0H - Lạc lối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: @Peach酱-水心卡布哀

"Tin vắn:

Gần số 22, tỉnh Nagano xảy ra hàng loạt vụ tai nạn ô tô, hiện đã có 3 người thiệt mạng, 1 người bị thương nặng và nhiều người bị thương nhẹ. Người gây tai nạn..."

Âm thanh của chương trình TV đột nhiên ngừng lại, Haibara Ai gian nan thức giấc, khuôn mặt của một người đàn ông tóc vàng đập vào mắt cô.

"Em tỉnh rồi." Người đàn ông tóc vàng nhìn cô, chỉ nói mỗi một câu này.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, thanh tra Yamato Kansuke mới dám đỡ Uehara Yui và Morofushi Takaaki vào phòng bệnh. Người đàn ông tóc vàng vươn tay ngăn cản bọn họ: "Em ấy vừa mới tỉnh lại, còn chưa hồi phục, để lát nữa rồi hỏi."

Yamato hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của anh: "Rei Furuya, đây là địa bàn Nagano, đương sự có hồi phục hay không chỉ có cô ta biết rõ. Nếu tình trạng của cô ta thật sự không tốt, cậu cho rằng cảnh sát Nagano chúng tôi lại là người vô lý thế sao? "

"Được rồi Kan-chan, đừng dọa em gái nhỏ nữa." Uehara Yui ngăn lại.

Sau đó, để tránh cho Haibara bị căng thẳng, chỉ còn lại Uehara Yui và Haibara Ai trong phòng bệnh.

"Haihara Ai, nữ, 13 tuổi." Yui xác thực danh tính của Haibara, cô gái nhỏ gật đầu. Kiểm tra xong, Yui nuốt nước miếng, do dự một chút, cũng đành phải mở miệng: "Ai - chan này... Nghe chị nói này... Cha mẹ và chị gái của em, đều đã chết trong vụ tai nạn xe..."

Haibara nghe Yui nói như vậy liền sửng sốt, hai tay vô thức nắm lấy ga trải giường, hơi thở dần trở nên nặng nề, như thể cô đang ép mình tiêu hóa thông tin đó...

Yui hít một hơi thật sâu và nói tiếp: "Bởi vì sự việc xảy ra ở tỉnh Nagano, nếu... em cần, bọn chị có thể giúp em liên hệ với trại trẻ mồ côi, hoặc giúp em tìm một gia đình thích hợp để nhận nuôi. Nhưng nếu em..."

"Được rồi."

Yui Uehara còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra....

1.

Người bước vào chính là người đàn ông tóc vàng vừa rồi, Haibara nhớ cảnh sát một mắt đã gọi anh là Furuya Rei.

"Em ấy không cần đi cô nhi viện, cô cũng không cần liên hệ người nhận nuôi, sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Furuya vừa nói lời này, trong phòng nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết nên nói cái gì...

Haibara ngây người nhìn anh, một người thông minh như cô liền biết "Tôi sẽ chịu trách nhiệm" có nghĩa là gì.

Anh ta muốn nhận nuôi cô.

"Nhưng Furuya..." Yui chưa nói hết thì Furuya đã ngắt lời cô.

"Tôi và cha mẹ của đứa trẻ là người quen cũ. Tôi năm nay 24 tuổi, có công việc trong ngành công an và thu nhập ổn định, tôi có thể nhận nuôi cô bé".

Yamato cau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn, vừa định bước tới nói gì đó, Takaaki đã ngăn lại.

"Phù sinh sở khiếm chỉ nhất tử, trần thế vô do thức cửu hoàn."

Takaaki ngâm dòng thơ này, Yamato nhìn anh ta chằm chằm: "Anh lại bắt đầu rồi phải không ..."

"Em đồng ý."

Giọng cô gái trong trẻo vang lên trong phòng, hơi non nớt nhưng vô cùng chắc chắn. Cô nhìn Furuya: "Em muốn đi cùng anh."

Đôi mắt mang màu xanh trong như hồ nước của Haibara cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh, Furuya cũng đang nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, nhưng vì ánh mắt của cô mà lặng lẽ tránh đi...

"Furuya, cậu còn chưa kết hôn, không cần thiết phải nói cho bên ngoài biết cô bé là con gái của cậu nhỉ."

