Chương 41. Cùng nhau về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41. Cùng nhau về nhà

Buổi chiều thứ sáu tan học xong Tùy Hầu Ngọc trở về phòng ký túc xá lấy quần áo bẩn của mình, cứ vo thành một cục rồi nhét hết vào balo.

Đúng lúc đó, Hầu Mạch bước vào phòng, lấy cái vợt tennis cũ dưới gầm giường ra, cậu nhìn động tác của Tùy Hầu Ngọc hỏi: "Mang cả quần áo về sao?"

"Ừ, mang về giặt bằng máy giặt."

"Cũng không quá bẩn, dùng nước xả một chút là được mà."

Hầu Mạch nói xong, nhìn dáng vẻ cáu kỉnh của cậu ấm Tùy Hầu Ngọc thì cảm thấy Tùy Hầu Ngọc có thể đưa ra quyết định dùng máy giặt, chứ không phải mang ra tiệm giặt là đã tốt lắm rồi.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Lần sau, cậu cứ đưa quần áo bẩn cho tôi, tôi tiện tay giặt cho cậu luôn, treo ở ban công một ngày là khô, không cần phải mang về nhà, phiền phức như vậy làm gì?"

"Cũng không phiền lắm."

"Tôi thấy chính là phiền phức."

Trước đây Tùy Hầu Ngọc cảm thấy mình rảnh rỗi đến phát sợ, cậu sẽ bắt tay vào việc giặt đồ.

Gần đây, cậu đi huấn luyện với đội tennis, thời gian tương đối eo hẹp. Hơn nữa, còn có Hầu Mạch ở cạnh, buổi tối có thể ngủ được, mấy bộ quần áo này cũng tích để đấy.

Cậu chẳng muốn giải thích, không nói về vấn đề này nữa.

Tùy Hầu Ngọc nhìn cây vợt tennis trong tay Hầu Mạch, hỏi: "Cậu lấy vợt làm gì? Về nhà cũng tập à?"

Nếu như về nhà tập thì cậu cũng mang theo vợt về.

Hầu Mạch phản ứng lại được thì giải thích: "Ừ, bị chùng rồi, tôi mang về thay dây."

Theo thói quen của Tùy Hầu Ngọc, nếu như vợt bị chùng dây thì có khi cậu trực tiếp đổi vợt khác luôn, chứ chẳng nghĩ đến việc đổi dây, căng dây gì hết. Nhưng mà Hầu Mạch là học sinh thể dục, sử dụng vợt tennis thời gian dài, một cây vợt có giá khoảng ba, bốn nghìn tệ (10-14 triệu VNĐ), vẫn nên thay dây tốt hơn.

Tùy Hầu Ngọc cũng không nói gì, đeo túi lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Hầu Mạch suy nghĩ một lát, lấy gì đó trong vali ra, nhanh chóng đuổi theo Tùy Hầu Ngọc: "Cậu đèo tôi về với?"

"Hả?"

"Bớt tiền xe."

"Nhưng tôi dễ ngủ."

"Cậu ngồi trong lòng tôi, để tôi lái."

"Cút!"

Hầu Mạch giũ gì đó trong tay ra giơ cho Tùy Hầu Ngọc xem: "Cậu nhìn coi, đai buộc bụng, thỉnh thoảng dùng trong lúc huấn luyện, bây giờ nó đã có cơ hội phát huy tác dụng. Đến lúc đó, cậu ngồi phía trước, tôi có thể nhìn thấy cậu, sau đó chúng ta quấn cái này vào eo, làm vậy thì cho dù cậu ngủ mất, thứ này cũng như dây an toàn có thể giúp cậu ngồi vững trên xe, còn có thôi bảo vệ cậu nữa mà."

Tùy Hầu Ngọc nhìn đai buộc bụng, hận không thể dùng nó đánh Hầu Mạch.

Nếu như hai người họ ngồi trên chiếc xe đạp điện với dáng vẻ ấy, hình ảnh này trông ngớ ngẩn nhường nào?

"Không được! Không thể! Tuyệt đối không thể nào!" Tùy Hầu Ngọc nói xong thì sải bước đi xuống lầu.

