10. Có chị là được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- LinhLinh! Nhớ bạn quá!

Tiếng Đỗ Hà léo nhéo qua điện thoại. Đầu dây bên kia, Lương Thùy Linh đang đọc một đống giấy tờ cũng phải vô thức mỉm cười vì sự đáng yêu này.

- Thế cuối tuần tui ra Hà Nội với cô nương nhé?

Trời trời, Lương Thùy Linh chủ động ra Hà Nội với em nè! Riết rồi không biết ai đang tán tỉnh ai luôn.

Khoan! Tán tỉnh?

Hồi tưởng lại hai tháng trước nhé.

*

Flashback.

- Chị.....chị không thực sự yêu anh ta như chị nghĩ. Chỉ là ngưỡng mộ vì học thức thôi, hoàn toàn không có yêu đương trai gái gì cả.

Sau khi nghe thấy câu nói đầy đau đớn của em, Lương Thùy Linh vội vã giãi bày lòng mình. Cô không muốn cô bé này hiểu lầm tình cảm của mình chút nào.

- Hà này, chị nghĩ là chị chưa có tình cảm gì quá đặc biệt với em đâu. Nhưng sao Hà không thử tấn công để cạnh tranh sòng phẳng với những người khác? - Cô siết chặt bàn tay mềm mượt trong tay mình. Cô muốn em hiểu rằng em có cơ hội, cô đang cho em cơ hội, còn kết quả ra sao thì còn phụ thuộc vào em.

- E-em có thể sao? Chị sẽ không né tránh em chứ? - Đôi mắt em đầy mong chờ khiến cô phì cười. Trông em rất đáng yêu a ~ Như cún con vậy.

- Tất nhiên rồi! - Cô vẫn vậy, luôn trao cho em nụ cười dịu dàng nhất. Kéo em sát gần mình hơn, cô thì thầm. - Hãy cố gắng chinh phục trái tim của chị nhé! Chị chờ Đậu Đậu của chị!

Được! Lương Thùy Linh đã nói vậy thì em sẽ cố hết mình. Rớt giá cũng được, thất bại cũng được, đàm tiếu cũng được, đau thương cũng được, miễn.....

Có chị là được!

Đỗ Hà tin vào bản thân mình, cũng giỏi giang, đàng hoàng tử tế như ai, lại còn được cái yêu cô hết lòng. Cỡ này thì mấy ai được như em?! Mà lỡ xu cà na Lương Thùy Linh không đổ em thì em cũng chẳng còn gì phải nuối tiếc cả, vì em đã trao tất thảy những gì mình có cho cô rồi. Không thành đôi là do ý trời thôi.

End flashback.

*

Sau ngày hôm ấy, Đỗ Hà siêng nhắn tin, siêng gần gũi với cô hơn. "Nhất cự ly, nhì tốc độ mà". Phải tranh thủ, tận dụng mọi cơ hội thì mới yêu được Hoa hậu Lương Thùy Linh.

Em có nghe nói chị gái này rất thích người trưởng thành nên cũng tập thành theo, từ thay đổi xưng hô để tạo cảm giác như em và cô đều same same tuổi nhau, cho tới cách em hành xử và suy nghĩ về những điều xung quanh. Phải nói rằng đây là một sự nỗ lực,một sự cố gắng vượt bậc của em! Duy chỉ có tật nói chuyện giọng nũng nịu là mãi chẳng bỏ được. Nhưng cô thấy chẳng hề hấn gì, ngược lại còn thấy vui khi thấy mặt trẻ con này của bạn nhỏ. Mà cô đã không chê thì việc gì em phải thay đổi chứ? Dẫu sao em cũng là con gái, cũng chỉ là phận "top.....nhún", em cũng thích được làm nũng, nhõng nhẽo để đòi hỏi sự nuôn chiều cho riêng mình.

Đỗ Hà cứ tưởng giảng viên Lương nói chơi. Hoá ra chị nói thật.

_11h tối_

Em lững thững vào nhà sau buổi event. Mệt lả cả người, em tháo giày cao gót rơi vương vãi trên sàn, túi xách hàng hiệu em cũng chắc tiếc mà quăng nó vào góc cửa.

Đèn cũng chả thèm bật, chỉ dựa vào chút ánh sáng le lói ngoài ban công để men vào phòng. Bỗng một vòng tay luồn qua eo em, cằm tròn đầy nhẹ nhàng đặt lên bờ vai trần. Trong cơn hốt hoảng, em ú ớ không nói nên lời.

- Sao mặc váy cúp ngực đi muộn mà không mang áo khoác? - Một giọng nói thì thầm bên tai. Em dần nhận ra giọng nói này. Trầm ấm, nhẹ nhàng, bình yên, là của chị.

- L-Linh?

