124.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan hệ giữa Gia chủ và Chủ mẫu sau ngày đó đã trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, Gia chủ cũng đã thường xuyên bỏ chút thời gian để thăm hỏi người vợ của mình lẫn chăm sóc Tam tiểu thư, nhưng nếu ai tinh mắt thì đều thấy rằng Gia chủ không hề động chạm quá giới hạn với Chủ mẫu, kể cả thái độ bình thường với Đại thiếu gia cũng rất hờ hững. Mà Thục phu nhân, người bị cuốn vào trận cãi vã lần này thì lại không có ý muốn giảng hòa cho hai bên khiến mọi người tranh luận rất nhiều.

"Manjirou à, mấy ngày này em phải cẩn thận một chút. Đã hai tuần kể từ hôm đó rồi, chắc đã bắt đầu có cảm giác mệt mỏi rồi nhỉ?"

Ling Mei lo lắng nhìn Manjirou đang ngồi chơi cùng Raion và Momoha. Đã qua năm mới rồi, nhưng cả Hậu viện, ngoại trừ có trang trí cho sáng sủa một chút thì trên khuôn mặt của ai cũng tràn ngập sự lãnh đạm, bình tĩnh, thậm chí là còn có nơm nớp lo sợ không dám ho he tiếng nào. Lý do đương nhiên là vì Tam tiểu thư vẫn chưa khỏi bệnh và cả Lão phu nhân cũng đang không khỏe, cả hai người bọn họ không khỏe mạnh đương nhiên đã kéo theo bầu không khí vui tươi của năm mới đi theo, những người hầu cũng không dám hành động có sơ xuất.

"Nghe chị nói em mới thấy có cảm giác hơi mệt."

Manjirou thở dài, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hơn trước rất nhiều giữa mày cũng tràn ngập sự ưu tư cùng phiền muộn, Ling Mei đương nhiên là biết chuyện gì sẽ xảy ra, nàng nhìn Manjirou ngồi xuống cạnh mình, lo lắng nhìn khắp người cậu.

"Em vẫn còn chưa khỏe đã sắp sửa có thai, bên phía Chủ mẫu thì lại lo lắng, ra sức tẩm bổ thân thể để mang thai. Nếu thật sự có thì em sẽ gặp rắc rối."

Manjirou mím môi, cậu xoa xoa bụng rồi lắc đầu.

"Con cái là lộc trời ban, em cũng đâu có làm gì khác được. Chủ mẫu có muốn trách phạt cũng không trách được, còn về phía các Trưởng lão, cãi vã cũng chỉ có mấy người thuộc phe Chủ mẫu thôi."

"Dù có là thế thật thì em cũng phải cẩn thận, em có thai trong lúc con của nàng ta bị bệnh nặng, Lão phu nhân cũng đột ngột đổ bệnh, mấy tên kia mà không thêm mắm dặm muối thì mới là lạ đấy."

Nàng vừa nói vừa lấy một quả quýt, cẩn thận bóc vỏ rồi đẩy sang cho Manjirou ăn, cậu nhợt nhạt cười rồi chầm chậm ăn quýt, miệng đắng chát cũng được vị chua ngọt của múi quýt xoa dịu. Ling Mei thấy tâm tình của cậu đã khá hơn thì nói.

"Mà kể cũng lạ, rõ ràng nhà Suzuki rất bênh vực con gái của mình, nhưng sao vụ việc lần này lại không lên tiếng cho Chủ mẫu."

Manjirou uống một ngụm nước, trả lời.

"Lúc trước, tiểu thư Chiaki thuộc dòng bên của nhà Suzuki tiếp cận Gia chủ không thành công là vì Chủ mẫu trách phạt quá nặng. Tiểu thư Miho vào Hậu viện thay lại chậm chạp không được thăng chức cho nên nhà Suzuki sẽ bất mãn rồi, huống chi, bây giờ nhà Suzuki cũng đang có sự tranh chấp vị trí nữa, ốc không mang nổi mình ốc, làm sao mà giúp Chủ mẫu lên tiếng được?"