Hầu Mạch chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau cậu nói tiếp: "Vậy sau này cậu đừng hòng lên giường tôi nữa, tôi còn chưa thích ứng với việc ngủ cùng người khác đâu."

"Vậy thì không lên."

"Đừng mà! Sao nói không lên là không lên vậy hả?"

"..." Anh hai à, rốt cuộc ngài muốn thế nào?

Cuối cùng, Hầu Mạch theo luôn tới tận bãi đậu xe, thấy Tùy Hầu Ngọc chuẩn bị mở khóa xe đạp điện còn giơ đai buộc bụng lên ra hiệu.

Tùy Hầu Ngọc tức đến nghiến răng.

Hầu Mạch đứng một bên không nhịn được hỏi: "Dựa theo hình tượng của cậu, cậu nên mua xe máy mói đúng, đã đẹp trai lại còn ngầu. Chúng ta không cấm dùng xe máy đâu."

"Xe máy ở đó có mấy nghìn (<35 triệu VNĐ), tôi sợ chất lượng không ổn. Lại xảy ra vấn đề gì thật thì toi, đi bằng xe điện chậm hơn nhưng tương đối an toàn."

"Suy tính cũng rất toàn diện đó, nhưng mà xe máy mấy ngàn cũng rất ổn rồi."

"Tôi không yên tâm."

Tùy Hầu Ngọc mở khóa xe, Hầu Mạch cố ý dặn dò: "Trong trường không cho đạp xe đi, phải đẩy đến cổng, chúng ta đi một đoạn, đến nơi ít người mới quấn được không?"

Tùy Hầu Ngọc biết mình không thể cắt đuôi ai đó được, chỉ có thể mím môi đẩy xe ra ngoài.

Hai người sóng vai đi ra, đến cổng trường cần phải đi xuyên khoa lớp lớp học sinh.

Thực ra, chuyện này cũng khiến người ta khó hiểu, tan học rồi thì giải tán đi, tụ tập ở cổng trường mãi làm gì không biết?

Hai người họ đi quyên qua dòng người, bên cạnh vẫn còn học sinh đang tìm xe riêng nhà mình, thấy hai người họ đi chung với nhau thì nhìn nhiều thêm một chút.

"Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc bên Thanh Dữ quan hệ tốt lắm hả? Tôi tưởng hai bọn họ sẽ đánh nhau cơ."

"Nhưng mà hai người họ đẹp trai thật đó..."

"Sao lại đẩy một cái xe tàn thế kia? Nhà bọn họ nghèo lắm sao?"

"Nhà Tùy Hầu Ngọc chẳng nghèo, lúc trước không bị trường đuổi học là do nhà cậu ta tài trợ cho trường."

"Bây giờ hai người họ là bạn hợp tác đánh đôi tennis, lần trước tôi thấy hai người họ tập với nhau."

Hai người đã quen với chuyện bị mọi người nghị luận, dù sao suốt bao nhiêu năm qua, trước giờ chưa từng thiếu mức độ quan tâm.

Khó khăn mãi mới băng qua đám người được, hai người dừng lại dưới một bóng cây.

Bọn họ lên xe, Tùy Hầu Ngọc ngồi phía trước, Hầu Mạch ngồi sau dùng đai buộc bụng quấn hai người họ lại với nhau. Sau khi buộc chặt được thì Hầu Mạch mặc áo khoác thể thao vào, như vậy vừa có thể tránh tay bị cháy nắng, còn có thể che phần dây trên eo, một mũi tên trúng hai đích.

Trong tình huống này, phía sau lưng Tùy Hầu Ngọc dán chặt vào ngực Hầu Mạch, còn rất nóng nữa.

Hầu Mạch không để ý, vươn tay lên cầm tay lái, còn khoe mẽ với Tùy Hầu Ngọc: "Sải tay dài cũng là một ưu thế lớn."

Hầu Mạch muốn nhìn đường thì phải nhìn qua vai Tùy Hầu Ngọc, vì thế câu nói này gần như là nói bên tai Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy lỗ tai ngứa, giơ tay lên gãi theo bản năng, nhưng đụng phải cằm Hầu Mạch, thế là nhanh chóng rụt tay về.

