Chương 236: Bùi Huy chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: kirinoneko
Beta:kirinoneko

Phán quyết về Bùi Huy rất nhanh liền truyền khắp Đại Đô, mọi người vô cùng kinh hãi cũng không khỏi cảm thán, ở đời họa phúc khó liệu, ban đầu Bùi Huy ở trong đám quý công tử nỗ lực trổ hết tài năng, trở thành phò mã, việc này vốn là chuyện vui bậc nhất, nhưng chỉ sau chốc lát, đang êm đẹp bỗng nhiên trong ngày đại hỉ của mình tân lang tự tay bóp chết công chúa và cung nữ bên người nàng, còn rơi vào tình huống say rượu làm ra những chuyện không hay, đã định tội danh mưu sát công chúa, nếu không có Thái tử ở giữa lo lắng chu toàn, Bùi Huy hẳn đã mất mạng. Chẳng qua, chết rồi thì cũng thôi, nhưng lại cố tình bị lấy đi xương bánh chè, thành một phế nhân, việc này đối với Bùi Huy mà nói, chỉ sợ là so với cái chết còn khó chịu hơn nhiều lần.

Nửa tháng sau, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa thiên lao. Bùi Bật xuống xe ngựa, vội vàng đi vào bên trong, Kinh Triệu Doãn đang ở cửa chờ hắn, lập tức chắp tay chào đón, nói: "Bùi đại công tử."

Bùi Bật nhàn nhạt gật đầu, nói: "Ta tới đón xá đệ."

Kinh Triệu Doãn lộ ra thần sắc khó xử, nói: "Dựa theo đạo lý mà nói, Bùi nhị công tử đã tiếp nhận trừng phạt, cũng nên thả trở về Bùi gia, nhưng..." Hắn nói còn chưa hết câu, Bùi Bật mày hơi nhướng lên: "Đại nhân có gì khó xử sao?"

Kinh Triệu Doãn thở dài một hơi, nói: "Đại công tử mời đi theo ta, ngài tận mắt nhìn thấy sẽ rõ."

Bùi Bật một đường theo Kinh Triệu Doãn chỉ dẫn mà đi, đến nơi thấy Bùi Huy hai tay bới bới nền đất ẩm thấp trong thiên lao, sắc mặt hoảng sợ, toàn thân run rẩy. "Nhị đệ." Bùi Bật nhìn hắn, nhất thời khó nhịn đau đớn trong lòng, nhẹ giọng kêu lên.

Ai ngờ, Bùi Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Ta có tội! Ta thật sự có tội!" Vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.

Bùi Bật nhìn thật sâu vào hai tròng mắt hắn, cắn răng nói: "Đệ không có tội! Lần này, ta đến là để đưa đệ ra ngoài." Ánh mắt của hắn dừng ở thân dưới Bùi Huy, vừa rồi lúc Bùi Huy bò tới, hắn đã nhìn thấy đầu gối quấn chi chít băng vải, loang lổ vết máu, nhìn thấy ghê người.

Bùi Huy khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nước mắt cùng nước mũi, hắn nhìn Bùi Bật, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Nhìn đệ đệ mình yêu thương nhất trở thành như vậy, giọng nói Bùi Bật trước nay chưa từng ôn nhu đến thế, nói: "Nhị đệ, theo ta trở về đi." Sau đó, hắn nói với ngục tốt: "Mở cửa ra đi."

Ngục tốt nói: "Bùi đại công tử, có muốn chúng ta giúp đỡ nâng nhị công tử ra ngoài không?"

Bùi Bật nhẹ lắc đầu, sau khi cửa mở ra, hắn không hề để ý trong ngục dơ bẩn cỡ nào, chủ động tiến vào, lập tức khom người, nâng đỡ tấm lưng gầy yếu của Bùi Huy, cảm thấy thân hình trên tay không ngừng run run. Bùi Bật ôn nhu nói: "Đừng sợ, còn có đại ca ở đây, chỉ cần một ngày có ta, sẽ không ai có thể thương hại đến đệ."

