117.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia chủ rời khỏi nơi phẫu thuật rồi thì quyết định sẽ ở lại Triều Dương Viên của mình để nghỉ ngơi, vậy nên dù trời đã khuya lắm rồi nhưng Gia chủ vẫn im lặng ngồi sau bàn làm việc của mình, trầm ngâm nghĩ lại những gì đã xảy ra trong suốt mấy chục năm của đời mình.

Trong trí nhớ của hắn và theo những lời kể lại của người làm cũ thì ông nội hắn là một người rất nặng tình, năm đó vì bà nội qua đời cho nên ông cũng buông xuôi, nhường vị trí lại cho cha hắn rồi uống thuốc độc tự sát để đi theo bà. Chuyện này được kể lại đã trở thành một chuyện xưa lãng mạn nhất trong nhà, và cũng vì câu chuyện này mà bà nội mới được gọi là Chủ mẫu thành công và hạnh phúc nhất, vị thế của nhà mẹ đẻ bà ấy cũng nhờ thế mà được nâng rất cao. Hắn nhớ lại nó cũng như nhớ lại bản thân mình đã từng hâm mộ và mong muốn rằng bản thân cũng sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn, trong lòng cũng sẽ chỉ có duy nhất một người như vậy, thế rồi, nhiều chuyện xảy ra, hắn và người mà hắn yêu cũng không thể ở cạnh nhau, hạnh phúc mà hắn muốn có cũng xa vời đến mức không thể đuổi theo lẫn duỗi tay chạm đến.

Đôi khi hắn cũng tự hỏi, vì sao ông bà hạnh phúc như thế, cũng chung thủy và yêu quý nhau như thế lại không thể chia nhỏ một phần để đưa cho con cháu đời sau? Là vì Hậu viện, vì lòng người quá sâu và quá khó đoán, hay là vì hắn quá bạc phước, bạc tình nên mới không thể nắm tay người mình thích bên cạnh? Gia chủ thở dài rồi ngửa đầu tựa vào ghế. Nghĩ như hắn cũng không đúng, Sano Sakurako là một người rất nặng tình và chung thủy, bất kể người yêu của nàng ta có ra sao, có biến thành dáng vẻ nào, tốt hay là xấu thì nàng ta cũng vẫn yêu và chỉ một lòng với Sano Makoto, đó là điều mà hắn ta không thể phủ nhận được.

"Gia chủ, đêm đã khuya rồi, người cũng nên đi nghỉ ngơi đi ạ."

Inari đi vào, trên tay còn là một chiếc khay có đựng một ly trà an thần, Gia chủ vẫn chưa hoàn toàn dứt khỏi suy nghĩ của mình. Inari mím môi, bước đến, cẩn thận đặt ly trà xuống, đôi mắt của ông ta cũng liếc lên bàn và sửng sốt khi thấy trên đó là một tấm hình rất cũ, bị cháy ở hai bên nhưng vẫn có thể nhìn ra được những người ở trong bức ảnh ấy. Trong đó là những người nhà Sano, ngài Sano Mansaku là người duy nhất ngồi trên ghế, ngài Makoto bế Thục phu nhân còn nhỏ tuổi trên tay và phu nhân Sakurako thì bế tiểu thư Ema, cả hai đứa trẻ ôm cổ người lớn rất chặt và cười rất tươi, ngài Shinichirou thì đứng phía sau lưng ông nội mình, thiếu niên nọ nhìn rất chững chạc, nụ cười nhạt trên môi cũng đã phần nào khắc họa đứng tính cách trầm ổn của hắn. Một bức hình được chụp rất đẹp và có tâm, khắc họa một cách hoàn hảo về một gia đình hạnh phúc và ấm cúng. Inari nhìn sắc mặt của Gia chủ, nó vẫn thản nhiên nhưng đôi mắt của hắn thì lại dính chặt lên bức hình như thể bị bầu không khí trong đó hấp dẫn.

"Inari, ông thử nghĩ đi, nếu như Thục phu nhân không bước vào Hậu viện này thì giờ đây cậu ta sẽ làm gì?"

