(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Asile

1.

Gần đây Thiên Đình không được yên ổn.

Nhưng đối với chúng tiên ngày nào cũng lặp đi lặp những việc nhàm chán như lên triều, tan triều, tu đạo, luyện đan, lại chẳng thấy bất ổn tẹo nào. Thậm chí còn biểu hiện vô cùng hứng thú, mỗi ngày lên triều với tinh thần phấn chấn, trợn tròn hai mắt hết cỡ vì sợ bỏ lỡ chuyện thú vị, thế nên tình trạng ngủ gà ngủ gật cũng giảm hơn phân nửa.

Nguyên nhân không gì khác——

Chính là sủng thần bậc nhất (1) của Ngọc Đế và Vương Mẫu, Tư Pháp Thiên Thần Dương Tiễn quyền khuynh triều dã, đã bị vấp ngã!

(1. Từ gốc là hồng nhân 红人: người may mắn thuận lợi trong sự nghiệp, được lãnh đạo cấp trên đặc biệt quan tâm săn sóc.)

2.

Nói tới chuyện này, thật ra không phải lỗi tại Dương Tiễn.

Tuy hắn quản lí Thiên Điều hơn tám trăm năm, khiến chúng tiên ngày ngày sống trong lo sợ, nhưng tất cả đều là làm việc theo lẽ công bằng. Có điều, thủ đoạn của hắn quá mức tàn bạo, thêm cả ngày mặt mày hằm hằm, xách đao dắt chó đi khắp nơi doạ người. Chúng tiên hết sức bất mãn, nhưng khổ nỗi không tìm được lý do gì thích hợp để cáo trạng hắn trước mặt Nhị thánh.

Chúng tiên vốn tưởng rằng ngày tháng sống nơm nớp lo sợ dưới quyền uy của thiên thần mặt lạnh sẽ cứ thế kéo dài mãi mãi, không ngờ chuyện đáng ăn mừng lại tới nhanh như vậy——

Người muội muội xinh đẹp của Dương Tiễn cư trú tại Hoa Sơn, thế mà lại to gan dám xúc phạm Thiên Điều, gả cho người phàm, thậm chí còn sinh ra một đứa con trai!

Hay lắm, muội muội ruột của Tư Pháp Thiên Thần đi đầu ngang nhiên cãi lời Thiên Điều.

Chúng tiên hay chuyện động trời này đều phải công nhận Dương Tiễn rất thảm.

Không ai biết Tam Thánh Mẫu Dương Thiền đã nghĩ gì, lẽ nào nàng cảm thấy Dương Tiễn sẽ vì một cô muội muội biết pháp phạm pháp gây rắc rối cho mình mà công khai phản lại trời, hay là cảm thấy Tư Pháp Thiên Thần luôn luôn tuân thủ pháp điều nghiêm ngặt, công chính nghiêm minh sẽ nhắm mắt cho qua riêng trường hợp của nàng?

Dù sao cả hai con đường này Dương Tiễn đều không chọn.

Làm việc thiên vị trái pháp luật không phải tính cách của hắn, chuyện của muội muội lại không thể làm bộ như không biết. Vì thế, nghe đồn đâu hắn nhân tình hình mọi người chưa biết chuyện đã bổ đôi Hoa Sơn, ném muội muội phiền toái xuống chân núi, một lần nhốt hết mười sáu năm.

Không thể không nói Dương Tiễn làm việc cực kì thông minh. Hắn nhốt Dương Thiền một cách âm thầm lặng lẽ, chờ nhân gian sau trăm năm thì lang quân và nhi tử của nàng đều đã chết già, không còn ai nhớ tới việc này, và thế là đại án động trời xem như được xoá sạch không một chút dấu vết.

Cho dù một ngày nào đó bị bại lộ, Dương Thiền bị nhốt dưới chân núi đã nhận trừng phạt, lúc Dương Tiễn hội báo chỉ cần nói gần đây bận rộn quên hồi bẩm. Ngọc Đế Vương Mẫu cùng lắm chỉ quở hắn vài câu, chẳng ai chỉ trích được hắn.

