Chương 239: Đánh cờ miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: kirinoneko

Đã mười ngày trôi qua, Quách phu nhân trong lòng luôn cảm thấy ngày đêm khó an, Lí Vị Ương thấy vậy, liền đề nghị bà đi đến chùa Phổ Tế tự dâng hương cầu nguyện, Quách phu nhân vui vẻ đồng ý, còn mang theo hai nàng dâu đi cùng. Xe ngựa Quách gia nhanh chóng xuất phát, một đường đi tới Phổ Tế tự ở ngoại thành. Khi vào đến đại điện, Lí Vị Ương vẫn nhìn thấy bộ dáng cau mày của Quách phu nhân, nàng mới khuyên giải, nói: "Mẫu thân, nhị ca sẽ không có chuyện gì, mẫu thân không cần quá lo lắng."

Quách phu nhân gật đầu, nhưng vẻ mặt cũng không hề thả lỏng, mà lúc này, Trần Băng Băng bên cạnh cũng là một mặt thấp thỏm lo âu. Tay nàng nắm chặt thẻ hương, thành kính quỳ xuống, dập đầu ba cái trước tượng bồ tát, trong miệng thì thào cầu khấn, vô cùng nghiêm cẩn cầu phúc cho Quách Diễn.

Mấy ngày này, mỗi một người trong Quách gia đều cảm thấy khó an, suốt ngày sợ hãi, cũng không màng tới việc ăn uống. Khi thấy Quách phu nhân đi rút quẻ cầu phúc, Lí Vị Ương nhíu mày, nếu thật sự chỉ cần thắp một nén nhang, ôm chân phật mà giải quyết được các vấn đề khó khăn.. thì Lí Vị Ương nàng sao phải cố gắng hết sức để báo thù? Là một người không tin vào phật, lại ở nơi này bái phật, chẳng phải để cho thiên hạ chê cười? Nàng nghĩ nghĩ, liền hỏi tiểu hòa thượng: " Xin hỏi, quý tự có cảnh vật đặc sắc để thưởng ngoạn chăng?"

Tiểu hòa thượng ánh mắt như hạt châu vừa chuyển, lập tức nói: " Phổ Tế tự của chúng ta từ trước tới giờ có rất nhiều người đến hương khói, phía sau còn có hoa viên rộng, trong hoa viên trồng không ít kỳ hoa dị thảo mà các quan to quý nhân đưa tặng, mỗi lần các nữ quyến đến đều thích đi dạo trong hoa viên, tiểu thư nếu không chê có thể đi ngắm cảnh, chờ Quách phu nhân cùng thiếu phu nhân hương khói xong xuôi, ta sẽ báo lại cho tiểu thư."

Lí Vị Ương cười nhẹ: "Vậy đa tạ."

Một đường đi tới hoa viên, đúng là nhìn thấy không ít tiểu thư tụm năm tụm bảy, còn có một vài gương mặt quen thuộc, kỳ lạ là, bộ dáng những người này đều có vẻ rất vội vàng đi về cùng một hướng. Lí Vị Ương nhìn Triệu Nguyệt cười nói: "Xem ra hôm nay, bên trong Phổ Tế tự này cũng ko có yên tĩnh cho lắm."

Triệu Nguyệt vẻ mặt kỳ quái, nói: "Chỉ là một miếu hòa thượng thì có khả năng phát sinh chuyện trọng đại gì? Lời tiểu thư nói mới đúng là kỳ quái."

Lí Vị Ương đi thẳng về phí đông các nam cùng các nữ khách khác, mỉm cười: "Ngươi không nhìn thấy các nàng đều là dáng vẻ vội vàng, giống như đang có chuyện cực kỳ khẩn cấp. Trong miếu hòa thượng này chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể hấp dẫn các nàng như vậy?" Lí Vị Ương rất ít khi trêu đùa người khác, Triệu Nguyệt liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, hiếu kỳ nói: "Tiểu thư hình như không lo lắng cho nhị thiếu gia."

Lí Vị Ương cười như có như không, nói: "Lo lắng có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu không thể, vậy lo lắng thì có lợi ích gì?"

Triệu Nguyệt nhìn Lí Vị Ương, càng nghi hoặc: "Tiểu thư, chủ tử muốn tiểu thư tới nơi này, nhưng lại không xuất hiện, rốt cục là có ý gì đây?"

