8. Ngủ chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Manjirou có vạn cái đầu cũng thật sự không nghĩ ra rằng vì cái thái độ không chịu lăn người để được sủng của mình mà Gia chủ nhà Kisaki hiện tại đã sinh ra chấp niệm muốn thu phục được nó.

Sau bữa ăn vất vả, Manjirou lại được người hầu dẫn vào trong nhà tắm để tắm rửa và kỳ cọ trước khi ngâm nước cùng với Gia chủ. Những người hầu nhìn cơ thể run rẩy không chút sức hấp dẫn của đứa nhỏ liền âm thầm nghĩ.

Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một đứa trẻ đến cả lông còn chưa mọc đủ thôi, đã thế còn có chút mũm mĩm của một đứa nhỏ được gia đình nuông chiều điển hình, làm gì mà quyến rũ như những thê thiếp xinh đẹp ở Hậu viện chứ? Thật đúng là không ra gì mà.

"Xin lỗi, ta có thể nhờ ngươi một việc không?"

Giọng nói non nớt của đứa nhỏ vang lên trong nhà tắm, người hầu kia dội ít nước ấm lên người của nó rồi ngẩng đầu nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn kia.

"Tiểu chủ có gì căn dặn hạ nhân ạ?"

"Ta muốn nhờ ngươi đến Tử Đằng Viên, tìm nữ hầu quản sự và nói nàng chăm sóc cho nữ hầu thân cận của ta. Nàng ấy là người rất quan trọng với ta, nếu nàng ấy bị bệnh hay bị đói, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Đôi mắt của đứa nhỏ sáng rực khiến người hầu kia không khỏi rùng mình, nàng vội rút tay về rồi lui ra ngoài để làm theo lời mà nó nói, còn người hầu khác nghe được thì lại không ngừng cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Một nữ hầu thôi mà cũng phải để tâm nhiều như vậy sao? Nhưng dù cho có tò mò đến đâu thì những người hầu khác cũng đâu dám nói hay ho he gì, bọn họ tiếp tục tắm táp cho đứa nhỏ rồi dẫn nó đến bồn tắm thật rộng lớn, chứa đầy nước ấm cùng thảo dược bên trong.

"Tiểu lang quân, cậu thấy nước vừa chưa ạ?"

Dù bảo rằng là nước nóng được pha theo sở thích của Gia chủ sẽ vừa vặn với người lớn nhưng sẽ lại khá là cao với trẻ nhỏ, nhìn đứa nhỏ có hơi mất tự nhiên khi ngồi xuống làm cho người hầu có hơi lo lắng. Đang lúc nàng đang định chỉnh lại tư thế ngồi cho nó thì Gia chủ lại bước vào với lớp áo mỏng, màu trắng trên người.

"Gia chủ."

Nữ hầu đó vội cúi thấp mặt rồi đứng yên cạnh bồn tắm, Manjirou quay lại nhìn hắn nhưng lại không thấy gì do hơi nước có hơi nhiều.

"Đều lui ra hết đi."

Gia chủ nói xong, tất cả các người hầu đều lui ra bên ngoài. Trong phòng tắm lúc này cũng chỉ còn lại Manjirou cùng Gia chủ, hắn cởi lớp áo của mình ra rồi bước vào, làn da của hắn trắng hồng, dưới làn hơi nước lại có chút gì đó hơi ngô nghê của thiếu niên.

"Manjirou, lại đây với ta nào, coi chừng nước sâu đấy."

Nước ở trong bồn cao đến tận cằm của đứa nhỏ, nó cũng rất khó khăn để di chuyển trước mặt hắn rồi bị hắn đưa tay ra, ôm lấy. Nó được đặt ngồi lên đùi của hắn, làn da non mịn như thạch sữa của đứa nhỏ dán lên cơ thể của Gia chủ thật giống mỡ lợn trượt trên chảo nóng, nóng đến mức đứa nhỏ giật mình và run cả người.

Nó chỉ mới năm tuổi vậy nên cơ thể nho nhỏ này không tài nào thị tẩm được, nhưng Gia chủ tuy rằng trẻ tuổi lại không có mấy thích thú với phương diện ái dục, thế nên dù rằng trong Hậu viện hiện giờ đã có hai vị phu nhân và một Chủ mẫu nhưng lại chỉ có Chủ mẫu là được sủng hạnh hằng đêm lẫn có thai thôi.

Và đương nhiên là hai vị phu nhân kia chưa được sủng hạnh rồi, Gia chủ sờ nắn cái bụng mềm to to của nó rồi trêu chọc.

"Thật đầy đặn."

"!"

Nếu như mà ở nhà, Shinichirou mà nói với nó câu đó là nó đã đấm anh mình một cái rồi chùm khăn chạy qua chỗ ba mẹ cáo trạng rồi. Nhưng mà người đang ôm nó hiện giờ chính là Gia chủ, là ma vương đại nhân sẽ ăn thịt nó đó nên cơ thể của nó lại càng run hơn.