Mãi đến hiện tại, Nhị thánh và rất nhiều thần tiên trên trời đều bị kẻ cả gan làm loạn đó gạt chẳng hay biết gì. Không một ai hay chuyện Dương Thiền lén gả người phàm, vẫn cứ lên triều xuống triều đều đặn, ngày qua ngày sống trong mơ màng buồn ngủ.

Có điều, Thiên đạo vận chuyển, vận mệnh chú định, rốt cuộc cũng không phải là thứ mà thần tiên có thể tính toán.

Dương Tiễn tất nhiên quỷ kế đa đoan, nhưng lại không tính được đứa trẻ do Tam Thánh Mẫu và người phàm sinh ra có thể sử dụng pháp lực, dưới sự bao vây truy lùng của Thiên binh chạy trốn ra khỏi Lưu gia thôn, bước lên con đường cứu mẹ dài dằng dặc.

3.

Người người đều nói cháu trai giống cữu cữu.

Lưu Trầm Hương đã giúp chúng thần tiên trên trời hiểu được độ tin cậy của câu tục ngữ nhân gian này.

Nhớ năm đó Dương Tiễn gánh núi xé trời, một rìu bổ đôi Đào Sơn, giết luôn cả chín kim ô, đánh thẳng tới cửa nhà Ngọc Đế, muốn bao nhiêu hung mãnh có bấy nhiên hung mãnh. Tất cả thần tiên trên triều sợ tới mức run bần bật, sợ bị tiểu tổ tông giết đỏ cả mắt bổ dọc ra để trút hận.

Song, cháu trai hắn lại càng hung mãnh hơn cả hắn.

Cậu ta đem chuyện gièm pha mà cữu cữu đã giấu rất kín bô la bô loa cho cả Tam giới đều biết, còn đi theo Hồ yêu chạy lên Linh Tiêu Bảo Điện dùng pháp lực làm giả tấu chương trêu ngươi thần linh.

Vốn dĩ binh tướng Thiên giới đều khinh thường việc lùng bắt một đứa nhóc thế gian, giờ thì hay rồi, Ngọc Đế hạ chỉ, ai dám cãi lời?

Từ đây ngày tháng khổ sai của Dương Tiễn xem như bắt đầu.

Thứ nhất, đại án Tam Thánh Mẫu lén gả người phàm mà hắn tự tiện che giấu khiến Ngọc Đế Vương Mẫu trên Linh Tiêu Bảo Điện rất là bất mãn. Thứ hai, không biết là vị Tư Pháp Thiên Thần cô độc mấy ngàn năm này nhìn thấy cháu trai thân thiết nên không đành lòng ra tay tàn độc, hay là Trầm Hương thật sự kế thừa hoàn mỹ sự thông minh tài trí, vờn địch thủ chạy lòng vòng như hắn hồi Phong thần. Tóm lại ý chỉ tróc nã Trầm Hương ban xuống một cái rồi lại một cái, còn người thì mãi vẫn chưa thấy bắt được.

Dương Tiễn từ nhỏ đã cầm kịch bản "con nhà người ta" mà lớn lên. Song, suốt hai ngày này cứ lên triều là bị mắng. Ngọc Đế gần như đem câu "Dương Tiễn to gan" ra treo trên miệng, muốn gào lớn bao nhiêu có bấy nhiêu, kèm theo động tác nổi giận đập bàn rầm rầm, tức tối thổi râu trừng mắt.

Cứ như là muốn tìm lại toàn bộ thể diện đã mất từ một câu "Tạ bệ hạ" của Dương Tiễn hồi còn nghe điều không nghe tuyên.

Cũng thật là, trên triều hội báo bị mắng, ra ngoài làm việc cũng bị mắng, giáp mặt trách cứ xong còn bị Ngọc Đế Vương Mẫu túm đến Dao Trì chiến một chọi một. Cộng cả hai ngày này lại, so với số lần bị mắng của hắn mấy ngàn năm nửa đời trước còn nhiều hơn.