Yamato dường như đã thỏa hiệp với việc Furuya sẽ nhận nuôi Haibara, và hỏi một câu hỏi thực tế hơn sau vấn đề nhận nuôi.

"Không sao cả. Khi làm thủ tục nhận nuôi thì vị trí người giám hộ sẽ ghi tôi là anh trai của cô bé."

Furuya thản nhiên nói, dường như anh đã nghĩ về vấn đề này từ lâu rồi vậy.

2.

Vì Furuya cũng là công an, cùng với sự giúp đỡ cảnh sát Nagano, thủ tục nhận con nuôi diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng, Haibara Ai lần đầu tiên được nếm trải vị ngọt của "mối quan hệ gia đình".

Mất đi cha mẹ, chị gái, nói không buồn thì là nói dối, nhưng hơn thế nữa, cô đang hoang mang, bất an không biết phải làm gì trong tương lai.

Furuya là người đầu tiên cô nhìn thấy sau vụ tai nạn đó. Anh đã chủ động nói rằng sẽ nhận nuôi cô, điều này đã khiến Haibara yên tâm rất nhiều. Cô cảm thấy như thể một cuộc sống mới đang đến với mình...

Số 4 khu Beika 4.

"Đây là phòng của em, do thời gian vội vàng nên anh đã nhờ cấp dưới dọn dẹp suốt đêm, mấy bé gái có không ít đồ, muốn cái gì có thể nói với anh, anh sẽ nhờ cấp dưới đi mua.

Em không cần phải lo lắng quá nhiều về tiền bạc, cứ mua những thứ mình thích, anh đủ khả năng nuôi em nên đừng tiết kiệm quá nhiều cho anh. Về việc nhà, em không phải làm gì cả, sẽ có dì giúp việc đến dọn dẹp thường xuyên. Anh có nuôi một con chó, nếu em không thích hoặc là sợ nó, anh sẽ cố gắng dắt nó ra ngoài khi em ở nhà một mình. Bây giờ thì cứ vậy đi, mấy thứ khác sau này sẽ nói chuyện với em."

Haibara đi theo Furuya vào nhà, vừa đặt đồ đạc xuống thì nghe thấy Furuya nói một đoạn nhiều như vậy.

"Anh trước kia có luyện tập qua hả... " Haibara yếu ớt hỏi.

"Không...chỉ là... chợt nghĩ đến vậy thôi."

"Mối quan hệ của anh và cha mẹ tôi là gì?"

Không quá để ý vào câu hỏi trên, Haibara hỏi một câu hỏi khác mà cô quan tâm hơn...

Furuya mím môi, như thể đang suy nghĩ về việc trả lời câu hỏi này.

"Anh thích chị gái tôi?"

Câu hỏi của Haibara khiến Furuya ngạc nhiên. "Em đang nói cái gì vậy? Làm sao có khả năng đó." Anh theo bản năng phủ nhận.

Haibara nhướng mày: "Vậy thì anh là bạn của bố mẹ tôi sao? Mặc dù rất kỳ lạ, bởi vì tôi nghĩ rằng mình biết tất cả bạn bè của bố mẹ, nhưng trong ấn tượng của tôi, tôi chưa bao giờ gặp anh cả. Nhưng tôi nghĩ anh quyết tâm nhận nuôi tôi, mà trông anh không giống người có động cơ kín đáo gì..."

Dừng một chút, Haibara ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy thì từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, onii-chan."

Furuya nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt, thấp hơn anh rất nhiều, nhưng cô không hề thua kém anh về khí chất. Đây là lần đầu tiên cô chủ động mở lời, gọi anh là onii - chan.

3.

Sau khi nhận nuôi Haibara Ai, Furuya bắt đầu sự nghiệp kiếm tiền lo cho gia đình của mình với hai công việc.

Anh làm việc thêm tại quán cà phê Poirot gần nhà, kiếm thêm một khoản thu nhập, thỉnh thoảng mua cho cô em gái nhỏ những món đồ trang sức nữ tính , cuộc sống trôi qua cũng không tồi.

Thời gian cứ vậy trôi qua, một tháng rồi một năm, Haibara cũng từ sơ trung bước vào trường cao trung tốt nhất Tokyo.

Cô bẩm sinh thông minh, có thể học được nhiều thứ cùng một lúc, Furuya hoàn toàn không phải lo lắng về cô.

Thế nên anh hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Haibara khi đang làm việc ở Poirot.