"Ngồi yên rồi." Hầu Mạch nói một câu rồi nổ máy xe, đèo Tùy Hầu Ngọc đi về nhà.

Cậu biết Tùy Hầu Ngọc hay ngượng, bị người ta nhìn thấy cái cảnh kỳ dị này thì nhất định sẽ khó chịu, nên cậu chỉ đi vào đường nhỏ, toàn là đoạn đường mà xe cộ không đi được.

Nếu như không phải do Hầu Mạch lái vào đường này thì Tùy Hầu Ngọc cũng không biết có lối đi này.

Chỗ này giống như con đường mòn nhỏ mở ra từ rừng rậm, quanh co lượn vòng, thích hợp để đi bộ hơn, ai không kiên trì có khi chẳng muốn lái xe vào đây.

Bởi vì lúc này là buổi chiều, trong khoảng thời gian này, người đi lại không nhiều, nếu như vào lúc sáng sớm hoặc hoàng hôn thì e là sẽ gặp phải rất nhiều người già đi tập thể dục.

Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống khiến bóng mọi vật kéo dài ra vô hạn, bóng của mấy lọn tóc trên đỉnh đầu Tùy Hầu Ngọc chiếu lên mặt Hầu Mạch, gần giống như những hình xăm vụn vặt vẽ lên gò má.

Một cơn gió giữa rừng thổi tới, lướt qua cành lá xum xuê, đung đưa xào xạc, cứ như tất cả những mảng loang lổ trên mặt đất sống dậy trong nháy mắt, cái bụng to tròn rung lên, làm càn bật cười thật lớn mới khiến cơn gió ấy nổi lên như thế.

Quanh người hai bọn họ đều được bao phủ bởi ánh vàng lấp lánh, ánh sáng rực rỡ ấy như muốn nuốt trọn hai cậu thiếu niên chìm vào màn trắng bạc.

Hầu Mạch lái xe đến bờ sông.

Đường nhỏ bên bờ sông được ráp gỗ chống thấm nước, bánh xe ma sát với tấm gỗ phát ra tiếng kít két.

Ấy thế mà Hầu Mạch lại nói ra một câu giết luôn phong cảnh này: "Trước kia chưa trở thành làng du lịch, nơi này từng là một rảnh nước bẩn."

Tùy Hầu Ngọc tựa trong lồng ngực Hầu Mạch, lười biếng đáp lại: "Ồ."

Xe dừng trước nhà, Tùy Hầu Ngọc vô cùng kiên cường không hề ngủ, Hầu Mạch rất ngạc nhiên, hỏi cậu: "Không buồn ngủ sao?"

"Buồn ngủ chứ, nhưng mà không khoa trương đến mức ấy, tôi cảm thấy lúc đầu là do tôi quá thiếu ngủ, bây giờ từ từ bù đắp lại, đã đỡ hơn rất nhiều rồi."

"Vậy thì tốt." Hầu Mạch giúp cậu đỗ xe rồi hai người cùng lên tầng.

Tùy Hầu Ngọc nhập mật mã mở cửa, Hầu Mạch nói: "Tối ăn cơm cùng nhau đi, tôi dẫn cậu đi."

"Ờ..."

"Lát nữa tôi tới tìm cậu."

"Ừ." Tùy Hầu Ngọc trả lời xong thì mở cửa vào phòng.

Hầu Mạch về đến nhà thì sắp xếp lại đồ vật, xuống tầng ấn chuông, qua một lúc lâu rồi mà Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa ra mở cửa, Hầu Mạch tự mình mở cửa đi vào, đi tới phòng ngủ thì thấy Tùy Hầu Ngọc đã nằm vùi trên giường ngủ mất tiêu rồi.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn giờ, cũng coi như có tiến bộ rồi, ít nhất đã kiên trì được nửa tiếng không ngủ.

Vốn dĩ cậu định chờ Tùy Hầu Ngọc ngủ thêm một lúc, kết quả vừa nghiêng đầu qua thì thấy Đại Ca đang đi tới phía cậu mà chẳng hề có tiếng động gì, dọa Hầu Mạch hét lên một tiếng, nhảy phắt lên cao một mét.

Tùy Hầu Ngọc ngủ không sâu, bị tiếng động đánh thức, mở mắt ra nhìn Hầu Mạch.