Bùi Huy rõ ràng nghe không hiểu lời hắn nói, trong miệng lẩm bẩm: "Ta có tội, ta có tội!"

Bùi Bật quay người lại nâng cả người Bùi Huy lên lưng, từ trước đến giờ hắn luôn yếu đuối, nâng một người trên lưng như vậy thật sự nguy hiểm, cảnh tượng này làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, lập tức bên cạnh có người nói: "Đại công tử, nhị công tử vẫn nên giao cho chúng ta."

Bùi Bật không thèm liếc mắt nhìn đối phương, bước trên đám cỏ khô đi ra phía cửa ngục, ở trên lưng hắn, Bùi Huy từ trong yết hầu vẫn không ngừng phát ra âm thanh cổ quái, sắc lẹm giống như đao kiếm, lăn qua lộn lại chỉ có ba chữ: "Ta có tội..." Còn những cái khác hắn đều không nói. Bùi Bật nhìn qua vô cùng gầy yếu, nhưng hắn lại vững chãi nâng đối phương trên lưng, trong miệng chậm rãi nói: "Nhị đệ, chúng ta về nhà, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho đệ."

Cho đến lúc cửa lớn thiên lao mở ra, Bùi Bật cũng không chịu để người khác giúp đỡ, từng bước một bước xuống bậc thềm. Ngay lập tức hắn nhìn thấy một người, nữ tử kia lẳng lặng đứng ở cửa của tửu lâu đối diện, trên người mặc hoa phục xinh đẹp, khuôn mặt trắng thuần, ánh mắt tối đen, mỉm cười nhìn hắn. Khuôn mặt này, Bùi Bật biết, chỉ sợ hắn cả đời này sẽ ghi tạc trong đầu thật sâu.

Đúng là Quách gia tiểu thư, Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng mà cười, đối với Bùi Bật hơi hơi ý bảo. Bùi Bật mặt không biểu cảm xem nàng, sau một lát, đôi mắt hắn bên trong toát ra một tia lạnh như băng ý cười. Hắn hơi gật đầu, phảng phất chào hỏi một loại, chợt liền xoay người lên xe ngựa. Bánh xe ồ ồ chuyển động đứng lên, áp ở đá lát thượng, trắc trắc rung động.

Lí Vị Ương xem xe ngựa Bùi gia biến mất ở cuối đường, khóe miệng treo lên một tia cười nhợt nhạt. Nàng xoay người lên lầu, trong nhã gian của tửu lâu, Nguyên Liệt đang ngồi ở bên cửa sổ, tùy ý thưởng thức một cây ngọc trâm, một bộ dáng nhàm chán đến vô nghĩa. Nhìn thấy Lí Vị Ương đến , hắn liền cười hì hì: "Thế nào? Vừa rồi nhìn thấy Bùi Bật kia rồi sao?"

Lí Vị Ương gật gật đầu nói: "Vừa vặn gặp gỡ."

Nguyên Liệt tay nhẹ vuốt cằm, hoãn thanh nói: "Này Bùi Bật cũng không phải là nhân vật đơn giản, mặc kệ ta điều tra thế nào, tin tức về hắn cũng là ít ỏi đến đáng thương, qua nhiều năm như vậy, ở nơi đầu sóng ngọn gió như Bùi gia, hắn thế nhưng thần bí còn sống, thật sự có thể coi là người kỳ quái."

Lí Vị Ương đứng lặng im nhìn ngoài cửa sổ từng rặng mây đỏ trôi mỗi ngày, thanh âm trầm tĩnh: "Hắn luôn luôn lựa chọn dưỡng bệnh ở biệt viện, chỉ có thể chứng minh một điểm."

Nguyên Liệt không khỏi nhíu mày nói: "Ồ? Thuyết minh cái gì?"