Đối với việc này, suy nghĩ của các thần tiên là: Cười gần chết. Căn bản là không đồng cảm, thậm chí còn có chút sảng khoái.

4.

Đừng hiểu lầm nha, tuy rằng các thần tiên đều nhất trí những chuyện Dương Tiễn gặp phải vô cùng bi thảm, nhưng đó chẳng qua là cảm tưởng sinh ra khi bọn họ thử đặt mình vào hoàn cảnh đó. Còn về phần Dương Tiễn, bọn họ giơ hai tay hai chân không đồng cảm là không đồng cảm.

Tư Pháp Thiên Thần, dưới hai người, trên vạn người, tuy là quan văn, nhưng vì Dương Tiễn cường bạo cộng thêm giá trị vũ lực siêu cấp vô địch nên mới có quyền triệu tập Thiên binh.

Lý Tịnh giận mà không dám nói gì. Dù sao thì người ta cũng là cháu trai ruột chính thống của Ngọc Đế, tuy rằng bản thân Ngọc Đế đối với đứa cháu giết chín nhi tử của lão ít nhiều gì cũng thấy chướng mắt, nhưng rốt cuộc vẫn là có quan hệ huyết thống, ngoại trừ Ngọc Đế và Vương Mẫu không có ai dám lắm miệng nói Dương Tiễn nửa câu.

Nhậm chức tám trăm năm, Dương Tiễn ngạo mạn là rõ như ban ngày. Thần tiên trên trời đến Linh Tiêu Bảo Điện nghị sự, có ai mà không ôm quyền chào hỏi, khom người cúi đầu bày tỏ tôn kính. Chỉ có hắn, đứng ở vị trí độc nhất vô nhị, gật đầu rũ mi xem như bái kiến, quá lắm thì lúc lĩnh mệnh chắp tay một cái, tỏ vẻ ta đã nhận được thông tin.

Ngọc Đế bị mài mòn mọi góc cạnh chỉ xem như mình mù.

Một phần đồng loạt tán thưởng Dương Tiễn tính ngạo, còn lại bảo Dương Tiễn không hoà hợp.

Hơn tám trăm năm trước Dương Tiễn nhận lệnh lên trời, thủ hạ trên có Mai Sơn lục thánh, dưới có một ngàn hai trăm thảo đầu thần, thậm chí bao gồm Hao Thiên Khuyển bên cạnh hắn, tất cả đều là hắn dẫn từ Quán Giang Khẩu lên. Mà phần lớn kết giao với hắn trên cơ bản đều nằm ở một ngàn hai trăm lẻ sáu người cộng một con chó.

Người Thiên Đình chướng mắt bọn họ không phải người tu đạo thành tiên chính thống, không phải quân chính quy. Dương Tiễn lại càng không có ý định tạo mối quan hệ tốt với bất kì kẻ nào, cứ thế ngày ngày xử lý công vụ của hắn, nhàn rỗi không gì làm thì dẫn binh ra ngoài hù dọa thần tiên chơi.

Nói đến cách làm việc cứng đầu cứng cổ của Dương Tiễn, quả thực làm chúng thần tiên tức ứa gan, hận không thể giáp mặt trút hết lên đầu hắn: Thông minh của ngươi hồi Phong thần đi đâu mất rồi? Lúc trước hoá thành nữ tử mê hoặc Thổ Hành Tôn có phải là ngươi không đấy? Còn lần biến thành Hoa Hồ Điêu dỗ Na Tra vui vẻ lẽ nào là người khác? Sao đến lượt chúng ta một chút uyển chuyển cũng không có là sao?! Tốt xấu gì cũng đều là trưởng bối của ngươi kia mà!

Dương Tiễn này mỗi khi xử lý công vụ pháp quy thì cứ như là không còn nhìn tới ai vậy—— Nếu ngươi thiếu hắn một phân, hắn sẽ trừng phạt ngươi trong mắt không có pháp kỷ, nhưng nếu ngươi cho hắn một hào, hắn sẽ chất vấn ngươi có phải đang hối lộ hay không. Nói công chính thì thật ra cũng công chính đấy, chỉ là không nghiêng không lệch về bên nào, không khỏi mất lòng mọi người.