Inari nghiêm túc ngẫm nghĩ điều mà Gia chủ hỏi mình. Khác với anh trai của mình phải gánh vác gia tộc lẫn chức vị trưởng lão đầy rối răm, tiểu thư Ema sớm muộn gì cũng phải nhận thân với Lão phu nhân thì Thục phu nhân ở giữa lại là người tự do không bị gò bó nhiều nhất, nếu như không có di nguyện của Gia chủ trước lẫn cơn thịnh nộ của lão Gia chủ thì Thục phu nhân bây giờ có lẽ đang chuẩn bị tốt nghiệp rồi. Tính cách của Thục phu nhân thì thẳng thắn, mạnh mẽ lại rất lém lỉnh nữa nên có lẽ sẽ là một vận động viên hoặc là một thiếu niên nghịch ngợm thích đi gây rối khắp nơi mà không ai có thể kìm lại được, quả thật là một đứa trẻ có tương lai rất sáng và tràn trề hy vọng. Ông ta nghĩ vậy rồi lén nhìn Gia chủ, hắn ta có vẻ cũng có suy nghĩ giống ông, môi cũng nhếch lên thành một nụ cười nhợt nhạt.

"Đó là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, có gia đình yêu thương, bạn bè yêu mến,.... Nếu cậu ấy ở bên ngoài, những thứ tốt nhất trên đời căn bản đều thuộc về cậu ấy chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày tỉnh lại đều phải nơm nớp lo sợ, căng da đầu để ứng phó với những người mà bản thân không mấy quen thuộc."

Đây không phải là lần đầu tiên Gia chủ chia sẻ với Inari cái nhìn của hắn với Thục phu nhân, nhưng đây lại là lần đầu tiên ông ta thấy Gia chủ cảm nhận về con người Thục phu nhân một cách sâu sắc và nặng nề như bây giờ. Có lẽ hành động quyết tuyệt lần này của Chủ mẫu đã đánh thức sự thương tiếc của Gia chủ với vị thiếp thất bất đắc dĩ này rồi, Gia chủ rũ mắt, hắn bóp bóp trán rồi nhàn nhạt bảo.

"Manjirou thật sự rất tốt, ở bên cạnh em ấy làm ta rất thỏa mãn, nhưng ai cũng bảo rằng em ấy là người mà ta cần phải đề phòng.... Nhiều lúc ngẫm nghĩ lại, ta thật sự không rõ, rốt cục là ngay từ đầu em ấy đã khiến ta đề phòng hay là bây giờ, chính ta mới là người biến em ấy trở thành kẻ thù."

"Thục phu nhân, cậu ấy có lẽ sẽ không nghĩ sâu xa đến vậy đâu ạ."

"Làm sao có thể không nghĩ sâu xa chứ?"

Gia chủ cười nhạt.

"Ta đã làm theo lời của Lão phu nhân quá nhiều, cũng đã nghi kị Sano Manjirou quá nhiều, đến mức cảm xúc mà ta dành cho em ấy là gì, đến cả ta cũng không sao lý giải được nữa."

Manjirou nhẽ ra sẽ không thành người của hắn, cậu đã được định sẵn sẽ trở thành người của em trai cùng cha khác mẹ của hắn là Kisaki Mamoru, mà cũng không đúng, bất kỳ người anh chị em nào của hắn vào thời điểm đó đều thèm khát và mong muốn có được Manjirou và hậu thuẫn của nhà Sano, chỉ cần có cậu trong tay thì cũng đồng nghĩa với việc người thừa kế đó sẽ tiến thêm một bước gần với vị trí Gia chủ, một người thấp kém như hắn, chỉ có mỗi người mẹ nuôi là sủng thiếp làm gì có cơ hội để chạm tay đến vị trí Gia chủ lẫn Sano Manjirou chứ.

Hắn không cam tâm, hắn không muốn bị vùi dập dưới tay của những kẻ yếu hơn mình, hắn cũng càng không muốn bản thân mình tiến lên bằng chút thương hại của Sano Sakurako và Kurokawa Karen, vậy nên hắn phải hạ quyết tâm, phải tàn nhẫn và ngoan độc hơn bất kỳ ai, thậm chí là đứa trẻ tốt đẹp, thuần khiết như Sano Manjirou cũng phải được nắm chặt trong bàn tay của hắn, hắn đã tuyệt vọng và giãy dụa rất lâu trong đầm lầy đen kịt này rồi thì không một ai được phép đứng ngoài sáng nhìn hắn chìm xuống cả, không một ai!