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, quay người, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Liệt, ngữ khí hòa hoãn nói: "Điều này chỉ có thể thuyết minh, Bùi Hậu đem hắn làm lực lượng ưu tú nhất, nên mới tiến hành bảo vệ, hoặc là nói, Bùi gia vạn nhất gặp phải đại nạn, hắn chính là người cuối cùng được lưu lại. Chẳng qua..." Lời của nàng không có nói hoàn, Nguyên Liệt đã hiểu ra rồi, hắn không khỏi hướng nàng cười nói: "Chẳng qua người ưu tú như vậy cũng đã bị nàng bức phải ra mặt rồi ."

Lí Vị Ương mỉm cười: "Có lẽ không phải bị ta bức hắn đến , mà là hắn chủ động đi ra. Thử nghĩ đến việc nhìn thấy thân huynh đệ chịu khổ, mà hắn lại như làm như không thấy, kẻ như vậy.. làm sao có thể thành nhân tuyển cho vị trí người thừa kế Bùi gia chân chính đây?"

Nguyên Liệt ngẩn ra, đích xác là như thế, Bùi Bật hẳn có chỗ hơn người, là tài năng được Bùi Hậu coi trọng. Hắn cũng không nghĩ nhiều, rất tự nhiên, hắn đem cây trâm bị bỏ quên trên bàn hồi lâu kia, nhẹ nhàng mà vươn người sát lại, cài lên búi tóc của Lí Vị Ương, lại quan sát một lát, mới gật đầu nói: "Thật sự rất xinh đẹp."

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Nguyên Liệt, trong lòng mạnh mẽ  xuất hiện dòng nước ấm, không khỏi ôn nhu nói: "Ta đã nói qua, trang sức của ta thật sự đã rất nhiều. Chàng không cần lại đưa thêm nữa, miễn cho ta mỗi lần còn phải hướng mẫu thân giải thích xem từ chỗ nào mua đến những thứ quý trọng như vậy."

Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười nói: "Cây trâm này cũng không phải là đồ gì quý trọng, là ta ngày đó nhìn trúng một tảng đá, liền cùng người đổ thạch thu mua*. Đến lúc mở ra vừa vặn bên trong hiếm khi có được một khối ngọc thạch. Vì thế ta liền hướng công tượng (thợ điêu khắc đồ trang sức) học chạm ngọc, tự tay điêu khắc cho nàng, không có cây thứ hai, bên ngoài mua không được ."
* kiri nghe nói trước đây người ta đi khai thác đá cũng không phải trực tiếp tìm được đá quý hay ngọc quý, mà chỉ tìm về những tảng đá có vẻ là sẽ chứa đá, ngọc quý???? Rồi vận chuyển về mới đập ra hoặc bán trực tiếp, người mua thử vận may... Quá trình này gọi là đổ thạch.

Nghe vậy, Lí Vị Ương lấy xuống trâm cài, cầm ở trong tay đánh giá một lát nói: "Ngọc này khắc lan quân tử thật sự rất sống động."

Kiri tìm ko ra trâm ngọc hình lan, có thể tạm thay bằng trâm hoa mai ko m.n 😂

Nguyên Liệt cười nói: "Chỉ cần nàng thích là tốt rồi."

Một vật nhỏ tinh xảo như vậy, không biết tiêu phí bao nhiêu tâm tư, Nguyên Liệt chính là luôn như thế này, không kể công, lại luôn mang đến bất ngờ khiến cho nàng cảm động không thôi, Lí Vị Ương gật gật đầu: "Ta thật thích." ^^

Nguyên Liệt lúc này dường như là nhớ tới điều gì, nói: "sau chuyện này Bùi Huy ăn mệt mỏi lớn như vậy, tinh thần giống như cũng bị kích thích, mỗi ngày chỉ biết lặp lại ba chữ "ta có tội", điều khác cái gì đều không nói, liền ngay cả bản thân là ai cũng đều đã quên."

