Chương 34. Ở bên cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34. Ở bên cậu

Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn ở phòng Hầu Mạch đến tận khi cuộc thi đấu kết thúc.

Có Hầu Mạch yểm trợ, Tùy Hầu Ngọc không bị ai phát hiện.

Mặc dù các đồng đội khác đều cảm thấy biểu hiện gần đây của Hầu Mạch vô cùng kỳ quặc nhưng bọn họ cũng không tới xem, vì thế mà Tùy Hầu Ngọc có thể ở đến này thi đấu cuối cùng, thuận lợi cưỡi chiếc xe đạp điện của mình về nhà.

Cuộc thi đấu này, Hầu Mạch lại giành được vị trí đứng đầu một lần nữa, lại tích góp thêm vào sổ thành tích.

Thành tích của những thành viên đánh đơn khác trong đội cũng bình thường, có Tang Hiến đứng thứ bảy.

Còn thứ tự của những người khác khá là thấp.

Cặp đánh đôi vẫn là Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, lần này có tiến bộ, giành được vị trí thứ năm.

Sau khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc thì sẽ bắt đầu học, những học sinh ở khá xa thì sẽ quay lại trường sớm hơn một ngày, nếu không thì sáng hôm sau sẽ không kịp, nói thật thì trường ở nơi quá đỗi hẻo lánh.

Khu nhà thuê của Tùy Hầu Ngọc cách trường tương đối gần, buổi sáng hôm ấy cậu đi xe đạp điện tới trường giữa giàn xe riêng qua lại đưa đón con nhà mình, quả là một phong cảnh đặc biệt.

Đỗ xe đạp điện xong, Tùy Hầu Ngọc rút chìa khóa rồi đi vào lớp, đến đại sảnh tầng một đã gặp được người quen.

Nhiễm Thuật và Tô An Di đứng nhìn bảng thông báo một lúc lâu, đứng cạnh nhau nói gì đó.

Tùy Hầu Ngọc đi tới gần chỗ họ, đúng lúc nghe thấy một chút, hai người họ đang thảo luận can ngăn thế nào.

Nhiễm Thuật nói nhỏ: "Hay là tôi đến ngồi cạnh Ngọc ca, đợi đến khi Ngọc ca muốn ra tay thì tôi chặn giữa hai người họ."

Tô An Di không đồng ý: "Thôi khỏi, tâm trạng cậu ấy vốn không tốt rồi, cậu đi cạnh còn khiến cậu ấy phiền hơn."

Tùy Hầu Ngọc nhìn bảng thông báo, cậu xếp thứ hai, Hầu Mạch đứng đầu, trước đó, tấm ảnh mà Đặng Diệc Hành gửi không phải giả.

Cậu nhìn một lúc, thấy Nhiễm Thuật và Tô An Di đồng thời nhìn lại phía cậu, nét mặt hai người họ đều đông cứng lại.

Cậu bất đắc dĩ hỏi: "Tôi là kiểu người thi không bằng người khác thì đi đánh người ta sao?"

Nhiễm Thuật: "Phải..."

Rất nhanh sau đó, cậu ta phản ứng lại, bổ sung: "Không, không, chỉ là thấy người nào đó ngứa mắt, tìm cơ hội kiếm chuyện bắt thóp, không trực tiếp đánh người ta."

Tùy Hầu Ngọc cũng lười giải thích, quay đầu đi lên tầng.

Nhiễm Thuật và Tô An Di đi theo sau cậu, thấy phản ứng của Tùy Hầu Ngọc có phần kỳ lạ, cậu quá bình tĩnh.

Trước đó, Tùy Hầu Ngọc từng hỏi Nhiễm Thuật, nhưng Nhiễm Thuật không hỏi thăm được gì hết, đến trường thì thấy danh sách điểm thì có chút cuống, chỉ lo Tùy Hầu Ngọc sẽ gây sự.

Còn nghe thấy tiếng thảo luận trong đám người: "Lớp 11-17 sao thế này? Không phải là lớp có kết quả kém nhất khi thi xếp lớp sao?"

"Hầu Mạch và Tang Hiến đều là học sinh thể dục, và cả đám tụ tập ở đó."

"Còn Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di thì sao?"

"Không biết... Cũng là cùng một nhóm đó sao?"

"Nghe nói Tùy Hầu Ngọc là kẻ điên điên ở trường Thanh Dữ, có lẽ là đến lớp 17 để đối đầu với Hầu Mạch à?"