Nhưng rồi, hắn nhận ra, Manjirou vốn dĩ ở ngoài ánh sáng, được bao bọc cẩn thận đến vậy, khi bị lôi vào hố đen thì lại không có ai bảo vệ cả, cậu giống như một đóa hoa đang ở trong một lồng kính đã bị đục vỡ từ lâu, nếu hắn giơ tay lên, che chắn nơi bị thủng ấy thì đóa hoa bên trong có thể thoải mái một chút, nhưng nếu hắn bỏ tay ra, mưa gió, bão tuyết ở bên ngoài sẽ xộc vào và tàn phá những cánh hoa mỏng manh. Sau đó, quanh đi quẩn lại hồi lâu, dưới đóa hoa yếu ớt và mỏng manh ấy sinh ra những chồi non nhỏ bé, đóa hoa kia cũng không còn cách nào khác, nó sinh trưởng, thân cây cũng cứng cáp và vươn mình lên cao, dùng những cánh hoa non nớt vừa mới mọc ra để bịt kín vết nứt lại, dùng chính thân mình để bảo vệ những chồi non nhỏ bé ấy.

Đóa hoa ấy là của hắn nhưng đồng thời, trong lúc hắn không biết cũng đã tự học cách oằn mình chống chọi lại nghịch cảnh, xinh đẹp hơn, gai góc hơn khiến hắn khó lòng chạm đến. Thế nên, hắn quyết định chuyển nơi ở cho đóa hoa ấy, chuyển đến nơi gần mình nhất, hoa lệ nhất, có thể chạm vào nhất thì lại tê dại nhận ra rằng đóa hoa kia đã héo úa hoàn toàn. Đóa hoa đó không tự nguyện chuyển nơi ở, không quen được với sự xa hoa và quan tâm từ hắn nên đã héo úa, Manjirou cũng như thế, cậu không tin vào hắn và cũng sẽ không bao giờ lựa chọn dựa mình vào hắn nữa, vì cậu đã đủ hiểu biết và đã đủ thất vọng về hắn rồi.

Hắn thở dài, buông tách trà chưa vơi được bao nhiêu xuống, trong lòng là hàng vạn sợi tơ rối bù đang cuốn hết vào nhau. Inari mím môi, khuôn mặt già nua của ông ta tràn ngập sự hoang mang cùng lo sợ. Điều mà ông ta lẫn Lão phu nhân cho là bất khả thi nhất đã xảy ra. Gia chủ chắc chắn đã động lòng với Thục phu nhân rồi, Thục phu nhân đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ của mình, thêm nữa đã sinh cho Gia chủ một đứa trẻ ngoan ngoãn hoàn toàn tin phục và dựa dẫm vào Gia chủ, hắn ta làm sao có thể tiếp tục nghi ngờ và đề phòng Thục phu nhân nữa đây? Như vậy không tốt, không tốt chút nào, nhưng ông ta không dám khuyên, thật sự không dám khuyên.

....

Hạnh phu nhân bỏ lá trà vào trong ấm, đôi mắt của nàng nhìn Gia chủ thật dịu dàng và ấm áp, nàng đổ nước nóng vào ấm, để đó rồi đi lại chỗ của Gia chủ.

"Gia chủ, người vẫn còn giận dỗi Chủ mẫu sao? Người đừng giận mà, Chủ mẫu chẳng qua chỉ đang chấn chỉnh lại nội bộ mà thôi."

