Chương 225: Thập đại gia tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: kirino

  Lúc này, Triệu Nguyệt bước nhanh vào lều trại, nhẹ giọng bẩm báo Lí Vị Ương: "Tiểu thư, lão gia vừa rồi phái người đến báo, mời tiểu thư qua một chút."

Lí Vị Ương cười rộ lên, lập tức nhìn về phía Quách Trừng đang ở bên cạnh, mở miệng nói: "Tam ca, muội đi gặp phụ thân trước, sẽ nhanh trở về."

Trên mặt Quách Trừng biểu hiện một tia lo lắng hiếm thấy, hắn nhìn Lí Vị Ương, bộ dáng muốn nói lại thôi, nói: "Gia nhi, phụ thân không đồng ý cho chúng ta chủ động ra tay đối phó Bùi gia, chuyện này..." Hắn mới nói một nửa, hiển nhiên là lo lắng Lí Vị Ương bị Tề Quốc Công trách phạt.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, trong giọng nói không có nửa điểm khẩn trương: "Chuyện gì nến đến rồi sẽ đến, chủ ý này là của muội, phụ thân muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt một mình muội là được." Mặc kệ Tề Quốc Công thấy thế nào, nàng nhất định phải đối phó Bùi gia, hơn nữa nàng cũng không đồng ý kiểu phương pháp đấu tranh chậm rì rì trước đây của Quách gia, nếu phải chờ tới lúc Bùi gia tự đấu cho đến khi tiêu vong, chỉ sợ phải chờ lâu đằng đẵng. Lí Vị Ương tự nghĩ mình có tính nhẫn nại, nhưng cũng không nghĩ sẽ tiêu phí vài thập niên để báo thù rửa hận, cho nên có chút giải bày cũng tốt. Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, mỉm cười nhìn mọi người nói: "Muội đi trước." Nói xong, nàng mang theo Triệu Nguyệt từ trong lều trại đi ra ngoài.

Quách Đôn trên mặt toát ra một tia bất an, hắn nhìn về phía Quách Trừng nói: "Tam ca, chúng ta cũng đi theo xem chứ?"

Quách Trừng suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: "Phụ thân đã nói chỉ muốn gặp một mình Gia nhi, chúng ta đi theo người sẽ không vui, ngược lại sẽ liên lụy Gia nhi."

Quách Đôn không khỏi tức giận: "Phụ thân luôn bắt chúng ta nhẫn nại, mấy năm nay chúng ta nhẫn nại còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ phải chờ tới khi Quách gia bị Bùi gia tiêu diệt hết? Chúng ta tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt, lãnh tai ương), có gì không đúng! Đệ nói phụ thân rất dè dặt cẩn trọng, nhưng cũng không nghĩ cả đời làm rùa đen rút đầu!"

Tử bất giáo phụ chi qua! (Con không được dạy dỗ là lỗi của cha) Quách Trừng không khỏi biến sắc, trách cứ nói: "Phụ thân chưởng quản toàn bộ gia tộc Quách thị, nhất cử nhất động của người đều phải ngàn lần cân nhắc, vạn lần suy nghĩ, đương nhiên khác với chúng ta. Còn có vô số người nương nhờ, ăn cơm Quách gia! Nếu tương lai có một ngày đệ làm gia chủ sẽ hiểu ý của người, trách nhiệm càng lớn băn khoăn càng nhiều, chính là đạo lý này."

Quách Đôn không khỏi trả lời lại một cách mỉa mai: "Nếu đúng như vậy, đệ cũng không có ý làm chủ nhà này."

Quách Đạo không nhìn hai người, cúi đầu tỏ vẻ đăm chiêu. Đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra phía ngoài. Quách Trừng vội vàng gọi lại: "Ngũ đệ đi đâu?"

"Mặc kệ các huynh có muốn hay không, đệ nhất định phải đi nghe xem phụ thân nói gì!" Quách Đạo thật lo lắng, hắn biết Lí Vị Ương không phải muội muội ruột của mình, vạn nhất phụ thân tức giận, thay đổi chủ ý ban đầu thì nên làm cái gì bây giờ? Hắn không muốn mạo hiểm như vậy.