"Cho dù cậu ta muốn kiếm chuyện, chắc cũng không ngờ Hầu Mạch cũng vào lớp 17 đâu nhỉ?"

"Cũng đúng."

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn, không nhịn được "chậc" một tiếng.

Bản dịch chỉ được đăng tải trên wattpad @daxlam, cảm ơn.

Mấy người này thảo luận không biết nhỏ tiếng một chút sao? Bây giờ cậu đều nghe thấy hết rồi, cậu lại biến thành người khó xử hơn.

Chần chừ một chút, cậu vẫn đeo túi sách đi lên tầng.

Đi tới đầu cầu thang, cậu không đi về phía lớp mình, Nhiễm Thuật đi đằng sau gọi cậu lại: "Ngọc ca, bên, bên đó không phải phòng học của chúng ta."

"Tôi muốn tham gia vào đội tennis, huấn luyện viên Vương bảo tôi tới lấy đơn, hẹn kiểm tra sức khỏe trước."

"Tham, tham gia đội tennis?!" Nhiễm Thuật kinh hãi, nhanh chóng đuổi theo Tùy Hầu Ngọc hỏi: "Cậu điên à? Cậu cần trở thành học sinh thể dục sao?"

Với kết quả học tập của Tùy Hầu Ngọc, cho dù cậu không được tiến cử tuyển thẳng thì thi đại học cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Hơn nữa, nhà Tùy Hầu Ngọc có điều kiện, cho dù bố mẹ cậu tái hôn cả rồi thì sinh hoạt phí hàng tháng cũng hơn năm vạn (hơn một trăm bảy mươi triệu VNĐ).

Lúc ly hôn, bố mẹ đẻ của cậu đều tự có khả năng kinh tế lớn, không muốn tốn thời gian ở cạnh đứa con không bình thường này, nên dùng tiền để bù đắp. Hai bên đều dùng số tiền sinh hoạt cho Tùy Hầu Ngọc để so đo với nhau, chứng minh bản thân mình ly hôn rồi vẫn sống rất tốt.

Nếu như Tùy Hầu Ngọc học tập không tốt thì nhà cậu cũng sẽ dùng tiền lót đường, không được thì ra nước ngoài du học gì đó.

Không cần thiết phải làm học sinh thể dục chịu khổ làm gì cả.

Tùy Hầu Ngọc vừa đi về phía phòng giáo viên, vừa trả lời: "Tham gia cho vui thôi."

"Cậu, cậu và Hầu Mạch gây thù với nhau rồi à?" Nhiễm Thuật không thể nào hiểu nổi.

Mới nghỉ được một kỳ Quốc Khánh thôi mà sao đột nhiên lại "trở giời" rồi chứ? Sao bỗng nhiên cậu ta không thể hiểu Tùy Hầu Ngọc được nữa?

Bây giờ cậu ta thực sự không theo kịp tiết tấu của Tùy Hầu Ngọc mất rồi.

"Không." Tùy Hầu Ngọc quay đầu an ủi Nhiễm Thuật: "Tôi thực sự chỉ muốn chơi cho vui thôi, không thi đại học qua con đường làm học sinh thể dục đâu."

Nhiễm Thuật muốn khuyên nhưng lại không biết khuyên thế nào, chỉ có thể lưỡng lự nói: "Vậy... Vậy nếu như cậu... Thật sự muốn tham gia thì tham gia đi."

Tối hôm qua Tùy Hầu Ngọc gửi tin nhắn cho huấn luyện viên Vương, thầy ấy vui mừng không thôi.

Vốn dĩ Tùy Hầu Ngọc chỉ định hỏi thử một chút, ai dè huấn luyện viên Vương gọi thẳng cho cậu, nói chuyện với cậu hơn hai tiếng đồng hồ.

Bình thường đến buổi chiều thì huấn luyện viên mới đến trường, buổi sáng đều ở nhà trông cửa hàng, dù sao thì buổi chiều học sinh thể dục mới bắt đầu huấn luyện.

Nhưng hôm nay vì Tùy Hầu Ngọc, thầy ấy đặc biệt đến trường vào buổi sáng, ngồi trong phòng làm việc chờ Tùy Hầu Ngọc, tự mình giải quyết việc Tùy Hầu Ngọc tham gia vào đội tennis.

Tùy Hầu Ngọc đi vào văn phòng, huấn luyện viên Vương đã chuẩn bị xong hết bảng biểu giấy tờ: "Cần có ba phần hồ sơ, cái này ở phòng hồ sơ của trường, cái này thì gửi đi trước lập hồ sơ, còn cái này thì gửi cho nhà tài trợ, sau đó thì em sẽ có quần áo thể thao do nhà tài trợ cung cấp. Thành tích của em càng tốt thì phần tài trợ sau này dành cho em càng nhiều."