Rốt cuộc thì ngàn năm qua các thần tiên tự do tản mạn quen rồi. Thiên Điều có thì có, nhưng cũng chỉ để trưng bày mà thôi. Tất cả phụ thuộc vào Ngọc Đế và Vương Mẫu nói thế nào, chẳng có ai là tình nguyện đi đọc rõ rành mạch từng điều để chỉnh sửa người khác——

Ngoại trừ Dương Tiễn.

Chỉ cần hắn mang theo Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xuất hiện, quả thật giống như Thiên Điều di động đứng trước mặt mọi người, ngay cả chi tiết nào ở điều mấy trong pháp quy cũng đều phân rõ ràng.

Nói thì nói không thông, đánh cũng đánh không lại, chỉ có mỗi một chữ thôi, hận...

Cho nên cuối cùng cũng có một ngày, Tư Pháp Thiên Thần thiết diện vô tư bị chính Thiên quy uy nghiêm mà mình cẩn trọng nỗ lực giữ gìn vướng cho té ngã, các thần tiên Thiên Đình chịu khổ nhiều năm đều không nhịn được âm thầm vỗ tay hò reo trong lòng, tự nhủ rằng "Thiên Đạo luân hồi, báo ứng xác đáng". Lúc trước ngươi lăn lộn cữu cữu ruột của mình như thế nào thì hôm nay cũng sẽ bị cháu trai của mình lăn lộn y như thế.

Vạn sự vạn vật trên thế gian này, không thể nói bất ổn tẹo nào.

5.

Thiên Đình bất ổn, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi, các thần tiên lấy ra bản lĩnh của mình hóng chuyện thỏa thê.

Nói đến thời gian trước Dương Tiễn mang tư tâm đi tìm Nhị thánh bàn chuyện sửa chữa Thiên Điều, kết quả trong tối ngoài sáng đều bị bác bỏ, đành bất lực trở về.

Lại nói hắn tróc nã Trầm Hương đuổi đến miếu sứ giả Tịnh Đàn bị gây khó dễ, ngày kế đánh nhau với Thiên Bồng nguyên soái giữa hồ, còn tự tiện giam người tra khảo ở Chân Quân Thần Điện.

Thêm chuyện Đông Hải Tứ công chúa liên tục trợ giúp Lưu Trầm Hương bỏ trốn, bị Dương Tiễn tàn nhẫn độc ác đâm một thương cho hồn phi phách tán.

Việc đã đến nước này, chúng tiên Thiên Đình không khỏi thổn thức. Tuy rằng Dương Tiễn trước giờ dựa vào một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, cùng một gương mặt ám chỉ 'người sống chớ đến gần' mà doạ không ít tiên gia vừa thấy hắn là im như ve sầu mùa đông, thế nhưng kể từ khi xảy ra cơ sự của Tam Thánh Mẫu thì hắn quả thực là lục thân không nhận, bạo ngược vô đạo, nhất thời mọi người đều thấy bất an——

Hôm nay hắn dám đem tiểu long cãi lời Thiên quy chưa qua một thẩm đường nào đã đánh cho hồn phi phách tán, ai biết ngày mai hắn lại dám làm ra chuyện gì!

Sau đó các tiên gia nghe nói Đông Hải Long Vương mất nữ nhi cùng Tôn Ngộ Không nháo thẳng lên Lăng Tiêu Bảo Điện, thế mà lại có thể lôi ra chuyện Tư Pháp Thiên Thần ngàn năm ngắm trăng, lưu luyến si mê Hằng Nga, đánh nát ngọc thụ.

Hằng Nga là ai cơ chứ, là tiên tử thanh lãnh tuyệt trần của Quảng Hàn Cung, là người trong mộng (2) không thể khinh nhờn của vô số tiên gia!

(2. Từ gốc là bạch nguyệt quang: Người mình ái mộ nhưng không thể ở bên.)