"Có cả Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đi ăn với chúng ta." Hầu Mạch lùi về sau trốn Đại Ca, giả vờ bình tĩnh nói.

"Ờ."

Lúc Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch xuất hiện ở đầu phố, Đặng Diệc Hành đang nhảy tưng tưng y như khỉ.

Thẩm Quân Cảnh đứng bên cạnh tạo dáng, làm như cậu ta chính là "nam thần kinh" đẹp trai nhất trên con đường này.

Đặng Diệc Hành nhìn thầy bọn họ đến thì lập tức dừng lại, từ xa đã hô ầm lên: "Hiếm khi thấy Đại sư huỳnh đứng cách Ngọc ca tận một mét thế này ha."

Hầu Mạch ôm mặt, bất đắc dĩ giải thích: "Tôi sợ con mèo cậu ấy cõng sau lưng."

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh chạy ra phía sau Tùy Hầu Ngọc, có thể nhận ra: "Chúng tôi từng thấy con mèo này rồi, lần đầu tiên gặp nhau cũng thấy Ngọc ca đang cõng nó."

Đặng Diệc Hành nhìn chằm chằm Đại Ca qua lỗ tròn, không nhịn được cảm thán: "Nhìn kỹ thì con mèo này ngầu quá đi mất, vóc dáng cũng tốt."

Thẩm Quân Cảnh nhìn Hầu Mạch với ánh mắt khó hiểu, hỏi: "Con mèo này thì có gì mà sợ?"

Hầu Mạch liên tục xoa tay: "Không được, đen thùi lùi thế kia, rất đáng sợ, giống mèo khác còn đẹp hơn chút."

Tùy Hầu Ngọc cười khẩy một tiếng, cõng mèo đi tiếp.

Cuối cùng cậu cũng có phương pháp khống chế Hầu Mạch được, sau này mà thấy Hầu Mạch phiền thì kéo Đại Ca ra, Hầu Mạch sẽ tự mình tránh đi rất xa.

Đặng Diệc Hành đi phía sau Tùy Hầu Ngọc, muốn trêu chọc Đại Ca, đáng tiếc ánh mắt Đại Ca nhìn cậu ta như đang nhìn một thằng ngốc.

Bởi vì không chú ý nhìn đường, Đặng Diệc Hành đâm vào người đi đằng trước, Đặng Diệc Hành vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, cậu không sao chứ?"

Sau đó, vươn tay đỡ đối phương, đối diện với người ta.

Cái gì được gọi là lúng túng, ngượng ngập?

Chính là vào thời điểm không thích hợp gặp người không thích hợp. Ví dụ như, cô em vóc người cao gầy, nước da hơi sạm trước mặt.

Cô gái này chính là người mà Thẩm Quân Cảnh và Đặng Diệc Hành diễn trò muốn tiếp cận ngày trước.

Lúc này, anh giai cứu người và anh giai lưu manh đang đi cùng nhau, cô bạn cảm thấy rất hứng thú với việc có vẻ như Tùy Hầu Ngọc cũng rất thân với hai người họ.

Thế này thì không giải thích rõ được.

Cô bạn nhìn bọn họ một lúc, cuối cùng nhìn Tùy Hầu Ngọc: "Hai người họ là một giuộc thì tôi có thể đoán ra được, nhưng sao cậu cũng cùng phe với họ vậy?"

Cái này là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao?

Quần què gì đây?

Sau khi Tùy Hầu Ngọc phản ứng lại được thì nhìn về phía Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, vẻ mặt mất tự nhiên trong nháy mắt, thậm chí còn có chút lúng túng.

Lúc trước, hai người họ diễn trò như hai kẻ ngốc vậy, Tùy Hầu Ngọc coi như xem phim hài.

Giây phút này cậu lại bị coi là đồng bọn với họ, thực sự cực kỳ mất mặt!

Đặng Diệc Hành nhanh chóng giải thích: "Không không không, Ngọc ca không phối hợp với chúng tôi, chỉ có hai bọn tôi bày trò thôi."

Cô bạn nghe vậy thì cười khẩy: "Cậu gọi cậu ta là Ngọc ca, còn nói là không phối hợp?"