Lí Vị Ương không trả lời, chỉ vào phía trước nói: "Chúng ta qua bên kia xem một chút đi, xem có chuyện gì mà lại hấp dẫn nhiều thiên kim tiểu thư đến bái phật như vậy."

Triệu Nguyệt gật đầu, đi theo phía sau Lí Vị Ương, vừa mới đi qua hành lang, đã thấy trước mặt là một dòng suối lớn, còn chưa đến gần, đã có thể cảm nhận được bọt nước đập vào mặt lạnh như sương. Bên cạnh suối nước có một tảng đá lớn, trên phiến đá là một nam tử tuổi còn trẻ ngồi trên chiếu, một thân áo trắng bay bay, quần áo hắn mặc không có thêm phụ kiện nào khác, chỉ thêu tranh thủy mặc và thi từ, xa xa nhìn phảng phất như đằng giao khởi phượng (rồng bay phượng dậy, ý muốn nói người tài hoa xuất chúng). Hắn dung nhan tuấn mỹ, trong lúc tươi cười làm mê đảo không ít nữ tử, bóng dáng hắn in trên mặt nước xanh biếc, mái tóc dài mềm mượt như tơ nhẹ nhàng bay bay, quần áo trắng thuần in trên nước biếc trở thành điểm sáng chói mắt.

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, người này cách đây không lâu nàng vừa mới gặp qua, đúng là đại công tử Bùi gia, Bùi Bật. Chẳng qua, màu trắng căn bản là tượng trưng cho sự thanh cao, hiện tại trong hoa viên lại có sắc thái diễm lệ, thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ. Mà từ trước tới giờ, Bùi Bật luôn làm người ta có ấn tượng về hắn là người tao nhã, sống ẩn mình, hôm nay lại có cảm giác phóng đãng không kềm chế được, quả thực so với ngày xưa tưởng chừng như hai người.

Nhưng ...Bùi Bật sao lại ở nơi này? Ánh mắt Lí Vị Ương nhẹ nhàng đảo qua, chỉ thấy bên cạnh Bùi Bật cách đó không xa, còn có mười tám người, bọn họ cứ ba người thành một tổ, phân chỗ ngồi tương ứng với các ô trên bàn cờ, xếp thành sáu ván cờ, từ bốn phương tám hướng tạo thành một vòng tròn, vừa đúng vây quanh Bùi Bật ở vị trí trung gian.

Lúc này, Lí Vị Ương nhìn thấy một người quen thuộc, nàng liếc mắt nhìn, nói: "Vương tiểu thư sao lại ở nơi này?"

Vương tiểu thư lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn thấy là Lí Vị Ương, vẻ mặt nhất thời lộ ra vài phần xấu hổ, lần trước trên thảo nguyên, nàng bị Bùi Bảo Nhi xúi giục đến xem Lí Vị Ương có thực sự đang ở trong trướng hay không, kết quả ngược lại, hơn nữa còn bị mất mặt, lúc này nhìn thấy đối phương, trong tươi cười có thêm vài phần ngượng ngùng: "Ồ, hóa ra là Quách tiểu thư, tiểu thư không biết nơi này đang tổ chức trận đấu đánh cờ bằng miệng sao?"

Lí Vị Ương trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Thế nào, đánh cờ bằng miệng là sao? Chuyện này thật đúng là kỳ lạ, ta chưa bao giờ nghe qua."

Vương tiểu thư rốt cục cũng khôi phục lại trấn định, thong dong cười, chỉ vào Bùi Bật và mười tám người phía đối diện, nói: "Tiểu thư nhìn những người đó, bọn họ đều là những người có thân phận quý tộc có tiếng ở Đại Đô, những người này đều có chung một đặc điểm, đó là rất giỏi kỳ nghệ. Mọi người đều biết, kỳ nghệ giỏi nhất ở Đại Đô chính là đại công tử Bùi gia, chẳng qua, từ trước đến giờ hắn không dễ dàng thể hiện tài nghệ, hôm nay, mười tám người này thật vất vả mới mời được Bùi công tử, trước mặt mọi người khảo nghiệm tài nghệ đánh cờ của hắn."

Lí Vị Ương bật cười: "Vương tiểu thư đang nói, chỉ một mình Bùi Bật đối kháng với mười tám kỳ thủ kia sao?"