Lí Vị Ương cẩn thận vuốt ve ngọc trâm trong tay, cảm thụ xúc cảm ôn nhuận truyền đến: "Bất luận kẻ nào liên tục bị người bức cung không ngừng, đều sẽ điên mất." Kỳ thực phương pháp Lý Vị Ương dùng thập phần đơn giản, chính là không ngừng làm cho người ta hi vọng, sau đó ở trước mắt hắn tự tay phá hủy đi hi vọng mới nhen nhóm, khiến cho hắn lâm vào đến càng sâu tuyệt vọng, một lần hai lần còn hoàn hảo, mười lần hai mươi lần tiếp theo, hắn sẽ không chịu được mà nổi điên . Cái này giống như ngươi dưỡng một con chó, ngươi đem nó quăng một lần, bản thân nó có thể tìm trở về, ngươi đem nó quăng hai lần, nó vẫn là ngoan ngoãn tìm trở về, nhưng nếu nó bị ngươi từ bỏ mười lần có dư, đồng dạng cũng sẽ nổi điên . Súc sinh còn như thế, huống chi là người đâu? Bùi Huy càng là người thông minh, thì hắn nhận đến đả kích càng nặng. Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Nếu như Bùi gia không làm hại Ngũ ca ta, ta cũng sẽ không thể như vậy ngoan độc đối phó hắn, liền cho hắn cái chết thống khoái, cũng là có thể ..."

Nguyên Liệt cười nói: "Hết thảy đều là phong vân chuyển vần, tất cả là báo ứng của hắn thôi, ta tin tưởng Bùi Bật sẽ rất thích lễ vật nàng đưa hắn."

Lí Vị Ương nhìn Nguyên Liệt dung nhan tuấn mỹ, chính là chỉ cười cười, không có tiếp lời.

Bùi phủ. Vài vị đại phu đều bị mời đến trong phòng Bùi Huy, Bùi Bật đều thỉnh bọn họ nhất nhất cấp Bùi Huy xem qua, nhưng tất cả đại phu đều hướng Bùi Bật lắc đầu, trong đó một đại phu lá gan lớn hơn một chút hướng Bùi Bật nói: "Đại công tử, nhị công tử đây là tâm bệnh, thứ cho chúng ta bất lực."

Bùi Bật trong lòng đau đớn không chịu nổi, không khỏi nói: "Ta biết... hắn thật sự bị kích thích mới thành như vậy. Nhưng ta hi vọng các ngươi có thể hảo hảo điều trị, giúp thần trí hắn có thể khôi phục một phần."

Nhốm đại phu liếc mắt nhìn nhau, lại chỉ có thể lắc đầu: "Lúc này đây nhị công tử thương thế thật sự quá nặng , cho dù chúng ta hết sức chữa trị bất quá... cũng chỉ thành một tên ngốc tử mà thôi...."

Vị đại phu kia vừa nói đến đây, đã thấy Bùi Bật ánh mắt trầm xuống, vội vàng im miệng.

Bùi đại công tử chớp mặt liền khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh , hắn phân phó thiếp thân tùy tùng bên người: "Ta đã biết, ngươi tiễn các vị đại phu ra ngoài đi."

Nhóm đại phu nơm nớp lo sợ lùi ra ngoài, Bùi Bật ngồi ở ghế tựa, lẳng lặng nhìn thân huynh đệ duy nhất của mình. Đúng lúc này, Bùi Phàm từ bên ngoài đi đến, hắn nhìn thoáng qua Bùi Huy một bộ dáng si ngốc nằm một bên, thở dài một cái, hướng về phía Bùi Bật nói: "Không cần lãng phí thời gian ở trên người nhị đệ ngươi, các đại phu đều nói, hắn... không thể khôi phục được nữa rồi."

Bùi Bật nâng lên ánh mắt, nhíu mày nói: "Phụ thân, còn nhớ ngay tại mười ngày trước, người từng đã nói qua, nhị đệ chính là toàn bộ hi vọng của Bùi gia chúng ta."

Bùi Phàm không khỏi cắn răng nói: "Con cho là ta nguyện ý như vậy sao? Hắn chính là con trai của ta, nhìn đến hắn từ một người văn võ song toàn rơi xuống tình thế này, ta không thương tâm sao? Nhưng chính là...không có cách nào mà thôi!"