Không suy nghĩ nhiều, anh lập tức nhờ đồng nghiệp Azusa Enomoto thông báo với quản lý cho anh xin nghỉ phép, bỏ qua tiếng gọi của Azusa, vội vã rời quán cà phê, nhanh chóng đến trường của Haibara.

"Cậu là anh trai của Haibara phải không?"

Đối mặt với câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm, Furuya gật đầu: "Chào thầy, tôi là anh trai em ấy, Furuya Rei."

"Họ Furuya?"

Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của giáo viên chủ nhiệm, Haibara ở bên cạnh nắm lấy góc áo của mình bằng cả hai tay, như thể đang lo lắng, nhưng dường như cũng đang mong đợi Furuya sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.

"Đúng vậy, thưa thầy, anh em tôi một người lấy họ cha, một người lấy họ mẹ, bây giờ tôi là người giám hộ duy nhất của em ấy."

Sau khi nghe câu trả lời hoàn hảo của Furuya, Haibara thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng có cảm giác mất mát mơ hồ...

Không biết có phải Haibara nghĩ nhiều hay không, nhưng sau khi nghe thấy câu "người giám hộ duy nhất" từ miệng Furuya, giáo viên chủ nhiệm đã dịu đi rất nhiều.

"Hôm nay, em Ai đánh nhau với vài nam sinh. Tôi hỏi em ấy tại sao đánh nhau, nhưng em ấy không chịu nói. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tìm bố mẹ em ấy trong nhóm phụ huynh. Cậu là anh trai, vì vậy tôi chỉ có thể liên lạc với cậu."

Furuya hơi sửng sốt khi nghe những gì giáo viên chủ nhiệm nói, bởi vì trong ấn tượng của anh, Haibara không phải là loại người sẽ đánh nhau với người khác.

"Thầy ơi, tôi có thể nói chuyện riêng với em ấy một chút được không?"

"Đương nhiên có thể."

Giáo viên chủ nhiệm sau đó đi ra ngoài, để lại văn phòng cho Furuya và Haibara.

Furuya nhìn cô thiếu nữ đã cao hơn rất nhiều so với vài năm trước, nhưng vẫn thấp hơn anh một chút, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn Haibara và nhẹ nhàng hỏi:"Tại sao lại đánh nhau?"

Haibara nhìn Furuya, nước mắt lưng tròng, mím môi, mang theo tia nức nở nói "Họ nói rằng anh là cha em, đã sinh ra em với một người phụ nữ nào đó, vì vậy em chỉ có thể gọi anh là anh trai thôi... Em nói với họ rằng em có cha, có mẹ, có cả chị nữa. Nhưng họ không tin, còn mắng anh vô trách nhiệm, dám làm mà không dám nhận, nên em đánh nhau với họ..."

Nghe thấy những lời này của Haibara, cơn tức giận không tên tràn ngập trong lòng Furuya, toàn thân anh bắt đầu toát ra một sự lạnh lẽo mà chính anh không nhận ra, nhưng cũng khiến Haibara có chút sợ hãi.

"Onii-chan... anh không sao chứ..."

Nghe thấy tiếng gọi của Haibara, Furuya đã định thần lại và cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình.

"Anh, em không muốn học ở trường này nữa..."

"Được, chúng ta chuyển trường."

Không cần suy nghĩ, Furuya đã đồng ý, anh không chịu được cô bị bắt nạt.

"Onii-chan tốt nhất."

Haibara ôm cổ Furuya, cười vui vẻ.

4.

Thủ tục chuyển trường rất nhanh chóng và thuận lợi. Trước khi đến trường mới, Haibara được nghỉ ba ngày, trong ba ngày này, cô có thể buông thả một chút, bỏ qua sinh hoạt thường ngày.

Cho nên khi Furuya đi làm về muộn vào buổi tối, liền nhìn thấy Haibara ngủ quên trên ghế sofa cùng chiếc điện thoại vẫn còn trong tay.

Anh thở dài, thu dọn lại một chút, sau đó bế Haibara lên và đưa cô vào phòng. Sau khi đặt cô lên giường, đắp chăn, khi anh chuẩn bị rời đi, Haibara đưa tay kéo anh lại.

Furuya thu lại bước chân vốn dĩ đã sắp hoàn thành.

"Onii..." Haibara nỉ non.