Tùy Hầu Ngọc suy nghĩ một lúc, cũng lười giải thích, cười nói: "Ồ, cứ coi là phối hợp đi, đã có nhiều người diễn kịch thế, có lòng nhường nào, cô có muốn cho cậu ta wechat không?"

Cậu nói xong thì chỉ Đặng Diệc Hành.

Cô bạn nhìn Đặng Diệc Hành, đột nhiên bật cười nói: "Được đó."

Dù sao thì cũng không phải đạo đức giả.

Cô ấy nói xong thì lấy điện thoại ra mở mã quét của mình.

Đặng Diệc Hành cũng sửng sốt, sau đó lúng ta lúng túng rút điện thoại ra, quét mã của cô ấy, thêm bạn bè ngay tại chỗ.

Nhìn người vừa thêm trong danh sách bạn wechat, Đặng Diệc Hành ngỡ ngàng một lúc lâu không chớp mắt.

Ngốc đến khác thường.

Cú này của Tùy Hầu Ngọc quả là trợ giúp như thần.

Hầu Mạch không hiểu chuyện gì xảy ra, đến gần hỏi: "Tình huống gì đây?"

Tùy Hầu Ngọc giải thích với cậu: "Lúc trước tôi và hai người họ đánh nhau là do hai người họ diễn trò tiếp cận cô ấy."

"Ồ." Hầu Mạch gật đầu, sau đó bật cười.

Thế chẳng phải lúng túng lắm sao?

Cô bạn kia hỏi bọn họ: "Các cậu muốn đi đâu vậy?"

Đột nhiên Đặng Diệc Hành bị cà lăm: "Ăn, ăn cơm."

"Quán nào ngon?"

Đặng Diệc Hành giơ tay chỉ vào một quán ăn nói: "Quán đằng trước này, chúng tôi định vào đó."

Cô gái nhìn theo, đi về phía quán ăn đó.

Bốn người còn lại nhìn nhau, vội vàng đi theo, Thẩm Quân Cảnh nhỏ giọng cảm thán: "Cô ấy nhìn thấy chúng ta mà không sợ gì cả."

Đặng Diệc Hành đắc ý trả lời: "Quả là có tính cách."

Năm người cùng đi vào quán cơm, bốn nam sinh ngồi một bàn, cô bạn ngồi một mình một bàn phía trước.

Bà chủ đặt một tờ thực đơn trước mặt cô bạn, nói: "Cháu xem trước đi."

Bà ấy quay đầu hỏi bốn nam sinh: "Vẫn ba món như cũ chứ?"

Hầu Mạch lấy khăn giấy lau mặt bàn, trả lời: "Vâng."

Bà chủ nhìn lại, chú ý tới Tùy Hầu Ngọc, hỏi tiếp: "Sao lần này lại đi cùng anh bạn này rồi?"

Bà ấy có ấn tượng với Tùy Hầu Ngọc, chủ yếu là do Tùy Hầu Ngọc đẹp trai đến mức khiến người ta khó mà quên được, sức ăn cũng lớn đến mức khiến bà chủ ghi nhớ sâu sắc.

Hầu Mạch giải thích: "Bây giờ cậu ấy là bạn cùng lớp với cháu."

Đặng Diệc Hành bổ sung thêm: "Còn là bạn đánh đôi với Đại sư huynh nữa."

Bà chủ nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Thế cũng tốt, không đến nỗi vì chuyện của bố cháu mà không muốn gần gũi với người khác. Người thân qua đời là chuyện không thể tránh khỏi, có thể mất sớm cũng có thể vì già cả. Đánh đôi giành tiền thưởng, còn kết thêm bạn bè nữa."

Hầu Mạch nhanh chóng gật đầu: "Vâng vâng vâng."

Bà chủ thấy điệu bộ đối phó qua loa của Hầu Mạch thì không vui nói: "Cô nói chuyện mà cháu không muốn nghe vậy đó."

"Mấy lời của cô để bạn hợp tác của cháu nghe thấy thì kỳ cục lắm đó?"

"Cũng đúng."

Bà chủ đi tới hỏi cô bạn kia: "Thấy thế nào rồi?"

Cô bạn trả lời: "Cháu xem thêm một lát nữa, không cần gấp ạ."

"Vậy cô đi chuẩn bị cho bọn họ trước, cháu chọn xong thì gọi cô." Bà chủ nói xong thì đi về nhà bếp.

Cô bạn thấy bà chủ đi rồi thì nói với Tùy Hầu Ngọc: "Bây giờ tôi tin cậu không phải cá mè một lứa với bọn họ rồi."

Đặng Diệc Hành đập bàn: "Tôi đã nói rồi mà."

"Ừ, khí chất của cậu ấy và mấy người hoàn toàn không ăn nhập." Cô bạn nói xong thì cười hỏi: "Ba món cũ là cái gì, ăn ngon không?"

Đặng Diệc Hành không nghe ra sự trào phúng trong câu hỏi, nhiệt tình trả lời: "Món ruột của chúng tôi phù hợp cho vận động viên, canh suông nhạt nhẽo thôi."

Cô bạn nghe vậy thì hai mắt sáng bừng lên, nói: "Tôi đang muốn thử món mày, tìm mấy con phố rồi."

Cô bạn nói dứt lời thì chạy đến cửa phòng bếp gọi: "Cô ơi, cho cháu ba món giống bọn họ với ạ."

Đến khi cô gái quay lại, Đặng Diệc Hành hỏi: "Cậu cũng thi đấu gì sao?"

"Đúng vậy, thỉnh thoảng thi thố linh tinh thôi, khá là nghiệp dư."

"Cậu thi môn gì?" Đặng Diệc Hành nhìn màu da và vóc người của cô bạn thì biết cô ban này không đơn giản.

Giống như học sinh thể dục bọn họ, người trắng như Hầu Mạch đã ít lại càng ít.

Cô gái trả lời: "Tennis."

Đặng Diệc Hành kích động không thôi, nói tiếp: "Chúng tôi cũng tennis! Cậu họ trường nào?"

"Trường THPT chuyên Đông Thể." Cô bạn nói xong thì nở một nụ cười tươi rói.

THPT chuyên Đông Thể vừa được cất lên đã biết cô bạn chắc chắn không phải nghiệp dư rồi.

Dù sao thì học sinh ở THPT chuyên Đông Thể đều được tiến cử đến học, đều phải là những mầm giống còn nhỏ tuổi, có thể tiến vào đội tuyển tỉnh mới có thể vào THPT chuyên Đông Thể.

Đặng Diệc Hành thất thần trong nháy mắt...

Cái này là gặp phải bố rồi.

Tùy Hầu Ngọc không biết chuyện về trường THPT chuyên Đông Thể, cảm thán: "Hóa ra trường phổ thông đào tạo tennis cũng nhiều nhỉ?"

Hầu Mạch đáp lại: "Ừ, có vài trường."

"Cậu từng đánh với THPT chuyên Đông Thể lần nào chưa? Đánh thế nào?"

"Từng gặp rồi, bọn họ rất cố gắng, nhưng mà trước giờ chưa từng thắng nổi tôi."

"Ồ."

Đoạn hội thoại này khiến cô bạn kia quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó cúi đầu cầm điện thoại gõ gì đó.

Hầu Mạch đứng dậy lấy mấy đôi đũa đã được khử trùng, đưa cho Tùy Hầu Ngọc một đôi.

Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao có nhiều người hiểu cậu vậy, đến bà chủ quán cơm cũng biết?"

"Cô ấy là một trong những chủ nợ của tôi, năm ngoái mới trả hết nợ." Hầu Mạch cũng không che giấu gì: "Số tiền mà nhà tôi đi vay người ta đến năm ngoái mới trả được hơn nửa, sau này còn phải tiếp tục cố gắng."

Lúc này, cô bạn kia mới quay đầu lại, ngạc nhiên thốt lên: "Vãi chưởng, cậu là Hầu Mạch!"

Do tiếng hét vang lên quá đột ngột, dọa Hầu Mạch nhảy lên một cái, vốn dĩ cậu đang định ngồi xuống chỗ của mình, kết quả bị dọa cơ thể run lên, trực tiếp ngồi vào lòng Tùy Hầu Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net