Bùi Bật nhàn nhạt nói: "Bùi Hoàng Hậu nơi đó nói như thế nào?"

Bùi Phàm nghĩ tới cái này liền không tự chủ nhíu mày, hắn liền ngồi xuống bên cạnh, từng chữ từng chữ nói: "Dựa theo cách nói của hoàng hậu, chúng ta hẳn là không phải cứu nhị đệ con, nếu không phải Thái tử đau khổ cầu xin, nương nương chắc chắn sẽ không nhúng tay ."

Bùi Bật cười lạnh một tiếng, hắn đối Bùi Hoàng Hậu tâm ngoan thủ lạt đã sớm có chuẩn bị, người cô cô này —— không có người biết nàng đang nghĩ cái gì, cũng không ai có thể đủ khôn ngoan đem tâm tư của nàng nắm nắm trong lòng bàn tay. Xem ra mọi người Bùi gia ở trong mắt Bùi hậu, chỉ được xem là chỗ dựa vững chắc mà nàng dùng để nâng đỡ Thái tử mà thôi, trừ ý nghĩa này ra, Bùi gia đối với người cô cô này mà nói không đủ ý nghĩa, chẳng hạn như là phụ thân của hắn cùng với đại bá phụ, Bùi Hoàng Hậu giống nhau đều không lưu tình, đều một dạng đến kêu ~ đi hét, không chút nào lưu tình, thật đủ mặt mũi a.. Thế cho nên hai người phụ thân bọn họ trước mặt Bùi Hoàng Hậu đều là một bộ dáng nơm nớp lo sợ. Trong mắt một nữ nhân tâm tư tàn nhẫn vô tình như vậy, Bùi Huy đã thành con cờ bị vứt bỏ, nàng đương nhiên sẽ không cứu hắn , nhưng dù Bùi Hoàng Hậu tuyệt tình, không có nghĩa là Thái tử vô tình, cho nên Bùi Bật lược thi (chọn thực hiện) tiểu kế, liền khiến cho Thái tử ra mặt bảo vệ Bùi Huy một mạng. Chính là Bùi Bật thật không ngờ, còn không có chờ được hắn đến cứu, Bùi Huy ... hắn cũng đã điên rồi...

Trên giường nằm, Bùi Huy trong miệng như trước thì thào nhớ kỹ: "Ta có tội, ta có tội..."

Bùi Phàm không khỏi tức giận quát: "Ngươi còn không ngừng khẩu!" Thanh âm này thật lớn, hình như đã đem Bùi Huy trên giường hù đến phát hoảng, hắn đột nhiên ai thanh khóc lên.

Bùi Bật ôn nhu nhìn đệ đệ mình, nhẹ dỗ dành: "Nhị đệ, ngươi không cần sợ, có đại ca ở bên cạnh ngươi, không ai có thể khi dễ người nữa." Nói xong ánh mắt hắn lạnh như băng liếc nhìn Bùi Phàm, Bùi Phàm trong lòng run lên, lập tức nói: "Ngươi đây là dùng loại ánh mắt gì nhìn ta?"

Bùi Bật buông xuống ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nhị thúc, chuyện này ta tự nhiên sẽ xử lý, người bề bộn nhiều việc, người vẫn nên đi thôi."