Furuya xoay người, không có rút tay ra, giữ nguyên tư thế này, nhìn Haibara đang ngủ say, trong mắt ẩn chứa cảm xúc khó hiểu...

Ngày hôm sau, Tổng cục cảnh sát.

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện bắn súng, Furuya cùng đồng nghiệp Hiromitsu Morofushi ra ngoài ăn trưa. Khi đến nhà để xe, Furuya vô thức ném chìa khóa xe cho Hiromitsu.

Hiromitsu nhận lấy chìa khóa, có hơi ngạc nhiên, như thể đang muốn nói điều gì đó. Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, ngồi vào ghế lái.

"Của cậu lại vẫn là thịt lợn và cần tây..." Hiromitsu cười khi nhìn bữa trưa của Furuya.

Furuya vừa ăn vừa trả lời: "Cậu cũng thế thôi, cứ là bánh sandwich giò hun khói mãi."

"Đây là bánh sandwich mứt việt quất bơ đậu phộng, còn đây là hộp mang đi."

Tiếng nhân viên phục vụ cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Hiromitsu xua tay: "Chúng tôi không có gọi, chắc có nhầm lẫn gì rồi."

"Là tôi gọi." Furuya ngẩng đầu nói.

Hiromitsu nhướng mày, vẻ mặt nhìn thấu mọi thứ.

Furuya cho sandwich vào hộp, nói: "Gần đây em ấy chuyển trường, mấy ngày nay chỉ ở nhà, trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không tốt. Vừa vặn đang là giờ nghỉ trưa, nên tôi sẽ mang về cho em ấy."

5.

Trên đường trở về nhà, vẫn là Hiromitsu lái xe...

Trong khi dừng chờ đèn giao thông, Hiromitsu liếc nhìn Furuya ở ghế phụ lái, rồi nhìn chiếc bánh sandwich mà anh đang cầm trên tay, mở miệng:"Cô ấy không còn là một đứa trẻ nữa, cô ấy đã trưởng thành rồi, Zero."

Nói xong, trong xe im lặng thật lâu...

"Cậu vẫn còn sợ việc lái xe sao?"

Hiromitsu lại hỏi, lần này, Furuya nhanh chóng liếc nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói: "Hiromitsu, cậu muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn nói cái gì, hẳn là cậu rất rõ ràng rồi. Zero, cậu nên tỉnh táo lại đi, năm đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn cũng không phải lỗi của cậu, một mình cậu nuôi nấng cô ấy đến tuổi này, cũng coi như là..."

"Đủ rồi!"Furuya tức giận, đánh gãy lời nói của Hiromitsu. Lúc này đèn đỏ cũng chuyển thành đèn xanh.

Hiromitsu đạp ga, chiếc xe lại phóng đi...

Nhìn vào tốc độ trên bảng điều khiển, Furuya rơi vào những ký ức từng là cơn ác mộng của anh trong nhiều năm qua...

Năm đó, để truy bắt nghi phạm xuyên tỉnh, anh và Hiromitsu được phân công từ Tokyo đến Nagano nơi anh trai của Hiromitsu đang công tác.

Nghi phạm vốn sắp bị họ bắt giữ, lại vô tình làm hắn phát hiện, thế nên hắn rồ ga bỏ chạy.

Furuya lái xe, Hiromitsu ngồi ở vị trí phụ lái, đuổi theo hắn suốt quãng đường.

Có lẽ chính sự truy đuổi không ngừng của Furuya đã khiến nghi phạm càng thêm kích động, hắn trở nên điên rồ, tông vào nhiều xe khác trên đường...

Mặc dù Furuya dùng xe của mình chặn hắn ta lại, cũng đã ngăn được hành động điên rồ của hắn, nhưng bi kịch vẫn xảy ra...

Chiếc ô tô của gia đình bốn người nhà Haibara là một trong những phương tiện mà nghi phạm đâm phải vào lúc tinh thần kích động nhất, đáng tiếc chỉ có chiếc xe này bị tông đến mức bị lật nhào.

Khi Furuya và Hiromitsu đến cứu người và đưa nạn nhân đến bệnh viện, chỉ có cô bé Haibara sống sót ...

Lúc đó trong bệnh viện, những lời nói của anh trai Hiromitsu: "Phù sinh sở khiếm chỉ nhất tử, trần thế vô do thức cửu hoàn".

