyện, cứ làm tốt việc của mình là được rồi."

Đứng trước cửa phòng bệnh, người phụ nữ mặc đồ đen chỉnh lại nơ cổ áo của mình rồi mới chậm rãi mở cửa ra. Người bên trong đã đợi nàng từ lâu, trái cây trên đĩa cũng đã được dọn ra từ lâu.

"Chà, cô đến thăm tôi mà cũng mang theo hoa sao?"

Manjirou mỉm cười nhìn bó hoa Ly màu trắng trên tay của người nọ, nàng ta hừ nhẹ, mang hoa đến cho cậu rồi nhàn nhạt nói.

"Tôi phải lấy cớ là đi viếng bạn của mình mới đến thăm anh được, chịu khó nhận đi."

Manjirou lấy tay gảy nhẹ hoa trong tay rồi lắc nhẹ đầu.

"Nếu như bà ta mà biết em gái của mình đến thăm kẻ thù thì chắc sẽ tức đến phát điên."

Người nọ kia như nghe phải thứ gì nực cười lắm, nàng hờ hững che miệng cười khẽ rồi mỉa mai nói.

"Bà ta có biết thì làm được gì? Con trai thì ghẻ lạnh, con gái thì bị cưỡng chế tách khỏi mình, làm gì xoay mình được nữa?"

Manjirou nghe vậy thì cười hỏi.

"Nghe cô nói làm tôi cảm thấy hai người không phải chị em ruột, mà lại giống kẻ thù không đội trời chung."

Nàng lắc đầu rồi ngồi xuống ghế.

"Không phải ai cũng rộng lượng giống anh, chấp nhận một người em gái có nửa dòng máu khác mình."

"Ema lớn lên cùng tôi, con bé cũng đã tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của mẹ nó, làm sao tôi có thể trách con bé chứ?"

"Ha, đó là vì cô ấy không làm thiếp giống anh chứ gì?"

Manjirou mỉm cười không đáp, nàng ta cũng không có ý muốn kéo dài cuộc trò chuyện vô vị này, vậy nên nàng cũng tự nhiên chuyển đổi chủ đề của cuộc trò chuyện.

"Tôi đã đáp ứng với cô Ema, nếu như cô ấy giúp tôi vào được Hậu viện thì tôi sẽ giúp anh rời khỏi đây. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì nơi đây thuộc về địa bàn của nhà Haitani nhỉ, anh muốn xử lý bọn họ luôn sao?"

"Sao tôi có thể nhẫn tâm với những người có khuôn mặt đẹp chứ? Cô đã nghĩ nhiều rồi."

"Vậy anh muốn gì, gọi tôi đến đây chắc không phải là muốn đổ oan cho tôi đấy nhé?"

"Miho thân mến, tôi biết cô có mang bút ghi âm."

Miho bị vạch trần cũng không có chút giật mình, nàng nhún vai, lấy tăm bạc ghim vào miếng táo rồi thong thả ăn nó, nước táo chua chua ngòn ngọt làm nàng thích thú vô cùng. Manjirou nghịch hoa chán chê cũng đặt hoa xuống cạnh bàn rồi chầm chậm dò hỏi.

"Cô ghét chị gái của mình lắm sao."

Nàng ta quấn quấn lọn tóc của mình rồi cười nhạt, không muốn trả lời, Manjirou lại không nói ra suy nghĩ của mình, cả hai đều đang đợi người còn lại đưa ra đề nghị. Vốn dĩ Suzuki Miho còn muốn kéo dài thời gian và giằng co để đem lại lợi ích về cho mình, nhưng Manjirou không cho nàng cơ hội ấy, cậu điềm tĩnh dựa lưng vào giường, vui vẻ nhìn nàng ta như đang nhìn một đứa trẻ còn quá nhỏ dại.

"Ha, đây là khí chất mà ai cũng sẽ có nếu ở trong Hậu viện quá lâu sao?"

Suzuki Miho cười nhạt, nàng chịu thua rồi, Sano Manjirou đúng là không dễ chơi, bảo sao cáo già như Chủ mẫu hay Hạnh phu nhân lại không dám ra mặt để diệt trừ thẳng tay. Nghĩ xong, nàng ta chán nản chống cằm rồi đưa ra đề nghị.

"Anh muốn diệt trừ Chủ mẫu chứ gì?"

"A, nếu cô không nói thì tôi cũng chả nghĩ đến."

Suzuki Miho hừ giọng.