Tùy Hầu Ngọc nhìn giấy tờ hỏi: "Đưa tiền sao?"

"À... Sẽ cho em loại giày thể thao mới nhất."

"Ồ." Tùy Hầu Ngọc ậm ờ đáp một tiếng, cậu không quá hứng thú với cái này, cầm bút lên điền vào đơn.

Nhiễm Thuật và Tô An Di vẫn luôn đứng bên cậu nhìn, hai người họ nhìn nhau, cũng không biết đột nhiên Tùy Hầu Ngọc lại muốn quậy gì.

Lát sau. Nhiễm Thuật ngồi xuống, nói: "Huấn luyện viên, em, em cũng tham gia."

Trước đó, Tùy Hầu Ngọc đến lớp 17 vì Nhiễm Thuật.

Bây giờ, Nhiễm Thuật vào đội tennis với Tùy Hầu Ngọc.

Huấn luyện viên Vương đưa giấy tờ cho Nhiễm Thuật, hỏi tiếp: "Em cũng thích tennis sao?"

"Không, em chỉ, chỉ đi cùng cậu ấy, cậu ấy hay nổi nóng, em sợ cậu ấy và những người khác đánh nhau, em phải đi trông coi cậu ấy."

"Hồi trước em ấy đã tập luyện với các thành viên khác trong đội một thời gian rồi, cũng không tệ lắm. Hơn nữa, thầy cũng theo dõi hội thao của các em, phối hợp ăn ý rất tốt."

"Em không yên tâm để cậu ấy đi một mình..." Nhiễm Thuật cầm bút nhìn tờ đơn, lại ngó sang xem Tùy Hầu Ngọc điền thế nào, đến viết đơn thôi cũng phải chép của Tùy Hầu Ngọc.

Huấn luyện viên Vương nói tiếp: "Nếu như em vào đội mà thành tích không tốt thì có thể sẽ bị loại khỏi đội đó."

"Hả?!" Nhiễm Thuật ngạc nhiên, trợn tròn mắt lên nhìn huấn luyện viên Vương.

"Chắc chắn phải thế rồi! Tham gia huấn luyện sẽ làm lỡ thời gian lên lớp của các em, nếu như em không đạt tiêu chuẩn thì nhà trường không thể cho em tiếp tục huấn luyện được, chi bằng quay lại học tập đàng hoàng đi."

"Vậy, vậy..." Nhiễm Thuật không có chính kiến, vốn dĩ cậu ta chẳng ham học, bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì hình như cũng không giỏi thể dục.

Cậu ta lại nhìn Tùy Hầu Ngọc, cuối cùng cắn răng tiếp tục điền vào giấy.

Tô An Di nhìn hai bọn họ, do dự một chút, hỏi: "Nữ có thể tham gia không ạ?"

"Có thể chứ, nhưng mà các bạn nữ không tập luyện cùng thầy, việc thi đấu cũng không giống bên nam."

"Vậy trong đội có thiếu trợ lý gì không ạ?" Tô An Di sợ huấn luyện viên Vương không hiểu, bổ sung thêm: "Giống như Ayako trong "Slam Duck" ấy ạ."

"Thầy không biết Aya hay Ako gì đó, nhưng mà nếu như em muốn đến thì có thể làm trợ lý cho đội, bình thường qua giúp đỡ, thuộc bộ phận hậu cần, ví dụ như phân phát đồ tài trợ, chỉnh lý bảng biểu huấn luyện, thu dọn những thứ đồ khác, các loại công việc linh tinh tạp nham, cái gì cũng phải làm, rất mệt đó."

"Em làm được!" Tô An Di đồng ý ngay lập tức.

Huấn luyện viên Vương cười ha ha nhìn Tô An Di, nói: "Nếu như em tới thì đám nhóc thối kia sẽ rất vui."

Thầy ấy nói xong thì quay qua nói với Tùy Hầu Ngọc: "Bạn của em quả là rất tốt với em đó."

"Chủ yếu là do em khiến họ không yên tâm." Tùy Hầu Ngọc viết xong một phần, nhìn qua một lượt rồi đưa cho huấn luyện viên Vương: "Có cần sửa gì không ạ?"