Ý nghĩa câu thơ đó là kiếp này chỉ một lần chết, tìm đâu ra được cửu hoàn đan có thể khiến người chết sống lại.

Furuya biết rằng Takaaki đang dùng một phương thức mà chỉ bộ ba Nagano hiểu, đánh giá thực tế chuyện anh nhận nuôi Haibara...

6.

"Tôi thấy đứa nhỏ đó có chút ỷ lại vào tôi..."

Khi xe chạy sắp đến nhà, Furuya bỗng mở miệng.

"Đó không phải là chuyện gì tốt..." anh nói tiếp.

Furuya nghĩ về chuyện hôm qua, khi Haibara đang ngủ say vẫn kéo tay anh, còn gọi anh là anh trai.

Anh biết rằng có một số chuyện đã bắt đầu thay đổi trong thời gian họ ở cùng nhau ...

"Không phải chuyện tốt sao? Zero, cậu đang nói về cô ấy, hay là chính mình?"

Ánh mắt Hiromitsu nhìn vào bánh mì sandwich mứt việt quất bơ đậu phộng trong tay Furuya. Furuya liếc nhìn anh ta, nhưng không trả lời, sau đó mở cửa, xuống xe và đóng cửa lại.

Hiromitsu hạ xuống cửa sổ, nói lớn: "Zero này, lúc nãy tôi chưa nói hết. Huống chi chuyện xảy ra lúc đó hoàn toàn không phải trách nhiệm của cậu, lại một mình nuôi nấng đứa trẻ đó lớn đến như vậy, cậu cũng có thể được coi là xứng đáng với ba người đã qua đời đó rồi, tôi lớn lên cùng cậu, cậu không thể giấu tâm tư của mình với tôi đâu. Cậu quan tâm đến cô ấy, không phải là kiểu một người anh trai quan tâm đến em gái mình, mà là một người đàn ông quan tâm đến một người phụ nữ. Tóm lại là, Zero, đừng để bản thân phải hối hận."

Đối mặt với những lời này của Hiromitsu, Furuya vẫn im lặng, đi vào nhà, đặt bánh sandwich ở phòng khách, sau đó quay lại xe, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Haibara vẫn còn trong phòng.

Khi Haibara nhận được tin và chạy xuống lầu, xe của Hiromitsu đã rời đi ...

7.

Haibara ăn chiếc bánh sandwich mà Furuya mang về cho cô, chiếc bánh sandwich vẫn còn ấm vì Furuya đã cẩn thận ôm nó trên tay.

Haibara ăn hết tất cả sandwich trong hộp, cô cảm thấy ấm áp nơi dạ dày và cả loại ấm áp trong tim.

Hai ngày trước khi đến trường học mới, Haibara đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, cô khoác cặp lên lưng, cầm theo điện thoại và thẻ xe buýt, vui vẻ ra ngoài.

Khi Haibara đứng trước cửa hàng trang sức, cô đột nhiên cảm thấy mình có hơi điên cuồng.

Đêm qua khi Furuya nghĩ cô đã ngủ, thực ra cô vẫn còn thức. Hoặc có thể nói là ban đầu cô đúng là đã ngủ, nhưng Furuya vừa bế cô thì Haibara liền tỉnh lại.

Cho nên khi kéo tay anh và nỉ non gọi anh trai, đều là những bước thăm dò của Haibara...

Cô có IQ cao, học giỏi, lại trưởng thành sớm hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Từ lâu, cô đã nhận ra mình có một thứ tình cảm khác với "onii-chan" Furuya. Cô biết đó là tình yêu nam nữ, không phải loại tình cảm anh em.

Bước thăm dò ngày hôm qua đã cho cô hy vọng mơ hồ rằng: Anh trai tôi cũng có thể có cảm giác thích tôi.

Cho nên cô đã đến nơi này.

"Tôi muốn đặt một cặp nhẫn, một chiếc khắc chữ A, và một chiếc..." Haibara im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:"Còn có một chiếc, khắc số 0."

Nhân viên sửng sốt một chút, sau đó nhắc nhở: "Cái kia, tôi nghĩ nên khắc tên lên nhẫn sẽ tốt hơn."

Haibara gật đầu: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn khắc số 0."

Thấy Haibara kiên trì như vậy, nhân viên cửa hàng cũng ngừng thuyết phục.