Vì thế "đồng minh phản kháng Dương Tiễn" cách mạng hữu nghị mà Thiên Đình bí mật thành lập càng ngày càng thêm kiên cố, đối với chính sách tàn bạo của Tư Pháp Thiên Thần, chỉ cho châu quan đốt lửa, chứ không cho dân chúng thắp đèn càng thêm nhiều tiếng oán than dậy đất:

"Lại còn yêu thầm Hằng Nga! Phi! Hắn cũng không tự mình soi gương xem bản thân có xứng hay không!"

"... Hình như... xứng thật."

"Phản trời dựng cờ làm yêu! Mạnh miệng gớm! Ngay cả lời này cũng nói ra được! Thiên Đình không còn ai quản được hắn sao?!"

"Hình như... đúng là không có."

"Nhị Lang Chân Quân vừa thâm tình vừa bá đạo, thích quớ đi~ Nếu có thể được người như vậy yêu, trái với Thiên Điều ta cũng nguyện lòng."

"Phản đồ ở đâu ra? Cút ra ngoài!"

6.

Những tiếng nghị luận sôi nổi dưới đài chẳng thương tổn được gì Dương Tiễn, chỉ có điều hành vi xuất khẩu cuồng ngôn cùng công khai không xem Thiên Điều ra gì một cách trắng trợn đã thực sự chọc hai vị chế định Thiên Điều tức giận. Ngay cả Vương Mẫu lúc trước vô cùng coi trọng Dương Tiễn cũng bất mãn ra mặt đối với hành vi ngỗ nghịch phạm thượng, ngay trước mặt mọi người đánh bà một bạt tai.

Phải biết là vị này luôn một lòng giữ gìn Thiên quy uy nghiêm, ngay cả nữ nhi ruột thịt phạm sai lầm cũng phải chịu phạt. Hôm nay đột nhiên phát hiện Tư Pháp Thiên Thần do chính tay mình đề bạt lại mang lòng dạ không thuần, thậm chí còn vì tiên tử Nguyệt cung mà muốn xuống hạ giới giương cờ làm yêu quái.

Không nên thân! Tức chết ta!

Hắn tưởng yêu quái thì sung sướng tự tại chắc? Từ xưa đến nay, yêu thuộc loài hạ đẳng nhất trong Tam giới, không nằm trong vòng bảo hộ của Thiên Đạo, mặc kệ tốt hay xấu gì nhân thần đều có thể giết. Tỷ như Hồ tộc Đát Kỷ, yêu tiên Thạch Cơ, trong Phong thần chiến còn không phải đến lúc chết vẫn không chỗ nói rõ lí lẽ hay sao.

Đứa cháu từ trên trời rơi xuống này tại sao lại ngu xuẩn đến như vậy?

Cũng đã làm tới Tư Pháp Thiên Thần rồi, còn gì mà luẩn quẩn trong lòng?

7.

Quả thật Dương Tiễn không có gì luẩn quẩn trong lòng.

Bởi vì hiện tại ngoại trừ tức giận ra, hắn không còn suy xét đến chuyện khác nữa.

Hai người Đặng Trung, Tân Hoàn đang diễn trò vui vẻ trên Lăng Tiêu Bảo Điện, vẻ mặt Ngọc Đế thì hớn hở cứ như đang xem tuồng kịch, không khí trên triều không còn nghiêm túc như lúc trước mà là chuyển sang nhẹ nhàng giải trí, đông đảo tiên quan cũng đi theo cười khà khà.

Dương Tiễn nghe mà chỉ thấy tiếng cười này cực kì chói tai.

Rốt cuộc thì phần lớn người ở đây bật cười không phải vì Đặng Trung, Tân Hoàn biểu diễn thú vị, mà chỉ đơn giản là nhìn thấy hắn bị bôi nhọ rất sảng khoái nên mới cười vui như vậy.

Diễn xong, mà cười cũng xong. Đám thần tiên này hằng ngày ngoài việc phụ hoạ cho Ngọc Đế thì không chịu đoái gì tới chính sự. Sau khi biến Lăng Tiêu Bảo Điện chẳng còn dáng vẻ của triều đình nghị sự, triều hội hôm nay cũng xem như kết thúc.