Ling Mei cau mày, nghi hoặc nói.

"Tranh chấp? Sao em lại biết."

Manjirou thấy người hầu không ở trong phòng thì lên tiếng.

"Funami, đưa tiểu thư và thiếu gia ra ngoài."

Người hầu lẳng lặng ôm hai đứa trẻ đang chơi vui vẻ ra ngoài, Manjirou rũ mi mắt rồi mới chậm rãi nói.

"Khi em còn ở bệnh viện, người giúp đỡ em chính là Suzuki Miho. Cô ấy là đích nữ của nhà Suzuki, nhưng Chủ mẫu thì không phải nên đương nhiên đã xảy ra mâu thuẫn, nhà Suzuki có thể từ bỏ Chủ mẫu nhưng lại không thể từ bỏ vị trí trưởng lão của mình, ngược lại, Chủ mẫu cũng không thể hạ mình mà nhân nhượng với em gái cùng cha khác mẹ với mình, hai bên làm căng với nhau thì người mệt mỏi cũng chỉ có mỗi Chủ mẫu."

"Nhưng nếu xảy ra chuyện đó thì Chủ mẫu nhẽ ra phải im lặng chứ, sao em vừa mới trở về đã ra tay với em rồi?"

Manjirou cười nhạt.

"Còn không phải là vì nóng vội, muốn lôi quan hệ giữa em và Miho, đồng thời là quan hệ bí ẩn giữa nhà Sano và nhà Suzuki ra để điều tra sao? Nhưng kết quả đã khiến bà ta thất vọng rồi, gia chủ Sano không lên tiếng vì em, nhà Suzuki thì lại tặng quà cho Đại thiếu gia, chứng tỏ hai nhà là không có quan hệ, bà ấy còn không cảm thấy ê ẩm mặt mày sao?"

Ling Mei biết rằng Manjirou không ưa gì Chủ mẫu nên chỉ có thể mím môi nắm tay của cậu, nhỏ giọng nói.

"Em làm gì cũng phải cẩn thận, đừng khiến thân thể của mình phải gánh chịu quá nhiều. Dù em còn trẻ nhưng bị thương nhiều quá cũng sẽ tạo ra di chứng lâu dài."

Manjirou nắm lấy tay nàng, dịu dàng đáp.

"Em biết chứ, lần mang thai này, em tuyệt đối sẽ không để ai động chạm đến mình nữa đâu, nếu có ai dám đụng em tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó."

Trong đôi mắt cậu, sự lạnh lẽo cùng u ám đã lấp đầy, Ling Mei im lặng nhìn cậu rồi gật đầu. Manjirou lúc này mới tiếp tục dùng quýt, Ling Mei sau khi chỉnh lại tay áo của mình thì bảo.

"Thật ra, sinh con ra rồi thì chỉ mong đứa nhỏ bình yên lớn lên, còn bản thân ra sao thì cũng không có vấn đề gì."

"Chị nói vậy là đang ám chỉ đến Tam tiểu thư?"

Ling Mei gật đầu, thở dài thườn thượt.

"Ngoại trừ Momoha được nuôi lớn ở chỗ chị em mình ra thì con gái của Gia chủ luôn gặp chuyện ngoài ý muốn. Dù chị có không thích tính cách của Tam tiểu thư thì khi thấy cô bé bị ốm liệt giường vẫn không khỏi chạnh lòng."

Manjirou vốn định khuyên gì thì Ling Mei lại cười nhạt, mỉa mai.

"Mà chị cũng lo thừa, con của chúng ta đau ốm thì người đàn bà ấy cũng có quan tâm hay chăm sóc gì đâu. Chỉ có cái miệng là nói ra mấy lời quan tâm giả tạo được thôi, con của bà ta bị bệnh nặng như vậy, xem như là một bài học để bà ta sáng mắt ra."