Vương tiểu thư gật đầu, vẻ mặt lộ ra ý khâm phục: "Đúng vậy, không riêng gì đối kháng, mười tám người này khiêu chiến, ba người một tổ, xếp thành sáu ván cờ, dựa theo trình tự ván cờ, theo thứ tự mà ra chiêu, Bùi công tử mỗi lần ra chiêu trong các ván cờ, không chỉ phải nhớ kỹ vị trí ra chiêu, còn phải nhớ được nước cờ của người khác, việc ghi nhớ khó khăn tăng thêm nhiều lần không nói, trước mặt Bùi công tử cũng không có ván cờ nào, hơn nữa hắn cũng không thể nhìn được ván cờ của đối phương, hết thảy đều có người nói lại tình huống xảy ra trên bàn cờ cho Bùi công tử, sau đó hắn mới nhất nhất ra chiêu, tiểu thư nói xem có phải rất lợi hại hay không?"

Lí Vị Ương gật đầu: "Thực sự rất lợi hại." Trên thực tế Lí Vị Ương từng đã nhìn thấy người chơi cờ miệng, ấn tượng trong trí nhớ của nàng, kỳ thủ giỏi nhất cũng chỉ cùng lúc thắng được hai, ba ván cờ, một khi bắt đầu đánh cờ miệng, kỳ nghệ sẽ có chút chậm lại, nhưng Bùi Bật trước mắt đồng thời chơi sáu ván, việc này quả thực rất khó khăn, hắn không chỉ phải nhớ kỹ cục diện của mỗi ván cờ, còn phải nhớ kỹ hướng di chuyển của các quân cờ, thì mới có cơ hội thắng được.

Quả nhiên là cao thủ, Lí Vị Ương cười cười, từ chối cho ý kiến. Đúng lúc này, Bùi Bật nhìn thấy nàng, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, cao giọng nói: "Hóa ra là Quách tiểu thư."

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Lí Vị Ương, Lí Vị Ương một thân hoa phục màu xanh nước biển, ánh mắt trong trẻo, dung nhan xinh đẹp, cả người thoạt nhìn vô cùng thanh cao tao nhã, nàng mỉm cười nhìn Bùi Bật, giọng nói có chút hiền lành: "Bùi công tử thật có nhã hứng."

Bùi Bật tươi cười điềm đạm, thần sắc của hắn nhìn không ra chút oán hận nào dành cho Lí Vị Ương, mọi người đều biết Bùi Huy chết thật thảm, nhưng trong mắt mọi người, Bùi Huy chẳng qua là gieo gió gặt bão, tất cả chuyện này cùng Quách tiểu thư không có chút quan hệ, cho nên bọn họ đều không để ý, trong mắt Bùi Bật thoáng xuất hiện một tia hoang mang, hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, giọng nói ôn nhu: "Nghe nói Quách tiểu thư cũng là một cao thủ đánh cờ, không biết tiểu thư có nguyện ý cùng ta hạ tổng thể ván cờ này hay không?"

Lí Vị Ương nhìn sang các bàn cờ cách đó không xa, trên mặt cười như không cười: "Bùi công tử mời ta cùng đánh cờ với mười tám danh cao thủ kỳ tài này sao?"

Bùi Bật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: "Thế nào? Quách tiểu thư cảm thấy khó xử sao?"

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Lí Vị Ương, ánh mắt có chút dò xét, trong đám người có một vị công tử mặc hoa phục màu xanh mở miệng nói: "Ai, Bùi công tử sao lại vô duyên vô cớ kéo Quách tiểu thư giúp đỡ đây? Ta chưa bao giờ nhìn thấy Quách tiểu thư chơi cờ cả."

Lí Vị Ương nở nụ cười, giọng nói đạm mạc: "Có lẽ là vì ...Bùi công tử không tin tưởng sẽ thắng. "

Bùi Bật gật đầu, thành thật nói: "Dựa vào năng lực của một mình ta, đối kháng với mười tám danh kỳ thủ, dĩ nhiên là rất khó, nếu được Quách tiểu thư trợ giúp, việc thắng ván cờ này có thể nắm trong lòng bàn tay."

Lí Vị Ương suy tư một lát, liền đoán được Bùi Bật muốn dùng việc đánh cờ để hiểu rõ thêm về con người của nàng, nàng nhìn qua, hai người sóng mắt gặp nhau, chính là hiểu trong lòng mà không nói. Bùi Bật cung kính có lễ: "Không biết ý Quách tiểu thư thế nào?"

Nếu nàng từ chối, có vẻ không hợp đạo lý, hơn nữa cũng không phóng khoáng, Lí Vị Ương mỉm cười: " Bùi công tử đã thịnh tình mời, ta cần gì phải cự tuyệt."