Còn về việc tra án núi Nga Mi?

Ngọc Đế vẻ ngoài ngớ ngẩn nội tâm khôn khéo đã âm thầm tính toán trong lòng—— Khỉ là của nhà người ta, không quản được, còn dễ chọc tới Tây Thiên Phật giáo thích lo chuyện bao đồng; Dương Tiễn là của nhà mình, có thể quản, còn đặc biệt dễ bảo nữa là.

Vì thế lão yên tâm mà tiếp tục ba phải:

Không chuẩn tấu. Nói gì cũng không chịu chuẩn.

Mắt thấy nói lí lẽ không thông, đánh còn không cho đánh, Dương Tiễn tức giận mặt mày xanh mét, huyết áp tăng cao, huyệt thái dương nhảy thình thịch không ngừng, tay giấu dưới lớp áo run run, trong lòng chỉ có một câu:

Lão thần kinh (3) này thật đúng là tức chết lão tử.

(3. Từ gốc là dưa phê 瓜批: một từ ngữ của vùng Tứ Xuyên - quê hương Nhị gia, dùng để mắng người nào đó ngu ngốc, thần kinh có vấn đề.)

Hai chữ không vui viết hẳn trên mặt Dương Tiễn, ánh mắt oán hận thiếu chút nữa là đâm xuyên qua người Ngọc Đế đang ngồi giả ngu giả ngơ trên bảo tọa.

Hắn trong lòng tức nghẹn gần chết, còn thần tiên bên cạnh thì chỉ thấy hả hê.

Trên trời có ai mà không biết Tôn Ngộ Không lúc hộ tống Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh có nhận ân huệ của Dương Tiễn, khi hai người còn tâm đầu ý hợp cũng từng xưng huynh gọi đệ. Hiện tại huynh đệ hắn lại giúp đỡ người ngoài làm hắn mất hết mặt mũi, thật sự hả giận.

Dương Tiễn ở trên triều cất chứa một bụng lửa giận quay về Chân Quân Thần Điện. Mai Sơn lục thánh ở bên trong chờ hắn đưa quyết định chuyện Trầm Hương, nào ngờ Tư Pháp Thiên Thần luôn chú trọng công việc lại không thèm để ý tới bọn họ, nổi giận đùng đùng đi thẳng về phòng.

Lục thánh ngơ ngác.

Lão Tứ thông minh nhất trong các huynh đệ hỏi: "Nhị gia, vậy Bảo Liên Đăng..."

Hiện tại Dương Tiễn nghe tới chuyện có liên quan đến Trầm Hương là đau đầu nhức óc, vì thế cũng không thèm quay đầu mà dùng giọng Tứ Xuyên quát:

"Đăng cái búa! Bảo hắn xéo ngay!"

Mai Sơn lục thánh bị hắn nạt mà sửng sốt, hết nửa ngày vẫn không hiểu "hắn" rốt cuộc là đang mắng ai. Trực giác mách bảo hôm nay tâm tình Nhị gia hình như không tốt chút nào, đối với việc bản thân phải xử lý công vụ lại càng hận thấu xương.

Chỉ có lão Lục tính tình hàm hậu là thấy hoài niệm: "Từ lúc lên trời tới nay, ta đã lâu không được nghe Nhị gia dùng Xuyên ngữ mắng chửi người khác, thật gần gũi."

"... Ngu."

Lão Đại lặng lẽ đưa ra lời bình phẩm cho vị huynh đệ không mấy thông minh của mình.

8.

Dương Tiễn từ nội đường chuyển vào mật thất, trong phòng tối om chỉ có mỗi một trản đèn dầu, một màu đen như mực làm người an tâm.

Bế quan đối với người tu đạo là chuyện bình thường. Có một số việc hắn nghĩ không ra, xem không rõ sẽ đến căn phòng này ngồi xuống, không có người ngoài quấy rầy, cũng không có âm thanh dư thừa nhiễu loạn, suy nghĩ phức tạp cùng tình cảm dư thừa sẽ nhanh chóng bị xoá bỏ.

