Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Đường sau giờ học đã rất nhanh nhẹn có mặt ở sân bóng rổ chờ Đới Manh. Tâm trạng cực kì cực kì phấn khởi. Ở trong nhà vệ sinh, Đới Manh loay hoay cũng mặc xong bộ đồ thể thao mà Tiểu Đường tặng nhưng chị lại không biết đeo đồ bảo hộ như thế nào. Đành ra ngoài nhờ Tiểu Đường thôi.

"Tiểu Đườnggg, giúp chị đeo đồ bảo hộ đi."

"Được, chị mau ngồi xuống đây đi." Tiểu Đường vỗ tay lên chiếc ghế đá gần đó ra hiệu cho Đới Manh.

Tiểu Đường nhẹ nhàng đeo từng cái một vào tay rồi đến chân đến Đới Manh, cẩn thận từng li từng tí nếu không Đới Manh té mà bị thương thì em xót chết mất.

Đới Manh nhìn Tiểu Đường rất chăm chú giúp mình mang đồ bảo hộ mà lòng không khỏi vui vẻ, lần đầu tiên sau ba mẹ, Yến Ni và Khả Ny có người chăm sóc cho chị như vậy. Đới Manh  tuy không nói nhưng trong thâm tâm rất hạnh phúc.

"Xong rồi nè...chị...ơi..." Tiểu Đường ngước đầu lên nhìn Đới Manh sau khi hoàn tất mang đồ bảo hộ vào chân chị. Khoảng cách hai gương mặt làm Tiểu Đường nói vấp đi.

Khoảng khắc vừa ngước lên của Tiểu Đường khiến hai gương mặt của hai người sát gần nhau vì Đới Manh đang ở tư thế cúi người để nhìn em chăm sóc mình. Tưởng tượng một nhích tí nữa thì sẽ chạm môi luôn rồi.

Đới Manh rơi vào trạng thái bất động nhưng cũng nhanh người ngồi thẳng dậy giai tỏa bầu không khí ngượng ngùng này.

"À, ừm...Cảm ơn em. Tập thôi."

"Dạ..dạ..Mình tập thôi."

Cả hai sau khi thoát khỏi bầu không khí bối rối lúc nãy đã nhanh chóng tập trung vào luyện tập. 

Dưới ánh hoàng hồn, hai thân ảnh trên sân bóng hì hục luyện tập cùng nhau. Đôi khi là những lời hướng dẫn tận tình của ai đó, rồi hòa vào đó là những tiếng cười ai kia. 

"Nước của chị nè!" Tiểu Đường một bên tay dùng khăn lau mồ hôi một tay đưa nước cho Đới Manh.

"Cảm ơn em." Đới Manh nhận lấy chai nước suối mát lạnh, chị lấy ra trong balo thể thao bình nước con sói mà Tiểu Đường tặng rồi từ từ rót vào và uống.

"Đừng nhìn chị như thế,  chị phải ưu ái quà của em tặng chứ." Nói rồi Đới Manh híp đôi mắt lại cười một cái.

Tiểu Đường ngơ ngẩn đứng nhìn những động tác của chị, lòng dâng lên nỗi xúc động khó mà tả thành lời như cái cách con au nó không biết viết ra=))).

-Quán ăn-

Sau một hồi vận động mệt mỏi, Tiểu Đường quyết định rủ Đới Manh đi ăn. Ban đầu Đới Manh không chịu, chị đòi tập tiếp nhưng nhìn gương mặt đã thấm mệt kèm thêm điệu nọng nà nọng nẹo đòi đi ăn của Tiểu Đường nên đã đồng ý ( dễ dãi zay má=) ).

"Lần đầu chị ngồi ăn ở quán vỉa hè như này hả?" Tiểu Đường nhìn gương mặt ngơ ngác nãy giờ của Đới Manh nên đã dần hiểu ra vấn đề này.