Những người khác nhìn thấy Lí Vị Ương đáp ứng, trên mặt đều vô cùng kinh ngạc. Vương tiểu bên cạnh vội vàng kéo tay Lí Vị Ương, nói: "Quách tiểu thư, nếu tiểu thư không tin tưởng vào kỳ nghệ của mình, ngàn vạn lần không cần đáp ứng." Hai người dắt tay nhau chơi cờ, kỳ thực so với đánh cờ miệng truyền thống càng khó, bởi vì hai người trước sau ra chiêu, ngoài việc cần phải nhớ kỹ ván cờ của mình, còn phải nhớ kỹ nước cờ của đối phương, nếu như thực sự có thể tiếp tục đánh ván cờ đến hết, cũng làm cho người ta cảm thấy xem thế là đủ rồi. Nhưng Bùi Bật là cao thủ kỳ tài bậc nhất, nếu thua cờ, tất cả mọi người sẽ nói đều là vì sai lầm của Lí Vị Ương.

Bùi Bật như là sớm đã đoán được Lí Vị Ương sẽ đáp ứng, vui vẻ nói: "Một khi đã như vậy, xin mời các vị trên mỗi ván cờ chuẩn bị ra chiêu, ta sẽ ra chiêu trước, đến các vị ra chiêu, tiếp theo sẽ là Quách tiểu thư so chiêu, thay phiên nhau như vậy, ý các vị thế nào?"

Những người đó vốn lấy mười tám địch một, thắng cũng không có gì vẻ vang, bọn họ nghe thấy ý kiến này liền ào ào gật đầu. Cũng có những người lặng lẽ đứng xem, kề tai nhau nói nhỏ: " Quách Gia tiểu thư có phải điên rồi hay không, trước mặt nhiều người trong nghề múa rìu qua mắt thợ, này đều là Đại Đô nhất lưu kỳ thủ a, nàng đối bản thân kỳ nghệ như vậy có tự tin sao "

Chu tiểu thư phủ Hình bộ viên ngoại lang đáp: "Ngươi biết cái gì? Quách Gia tiểu thư đang muốn gây sự chú ý! Có thể cùng Bùi công tử dắt tay nhau chơi cờ, ngay cả kỳ nghệ của nàng ta không là gì cả, thì cũng vẫn vang danh ở Đại Đô."

Cao tiểu thư phủ Xương Bình hầu cười nói: "Đúng vậy, Quách tiểu thư cũng chẳng biết xấu hổ, nàng ta thật sự cho rằng kỳ nghệ của mình có thể so tài cao thấp cùng nhiều cao thủ như vậy sao? Tục ngữ nói đúng, người trong nghề vừa ra tay liền biết có hay không, nếu là chiêu dở, không phải là để cho người khác cười rớt hàm hay sao? Đến lúc đó, ngay cả Bùi công tử có thua, cũng có thể đưa đẩy nói là do Quách Gia kỳ nghệ không tốt, nàng đây chính là đánh trả thù bàn."

"Đúng vậy, cho tới bây giờ cũng không từng nghe nói nàng có tài nghệ gì có thể thi đấu, lúc này chẳng qua là cấp bách quá mà thôi!"

Mặc kệ người bên ngoài nói như thế nào, Lí Vị Ương trên mặt vẫn mang theo tươi cười ấm áp.

Cứ như vậy, cuộc chiến giữa hai người đấu với mười tám người bắt đầu, Lí Vị Ương cùng Bùi Bật đều không nhìn bàn cờ, chỉ nghe người báo lại thế cục và các nước cờ trên bàn cờ, sau đó bọn họ từng bước tiếp chiêu. Mọi người căn bản đều chờ đến lúc Lí Vị Ương xấu mặt, nhưng chỉ sau hai đợt, vẻ mặt mọi người có chút biến hóa, Bùi Bật dĩ nhiên là cao thủ kỳ tài, nhưng bọn họ thật không ngờ, Lí Vị Ương cũng không kém chút nào, từng bước ép sát.

Người thông báo lần thứ ba cao giọng nói: "Xe tiến bốn bước."

Lí Vị Ương lông mi thật dài vừa nâng, lộ ra ánh mắt đen trắng rõ ràng, cao giọng nói: "Cờ này không đúng!"

Mọi người nhìn về phía nàng, trong khoảng thời gian ngắn đều lộ ra thần sắc kỳ quái, người thông báo cờ hỏi: "Chỗ nào không đúng?"