Lúc này Lí Vị Ương đã đi vào lều trại Tề Quốc Công, chỉ thấy Quách Tố đang chấp bút viết cái gì đó, nàng dừng lại chỉnh đốn trang phục rồi chủ động tiến lên hành lễ nói: "Gia nhi thỉnh an phụ thân."

Bút trong tay Tề Quốc Công không hề ngừng lại, sau một lát mới nhàn nhạt nói: "Sự tình xong xuôi hết chưa?" Hắn cũng không nói thêm là sự tình gì, nhưng Lí Vị Ương đã biết ông nói cái gì rồi, nàng mỉm cười nói: "Rồi."

Tề Quốc Công lại nói: "Bùi Hiến cũng bị xử quyết sao?"

Lí Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm uyển chuyển mềm nhẹ: "Vâng."

Tề Quốc Công thở dài một hơi, tay tiếp tục viết, chậm rãi mở miệng nói: "Gia nhi, từ ngày con bắt đầu vào phủ, có vấn đề này ta vẫn chưa hỏi con."

Lí Vị Ương yên lặng nghe, cũng không truy vấn, trên mặt bình tĩnh, lẳng lặng chờ Tề Quốc Công nói tiếp. Quách Tố không nhanh không chậm mở miệng nói: "Con tới Đại Đô rốt cuộc là vì cái gì?" Ông nói vậy, hiển nhiên là không tin Lí Vị Ương chỉ vì tìm người mà đến. Lừa gạt, Lí Vị Ương cũng không đủ trình độ lừa gạt, nàng chỉ là lựa chọn có lộ ra tin tức của mình hay không, nhưng tình trạng này, cũng nên nói rõ ràng rồi. Cho nên nàng cười nhẹ, thành thật nói: "Đến trả thù."

Tề Quốc Công nghe vậy sửng sốt, bút trong tay cũng không dừng, cuối cùng cũng viết xong, dừng bút nói: "Kẻ thù của con là ai?"

Lí Vị Ương hơi thở dài, nói: "Bùi Hoàng Hậu."

Tề Quốc Công ngẩng đầu nhìn về phía Lí Vị Ương, trong ánh mắt ông ẩn ẩn có sự uy hiếp, trấn định không nói nên lời, thật hiển nhiên, ông đã sớm hiểu được đáp án này. Nghĩ cũng biết, từ ngày Lí Vị Ương vào Quách phủ, đối với Bùi gia đều là thận trọng, nhịp nhàng ăn khớp mưu tính, hơn nữa chưa bao giờ gián đoạn. Ông cũng đã đoán được, mục đích Lí Vị Ương tiến vào Đại Đô để báo thù! Mà kẻ thù của nàng chính là Bùi Hoàng Hậu! Chỉ có nguyên nhân đó, nàng mới có thể thiết hạ kế sách này, đem người Bùi gia nhất võng thành cầm, nếu không có huyết hải thâm cừu, nàng há phải làm như thế? Tề Quốc Công nghĩ nghĩ, liền lại hỏi: "Ta nghe nói ban đầu con có mẹ ruột, Lí gia còn có một lão phu nhân."

Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, nàng sớm đoán được Tề Quốc Công cũng từng điều tra sau lưng nàng, việc này cũng không có gì phải giấu diếm, nàng gật đầu nói: "Không sai, bởi vì lúc con ở Đại Lịch từng cùng ái nữ An Quốc công chúa của Bùi Hoàng Hậu có tranh cãi, Bùi Hoàng Hậu phái người giết chết thân nhân của con, đệ đệ con từ nhỏ cũng biến thành một tên si ngốc, cho tới bây giờ mới dần dần khôi phục. Người nói, thù hận như vậy con có thể không báo sao?"

