Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngôn, cho ta một cơ hội nữa được không... Ngôn... Ngôn, đừng bỏ xuống ta được không?" Thanh niên diễm lệ dung mạo tràn đầy nước mắt, không ngừng cầu xin phía trước nam nhân, mà đổi lại chỉ là sự im lặng lạnh lẽo.

Nam nhân mặc áo ngủ trắng ngồi trên ghế sa lông, hắn khẽ ngửa đầu lên thành ghế, cổ áo rộng mở để lộ một mảng lớn da thịt màu mật ong gợi cảm. Hẹp dài mắt phượng biếng nhác khép, thon dài hoàn mỹ ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn miệng ly rượu. Cả người phát ra một loại lười biếng hấp dẫn khí tràng, để đứng gần đó hai bảo tiêu lâu ngày biết hắn cũng phải thất thần nhìn trong chốc lát.

Lãnh Lạc Ngôn không nhìn dưới chân người khóc lóc nài nỉ. Với tay xoa bóp chuông vàng. Chẳng mấy chốc, một trung niên soái đại thúc ăn mặc quản gia quần áo, dẫn theo hai tên bảo tiêu khác đi vào.

Hai người động tác quen thuộc kéo lên tay thiếu niên định lôi ra khỏi phòng.

"Ngôn, ngươi còn yêu ta mà phải không..." Thanh niên ngừng khóc, hai mắt vô thần nhìn chăm chú nam nhân mà y yêu tận xương tủy, thì thào.

Lãnh Lạc Ngôn nở nụ cười đầy mê hoặc, lời nói nói ra lại lạnh như băng tuyết, "Ta chưa từng yêu ngươi, tất cả đã kết thúc rồi."

Thanh niên trong mắt cuối cùng ánh sáng triệt để biến mất, cả người buông thõng, như búp bê rách như thế mặc người lôi kéo.

Quản gia liếc cũng không liếc nhìn thiếu niên, bưng lên khay bánh bích quy tiến lại gần nam nhân, ánh mắt đoan chính trong sáng, bất quá không ai thấy được, ẩn sâu bên trong là biển ngầm mãnh liệt cùng bất cứ khi nào cũng có thể bộc phát độc chiếm dục.

Lãnh Lạc Ngôn thưởng thức trên ngón tay nhẫn ngọc, cầm lên một miếng bánh chậm rãi nhấm nháp, như thế bình thường hành động, nam nhân làm lại toát ra vẻ ưu nhã cùng gọi cảm chết người.

Quản gia chăm chăm nhìn hắn động tác, cảm thấy yết hầu khô nóng cực kỳ, trong lòng dã thú rốt cục phá lồng mà ra.

Bánh quy cùng mảnh kính vỡ rơi vãi trên thảm, Lãnh Lạc Ngôn kinh hãi nhìn đè ép trên người hắn nam nhân, trong miệng làm càng đầu lưỡi cùng quen thuộc khí tức khiến hắn đầu óc trong phút chốc trống rỗng.

"Ngô...! Người làm gì...?!" Lãnh Lạc Ngôn chán ghét nhíu mày, cố chống đẩy bàn tay đang sờ soạng trên cơ thể.

"Ngôn... Ta chờ ngày này đã năm năm rồi, Ngôn, người là của ta..."

Lãnh Lạc Ngôn rét run, vì sợ và vì giận, người này theo hắn bao nhiêu năm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một mực bên cạnh hắn tận trung tận lực quản gia, lại phản bội hắn!

Lửa nóng có chể cháy chết người hôn bao gồm dục vọng từng tất từng tất đi xuống phía dưới, Lãnh Lạc Ngôn tức giận vô cùng, dự định giật được mảnh kính trên thảm, hoặc là thành công đâm chết nam nhân trên người hoặc cùng lắm thì đồng quy vu tận. Đúng lúc này, nhẫn ngọc trên tay hắn phát ra ánh sáng càng lúc càng sáng rực nháy mắt chiếu rọi cả phòng, cả hai bị này biến cố làm cho kinh ngạc cố định tại chỗ.

Ánh sáng ngày càng lượng, bỗng dưng bộc phát một trận cường lực, nam nhân bị đánh bay ra ngoài,  phun ra một ngụm máu tươi, chờ đến khi đầu óc choáng váng được khôi phục nhìn lại, lúc này trên ghế sa lông, nào còn có Lãnh Lạc Ngôn thân ảnh?

----------

Lãnh Lạc Ngôn tỉnh lại, đầu truyền tới từng trận đau nhứt, nhớ lại trước đó ký ức, hắn bật người dậy. Xung quanh xa lạ hoàn cảnh nhất thời khiến hắn kinh ngạc.

"Tỉnh?"

Giọng nam trầm thấp dễ nghe lại vô cùng lạnh lùng vang lên khiến Lãnh Lạc Ngôn chú ý tới. Đối diện giường lớn hắn đang ngồi không xa, một nam nhân toàn thân hắc y, đang ngồi lơ lửng trên không trung nhìn hắn.