"Bớt giả vờ, bà ta có thể nói chuyện với cha tôi, nhưng cha tôi thì không thể giấu diếm bất kỳ chuyện gì với mẹ tôi. Dù tôi không biết chuyện bà ta đã làm trong Hậu viện, nhưng chuyện bên ngoài của bà ta thì tôi biết rõ. Chậc, thủ đoạn dơ bẩn như thế mà còn phải dọn cho ả, cha tôi đúng là càng già càng lẩm cẩm mà."

"Thế nên anh trai của cô mới phải âm thầm giành địa vị trưởng lão đấy thôi."

Sano Manjirou đúng là thông minh và sắc sảo, dù cậu ta chưa bao giờ tìm hiểu sâu về nhà Suzuki nhưng vẫn có thể nắm rõ được mọi việc, may sao là nàng không có ý định muốn đối đầu với cậu ta. Suzuki Miho nghĩ thế liền nghiêm túc nói.

"Nếu anh muốn mạng của Kisaki Akimizu, chúng tôi tuyệt đối không cản. Nhưng mong anh hãy nhìn nhận, thế hệ mới của nhà Suzuki chúng tôi và đặc biệt là dòng chính của nhà Suzuki hoàn toàn không biết và không ủng hộ hành động của bà ta, nếu anh có ra tay thì xin đừng ra tay quá nặng."

Manjirou gật đầu, cong môi cười.

"Được, nhưng tôi muốn cô làm thêm một chuyện nữa."

Miho cân nhắc một hồi thì gật đầu, Manjirou nhẹ nhàng nói.

"Tôi muốn cô, sau này nếu có con, bất kể nam nữ thì đều phải nhận Ema làm mẹ nuôi."

"Anh!"

Suzuki Miho kích động đứng bật dậy. Cái tên này có thể bớt điên đi một chút không, nàng là người nhà Suzuki, là nhà mẹ đẻ của Chủ mẫu, nếu như lật đổ người đàn bà kia rồi thì Gia chủ nhất định sẽ không cho nàng có cơ hội mang thai, Sano Manjirou muốn nàng đưa đứa con không thể sinh ra của mình cho Ema, chuyện này đúng là quá điên rồ!

"Cô kích động làm cái gì? Đến cả người không thể cứu như Ito Hanako tôi còn có thể nhúng tay vào đường sinh nở thì người không thù không hận với tôi như cô có là cái gì khó đâu."

Suzuki Miho đảo mắt, sau đó trợn mắt rồi cười rộ lên vì kinh sợ lẫn thán phục.

"Là anh đã gây ra mọi chuyện sao?"

"...."

Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Manjirou, nụ cười của Suzuki Miho lại càng thêm nguy hiểm.

"Là tôi đã nhìn nhầm anh rồi, ha ha... Được, rất thú vị, tôi nhất định sẽ hỗ trợ anh hất cẳng người đàn bà đang ở trên cao kia."

Manjirou đã đạt được mục đích của mình thì tâm trạng rối rắm cũng đã buông lỏng ra. Suzuki Miho sau khi đạt được mục đích thì thoải mái nghịch nghịch mái tóc của mình.

"Vậy, bây giờ tôi phải làm gì?"

Manjirou nghĩ ngợi một hồi rồi nói.

"Tôi sẽ tìm cách gửi một lá thư, cô hãy nắm chắc thời cơ để báo cho Gia chủ một tiếng đi."

"Được, tôi rất mong chờ những ngày tháng chúng ta làm bạn đấy, Thục phu nhân."

"Nhất định sẽ không làm cô thất vọng."

Manjirou rũ mắt của mình xuống, Suzuki Miho thấy thời gian của mình cũng không còn nhiều nên liền đứng dậy rồi rời khỏi phòng. Manjirou nhìn nàng đã rời khỏi chỗ mình, ý cười trên môi cũng biến mất hoàn toàn, đôi mắt cũng lạnh lẽo như một miếng băng nhũ đang chuẩn bị rơi xuống người đang đứng dưới nó.

"Kisaki Akimizu, tôi mong là bà đã chuẩn bị tinh thần để nhận lấy món quà nhỏ này của tôi."
~•~

Manjirou này cứng quá, không biết là ẻm có đi tìm tình yêu của mình thay vì trả thù được không nữa (• ▽ •;)

Mang danh là KisaMi với cả AllMi mà truyện không có chút yếu tố tình cảm nào luôn á.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net