Từ trước đến nay thời điểm không có mặt Bùi Uyên , Bùi Bật vẫn luôn  gọi Bùi Phàm một tiếng phụ thân, nhưng lúc này đây, hắn lại xưng hô  một tiếng nhị thúc, dựa trên danh nghĩa mà nói, Bùi Bật đã được nuôi làm con thừa tự của đại phòng, hắn gọi như vậy cũng không có gì sai, nhưng Bùi Phàm trong đầu lại vẫn cảm thấy có chút gì đó mới lạ. Hắn nhìn người con trai cả này, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, trên thực tế hắn cũng không nhìn ra đứa nhỏ này trong lòng suy nghĩ cái gì, có lẽ từ nhỏ đến lớn, hắn đều không có thích trưởng tử trầm tĩnh này. Thẳng đến khi Bùi Hoàng Hậu tuyển định đích danh Bùi Bật làm người thừa kế, Bùi Phàm trong lòng vẫn không hề yêu mến qua này con trai, nhưng là hiện tại hắn có thể làm gì bây giờ đây? Bùi gia hiện tại chỉ còn lại có một trưởng nam là hắn. Mặc kệ thích cũng tốt, không thích cũng thế, hắn đều phải chấp nhận Bùi Bật sắp trở thành người thừa kế chân chính của Bùi phủ, đây chính là sự thực. Cho nên Bùi Phàm hắn không thể cùng Bùi Bật tranh cãi, hắn chính là thở dài một hơi, đứng lên chậm rãi đi ra ngoài.

Trên giường Bùi Huy phảng phất nhận đến kinh hách, Bùi Bật vẻ mặt ôn nhu, liên thanh an ủi đệ đệ: "Nhị đệ, ngay cả khi người khác không quan tâm đệ, ta cũng sẽ không hề bỏ rơi đệ đâu, đệ chính là huynh đệ ruột thịt của ta, đại ca đã đáp ứng mẫu thân, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố đệ." Vị nguyên phối phu nhân của Bùi nhị lão gia Bùi Phàm sớm đã qua đời nhiều năm, trong số tất cả huynh đệ trong nhà, đối với vị mẫu thân này lưu lại ấn tượng chỉ còn có hai người Bùi Bật cùng Bùi Huy.

Bùi Bật tự mình thay Bùi Huy cạo đi bộ râu thật lôi thôi, lại vì hắn thay một bộ hoa phục mới. Nhưng bộ dạng Bùi Huy chính là dưới mí mắt trũng sâu, hiện ra tiều tụy, hơn nữa vẻ mặt điên dại kia không có chút nào biến chuyển. Bùi Bật lặng nhìn hắn, coi Bùi Huy giống như là một đứa nhỏ  sờ sờ đầu của hắn, mỉm cười nói: "Đệ đói bụng sao?"

Bùi Huy không biết đang suy nghĩ cái gì, chính là trong miệng lẩm bẩm: "Ta có tội."

Bùi Bật trầm mặc không nói, quay đầu gọi người bày cơm, nhưng không muốn có người hầu hạ, chỉ có một mình hắn, hắn thậm chí tự mình giúp Bùi Huy gắp thức ăn, nhẹ giọng dỗ: "Tất cả đều là món mà từ nhỏ đệ đã thích ăn ." Nhưng  Bùi Huy ánh mắt vẫn tràn ngập sợ hãi, nhìn đến Bùi Bật cũng không chứa nửa phần tình thân, tràn đầy ánh mắt đều là sợ hãi cùng sợ hãi. Bùi Bật rất nhẫn nại, tự mình nâng bát cơm, từng chút một đút cho Bùi Huy, nhưng là Bùi Huy lại phịch một tiếng, đem bát cơm trong tay hắn đánh nghiêng . Giờ phút này Bùi Huy vừa khóc lại vừa  náo , hoàn toàn giống như là một đứa nhỏ bốn năm tuổi. Đem một bàn đồ ăn đều nhất nhất ném đi, chưa hết, hắn trên mặt đất liều mạng giãy dụa, căn bản chính là một người hoàn toàn mất đi khống chế.

Bùi Bật lập tức gọi người tiến vào, đem mọi thứ đều thu thập, lại lần nữa thay đổi một bàn đồ ăn mới. Đợi đến thời điểm trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Bùi Bật đau lòng nói: "Nhị đệ, ta thực thật không ngờ, ngươi sẽ biến thành cái dạng này, chẳng lẽ chỉ là một nha đầu Lí Vị Ương thế nhưng có thể đem ngươi bức điên sao?"

