Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sano Manjirou nghĩ rằng bản thân mình và con chim trong cái lồng vàng là một. Vốn dĩ có thể tự do mà sống lại vì chút tham lam nho nhỏ của con người mà bị nhốt trong cái lồng nhỏ, từ đó vĩnh viễn không thể trở về với bầu trời rộng lớn.

Cậu vẫn còn nhớ khoảnh khắc mình mới bước chân đến nơi này. Lúc đó, mẹ của cậu từ từ dắt tay cậu đi trên hành lang khúc khuỷu, lúc đi ngang qua sân vườn rộng lớn, cậu đã gặp người sẽ là 'chồng' của mình trong tương lai.

Mẹ cậu thấy người đó liền kéo tay cậu, kêu cậu hành đại lễ cùng với bà. Đó là lần đầu tiên cậu thấy mẹ mình tỏ ra cung kính đến vậy, người đó nhẹ nhàng cười rồi chắp tay ra sau lưng, từ từ bước đến chỗ của cậu.

"Cô năm, đây là Manjirou sao? Thật là đáng yêu quá."

Mẹ có chút không tự nhiên mà nắm chặt tay cậu hơn, có vẻ nàng rất kiêng kỵ người đàn ông này.

"Gia chủ, đây quả thật là con của thiếp thân."

"Ơ kìa, cô năm, sao cô lại xưng hô cung kính như vậy? Đều là người một nhà cả mà."

Đó là một người đàn ông khá đôn hậu... Chăng? Manjirou nhìn bàn tay mẹ đang siết nhẹ tay của mình, cậu có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của mồ hôi và sự căng thẳng đến từ cái nắm tay này.

Nàng chưa từng có biểu tình như vậy.

Sau đó, hắn tặng cho cậu một nhành hoa mơ, nhành hoa vẫn còn bị tuyết đọng lên, sắc trắng kết hợp với hồng đậm yêu mị thật không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa, Manjirou chớp mắt nhìn hắn rồi theo phép lịch sự mà nói lời cảm tạ. Mẹ cũng vội tìm lý do thoái thoát rồi dẫn cậu rời khỏi sân vườn nọ.

"Mẹ ơi, đó là ai vậy ạ?"

Cậu ngây thơ hỏi mẹ, đôi mắt đen tròn trong suốt vẫn dính chặt lên nhành hoa đẹp đẽ nọ. Sakurako nhìn cậu đầy phức tạp rồi đưa tay để lấy nhành hoa đẹp đẽ kia.

"Con không được phép nhận hoa hay cái gì từ Gia chủ."

"Tại sao vậy ạ? Hoa do người ấy tặng rất đẹp mà ạ?"

Bởi vì con chỉ là thiếp thất... Bảy chữ này như đang xé toạc trái tim của Sakurako, nàng cắn môi như muốn xé nát nó, bàn tay đang siết nhành hoa cũng trắng bệt. Làn gió lạnh lẽo của trời tuyết bên ngoài thổi vào hành lang, mùi hoa ngọt ngào cũng làm Sakurako tỉnh ngộ, nàng đưa hoa cho người hầu thân cận, bắt cô đứng yên tại chỗ rồi dẫn Manjirou đi xa một khoảng. Nàng quỳ xuống, chỉnh chỉnh áo bông cho con trai nhỏ mới năm tuổi của mình rồi nhìn cậu.

"Manjirou, con ngoan, hôm nay chúng ta đến đây hôm nay chính là để định ra ngày mà con sẽ gả qua."

"Gả?"

"Phải, là gả..."

Sakurako rũ mi, dung mạo tuyệt diễm cũng tràn ngập sự đau thương cùng bất lực. Nàng cũng đã hết cách rồi, dù bản thân nàng không còn là ngũ trưởng lão, dù bản thân nàng đã đưa hết tất cả những gì nàng có cho chúng thì chúng cũng không hề muốn buông tha nàng. Chúng muốn chắc chắn rằng một nhà Sano sẽ không còn khả năng xoay mình kháng cự lại nhà chính, bọn chúng muốn nàng phải đưa đứa con nhỏ chưa đầy năm tuổi này cho chúng để làm con tin.

Nhìn đứa nhỏ ngây thơ và vô tội này đi, tim nàng đau nhói, trong cổ họng cũng nhẹ nhàng có tiếng rên rỉ bi thống. Manjirou nhẹ nhàng xoa mặt mẹ mình rồi non nớt bảo.

"Mẹ, mẹ đừng khóc."

Sau đó, cậu được dẫn đến chỗ của các trưởng lão, dâng trà lên cho từng người một rồi được người hầu dẫn đến một căn phòng khác để nghỉ ngơi.

Một tuần sau đó, cậu được người hầu của nhà chính đến tận nhà và bị dắt đi, Shinichirou vì không có ở nhà nên không biết, Ema cũng tình nguyện đi theo để săn sóc cũng như bầu bạn với cậu.

5 tuổi... Độ tuổi mà những đứa trẻ được bình an lớn lên, độ tuổi mà những đứa trẻ không cần phải lo toan, tranh đấu gì. Vậy mà cậu, vào năm 5 tuổi, trở thành thiếp thất trong chính nhà ngoại của mình. Giống như chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng son, đôi cánh và sự tự do của cậu bị tước đoạt.

~•~

Văn án này thì ai cũng thấy rồi, Tui lên trước để mọi người xem qua.

Thời gian ra fic chưa có vì còn có các fic khác cần tui lấp nha :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net