Nhưng ngày hôm nay, nằm ngoài dự đoán, phương pháp này đã không còn hiệu quả.

Dương Tiễn ngồi trong tối, càng ngồi càng thấy uất nghẹn. Sau khi xung quanh an tĩnh lại, những âm thanh ầm ĩ trên triều như áp lực lửa tà xông ra, hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn.

Hắn nhớ lại bắt đầu từ lúc biết được muội muội lén gả người phàm, sau đó là một câu "Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho huynh" ở thuỷ lao Hoa Sơn, tiếp đó là Trầm Hương vứt bỏ khoá vàng trường mệnh, là Bách Hoa tiên tử uy hiếp, là Bảo Liên Đăng nhắm ngay chính mình, là chúng tiên trên triều cười nhạo, là Hằng Nga buông lời lạnh nhạt, là Ngọc Đế Vương Mẫu từng bước ép sát...

Khi hắn hao tâm tổn sức hoà giải, cho rằng có thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường thì tất cả mọi người bên cạnh hắn dường như đang tìm đủ mọi cách phá huỷ cho bằng được.

Cuối cùng Dương Tiễn đúc kết ra ba chữ:

Đáng phẫn nộ.

Trong khi đám thần tiên kia đang phụ Ngọc Đế nói chuyện phiếm hóng bát quái thì mình đã bắt đầu lên trời xuống đất, bắt yêu quái, phê công văn, làm liên tục quần quật cả ngày (4). Không đúng, hình như không phải một ngày, theo cách tính của nhân gian rõ ràng là 365 ngày, ngày đặc biệt còn là 366 ngày!

(4. Gốc là 007, ý chỉ chế độ làm việc ác liệt trái phép, làm việc 24/24. Tương tự với 365 ngày, tác giả biến tướng thành 00365, vì 1 ngày trên trời = 1 năm dưới đất. Và 366 ngày hay 00366 là năm nhuận.)

Mắc mớ gì nhỉ?!

Ngọc Đế đâu? Tấu chương không phải là nên đưa đến chỗ Ngọc Đế sao?!

Lý Tịnh đâu? Binh quyền không phải nằm trong tay hắn à?! Bắt yêu nên là hắn làm cơ mà?!

Hao Thiên Khuyển đâu? Bắt vịt chẳng phải sở trường của nó đấy sao...

Đợi đã, Hao Thiên Khuyển của ta đâu? Cún con của ta đâu?!

Người chủ không có thâm niên thiếu cún sờ sờ chỗ trống bên chân, công nhân 007 tốt nhất Thiên Đình - Dương Tiễn mới muộn màng nhớ ra:

À, cún con của ta bị ta phái đi trông cửa rồi.

9.

Đông Hải Tứ công chúa quan sát Dương Tiễn toàn thân sát khí vọt từ ngoài mật thất vào. Đầu tiên là ngồi thừ ra đó nhìn chằm chằm mặt đất hờn dỗi, sau đó ánh mắt bỗng dưng có chút bi thương, rồi mím môi cẩn thận tự hỏi điều gì đó, cuối cùng là sờ không khí bên cạnh mà buồn bã.

Long Tứ đã chết một lần hiểu ra vấn đề, tên này đang luẩn quẩn trong lòng.

Nàng cảm thấy Dương Tiễn chắc chắn là phát điên rồi.

Đã nói là người không thể sống quá thông minh, nghĩ được nhiều chuyện vượt mức quy định! Ngươi xem đi! Hắn tự mình bức điên rồi kìa!

Cuối cùng, Dương Tiễn bị lừa làm việc cực nhọc tám trăm năm thầm thở ra một hơi, nói:

"Tư Pháp Thiên Thần như ta chỉ là quan văn thôi mà."

Nghe đi!

Long Tứ ở trong đỉnh tâm địa thiện lương vô cùng đau lòng: Đổi Thiên Điều là chuyện lớn mà chỉ có một mình Dương Tiễn khổ tâm mưu tính. Người khác không hiểu lòng hắn không thể giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net