Lãnh Lạc Ngôn đánh giá hắn một lúc, phun ra một câu, "Thật xấu." Dù trong lòng kinh hoảng, nhưng Lạc Ngôn mặt ngoài lại trấn định tự nhiên. Hắn không là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng gặp phải cùng nghe nói tới hồn ma là hai chuyện khác nhau, không ai thấy được bàn tay dưới chăn đã siết chặt cùng mồ hôi lạnh đang chảy dọc theo sóng lưng hắn.

(- - ×) Hảo tức giận nga, không phải lúc này ngưởi hẳn là chú ý tới ta đang lơ lửng hay sao chứ?! Dung mạo ta ra sao thì liên quan quái gì đến ngươi?

Nam nhân trên mặt bình tĩnh một mảnh, trong lòng lại phun tào ngập trời, hắn vừa định mở miệng, lại vang lên tiếng gõ cửa.

"Lãnh tổng, tôi vào được chứ?"

Lãnh Lạc Ngôn nhíu mày, hắn vẫn chưa hiểu được những gì đang xảy ra ở đây. Lãnh tổng là đang gọi hắn sao? Hắn đang ở đâu? Tên quản gia kia đâu?... Còn có cái này phiêu trên không trung hình người bong bóng, hay phải nói... Là hồn ma?

Lúc này, lạnh lùng nam tử lại mở miệng, thanh âm cùng Lãnh Lạc Ngôn giống nhau như đúc, "Là A Mạc? Vào đi."

Lãnh Lạc Ngôn xinh đẹp mắt phượng chăm chăm nhìn nam tử như muốn trành ra hai cái động tới. Hắn lúc này như ở trong sương mù, hoàn toàn không hiểu gì. Bên ngoài nhân nghe được 'Lãnh Lạc Ngôn' cho phép liền mở cửa bước vào. Đó là một người phụ nữ  trưởng thành, mặc tây trang nữ đen, đeo kính mắt, dung mạo xinh đẹp. Đến lúc này, Lạc Ngôn mới nhận ra căn phòng nghỉ này liên thông với phòng làm việc bên ngoài, ngăn cách bởi một cánh cửa và một tấm kính một chiều thật lớn. Hắn có thể nhìn thấy cô, nhưng cô không thấy hắn... Cùng một chỉ hồn ma.

"Lãnh tổng, kịch bản tôi đưa đến cho ngài đây." Gọi là A Mạc nữ trợ lý đặt tập giấy lên bàn làm việc rồi đứng đợi một bên. Nàng và nhân viên trong tập đoàn đã quá quen thuộc với việc sếp tổng thần long kiến thủ bất kiến vĩ, số người biết hắn dung mạo trong tập đoàn không quá 40%. Nên việc Lãnh tổng không ra khỏi phòng nghỉ gặp người là điều cực kỳ bình thường.

Lãnh Lạc Ngôn nhíu mày, "A" một tiếng xem như trả lời, nữ trợ lý đợi một hồi thấy hắn không có yêu cầu khác, xin phép một tiếng, như được ân xá đi nhanh ra ngoài.

A Mạc đóng cửa phòng, lập tức bưng kín chỗ trái tim, hét lên trong im lặng. Aaaaaaa, giọng nói của Lãnh tổng thật mê người, kia tiếng "A" có bao nhiêu mị lực a~, quả không uổng công nàng vất vả tranh giành được cơ hội đưa kịch bản cho Lãnh tổng, hí hí.

Nam nhân ngồi trên giường sờ cằm, vừa rồi trợ lý rời đi làm gì như là chạy trối chết giống nhau?!

Nam tử thấy hắn hành động, sắc mặt vẫn cao lãnh, phiêu phiêu trên không trung đến gần hắn, không quan tâm Lãnh Lạc Ngôn đề phòng cùng khẩn trương thần sắc, một ngón tay để gần trán hắn, phát ra một gợn sóng nhỏ.

Vô số mảnh ký ức như nước vỡ đê tràn ngập khắp nơi, nam tử nhìn thấy khuôn mặt hắn có trong giây lát thống khổ, vươn hai tay định giúp hắn xoa nắn thái dương, nhưng lại xuyên qua, nam tử nhìn hai tay mình, hừ lạnh rút lại.

Hơn mười phút sau, Lãnh Lạc Ngôn hơi thở dần bình ổn lại, hắn hé mắt nhìn nam tử, "Ta khát."

Nam tử nghe hắn khàn khàn thanh tuyến có trong chốc lát thất thần, lại nghe được nội dung sau, hừ lạnh một tiếng, không nói, cũng không có bất cứ hành động nào.