Gia chủ nhìn Hạnh phu nhân, đôi mắt lạnh lẽo làm nàng ta rùng mình. Manjirou kể từ ngày được đưa khỏi phòng trà thì đã hôn mê suốt một tháng trời rồi, tuy đã được đưa về Khổng Tước Viên để dưỡng bệnh nhưng bác sĩ chẩn đoán là cậu vẫn chưa thể tỉnh lại được, nguyên do là bị tổn thương tinh thần, vì vụ này mà Gia chủ nổi giận, nghiêm khắc phê bình Chủ mẫu một phen, đồng thời cũng ban thưởng để trấn an nhà Sano rồi sau đó không chịu đi đến chỗ của Chủ mẫu ngồi nữa. Dưới tình huống gay go này, cả Lão phu nhân cũng không thèm đến khuyên can hay an ủi gì cả, các thiếp thất khác nghe được đều sợ hãi rồi cố gắng giữ mình, im như thóc cả, chỉ có mỗi Hạnh phu nhân không hiểu là bị sao mà suốt ngày đến Triều Dương Viên để giảng hòa cho vợ chồng Gia chủ.

"Gia chủ..."

Nàng ta mềm giọng gọi hắn rồi vuốt nhẹ cánh tay hắn, buồn bực nói.

"Người nói muốn đánh muốn phạt cũng là Thục phu nhân, người đau lòng nên đi trách Chủ mẫu, điều này sẽ khiến Chủ mẫu bị tổn thương đấy ạ."

Gia chủ nghe người khác cầu tình cho Chủ mẫu suốt mấy ngày qua đã mệt mỏi và tức giận làm rồi, giờ đây lại thêm Hạnh phu nhân chuốc dầu vào lửa nữa, hắn đập mạnh giấy tờ xuống bàn, quát.

"Cô thì biết cái gì mà nói hả?"

Hạnh phu nhân hoảng hồn quỳ xuống, Gia chủ tức giận chỉ vào nàng, mắng chửi.

"Thục phu nhân từ nhỏ sức khỏe đã yếu kém, trời vừa vào đông cũng đủ khiến em ấy bị bệnh nặng mấy ngày, Chủ mẫu thân là nữ chủ nhân, không chăm không lo lại cho người đánh đập đến hôn mê. Vừa bị cấm túc thì cô đã đến đây xin cho, vậy còn Thục phu nhân đang hôn mê, mỗi ngày đều chảy máu thì làm sao hả?"

"Chuyện, chuyện này, thiếp..."

"Ta không có cái loại thiếp thất tàn nhẫn, xem mạng người là cỏ rác như cô! Cút ngay, giáng xuống làm Quý nhân, từ nay không cho ra khỏi Viên nữa!"

Hạnh phu nhân tái mặt, hoảng hốt cầu xin.

"Gia chủ! Đừng mà, thiếp biết sai rồi, người nể tình thiếp hầu hạ người bao lâu nay, cũng sinh cho người con cái, xin người tha cho thiếp, đừng ruồng bỏ thiếp mà."

Gia chủ càng nghĩ càng giận, cười gằn.

"Sinh con đẻ cái cho ta, a, phải, cô đúng là đã sinh cho ta một đứa con gái, nhưng cũng chính cô là người đã giết chết hai đứa con của ta!"

Hạnh phu nhân ngây người, Gia chủ đang nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt của hắn ta đỏ ngầu lên vì căm giận cùng với khinh bỉ cùng cực khiến cho nàng ta không khỏi kinh sợ, nhưng khi nghe thấy lời buộc tội, nàng ta liền lắc lắc đầu.

"Gia chủ, thiếp không có, thiếp cũng là người làm mẹ, làm sao thiếp có thể làm hại con của người khác chứ?"

Gia chủ cúi người, nhìn nàng kỹ hơn rồi hừ lạnh.

"Có phải hay không, chỉ cần tra hỏi là biết."

Gia chủ nói xong đã nói lớn.

"Inari, mang người vào đây."

Tiếng ngã phịch nặng nề làm cho Hạnh phu nhân giật mình, nàng cứng người quay lại nhìn, sau đó hét ầm lên.

"Á!"

Gia chủ tựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn Hạnh phu nhân rồi nói.

"Hạnh phu nhân, chắc hẳn cô cũng nhận ra đó là thứ gì rồi."
~•~

Gia chủ chắc là mới chỉ cảm thấy có lỗi với Manjirou thôi hà :v về sau ổng tỉnh ra thì Manjirou được cưng dữ lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net