- Ừ, chị đây. Sao đi job khuya mà không để trợ lý hỗ trợ? Không áo che chắn, lên nhà một mình, tính để chị lo chết à? - Cô nhẹ nhàng xoay người em lại, đôi tay vẫn một mực giữ ở eo thon.

- Muộn rồi nên em bảo người ta về trước. Mà.....bạn lo cho em thật hả? - Ý cười trong câu nói của em lộ ra rõ rệt ngay trên khuôn mặt non nớt.

- Sao mà không lo được? Hoa hậu Đỗ Hà đẹp vậy mà! - Đưa tay lên bấu nhẹ lấy chiếc cằm chẻ mà nhéo "yêu". Vị trí này luôn khiến cô chú ý đến nhất trong mọi lần gặp em. - Vào tắm qua thôi không ốm. Chị hâm lại đồ ăn cho em.

Đỗ Hà cố làm ra vẻ bình tĩnh nhất có thể. Vào đến nhà tắm, con tim em như muốn nổ tung vì phấn khích. Nhìn mà xem, Lương Thùy Linh ở nhà nấu cơm, em đi làm về có tình yêu của mình chờ sẵn. Đúng chuẩn hình gia đình hạnh phúc rồi còn gì! Ủa nhưng mà thế này thì em giống top quá ta? Mà nư em thì chỉ là bé bot được thôi. Kệ, không sao!

Có chị là được!

*

Lương Thùy Linh đã nấu cơm từ sớm nhưng nhất quyết chờ em về. Thế là bây giờ, nửa đêm, có hai con người đang cùng nhau dùng bữa tối.

- Bạn ra Hà Nội có job hả? Em không thấy Trúc Nguyên nhắc gì.

- Sao phải đợi có job mới ra? Chị ra vì bé Đậu, được không? - Cô nhướn mày trêu em.

Đỗ Hà đỏ mặt ngại ngùng vì lời nói của cô. Em sướng rơn người, tim đập tứ tung không theo quỹ đạo thường ngày. Chẳng màng là xạo hay thật, chân thành hay trêu đùa.....

Có Lương Thùy Linh là được.

- B-bạn đừng có trêu em! - Bản lĩnh thường ngày dường như bị khuất phục trước cô, em ấp úng mà kháng cự yếu ớt.

- Linh đâu có trêu em?

Giờ thì vớt vát lại được chút bình tĩnh rồi, em không ngần ngại mà trêu lại chị.

- Thế bạn đang tán tỉnh em đấy à?

Em rất mong chờ một câu nói của chị. Chỉ cần chị "ừ" một tiếng, đảm bảo tâm tư em sẽ bay vút lên tận trời cao. Nhưng đời thì không như là mơ. Đáp lại câu hỏi nửa thật nửa đùa của em là sự phì cười và cái véo mũi nhẹ từ cô. Cũng có chút hụt hẫng, nhưng không sao.....

Có chị là được!

- Ăn xong vào nghỉ ngơi sớm đi, chị dọn cho. Mai mình còn đi sớm.

- Huh? Mai em qua Adela xem sổ sách mà, đâu có cần đi sớm đâu bạn? - Em ngớ người thắc mắc. Rõ ràng em note lịch trình trong điện thoại là mai qua thẩm mỹ viện của em để làm việc với chị bạn Chi Hoàng cơ mà.

- Mai đi Đà Nẵng, chị book vé rồi, cũng đã nhờ Chi quản lý công việc ở Adela giúp em rồi. Khỏi lo nhe.

- Sao mai đã đi rồi? Cuối tuần mình mới có show ở đó mà?

Cô bắt đầu có dấu hiệu xịt keo với sự tò mò của con người này, đành phải giả vờ nhăn nhó hoạnh hoẹ lại em.

- Sao? Cô nương không muốn đi với tui, không muốn ở gần tui chứ gì? Tui biết mà, yêu thương gì tui đâu! - Cô bĩu môi vênh váo. Mỗi lần thấy sự "hổ báo đáng yêu" này là em như nhìn thấu được tâm can. Chị hậu của em là đang thẹn quá hóa giận đây mà! 

- Đâu có đâu! Bạn cứ nghĩ oan cho người ta.....- Em cũng bĩu môi theo, kéo ghế nhích qua sát cạnh cô. Bất thình lình, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp thẳng lên má mềm của con người cao kều kia. - Có Hoa hậu Lương Thùy Linh là được!

*

"Anh có quyền quyết định vị trí của anh mà.

Hero hay là Zero.....Vạn sự tùy anh!"

(nhân vật Dương (diễn viên Hoàng Hà) - phim Chúng ta của 8 năm sau)

*

Cừu.

P/s: Nay đúng lịch rồi nha hehe! Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục góp ý và ủng hộ tui ạ <3 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net