Thật lâu sau Tề Quốc Công cũng không nói gì, ông yên lặng nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cũng không hề tránh ánh mắt của ông, ánh mắt nàng thập phần bình tĩnh, thoạt nhìn tuyệt không giống thiếu nữ ở độ tuổi này. Tề Quốc Công tạm dừng một lát, thanh âm ẩn ẩn truyền đến: "Ta biết con sốt ruột báo thù, nhưng chuyện này con làm sai rồi."

Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhướng mày nói: "Xin hỏi phụ thân, con làm sai chỗ nào?"

Tề Quốc Công không nhìn nàng, gấp lá thư lại, bỏ vào phong thư, trên phong thư biết bốn chữ to "Phu nhân thân khải", hiển nhiên là viết cho Quách phu nhân. Ông buông lá thư, mở miệng nói: "Ta hỏi con, con có biết đương kim Hoàng đế bệ hạ là loại người gì không?"

Lí Vị Ương hồi tưởng một hồi, hồi đáp: "Bệ hạ đăng cơ từ trong khốn cảnh, được Bùi thị nâng đỡ tru diệt kẻ thù, cuối cùng bước lên ngôi vị hoàng đế. Hơn mười năm qua, bệ hạ luôn nghĩ cách duy trì thế cân bằng tất cả đại thế gia, cho nên đối với mọi hành động của Bùi Hoàng Hậu cùng Bùi thị đều làm như không thấy. Nhưng xem ra, nếu bệ hạ không có bệnh nguy kịch có thể phát điên, thà nói ngài đang đợi cơ hội tru sát Bùi thị, không bằng nói ngài hi vọng nhìn thấy cục diện thay đổi hỗn loạn." Nước quá trong ắt sẽ không có cá, càng là nước đục, càng làm cho người ta cảm thấy có ý tứ. Nếu nước không đủ đục, Hoàng đế sẽ tự động đưa tay quấy đục.

Tề Quốc Công sửng sốt, ông thật không ngờ Lí Vị Ương đánh giá Hoàng đế như vậy, may là trong trướng chỉ có hai người bọn họ, mà ngoài trướng toàn là thân vệ Quách gia, những lời này tuyệt đối không được truyền ra, bằng không sẽ phạm tội lớn tru di cửu tộc, nha đầu kia thật đúng là cái gì cũng dám nói! Tề Quốc Công thu lại nét cười, mặt trầm như nước: "Như vậy con đánh giá mười đại thế gia ở Đại Đô thế nào?"

Giờ phút này, ông vì sao lại hỏi vấn đề này? Lí Vị Ương trầm tư một lát, mở miệng hồi đáp: "Con đến Đại Đô không lâu, thập đại gia tộc Việt Tây cũng chỉ nghe ngóng một ít tin đồn. Bùi thị là đại gia tộc thứ nhất, lại cùng chúng ta giằng co bấy lâu, bọn họ tạm thời không đề cập tới. Đại gia tộc thứ hai là Chu thị, thành đình hầu Chu Trinh thập phần khôn khéo, thiện tính, nhưng là người dựa trên tính độ lượng hơi có chút khiếm khuyết, cử chỉ nghiêm trách thuộc hạ. Đáng lưu ý là, trên tay hắn nắm mười vạn kinh vệ. Muội muội Chu Trinh là Chu Thục Phi, ở trong cung tuy không phải được sủng ái, nhưng địa vị cũng rất cao, ít tham gia vào đấu tranh triều đình, mà Chu Trinh đương nhiên âm thầm nâng đỡ Tần Vương điện hạ."