Có... Có khi nào vì thấy nó béo quá nên Gia chủ đanh định bụng mang nó đi quay không? Nó nghĩ đến việc ban nãy Gia chủ bảo là trưa mai muốn ăn heo sữa quay mà cả người run rẩy càng thêm kịch liệt.

Không xong rồi, thực sự không xong rồi, nó sắp bị Gia chủ đem đi quay rồi, nó muốn gặp Ema, muốn hôn hôn, tạm biệt nhỏ cái đã rồi mới có thể bị mang đi quay được.

Nghĩ vậy nó liền ấm ức đến mức rơi nước mắt, Gia chủ đang sờ sờ cái bụng sữa của nó cũng cảm thấy bất thường mà xoay cái mặt phúng phính của nó qua nhìn. Chỉ thấy nhóc con này cắn chặt môi mình, hai mắt to tròn lúng liếng còn rơi ra mấy giọt nước mắt trông vô cùng tội nghiệp.

"Sao em lại khóc?"

"Hức... Gia chủ, Manjirou hứa sẽ ngoan, đừng mang Manjirou đi quay mà."

"...."

Gia chủ nhìn nhóc con tự dưng khóc um lên thì buồn cười đến mức không thể kìm lại, cả người hắn run run mà dòng nước ấm áp cũng vì thế mà tràn ra ngoài không ít. Manjirou nhỏ thó nghi hoặc nhìn hắn rồi bị hắn túm lấy mặt bằng một tay.

"..."

Nó bị Gia chủ cắn lên má một cái, nó xoa xoa gò má mềm của mình rồi ngây ngốc nhìn Gia chủ, hắn ta mỉm cười niết nhẹ mặt nó rồi bảo.

"Cỡ như em mà mang đi quay thì làm sao mà nhét vừa kẽ răng ta được? Đợi em lớn một chút, mang đi quay ăn mới ngon."

Lời này như là sét đánh mạnh bên tai nó, nó cứng người nhìn Gia chủ rồi liền bị hắn vớt ra ngoài, ném cho mấy người hầu lau khô người rồi lại bị Gia chủ ôm vào phòng, thảy lên giường phương Tây ấm áp rồi đắp chăn lên. Những người hầu cũng thay hắn tháo rèm giường xuống rồi cung kính chúc cả hai ngủ ngon.

"Nào, ngủ đi thôi, vất vả cả ngày hẳn là em cũng đã mệt mỏi rồi."

Gia chủ rũ mắt nhìn đứa nhỏ đang cố gắng chui rúc trong chăn để né tránh bàn tay của hắn, hắn cũng không để nó chui rúc quá lâu mà ôm lấy nó, chậm rãi nói.

"Ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sáng sớm ngày mai sẽ trả em về Tử Đằng Viên."

Manjirou căng chặt đầu óc đến mức mệt mỏi rồi cuối cùng cũng chịu ngủ thiếp đi, Gia chủ cũng trằn trọc một chút rồi cũng nhắm mắt ngủ theo nó.

Manjirou náo loạn ở Triều Dương Viên ngày hôm nay không chừng đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người đi, thế nhưng hắn cũng không để tâm, chỉ cần hắn cao hứng là đủ, phía sau sống chết như thế nào, hạnh phúc hay khổ cực thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Buổi đêm ở nhà chính, ngoại trừ tiếng gió tuyết rét lạnh thổi mạnh qua từng ngóc ngách hành lang, tạo ra cái gai góc thì thứ duy nhất có thể cảm nhận được ở nhà chính cũng chỉ có sự tĩnh mịch cùng với âm trầm bí hiểm mà thôi.

Chủ mẫu nhà Kisaki hiện đang được nữ hầu xoa bóp gót chân tê mỏi, cái bụng phập phồng thật nhọn thể hiện rằng nữ nhân cao quý này đang mang trong mình người thừa kế của nhà bọn họ, nàng xoa nhẹ cái bụng của mình, trên khuôn mặt dịu dàng cũng là sự bình yên cùng ý cười nhàn nhạt như màn sương lượn lờ trên mặt hồ buổi sớm, thần thật nhưng cũng rất mờ ảo.

"Tiểu lang quân này cũng thật có bản lĩnh, im hơi lặng tiếng được vài ngày, tùy ý đến Triều Dương Viên quỳ vài giây đã khiến cho Gia chủ mềm lòng sủng ái rồi."

Nữ hầu chăm chỉ xoa bóp chân cho Chủ mẫu nghe thấy liền cười đầy châm chọc rồi nói.

"Chẳng qua chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi. Đợi người sinh ra đích tử rồi ở cữ xong, sự chú ý của Gia chủ không phải là sẽ chỉ ở trên Hạ Nguyệt Viên chúng ta sao?"