Vì không phải là mùa cao điểm nên cửa hàng rất ít khách, đơn đặt hàng cũng không nhiều, Haibara đợi hơn ba giờ thì lấy được cặp nhẫn. Nhìn cặp nhẫn khắc chữ A và số 0, cô vui lắm. Lúc này, điện thoại của cô cũng nhận được tin nhắn của Furuya.

"Ra ngoài chơi sao? Hôm nay về sớm cùng nhau ăn cơm nhé."

Haibara nhìn tin nhắn của Furuya đã vô cùng ngạc nhiên, cũng rất vui mừng, cô nhanh chóng cảm ơn nhân viên cửa hàng, nhận nhẫn và thanh toán tiền, rời khỏi trung tâm thương mại, rồi về nhà.

Ngay khi cô vừa bình tĩnh lại và định trả lời, Furuya lại gửi một tin nhắn khác: "Nhân tiện buổi tối anh dẫn em đi gặp một người."

Khi nhìn thấy tin nhắn này, không hiểu sao tâm tình Haibara lại có chút hoang mang...

Nhưng cô đáp lại ngay: "Được."

8.

"Em về rồi sao, mau vào nhà đi."

Về đến nhà, vừa mở cửa, Haibara đã nhìn thấy Furuya đang vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua.

Haibara vừa định đi qua, lại nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi bên cạnh Furuya, trái tim cô như chìm xuống đáy vực...

"Onii... em đi thay giày..."

Haibara lợi dụng khoảng trống giữa lúc thay giày, giấu chiếc túi đựng hộp nhẫn vào khe hở của tủ giày rồi nhét hộp nhẫn vào túi áo.

Sau đó, cô chậm rãi đi đến bàn ăn, chiếc ghế bên cạnh Furuya đã có người phụ nữ trẻ tuổi. Haibara suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Furuya.

"Đây là Enomoto Azusa, Azusa-san, đây là em gái của tôi, Haibara Ai."

"Chào em, Ai - chan."

Lòng bàn tay Haibara ướt đẫm mồ hôi, cô kéo khăn trải bàn, hô hấp chậm rãi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình... Đã lâu rồi cô không có loại cảm giác này...

Lần cuối cùng cô cảm thấy như vậy, là khi cô cảnh sát kia nói với cô rằng ba mẹ và chị gái đã rời đi...

Suốt bữa ăn, Haibara ngơ ngác dùng cơm, không biết có phải ảo giác của cô hay không, dường như chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể thấy Furuya Rei đang gắp thức ăn cho Azusa Enomoto.

Cô càng không muốn nhìn thấy, lại càng như có một ma lực nào đó, chỉ vừa phải ép cô nhìn thấy tất cả.

Rốt cuộc cũng không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa, Haibara ho khan một tiếng: "Em ăn no rồi... onii-chan, Azusa-san, em về phòng trước đây."

Furuya mỉm cười nói: "Được."

Haibara Ai cố gắng tìm một cảm xúc khác từ khuôn mặt của anh, nhưng không có gì cả.

Cô cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt, như che đi tâm trạng của cô.

Haibara im lặng lên lầu, trở về phòng, đóng cửa lại, lấy chiếc hộp đựng nhẫn đã để sẵn trong túi từ lâu mở ra.

Nhìn chữ A và số 0 trên cặp nhẫn, cô khóc, nhưng cô không để mình khóc, chỉ nức nở khe khẽ...

9.

"Cô đi đi. Tôi sẽ nhờ bạn đưa cô về."

Sau khi chắc chắn cửa phòng Haibara đã đóng kín, Fuguya quay sang Azusa.

"Vậy có ổn không?"

"Enomoto Azusa, tôi đã có nói với cô, kết thúc như vậy là tốt rồi, những chuyện khác cũng đừng hỏi nữa."

...

Sau khi Azusa rời đi, Furuya ngước lên nhìn vào cánh cửa phòng vẫn đóng chặt.

Anh đứng dậy, đi đến tủ giày, lấy ra chiếc túi mà Haibara đã giấu khi vừa vào cửa.

Năm anh 24 tuổi, mang cô 13 tuổi về tổ ấm này.

Bây giờ, anh 29 tuổi, cô cũng 18, họ đã sống với nhau được 5 năm.

Trong năm năm qua, Furuya đã chứng kiến ​​Haibara lớn lên, không điều gì cô làm có thể lọt khỏi mắt anh, kể cả tâm tình đối với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net