Nàng ta cũng rất giận Chủ mẫu, khoảng thời gian mà Manjirou không có ở đây, Chủ mẫu chèn ép lẫn đối xử tệ bạc với Momoha và Raion ra sao nàng đều nhớ như in, mỗi đêm dỗ con đi ngủ rồi cũng không khỏi tức giận lẫn đau lòng, sự chán ghét của nàng với Chủ mẫu cũng theo đó mà tăng lên. Nếu không phải Chủ mẫu là Chủ mẫu, là vợ cả thì Ling Mei nàng có chết cũng phải liều mạng mắng chửi người phụ nữ đó một lần. Manjirou thấy Ling Mei căm phẫn thì rũ mắt, cười nhạt.

"Nghiệp quả sẽ nhanh chóng đến với những người tội lỗi đầy mình thôi."

....

Ở Nhi Tử Viên, cảnh tượng hiện tại chính là sự hỗn loạn và rối bời. Chủ mẫu nhìn người hầu đi đi vào vào mà đáy lòng hoảng hốt, đôi chân cũng vội vàng hơn, muốn bước vào trong lại bị Nahi ngăn lại.

"Chủ mẫu, Tam tiểu thư vẫn còn đang bệnh, người không thể để mình bị lây bệnh được."

"Nhưng con gái của ta vẫn còn đang ở trong đó! Ta là mẹ của nó, làm sao không thể không ở trong đó được?"

Lồng ngực của Chủ mẫu bây giờ nóng cháy y hệt như đã bị ném hết vào đống lửa, nàng thật sự rất muốn đi vào trong để chăm sóc và lo lắng cho con của mình nhưng Lão phu nhân lại hạ lệnh là không cho phép nàng đến gần con gái một tháng trước khi có dấu hiệu đậu thai. Nàng không muốn nghe theo nhưng tình thế hiện giờ lại không cho phép nàng tùy ý, quyền lực hay là con cái, nàng chỉ có thể chọn một!

"Ây da, Chủ mẫu sao lại đứng ngoài trời lạnh thế?"

Giọng nói ngọt ngào và trong trẻo của thiếu nữ vang lên khiến Chủ mẫu kinh ngạc mà quay lại nhìn, đó chính là Suzuki Miho. Nàng ta mặc đồ màu hồng nhạt, trang sức trên đầu tuy giản đơn nhưng lại rất quý giá, hoàn toàn trái ngược với sự hối hả và kinh sợ của mọi người trong Nhi Tử Viên. Chủ mẫu thu lại biểu tình không kiên nhẫn của mình, nàng nhìn Miho đầy lạnh lùng rồi nhẹ nhàng nói.

"Quý nhân Suzuki, trời cũng đang trở lạnh nhưng cô vẫn ở bên ngoài đấy thôi."

Miho mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy sự ngây thơ cùng dịu dàng, đứng dưới trời tuyết lại càng thêm đáng yêu và kiều diễm. Cô nhìn Chủ mẫu đang không khác gì một con nhím thì liền nhẹ nhàng nói.

"Trời có tuyết rồi đương nhiên phải tranh thủ đi ngắm hoa chứ, Chủ mẫu sao không thử thả lỏng bản thân bằng cách ngắm hoa đi?"

Nahi cau mày, nặng nề nói.

"Quý nhân, Chủ mẫu lo lắng cho Tam tiểu thư khôn nguôi, còn đâu tâm tình để mà ngắm hoa nữa?"

Miho ồ lên rồi bĩu môi, ngọt ngào bảo.

"Nhưng Chủ mẫu có đau lòng thì cũng đâu thể vào đó thăm Tam tiểu thư đâu chứ? Với lại người cũng thật thiên vị, con của mình đau ốm thì bắt cả Hậu viện này đều phải đau buồn cùng mình, trong khi con của người khác cũng bị bệnh mà người lại bắt người ta phải mỉm cười nhẫn nhịn."

Lời nói quái dị nhưng ngập tràn sự mỉa mai khiến cho Chủ mẫu giận đến run người, Miho thấy thế, không những không sợ mà còn tiến sát lại gần, thì thầm vào tai Chủ mẫu.

"Sao nào, bà hại chết con cái của người ta được nhưng lại không để cho người ta hả hê khi thấy con bà đổ bệnh sao?"