"Gia tộc thứ ba chính là Trần thị, bọn họ là gia tộc nhiều thế hệ làm quan, thói quen ra lệnh, cao cư nhân thượng. Gia tộc Trần thị chủ yếu là quan văn, ở trong triều còn lưu lại bọn họ là thanh quý nhất, cho nên theo lực ảnh hưởng mà xét, còn ở trên Quách phủ chúng ta. Hoàng đế vì cân bằng, cố ý để nữ nhi Trần gia làm quý phi, Quách Trần hai nhà giao hảo, bởi vậy nâng đỡ cho nhau, cùng đối kháng Bùi thị. Nhưng trước mắt nhân vật lĩnh quân của gia tộc Trần thị là Trần Thượng nho nhã đoan trang, làm việc hơi cổ hủ. Quan hệ hai nhà chúng ta hai nhà là từ việc đám hỏi kết hợp với nhau, tuy rằng tạm thời củng cố, cũng chưa chắc đã lâu dài an bình. Tiếp theo đó là Thôi thị, một nhà từng có hai mươi ba tể tướng. Tộc trưởng Thôi thị là Thôi Quảng ru rú trong nhà, trừ lúc vào triều thì ít có kết giao với những người khác, nhưng Thôi gia xem chừng thực lực hùng hậu, gia môn sâu xa. Nữ nhi hắn lại là Thái tử phi, thế lực gia tộc Thôi thị không thể khinh thường."

"Con nói tiếp đi." Tề Quốc Công gật đầu nói.

"Sau đó chính là Lư thị, sớm mang danh "Từ xưa u yến vô song, thiên hạ đệ nhất Phạm Dương", Phạm Dương - Lư thị từ mười bảy năm trước đã là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy. Con đối với Lư thị không hiểu biết nhiều, chỉ gặp qua Sườn phi Thái tử – Lư Sương, theo như phẩm hạnh của nàng, gia tộc Lư thị chỉ sợ cũng có dã tâm bừng bừng, không thể khinh thường. Sau đó là Hồ thị đã bị lật đổ, không đề cập tới cũng được, cùng lắm là một đám người thiển cận."

Lí Vị Ương nói tới đây, dừng một chút, mỉm cười nói: "Tiếp nữa là gia tộc Vương thị cũng hiển hách như Quách gia chúng ta. Trên có Thái sư lại còn Nhậm đại tướng quân Vương Cung, dưới có Thượng Thư phó xạ kỵ Vương Du, trong có điện đại học sĩ Vương Quân, ngoài có Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh, những người này đều là người khôn khéo có khả năng, hơn nữa ngoài mặt đều đối với Hoàng đế trung thành và tận tâm, cũng không tham dự tranh đấu, cho nên rất được hoàng thất coi trọng. Càng trọng yếu hơn là, nữ nhi Vương thị bọn họ không ai được gả vào hoàng gia, cho thấy bọn họ sớm đã quyết định chủ ý, muốn bảo trì vị trí trung lập. Mặc kệ ai làm Hoàng đế, đều không can hệ đến gia tộc Vương thị. Nhìn bề ngoài, Vương gia cùng Lư thị sức ảnh hưởng như nhau, chẳng qua Lư thị sớm đã bị Thái tử kéo xuống nước, Vương gia kiểu như là dẫu ngươi gió táp mưa sa, đều không quan hệ đến ta."

"Tiếp theo, là bộ tộc Cát gia – An Quốc hầu chủ, ngoại trừ Cát Lệ Phi, những người còn lại trong nhà thập phần bình bình. Ngay cả con đến Đại Đô không lâu, nhưng cũng đã nghe nói thế lực bọn họ ở kinh thành không lớn lắm. Người người đều nói, gia tộc Cát thị bất quá chỉ dựa vào Cát Lệ Phi mới có thể phát triển, mà theo con thấy, Hoàng đế đối với An Quốc hậu chủ thập phần chiếu cố. Nghe nói ở trong hoàng cung, Cát Lệ Phi là người duy nhất có thể thường xuyên ra vào ngự thư phòng, lại không biết vì duyên cớ gì, cho nên con cảm thấy Cát gia rất đáng lưu ý. Cuối cùng là gia tộc Tiêu thị, ngoại trừ thừa tướng Tiêu Vọng, còn có ba con trai Tiêu Lương, Tiêu Hiền, Tiêu Dao, những người này đều có thể thay thế bổ trợ thừa tướng, nắm chặt tướng vị không tha, lại điệu thấp nội liễm, làm việc trầm ổn, công bằng, cho nên dần dần thay thế được địa vị Lịch Đại thừa tướng Thôi gia, là tử địch của Thôi gia. Tuy con vẫn chưa gặp qua bọn họ, nhưng thực lực của bọn họ thật khiến người ta chú ý." Lí Vị Ương nói đến êm tai, đối với nội tình thập đại gia tộc Đại Đô hiển nhiên có hiểu biết, hơn nữa nói rất có đạo lý.

Tề Quốc Công nhìn nàng tươi cười, ánh mắt trở nên rất sâu, mở miệng nói: "Như vậy Quách gia thì sao?"

Lí Vị Ương sửng sốt, nàng thật không ngờ Tề Quốc Công lại hỏi vấn đề này, nàng liếc mắt nhìn Tề Quốc Công một cái, biểu cảm cười như không cười nói: "Phụ thân muốn nghe nói thật hay nói dối."

Tề Quốc Công cười: "Nói thật như thế nào, mà nói dối là như thế nào?"

Lí Vị Ương thở dài một hơi nói: "Lời nói dối đương nhiên rất êm tai, phụ thân chính là ngưỡi đãnh đạo Quách gia, người anh dũng thiện chiến, thông minh có thừa, trầm ổn có độ, có người dẫn dắt, Quách thị chúng ta sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh, sừng sững không ngã."

Tề Quốc Công bật cười, phất phất tay nói: "Con nói lời này trong lòng ta nghe xong thật hoảng, những năm gần đây lời nói dối ta nghe được nhiều lắm, con vẫn là ăn ngay nói thật đi!"

Lí Vị Ương mỉm cười, nàng sớm đoán được Tề Quốc Công nhất định biết rằng nàng đối với ông là chân thật đánh giá, cho nên nàng tiếp tục nói: "Phụ thân kiên trì muốn nghe nói thật, nữ nhi sẽ nói thật, mong rằng người không trách tội. Theo ý con, phụ thân so với mặt bằng chung các gia chủ của các gia tộc, tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng theo lời mẫu thân nói – thập phần đắn đo, làm việc sợ đầu sợ đuôi..." Nàng còn chưa nói xong, Tề Quốc Công lại nở nụ cười, nói: "Hài tử ngốc, không cần cố ý chọc giận ta, con thật sự nghĩ ta hồ đồ sao?"

Lí Vị Ương nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, không mở miệng. Tề Quốc Công ẩn ẩn thở dài một tiếng nói: "Ta đã xem con như nữ nhi của ta, đã sớm nghĩ tới những lời con nói, mà không riêng đối với con– " nói xong, ông hướng về phía bên ngoài màn la lớn: "Người bên ngoài, còn không tiến vào cho ta!"

Màn vừa vén, liền thấy gương mặt lạnh lùng của Quách Đôn, hắn nhìn Tề Quốc Công cực kì áy náy nói: "Phụ thân, con, con chính là..." Lúc này, bên cạnh hắn lại có thêm hai người tiến vào, không phải Quách Trừng cùng Quách Đạo thì là ai?

Lí Vị Ương nhìn bộ dạng bọn hắn, thái độ cợt nhả, nhất định đã ở bên ngoài nghe lén một hồi.

Tề Quốc Công trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái: "Làm người phải quang minh chính đại, muốn nghe lén, cứ đứng ở chỗ này thoải mái mà nghe!"

Quách Trừng cùng hai huynh đệ liếc nhau, dẫn đầu mở miệng nói: "Chuyện đó là chúng con cùng làm, phụ thân nếu là muốn trừng phạt thì phạt tất cả chúng con đi! Không nên trách cứ một mình muội muội!"

Trong ánh mắt Tề Quốc Công toát ra một tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ta muốn phạt các ngươi thì đã sớm phạt rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì! Thành thật đứng đó, để ta chậm rãi nghe các ngươi nói."