Lí Vị Ương nhớ lại, nói: "Ta nhớ được thế cục trên bàn cờ vừa rồi không phải như thế, dường như có người vừa đi thêm một nước cờ."

Nàng vừa nói ra những lời này, mười tám kỳ thủ lập tức kinh ngạc. Trấn Đông tướng quân Vương Quảng liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu Quách tiểu thư tiếp chiêu không được, chúng ta cũng sẽ bỏ qua cho tiểu thư, xin lỗi một tiếng rồi lui ra, không cần ở trong này múa búa trước cửa Lỗ Ban (múa rìu qua mắt thợ), làm trò cười cho người trong nghề!" Vương Quảng là người hiền hoà, nhưng mỗi lần chơi cờ lại không hề lưu tình, hắn mặc kệ Quách gia trước mắt có thanh thế như thế nào, Lí Vị Ương có bao nhiêu chiều chuộng, nếu đã không chơi được cờ thì liền cút!

Lí Vị Ương cười cười, cũng không tức giận, nhắm mắt suy xét một lát, sau đó cùng Bùi Bật và đối phương, ba người thuật lại hơn mười nước cờ, thế cục trên bàn cờ dần dần hiện ra khác biệt, lần này sắc mặt mọi người đều thay đổi. Vương Quảng vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn Lí Vị Ương, khiếp sợ nói không ra lời.

Lí Vị Ương thần sắc khiêm tốn: "Ta thấy vừa rồi ba vị vừa mới thảo luận, nên không chú ý đến ván cờ cho lắm, không để ý tới người cùng chơi đã đi thêm một nước cờ, vậy nên trong ba người nhất định có người trong lúc không để ý đi thêm một nước, mời rút lại nước cờ này."

Một người đồng thời hạ sáu bàn cờ, thậm chí không cần nhìn thế cục bàn cờ, lại có thể chuẩn xác nói ra trước được hơn mười chiêu, có năng lực phân tích sơ hở của đối phương, quả thực là vô cùng kì diệu, miệng Vương Quảng lúc này đã có thể nhét cả quả trứng gà vào...

Bùi Bật nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt có một tia tán thưởng, tuy rằng đối phương là địch thủ của chính mình, nhưng hắn không thể không thừa nhận, có một địch thủ như vậy, hắn cảm thấy vô cùng thú vị.

Người thông báo cờ lúc này báo lại tình hình ván cờ thứ tư cho Bùi Bật, Bùi Bật nhíu mày nói: "Ngươi vừa rồi nói, hồng phương pháo tứ bình thất sao?"

Báo kỳ nhân gật đầu: "Đúng là như thế, mời Bùi công tử ra chiêu đi."

Bùi Bật nhìn hắn, lắc đầu: "Ngươi báo không đúng, không phải là pháo tứ bình thất, mà là pháo tam bình thất."

Người thông báo sửng sốt, lập tức nhìn về phía bàn cờ, tiểu Hầu gia Xương Bình hầu phủ cũng đang ngồi ở bên cạnh, hắn lập tức cao giọng, nói: "Đúng! Bùi công tử nói hoàn toàn đúng! Đúng là pháo tam bình thất. Triệu huynh, là huynh báo sai rồi!"

Triệu Thịnh là người rất thích chơi cờ, kỳ nghệ tuy rằng không tinh thông, nhưng đối với việc chơi cờ lại vô cùng mê muội, hắn thật không ngờ, vừa rồi bản thân quá mức khẩn trương nên đã báo sai nước cờ, Bùi Bật lại phản ứng nhanh như thế, kịp thời sửa lại việc hắn thông báo sai, điều đó nói lên rằng, Bùi Bật đối với ván cờ này trong lòng hiểu rất rõ. Triệu Thịnh đầy đầu băng lạnh, bản thân đứng bên cạnh bàn cờ còn báo sai, đối phương thậm chí còn không liếc mắt nhìn bàn cờ lấy một lần, nhưng lại có thể nhớ được mỗi một bước đi trên bàn cờ, trí nhớ này quả thực kinh người.