Nahi tuy không nghe được hết mấy lời thì thầm nhưng nhìn thấy khuôn mặt của chủ nhân mình xám xịt thì lại tức giận, ả đẩy Miho ra rồi hung hăng cho cô một cú bạt tai. Miho sửng sốt ôm mặt, nhìn Nahi rồi nghe thấy ả mắng.

"Phận thiếp thất mà không biết giữ kẽ! Con cái của chính thất bây giờ đang đau ốm mà người lại dám ăn mặc sặc sỡ, chưa kể đến còn dám ăn nói những lời khiêu khích thách thức chính thê, nếu như hạ nhân không đánh người thì người còn định vô lễ đến nhường nào!"

Chủ mẫu lúc này mới cảm thấy hơi khoan khoái một chút, nàng nhìn Miho rồi bình tĩnh nói.

"Quý nhân, nể tình cô không biết lễ mà phạm phải nên ta sẽ chỉ phạt cấm túc, mau trở về Viên của mình đi."

Miho cũng không tức giận, cô cười lạnh, nói lời chào với Chủ mẫu rồi cùng với người hầu của mình rời khỏi Nhi Tử Viên. Để cô xem thử, rốt cục Tử thần ở trong Hậu viện này còn có mắt hay là không. Chủ mẫu thấy Miho đã đi rồi thì lại tiếp tục lo lắng nhìn về phía phòng của con gái mình, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà con của nàng còn chưa khỏi bệnh nữa?

Manjirou nhìn Rindou đang dọn dẹp đồ đạc, cậu lười biếng nghiêng người tựa vào ghế rồi nhàn nhạt hỏi.

"Bên Nhi Tử Viên náo nhiệt lắm rồi, ngươi không định qua đó hóng chuyện sao?"

Rindou không nhìn cậu, vừa sắp xếp vừa trả lời.

"Tôi chỉ là bác sĩ khám riêng cho Khổng Tước Viên, hoàn toàn không có ý để mình dính dáng vào thị phi."

Manjirou bật cười, ý cười ma mị lại quỷ quyệt.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn đến xem kết quả do mình tạo ra sao? Con bé đó đã rất đau đớn đấy."

Rindou lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi mắt cũng tràn ngập sự phức tạp.

"Người cũng đã biết, Tam tiểu thư vốn dĩ đã bị hạ thuốc từ lâu, thuốc này không độc mà chỉ biến đứa trẻ đó luôn nóng giận và không kiểm soát được hành động của mình....."

Nhưng Manjirou sau khi tỉnh lại lại hạ lệnh cho hắn dứt điểm luôn Tam tiểu thư. Chuyện này không khỏi có chút tàn nhẫn, Manjirou lười biếng chống đầu, hờ hững nói.

"Bà ta đã lấy mạng ba đứa trẻ của ta rồi, ta để con của bà ta chết như vậy là đã cho thể diện lắm rồi. Huống chi, ngay từ đầu, ý muốn muốn biến nó thành một đứa điên dại cũng không phải là ta, nếu có muốn cứu cũng cứu không được."

"...."

Manjirou thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình.

"Ta đã nói rồi, trả thù bằng cách thông thường không hề thống khoái, khiến cho bà ta phải giãy dụa, sống không bằng chết mới có thể an ủi linh hồn của những người đã bị bà ta giết hại."

Suy cho cùng đây cũng là quả báo mà Chủ mẫu phải nhận, Manjirou tuyệt đối sẽ ủng hộ kẻ đứng phía sau màn, cậu thỏa mãn nghĩ vậy rồi nhìn Rindou, vui vẻ gật đầu.

"Đừng lo, những gì nhà Haitani đã yêu cầu với ta ta nhất định sẽ thực hiện, ngươi đã có thể ra về rồi."

Rindou cứng người, nhanh chóng rời khỏi Khổng Tước Viên rồi chầm chậm thở dài. Xem ra, lần này sẽ có một trận mưa máu gột rửa Nhà chính nữa rồi.
~•~

Chuyên mục đoán người sau màn là ai bắt đầu :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net