Mọi người nghe vậy đều có chút ngượng ngùng, chỉ có bản thân Lí Vị Ương tươi cười ấm áp, như căn bản không thèm để ý cái nhìn của Tề Quốc Công, lời tuy nói thế, nhưng lòng bàn tay nàng kỳ thực hơi đổ mồ hôi, nếu Tề Quốc Công không chấp nhận việc nàng làm, hoặc đem hết thảy mọi chuyện kể với Quách phu nhân, nàng nên làm thế nào đây? Không biết vì sao, nàng cũng không hy vọng Quách phu nhân biết mặt ngoan độc này của nàng. Không phải sợ bà chán ghét mình, mà là sợ dọa đến bà. Nàng hiểu rõ, trên đời này bà không chấp nhận người có cá tính lạnh băng vô tình, nàng càng báo thù thủ đoạn lại càng kịch liệt, bất luận như thế nào, Lí Vị Ương không nghĩ mất đi sinh mệnh ấm áp .

Thấy Tề Quốc Công trầm ngâm một lát, mới mở miệng nói: "Các đời lịch đại, Hoàng đế kiêng kị nhất chính là công cao hơn chủ, thần tử có dị tâm, thập đại gia tộc từ trước khi Hoàng đế bước lên ngôi vị, không ít người đều đã từng đứng ở phía đối lập với người, là người liều chết chiến đấu để thắng kẻ địch, bao gồm cả Quách gia chúng ta. Ban đầu trong gia tộc đã phát sinh vấn đề chia phe... Có thể nói, sau khi Hoàng đế đăng cơ sẽ ghi hận với một số người."

Quách Trừng cười nói: "Phụ thân làm gì nói chuyện nghiêm trọng vậy, con thấy phụ thân đều rất trung thành và tận tâm với bệ hạ, bệ hạ rất yên tâm với phụ thân."

Tề Quốc Công trừng mắt nhìn hắn, cười nói: "Như lời mẫu thân các con, con người của ta thập phần ngu trung, hay đắn đo, cho nên bệ hạ mới tạm thời yên lòng với ta. Nhưng cũng chỉ là tạm thời, không phải vĩnh viễn. Nếu xử lý xong Bùi gia, kế tiếp liền đến phiên chúng ta."

Nghe được Tề Quốc Công nói như vậy, mọi người trên mặt đều xẹt qua một tia kinh ngạc.

Tề Quốc Công tiếp tục nói: "Chúng ta một nhà trong tay chưởng quản binh quyền bốn mươi vạn đại quân, đúng ra ta cùng hai huynh trưởng các ngươi đều phải trú binh ở ngoài, có biết mấy năm nay ta vì sao muốn cáo ốm ở nhà không?"

Mọi người liếc nhau, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Quách Đôn đưa ra nghi vấn trước: "Phụ thân cáo ốm ở nhà, chẳng lẽ không phải vì lo cho mẫu thân sao?"

Nhìn đứa con thứ tư, Tề Quốc Công thở dài một hơi, nói: "Nếu là vì lo cho mẫu thân các con, không phải chỉ cần đưa nàng đi cùng là được sao?"

Lí Vị Ương mỉm cười, mở miệng nói: "Nói như vậy là phụ thân cảm thấy Hoàng đế kiêng kị thần tử chưởng quản binh quyền lớn lại thông minh có năng lực, cho nên mới tránh đi mũi nhọn này sao?"

Tề Quốc Công nhìn nàng một cái, gật gật đầu nói: "Không sai, Quách gia có bốn mươi vạn binh quyền, thật sự là như bước trên băng mỏng. Bởi vì bốn mươi vạn binh có thể lấy thế cục trái phải thiên hạ, hơn nữa Quách Huệ phi ở trong cung lại có Tĩnh Vương, nếu chúng ta hỗ trợ Tĩnh Vương, điện hạ liền có thể cùng Thái tử và các hoàng tử khác địa vị ngang nhau, cùng ngồi ăn một bàn. Hoàng đế sở dĩ có thể chất chứa chúng ta, là muốn dùng Quách gia cùng Trần gia kiềm chế gia tộc Bùi thị, bảo trì cục diện chính trị ổn định, còn có thể dùng việc tranh đấu của Bùi gia cùng Quách gia hăm dọa các gia tộc khác, khắc chế bọn họ rục rịch sinh dã tâm. Chúng ta ở lại Đại Đô, huynh trưởng của các con ở bên ngoài, ai mới an toàn nhất đây? Tuy nói chúng ta là người một nhà, chẳng qua chỉ là con tin thôi, có thể khiến Hoàng đế yên tâm giao thác bốn mươi vạn quân đội, rồi ngồi xem chúng ta cùng Bùi gia tranh đấu, ngài như vậy mới gọi là thật thoải mái. Nhưng hiện tại Gia nhi con bộc lộ tài năng, ép gia tộc Bùi thị không ngẩng đầu lên nổi, con nói xem Hoàng đế sẽ nghĩ sao?"