Lãnh Lạc Ngôn mở rộng cổ áo, cảm thấy mát mẻ hơn, đối vẫn lơ lửng bất động linh hồn lại gọi, "Tiểu Nhẫn, đừng ngạo kiều, đến cho chủ nhân ly trà chanh lạnh." Hắn bây giờ đã có toàn bộ ký ức cùng giải thích, nhẫn ngọc thạch tu luyện thành tinh gì gì, bẻ cong kịch tình để về nhà gì gì, thật phiền phức. Bất quá, người ta sủng vật, đồ vật tu thành tinh không phải nhan sắc tuyệt trần thì chính là khí chất yêu nghiệt diễm lệ, đến phiên hắn...

"Thật xấu."

(- - +) (- - +) (- - +) Nam tử- có tên mới tiểu Nhẫn, cố nén hất ly trà lên mặt người nọ dục vọng, cũng quên mất so đo việc đặt tên, vận dụng năng lực thuần thục đưa ly trà bay đến gần.

"Thực ngoan."

"Câm miệng." Tiểu Nhẫn rốt cục không nhẫn được nữa, bộc phát một câu, phiêu xuyên vào tủ âm tường liền chưa thấy xuất hiện.

Lãnh Lạc Ngôn cười cười không nói, uống một ngụm nước xoa dịu cổ họng khô khốc, liền ngả lưng ra sau sắp xếp lại mớ thông tin đang lung tung trong đầu.

Hắn được nhẫn tinh của mình cứu, cũng đồng thời bị đưa tới thế giới này, điều kiện để quay trở lại thế giới cũ, chính là bẻ cong kịch tình càng nhiều càng tốt.

"Ai nói ta muốn quay lại chứ,..." Chỉ cần còn giữ được thân xác đẹp đẽ của chính mình là được, (^ 3^).

May mắn hắn không có nói ra vế sau, tiểu Nhẫn cũng không có nghe được, bằng không máy quạt liền thăng cấp thành máy lạnh 18°C.

Thế giới này kịch tình khá đơn giản, tiểu thụ Mạnh Hàn là cái học sinh cấp ba, gia cảnh nghèo khó lại đam mê nghề diễn, sau giờ học thường đến bãi đất trống sau trường diễn lại những phân cảnh mình yêu thích trong các cuộn phim, hoặc chính là tham gia một số vai quần chúng xuất hiện chưa tới hai giây cho các đoàn phim vãng lai. Đến một ngày tổng giám đốc tập đoàn giải trí Gia Lạc vô tình nhìn thấy cậu đang thỏa sức đam mê ở khu đất trống, bị mê hoặc bởi kỹ năng diễn suất vô cùng tuyệt vời, lập tức quải về tập đoàn bồi dưỡng. Có trợ lực, Mạnh Hàn lên như diều gặp gió, chẳng mấy chốc liền trở nên nổi tiếng. Nhưng tổng giám đốc Gia Lạc- cũng chính là Lãnh Lạc Ngôn cũng không vì thế mà có thái độ mềm hoãn, bắt đầu dùng thủ đoạn ép buộc Mạnh Hàn tiềm quy tắc cùng với sắp xếp lịch làm việc dày đặt, muốn lợi dụng triệt để khả năng của cậu để tạo ra lợi nhuận càng lớn, Mạnh Hàn vì thế mà nhiều lần phải nhập viện vì kiệt sức, lại khổ tâm vì bệnh tình dần trở nên nguy kịch của mẫu thân mà không dám từ bỏ. Lúc này, chủ tịch công ty đối thủ Hưng Long- chính là chính quy công, mang lòng mến mộ Mạnh Hàn đã lâu, quyết định ra tay kéo Mạnh Hàn về bên mình. Trải qua nhiều khúc chiết, cả hai rốt cục ở bên nhau dưới sự ủng hộ của mọi người bước lên đỉnh phong giới giải trí. Tập đoàn Gia Lạc bị tố cáo bốc lột sức lao động, đi cửa sau, cùng vô số to nhỏ vết đen bị phanh phui, uy tín cùng cổ phiếu tụt dốc không phanh, chưa tới ba tháng sau liền chuẩn bị phá sản.

Lãnh Lạc Ngôn vuốt nhẹ khóe môi nghĩ, nếu thành công bẻ cong kịch tình, vậy là phải về lại thế giới cũ = phải gặp mấy tên phản bội = phiền phức = no, no,no. Nếu không= ở lại= có tiền, có quyền đi ăn chơi ngủ nghỉ= hưởng thụ sắc đẹp của chính mình= nhân sinh người thắng!

Nam nhân ngồi dậy, chỉnh lại tây trang. Hắn bước ra khỏi phòng, cầm lên xấp kịch bản, cười híp mắt. Mạnh Hàn, Ngọc Hưng, mau mau đến đây a, ta đã sắp chờ khôkhôngp a~~.

Tg: Lười quá lười 🙃, các bé đừng hỏi han gì mấy cái hố... À không mấy cái vực thẩm kia nha, tại tác giả cũng không biết được khi nào ra chương mới. Triggered

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net