"Ừm, thật sự là lần đầu." Đới Manh từ nhỏ chỉ biết mỗi hai chuyện là học và học. Không học ở trường thì cũng học tại nhà. Chị chưa bao giờ đi ra ngoài ăn uống như này. Chỉ là những chổ thượng lưu thì chị có tiếp xúc nhưng những thứ giản dị như này chị chưa từng trải nghiệm.

"Nếu chị không thích thì mình đi chổ khác ha?" Tiểu Đường quên mất rằng Đới Manh là con nhà quý tộc, sao lại dẫn người ta đi ăn những nơi như này chứ.

"Em nói gì thế, chị thấy rất thích mà." Dường như cũng hiểu được tâm tình Tiểu Đường, Đới Manh cũng không phải giả dối nói ra.

"Thật sao? Vậy sau này em sẽ dẫn chị đi tất cả các quán ngon mà em biết luônnn." Tiểu Đường vui vẻ đáp lời.

"Hảo, chị rất mong chờ." Nhìn Tiểu Đường vui như vậy Đới Manh cũng vui lây.

Món ăn cuối cùng cũng được đem ra, Tiểu Đường đặc biệt gọi những loại xiên que mà em thích ăn nhất cũng như ngon nhất ra cho Đới Manh ăn. Đới Manh cầm một xiên que lên đưa vào miệng thưởng thức dưới ánh mắt mong chờ của em.

"Như thế nào ạ?" Tiểu Đường nín thở chờ nãy giờ nhưng nhịn không được liền hỏi, tâm tình có chút sợ chị không quen những món này.

"Hmmm, rất ngon nhaaa."

"Yehhh, em nói nó sẽ tuyệt vời mà, mau ăn nữa đi Đới Manh tỷ." Nghe được câu trả lời mong đợi Tiểu Đường vui vẻ hết mức, vừa cười vừa cầm xiên que lên cùng ăn với Đới Manh.

Đới Manh nhìn đứa nhóc trước mắt chỉ vì những điều nhỏ bé như vậy đã vui như Tết đến, chị ước rằng bản thân cũng có thể vô tư vô ưu như em dù chỉ trong vài khoảnh khắc nhỏ.

"Tiểu Đường?"

"Vâng?" Đang ăn hì hục đột nhiên được crush gọi tên làm Tiểu Đường giật mình nhẹ đưa gương mặt ngây ngốc lên nhìn Đới Manh.

"Em hứa sau này đưa chị đi chơi như này nữa nha?" Đới Manh thật lòng bày tỏ ước nguyện.

"Được nhaaa, em hứa với chị." Nói rồi Tiểu Đường đưa tay làm kiểu móc ngoéo như những đứa trẻ lúc nhỏ hay dùng động tác đấy để hứa hẹn với nhau.

"Hảo! Nói điêu làm chó đấy." Đới Manh cùng không ngần ngại đưa bàn tay của mình ra móc ngoéo làm kèo hứa hẹn với em.

"Hông có đâu nhaaaa."

"Hahaha, ai biết được em."

"Ơ, thiệc mè."

"Rồi rồi, tin em. Hahaha."

Khung cảnh chợ đêm vẫn sôi nổi, người người vẫn qua lại chỉ riêng hai người họ - Đới Manh và Tiểu Đường, bọn họ như tách khỏi thế giới bên ngoài, bỏ qua tạp âm bên ngoài má lắng nghe giọng nói cùng tiếng cười của người trước mặt, là người sau này của họ? Thật khó để biết chuyện tương lai.

Sau khi ăn xong, Tiểu Đường tiếp tục đưa Đới Manh về nhà bằng chiếc xe đạp quen thuộc và cũng trên con đường quen thuộc. Thời tiết dạo này ban đêm thường khá lạnh mà Đới Manh không nghĩ rằng sẽ về tối như này, lúc nãy bị Tiểu Đường hối đi ăn chưa kịp thay đồ cũ giờ mặc đồ luyện tập làm chị có chút lạnh.

*két*

"Ơ, sao em dừng lại?" Đới Manh thấy em bất ngờ thắng xe liền thắc mắc.