Vòng kế tiếp lại đã đến Lí Vị Ương. Lúc này tình thế ván cờ thứ sáu không tốt lắm, ba người cẩn thận suy nghĩ, cố gắng không để đối phương có hi vọng thắng cờ, nhưng bọn họ cũng không thấy Lí Vị Ương cùng Bùi Bật có sát chiêu gì, trải qua một hồi thương lượng, bọn họ đưa ra kết quả là hoà cờ. Nghe đến đó, Lí Vị Ương chỉ cười nhẹ, nói: "Thế cục cờ này, các người có đi thêm ba bước cũng không thắng được, ta vì sao lại phải đồng ý hoà cờ?"

Đối phương giận tím mặt: "Vậy Quách tiểu thư có chiêu số gì để đánh bại chúng ta đây? Nếu như không có, cũng không cần nói mạnh miệng! Thành thành thật thật nhận cờ hoà đi!"

Lí Vị Ương tươi cười thật dịu dàng, trong miệng lại lạnh nhạt, nói: "Pháo vừa vào cửa thứ ba, xin lỗi các vị, ta thắng."

Ba người nhìn thoáng qua ván cờ, trong nháy mắt như bị sét đánh ngây ngốc đứng đó. Lí Vị Ương không hề nhìn qua ván cờ của bọn họ, nàng chỉ dựa vào trí nhớ, còn có thêm khả năng tính nhẩm, trong lúc đánh cờ miệng, trong đầu đều suy nghĩ về ván cờ, hơn nữa một lần suy nghĩ cả sáu ván, đối với mỗi một bàn cờ nàng đều tính toán kỹ càng, suy nghĩ thật kỹ rồi mới ra chiêu. Ngay cả việc bọn họ chỉ có thể đi thêm được ba bước nữa nàng cũng có thể tính ra được, trí nhớ cùng khả năng tính nhẩm như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Bùi Bật cười cười, tâm cơ như vậy, mưu trí như vậy, tất cả đều giấu bên trong đôi mắt ôn nhu, lại có phần giả dối... Ưu điểm lớn nhất của Lí Vị Ương không phải là thông minh, mà là sự quan sát và lập luận sắc sảo đối với con người và sự vật, không một kẻ nào có thể lấy kỹ xảo ra đùa giỡn được với nàng, đồng thời nàng còn có năng lực mạnh mẽ khống chế toàn cục, mỗi lần ván cờ bị bức đến đường cùng, nàng đều không hề sợ hãi, dễ dàng đánh bại được đối thủ.

Lí Vị Ương đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn Bùi Bật, đối phương ngoài mặt ôn hòa, nhưng bên trong lại là người vô cùng tàn nhẫn, lúc gặp phải đả kích cũng có thể nhanh chóng hòa hoãn, mặc kệ là tình huống xấu đến mức nào, hắn đều có thể bảo trì sự thanh tỉnh, thận trọng mưu tính, tâm tư kẻ này thật đáng chết.

Hai người nhìn nhau cười, còn có vài phần ăn ý.

Không quá hai canh giờ, cả sáu bàn cờ đều hạ xong, hơn nữa đều là thắng cuộc, trong mắt mọi người cảm thán không dứt, ào ào vỗ tay.

Vương tiểu thư đi lên phía trước, cười nói: "Không ngờ Quách tiểu thư lại có kỳ nghệ cao siêu như vậy, thật sự làm người khác bội phục."

Lí Vị Ương tươi cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt: "Đây đều là công lao của Bùi công tử, nếu không có hắn, một mình ta quả thực khó chống đỡ được đại cục."

Bùi Bật thầm nghĩ, ta vừa rồi cố ý ra chiêu hỏng, trong thời điểm nguy hiểm đó ngươi lại có thể vãn hồi được ván cờ, tâm lực như vậy thật sự làm cho người ta vừa thấy đáng kính lại đáng sợ, nếu như có thể, ta không muốn làm kẻ địch của ngươi, chẳng qua ngươi hại chết huynh đệ ta, đây là mối thâm thù đại hận, trong chúng ta nhất định có một kẻ phải chết. Hắn đứng dậy, chắp tay về phía Lí Vị Ương, trịnh trọng nói: "Từ đây về sau, danh hiệu đệ nhất kỳ thủ này, ta muốn tặng lại cho Quách tiểu thư."

Lí Vị Ương nhìn hắn, vẻ mặt bất động: "Bùi công tử quá khen, ta không có năng lực nhận danh hiệu đệ nhất kỳ thủ này."

Bùi Bật cười cười, từ chối cho ý kiến.

Đúng lúc này, tiểu hòa thượng cấp tốc chạy tới, mồ hôi đầy đầu, nói với Lí Vị Ương: "Quách tiểu thư,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC