2 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Văn Thanh nhìn chằm chằm mảnh giấy trên tay, đúng địa chỉ này rồi. Tổng biên tập bảo cậu phải đóng đô ở gần đây để đòi bằng được bản thảo. Tạp chí ra định kì ngày thứ tư mỗi tuần, có đăng truyện dài kì của tác giả này. Văn Thanh chỉnh lại áo, đây là lần đầu tiên cậu được diện kiến tác giả yêu thích đó. Nghe bảo anh này chỉ lớn hơn cậu có một tuổi thôi, vậy mà người ta giỏi ghê.

Kíng coong.

- Đợi một chút nhé, ra ngay ra ngay.

Công Phượng đang đánh Uno dở, phải bỏ xuống ra mở cửa. Anh nhìn người con trai trước mặt, người ấy cũng nhìn anh.

Áaaaaaaa! Trai đẹppppppppp!

Phượng đang la hét trong đầu anh, làm anh nhức cả não, ngay cả Công cũng khó chịu trốn vào một góc không thèm ló mặt. Gã đang ngủ, và con bé lại lần nữa làm phiền gã.

- Anh Công Phượng?

- Ừ? Cậu là?

- Em bên tạp chí...

Vừa nghe đến chữ tạp chí, Công Phượng dứt khoác đóng sầm cửa lại. Mình trễ hạn nhiều quá, giờ người ta đến thẳng nhà đòi luôn rồi kìa. Thật ra anh cũng muốn viết lắm chứ, chỉ là bây giờ không có chữ nào hiện ra trong đầu hết, toàn mấy con số màu mè và các lá cộng thôi. Cũng tại con Phượng, do nó đòi chơi Uno, cứ mè nheo mãi.

Ứ! Sao anh sập cửa anh đẹp traiiiiiii!

Nó bên tạp chí, đến đòi bản thảo đấy.

Nghe đến bản thảo, Phượng liền không đòi xem anh đẹp trai nữa. Chính nó đã đòi anh Phượng nhà nó cho chơi bài, trễ hạn mọi khi cũng do nó chèn ép anh, tung tăng đi ăn đi chơi khắp nơi. Nháy mắt cảm thấy mình là kẻ tội đồ.

- Anh ơi mở cửa cho em đi.

- Không, chưa có bản thảo đâu, đừng đòi.

- Thì anh mở cửa cho em đã. Em chưa kịp nói gì mà.

Còn đợi cậu nói hay sao, anh đây quá rành rồi. Công Phượng đuổi người ta đi cũng cảm thấy tội lỗi lắm chứ, nhưng mà chịu thôi, anh làm gì được bây giờ.

- Anh không mở cửa chính em leo cửa sổ vào đấy.- Tổng biên tập nói phải lầy lội vào, tác giả này lì lợm cực kì, phải trong nhu có cương, trong nhương có... à lạc đề.

Công Phượng nhìn qua cửa sổ chưa đóng, chắc cậu ta không leo vào thật đâu nhỉ.

Sự thật chứng minh, Văn Thanh đã leo được một chân vào nhà.

Cửa sổ nhà Công Phượng không quá cao, lại hay để mở đón gió đón nắng vào nhà. Vũ Văn Thanh cúi người, tay cầm chậu sen đá để tránh làm rơi vỡ. Vào được bên trong, cậu đặt lại chậu sen ngay ngắn trên bậu cửa sổ, còn có tâm tưới nước cho cây, tất nhiên là nước từ trong chai nước trong balô của cậu. Xong xuôi, cậu đứng ngay ngắn nhìn Công Phượng.

Không ngờ cậu làm thật luôn.

Chồi ôi ngầu bá cháy!

Thằng này hay, dám nói dám làm. Tao chấm chín rưỡi, vì nó cao hơn tao.

Văn Thanh gãi đầu nhìn anh nhà văn, như vầy có tính là xâm nhập gia cư bất hợp pháp không nhỉ?

Nhà thì đã vào rồi, cây cũng đã tưới giúp. Không còn cách nào khác, anh đành phải mời người ta ngồi sôpha nói chuyện.

- Cậu uống gì?

- Dạ khỏi đi.

- Đừng ngại, kiểu gì cũng sẽ gặp nhau dài dài.- Cậu sẽ còn đến đây đòi bản thảo của tôi dài dài.

- Anh có cà phê không?

- Ừ có, chờ tôi một chút.

Công Phượng ngúng nguẩy đi pha cà phê cho khách, trong đầu lại tìm cách đuổi người ta đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net