Lí Vị Ương nghe đến đó cũng sửng sốt, trong ván cờ này, nàng luôn luôn cho rằng bản thân là người chơi cờ, hiện tại xem ra, ván cờ này nàng còn chưa hạ được.

Trên mặt Tề Quốc Công lộ ra một tia hàn ý: "Chuyện ngày hôm qua, con quả thật tính toán không chút sơ hở, thận trọng, nếu để cho người khác biết tất cả đều là con gây nên, chỉ sẽ cảm thấy con tâm cơ thâm trầm. Bởi vì Bùi gia cùng Quách gia chúng ta sớm có hiềm khích, cùng Húc Vương cũng là thập phần không vừa mắt, cho nên Bùi Bạch mới có thể xúi giục Tường Vân quận chúa đi giết chết Ba Đồ thế tử, để hãm hại Húc Vương điện hạ, ai biết con lại vạch trần mọi chuyện trước mặt mọi người, Đại Quân tự nhiên sẽ nghiêm trị Bùi Bạch, sẽ không bỏ qua tha mạng cho hắn, như vậy mâu thuẫn giữa Bùi gia cùng vương thất thảo nguyên càng lúc càng lớn. Sau đó con lại phái người ám sát Đại Quân thảo nguyên, đương nhiên mọi người đều sẽ hoài nghi người Bùi gia. Nếu là cấm quân bình thường đến hỏi, người Bùi gia nhất định sẽ mở trướng môn cho bọn họ điều tra, con lại cố tình dùng lực lượng Quách gia, sẽ khiến người Bùi gia thập phần nghi ngờ, lâu dần sẽ dẫn tới kịch liệt phản kháng. Con chính là đoán chắc tâm tư này của hắn, mới có thể nương cơ hội chém giết đệ tử Bùi gia, lại nhờ Húc Vương đưa Hoàng đế tới, mượn tay hắn đem Bùi Hiến đưa đến kim trướng Đại Quân thảo nguyên, mặc hắn xử trí. Cạm bẫy này từng bước một đẩy người Bùi gia vào thế không chốn dung thân, tự đưa mình vào đường cùng, thủ đoạn cùng tâm kế này, mặc kệ là ai nhìn đến đều sẽ không rét mà run."

Lí Vị Ương nhìn Tề Quốc Công, trầm mặc thật lâu rồi nói: "Cho nên, phụ thân cảm thấy con sai rồi."

Tề Quốc Công nhìn nàng một cái nói: "Đương nhiên sai lầm rồi, hơn nữa sai rất nhiều, những năm gần đây nếu bệ hạ muốn triệt để trừ tận gốc Bùi gia, ngài còn có thể lưu lại Bùi gia, dung túng bọn họ sao? Bệ hạ là muốn kiềm chế gia tộc này! Con động thủ với Bùi gia như vậy, ánh mắt mọi người sẽ đều tập trung đến trên người Quách gia chúng ta, thật sự là nha đầu ngốc, mũi nhọn rất lộ!"

Lí Vị Ương trầm tư, đúng vậy, nàng trước nay có thói quen đơn đả độc đấu, mưu lược nghĩ ra đều là đấu pháp không chừa đường sống, chỉ công không thủ, tuy rằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net