Chủ mẫu nghe vậy liền trách.

"Hồ đồ!"

Nữ hầu kia dập đầu, vội nói.

"Là hạ nhân hồ đồ, Chủ mẫu đừng tức giận làm hại đến cô cậu chủ."

Lời này của nữ hầu truyền ra ngoài còn không phải sẽ tạo thị phi sao? Gì mà Chủ mẫu ghen tuông, gây khó dễ với người mới đến, hẹp hòi với một đứa trẻ đáng tuổi con của mình, tính toán từng chút một khi đứa nhỏ đó được sủng. Đúng là hồ đồ và quá mức ngu xuẩn mà! Chủ mẫu liếc mắt nhìn nữ hầu của mình rồi cười khẩy.

"Ta đây đường đường là Chủ mẫu của nhà Kisaki, phải biết suy nghĩ và tạo cơ hội cho các phu nhân khác sinh nở, khai chi tán diệp cho nhà Kisaki, thế mà ngươi ở đây lại nói ra những lời gây thị phi, đúng thật là không biết phải trái."

Uni mang theo thuốc an thai đi vào, cô liếc nhìn nữ hầu đang run rẩy cả người thì liền trừng mắt bảo.

"Mi còn dám ở đây để làm bẩn mắt Chủ mẫu? Cút ngay."

"D... Dạ..."

Uni đặt thuốc an thai xuống bàn rồi quỳ xuống để xoa bóp chân cho nàng. Chủ mẫu gần sắp sửa đến ngày lâm bồn rồi cho nên tay chân thường xuyên đau nhức, tâm tình cũng đại biến và trở nên vô cùng thất thường, giây trước còn có thể vui vẻ nhưng giây sau có thể ra tay đập vỡ chén thuốc thì cũng không có gì là lạ.

"Đám hạ nhân hầu hạ càng lúc càng không biết cẩn thận mồm mép."

Chủ mẫu than thở nâng chén thuốc lên để uống, mùi thuốc đắng nghét vờn quanh khắp phòng khiến người ngửi đã khó chịu rồi nhưng Chủ mẫu thì lại rất thản nhiên uống từng ngụm thuốc mà mặt mũi không hề cau lại. Uni cũng săn sóc, không chỉ nhẹ nhàng xoa bóp mà còn nói ra những lời để trấn an nàng.

"Đa số đều là người mới nên mới không chu toàn, Chủ mẫu đừng có chấp nhặt với bọn họ. Việc người cần chú ý nhất bây giờ chính là để tâm đến thai nhi cùng với sức khỏe của người."

Chủ mẫu đương nhiên là biết, nàng ta ngửa cổ uống hết bát thuốc rồi bỏ một miếng đường vào miệng, ngậm cho bớt đi cảm giác chua đắng trong miệng.

"Thế nhưng ta cũng phải công nhận là Tiểu lang quân này rất lợi hại. Cả Ling Mei vốn dĩ được mệnh danh là người đắc sủng nhất cũng phải mất kha khá thời gian mới được Gia chủ để tâm, Sano Manjirou chỉ vừa mới gặp lần đầu đã khiến cho Gia chủ để tâm, cẩn thận tìm hiểu từng sở thích lẫn sở ghét rồi tu sửa lại Tử Đằng Viên rồi. Thật sự là một người rất thú vị."

Uni cũng nhẹ nhàng an ủi.

"Tiểu lang quân cũng được tính là thân thích của Gia chủ, ngài ấy đối với cậu ấy tốt cũng chỉ là nể nang hậu thuẫn phía sau cậu ta, không thể nào so với người, Chủ mẫu cao quý được đích thân Gia chủ cầu thân được."

"....Có lẽ là do ta nghĩ ngợi nhiều rồi."

Uni thấy tâm trạng của Chủ mẫu đã tốt hơn rồi thì liền nói tiếp.

"Chủ mẫu nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải, ngày mai các Viên sẽ đến thỉnh an người đấy."

Chủ mẫu gật đầu rồi đưa tay cho Uni đỡ dậy.

"Cũng đúng, nếu như ngủ quá trễ khiến thời gian thỉnh an bị trì trệ thì không tốt chút nào. Uni, sai người chuẩn bị gấp phần quà để ban thưởng cho Tiểu lang quân đi, dù nói rằng ngày mai cậu ta đến thỉnh an nhưng sau đó cũng sẽ phải ở yên trong Tử Đằng Viên để học hỏi thêm về quy tắc thôi."

"Dạ, hạ nhân đã biết, Chủ mẫu xin hãy an tâm."

Uni đỡ nàng tiến vào giường ngủ, đèn trong phòng cũng theo đó mà tắt hết.

Gió tuyết bên ngoài lại thổi, đem theo tâm tình khác nhau của những con người khác nhau đến một chân trời thật xa khác.
~•~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net