Bùi Huy không có trả lời hắn, bất quá ngắn ngủi hơn mười ngày, trong đôi mắt hắn che kín tơ máu, da mặt cũng thập phần chảy xệ thũng xuống, không còn non mịn như trước kia, hắn lại mang một bộ dạng điên cuồng, người bình thường nhìn tuyệt đối không tin tưởng hắn trước kia là người tuấn mỹ phong lưu - Bùi gia nhị công tử.

Bùi Bật nhẹ giọng thở dài , miễn cưỡng đè nén thống khổ nói: "Nào, đến đây, đại ca uy (đút, mớm, giúp) ngươi ăn cơm." Nhưng khi hắn vừa nhích tới gần đối phương, Bùi Huy liền chui xuống trốn phía dưới cái bàn, cái trán còn không cẩn thận đụng phải góc bàn bọc đồng, máu đỏ tươi theo hai gò má hắn không ngừng chảy xuống lưu lại, nhưng là hắn phảng phất giống như không có cảm giác, mở to ánh mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm Bùi Bật.

Bùi Bật lại tiến thêm một bước, lại nghe Bùi Huy thanh âm đầy kinh sợ kêu lên, Bùi Bật dùng sức bắt lấy cánh tay hắn, lớn tiếng nói: "Nhị đệ! Ngươi tỉnh, nhanh tỉnh a, ta là đại ca của đệ! Đệ không nhận ra ta sao?" Bùi Huy không có chút phản ứng, hắn co rúm lại , giống như một con chuột hèn mọn, không còn dáng vẻ hăng hái lúc trước.

Bùi Bật thay Bùi Huy một lần nữa thu thập, trang điểm sạch sẽ, sau đó mới giúp hắn nằm lên giường. Bùi Huy náo loạn thật lâu, rốt cục đã chịu ngủ, trong lúc này, hắn trầm trầm ngủ lộ ra một gương mặt bình tĩnh, giống như là khôi phục thần thái ngày trước. Bùi Bật lặng yên nhìn hắn ngủ, sắc mặt thập phần yên lặng, hắn phất tay vẫy lui hết đám nô tài xuống, ngồi ở bên giường thật lâu thật lâu, cơ hồ đã thành một pho tượng. Cuối cùng, hắn chậm rãi nói: "Nhị đệ, nếu như đệ còn thanh tỉnh, tuy còn sống nhưng lại phải sống trong khuất nhục."

Bùi Huy không có hi vọng khang phục, mà một đôi chân kia cũng tuyệt đối không có khả năng lại có thể đứng lên .

Thanh âm Bùi Bật ở trong căn phòng trống trải phá lệ thập phần nhu hòa, tràn ngập cảm tình, hắn nhẹ nhàng nắm lấy một góc chăn gấm, nhẹ nhàng đắp lên người Bùi Huy. Nhưng không dừng lại, chăn gấm chậm rãi kéo lên trên,.. mãi cho đến trên mặt Bùi Huy thì dừng lại, Bùi Bật đột nhiên hạ khí lực, đem toàn bộ đầu Bùi Huy đều bao ở tại trong chăn. Lập tức, người trong chăn tựa hồ đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu vặn vẹo, nức nở , liều mạng giãy dụa, nhưng Bùi Bật chính là lại dùng khí lực toàn thân, gắt gao ngăn chặn, che kín miệng mũi đối phương.... Không biết qua bao lâu, người trong chăn rốt cục cũng không còn nhúc nhích .

Một lúc lâu, Bùi Bật kéo ra chăn, bên trong Bùi Huy đã không còn hô hấp, lộ một gương mặt yên tĩnh phảng phất như là một đứa trẻ, Bùi Bật nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng nói: "Nếu như để đệ khuất nhục như vậy còn sống, không bằng cho đệ sạch sẽ chết đi, ta tin tưởng, nhị đệ ngươi sẽ minh bạch ý tứ của đại ca, đệ sẽ không trách đại ca đi ." Nói xong, hắn theo bên giường đứng lên, bước chân hắn thập phần bình tĩnh, từng bước một , đi ra khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net