Huấn luyện viên Vương cầm tờ giấy trong tay xem một chút rồi nói: "Được rồi, không có vấn đề gì cả, thầy đến nhà kho tìm quần áo dành cho học sinh thể dục, các em mặc cỡ bao nhiêu?"

Tô An Di chỉ mình hỏi: "Em cũng có phần sao?"

Huấn luyện viên Vương cười trả lời: "Em cũng đến giúp đỡ rồi, một bộ quần áo thì nhằm nhò gì chứ? Hơn nữa, quần áo thể dục chịu được dơ (bị bẩn cũng không dễ nhận ra), còn rất thuận tiện."

Trong vấn đề về thể dục, trường bọn họ chính là nhiều tiền thừa của.

Ba người báo số đo xong thì huấn luyện viên ra khỏi văn phòng.

Lúc điền giấy tờ, Nhiễm Thuật lén lút hỏi: "Cậu có thể tham gia thi đấu sao? Ý tôi là... Chứng cáu kỉnh ấy, có thể tham gia thi đấu sao?"

"Tôi và huấn luyện viên Vương đã thảo luận về chuyện này rồi. Thầy ấy bảo tôi đi kiểm tra sức khỏe trước đã, đồng thời cũng cần điều chỉnh lại, chỉ cần không tái phát thì sẽ không có vấn đề gì cả. Đã lâu lắm rồi tôi không phát tác, bây giờ chỉ còn mất ngủ và khá thích vận động thôi."

Quả thực sau khi Tùy Hầu Ngọc xuất viện, tình hình bệnh đã thuyên giảm rất nhiều, ngoại trừ một số vấn đề nhỏ xíu xiu ra thì người ngoài không biết chuyện của Tùy Hầu Ngọc, cũng không cảm thấy có gì bất thường cả.

Nhưng mà Nhiễm Thuật vẫn lo lắng không yên, cậu ta luôn cảm thấy chuyện này cứ y như một quả bom không đặt thời gian.

Nếu như một ngày nào đó, Tùy Hầu Ngọc thực sự nổi tiếng rồi những chuyện này bị lộ ra, chỉ sợ rằng sự công kích của người khác sẽ khiến Tùy Hầu Ngọc tổn thương một lần nữa, nếu như dùng lý do này để khuyên cậu ấy rút lui khỏi thi đấu thì sao?

Hay là một ngày nào đó, đột nhiên bệnh của Tùy Hầu Ngọc tái phát, còn đúng lúc trong khi đang thi đấu, đây chẳng phải là xét xử công khai luôn sao?

Tùy Hầu Ngọc nói một lần nữa: "Thực ra thì có một bộ phận nhỏ vận động viên bị bệnh trầm cảm, dù nhẹ hay nặng, và cần tiến hành điều trị."

Nhiễm Thuật vẫn không yên lòng: "Tôi biết, nhưng mà không phải vận động viên đó giải nghệ rồi lại quay lại sao? Trong lòng cô ấy đau khổ lắm nhỉ?"

Tô An Di nhìn một lúc mới lên tiếng: "Nếu như Ngọc ca thích, cảm thấy chơi tennis sẽ vui vẻ thì cứ để cậu ấy chơi đi. Có thể phát tiết, có thể vận động, còn có thể vui vẻ nữa..."

Lúc này Nhiễm Thuật mới gật đầu đồng ý, nhưng mà cậu ta vẫn căn dặn: "Ngọc ca, coi đó là sở thích thì được, nhưng đừng coi đó là tất cả, nhỡ đâu..."

Nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì thật, không thể đánh tennis nữa thì sẽ không thấy buồn hay nhụt chí vì nó.

Tùy Hầu Ngọc ngắt lời cậu ta: "Tôi biết rồi."

Nhiễm Thuật lại cầm bút lên một lần nữa, nhanh chóng điền giấy tờ: "Dù, dù sao thì tôi cũng đều ở bên cậu!"

Tùy Hầu Ngọc bật cười, điền tờ giấy tiếp theo.

Tô An Di nhìn xung quanh hỏi: "Sân tennis ở chỗ nào?"

Cô ấy vẫn chưa biết ở đâu cả, cứ tham gia theo, chắc chắn là người mù quáng nhất đội.

Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật vừa viết vừa cười.

Tô An Di không để tâm, tiếp tục lo lắng: "Tôi không hiểu quy định trong tennis, có cần học tập một chút không? Mua sách có hiểu được không?"

Tùy Hầu Ngọc trả lời: "Có thời gian thì đi xem huấn luyện, có khi còn nhanh hiểu hơn so với việc cậu đọc sách đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net