Tiểu Đường không nói gì, bước chân xuống xe, tay quay lấy balo mở ra rồi đưa cho Đới Manh chiếc áo hoodie của mình. Em biết dạo này thời tiết ban đêm sẽ rất lạnh nên luôn trang bị áo giữ ấm bên mình. Ừm hứm và giờ nó thật sự có công dụng rồi đây.

"Trời lạnh lắm...ắt xì, chị khoác vào kẻo... ắt xì... bệnh."  Tiểu Đường vừa đưa áo vừa khịt khịt chiếc mũi nhỏ đã đỏ lên vì gió đêm lạnh và làm em ắt xì.

"Ngốc, sao không khoác mà đưa chị? Em cũng lạnh mà." Đới Manh đem cỗ cảm động trong lòng nói ra.

"Em không sao mà, ắt xì vậy chứ khỏe re à. Chị mau mặc áo vào đi nha, để lạng là không được đâu đó." Nói rồi mặc kệ cho Đới Manh chịu hay không Tiểu Đường cũng đã nhảy lên xe tiếp tục đạp xe đưa chị về nhà.

Đới Manh ngồi sau yên xe thẫn thờ nhìn chiếc áo hoodie rồi cũng mặc nó vào. Tay chị bỏ vào túi áo rồi thu mình lại để lấy hết hơi ấm vào ủ ẩm cho cơ thể mình.

"Ấm quá đi..." Đới Manh nhắm mắt cảm nhận lấy hơi ấm. Không biết là hơi ấm từ áo hay là hơi ấm của Tiểu Đường làm tan chảy con tim ai kia đây nhỉ?

Đi nãy giờ cuối cùng cũng đã đến nhà Đới Manh, như thường lệ Đới Manh không để Tiểu Đường đứng ngay cổng mà chỉ đứng gần bên ngoài.

"Cảm ơn em, về cẩn thận nhé!"

"Vâng, bái bai chị nha."

"Ừm, tạm biệt."

"Cơ mà em hông muốn dìaaa, tự nhiên muốn đi chơi với chị nữa." Tiểu Đường vừa lên chân để đạp thì không chịu đạp mà lại quay sang nhìn Đới Manh nhõng nhẽo.

"Cái đứa nhóc này, em có mau về không? Mẹ lo đấy." 

"Cơ mà em muố..."

"Có mau về không?" Chưa nói dứt câu thì đã bị Đới Manh gằn giọng uy hiếp.

"Vâng vâng, em về đây mà."

"Thế phải ngoan không? Cứ để người ta cọc."

"Hjhj, em về đây."

"Bái bai."

Đới Manh nhìn theo bóng lưng đạp xe của Tiểu Đường mà suy nghĩ xem mình quên cái gì, ngẫn ngơ thì mới nhớ quên trả áo cho em. 

"Ây nha, trời lạnh vậy mà quên trả áo cho ẻm. Thôi đành để hôm sau vậy." Nói rồi Đới Manh đi vào nhà với nụ cười vẫn còn nở trên môi vì ngày vui vẻ hôm nay mà Tiểu Đường tạo cho chị.

Kết thúc một ngày đầy hạnh phúc của Tiểu Đường và Đới Manh.

Chú Đĩ ở đây (-ω-ゞ:

Hello các cậuuuuu!

Lâu quá không gặp nhỉ? Xin lỗi vì sự chậm trễ này của tui. Gần mấy tháng nay tui gặp chút khó khăn nên mong mọi người thông cảm. Tui hông có bỏ đứa con tinh thần này đâu nên mọi người cũng đừng bỏ tui hmuhmu.

Tui đăng chương mới này để bù lại cho mọi người đây, vì sắp tới tui sẽ thi học kì 1 nên sẽ không thể tiếp tục nghĩ ý tưởng cho chương mới.

Xin hãy tha thứ cho con au tụi nghiệp này. Tui sẽ có gắng nghĩ nội dung chương mới sau thi TvT.

Cuối cùng là cảm ơn vì đã còn ở lại cùng tui và chúc mọi người thi tốt luôn nhé!

Luv:3.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net