(17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Asile

69.

Người ta thường nói, trên trời một ngày, dưới đất một năm.

Bởi vậy hàng loạt sự việc phát sinh dưới nhân gian, ở trong mắt chúng thần tiên chỉ như chớp mắt mà thôi. Lý Tịnh vừa phụng chỉ xuống Hoa Sơn, Lăng Tiêu Bảo Điện ngay lập tức bị một đám vịt xổng ra từ phủ Tề Thiên làm náo loạn hết cả lên, tiếp đó là một tiểu thiên tướng hoảng loạn chạy vào ngân dài một câu "Khởi bẩm bệ hạ" vang vọng quanh quẩn khắp Cửu Trùng Thiên.

Ngọc Đế vuốt rớt mấy cái lông vịt trên chuỗi ngọc của mão miện, phẫn nộ đập bàn: "Cái gì đấy? Lại có chuyện gì nữa! Sau khi Dương Tiễn từ chức, cả cái Thiên Đình này rốt cuộc bị làm sao ấy nhở! Không khiến trẫm bớt lo được tí nào! Các ngươi là gì? Là phế vật hết sao? Không có Tư Pháp Thiên Thần thì không làm ăn gì được à?!"

Các tiên gia hai bên im thin thít, nhủ thầm trong lòng: Thật ra chuyện lặt vặt thường ngày cũng khá nhiều, không phải ông đều đẩy hết lên đầu Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm vừa mới từ chức đấy sao? Bây giờ luống cuống tay chân lại trách chúng tôi không biết làm việc, lý lẽ kiểu gì thế?

Tuy Vương Mẫu cũng sứt đầu mẻ trán như Ngọc Đế, nhưng bà vẫn không quên nghe tiểu Thiên tướng hội báo, đưa tay trỏ xuống điện, lệnh: "Mau nói! Lại xảy ra chuyện gì?!"

Thiên tướng chạy lệch hết cả mũ lẫn giáp, quỳ dưới đất, hét lớn: "Hồi, hồi bẩm bệ hạ nương nương! Là Lưu Trầm Hương——"

Nghe đến cái tên này, trong lòng Nhị thánh và chúng thần tiên đồng thời chột dạ.

Thiên tướng tiếp tục báo: "Là Lưu Trầm Hương tới Hoa Sơn! Tuyên bố muốn bổ Hoa Sơn cứu Tam Thánh Mẫu! Hiện giờ đang đánh nhau với binh mã của Lý Thiên Vương——!"

Ngọc Đế vừa đứng dậy vỗ bàn xong, nghe thế hai chân lảo đảo ngã phịch trở về bảo tọa, trong miệng lẩm bẩm:

"Lại một kẻ, lại thêm một kẻ!"

Người Dương gia bọn họ bị làm sao vậy? Tại sao cả ba đời đều phải sinh ra một kẻ chuyên đối nghịch với trẫm? Bộ đối nghịch Thiên Đình là gia huấn truyền đời của Dương gia hả?!

Dù biết Lưu Trầm Hương không có sư môn chính thống, tu vi còn thấp, không đủ khả năng cứu Dương Thiền, nhưng khi nghe được việc này, Ngọc Đế vẫn không khỏi nhớ lại cảnh tượng năm đó Dương Tiễn bổ Đào Sơn, chém rớt chín mặt trời, hai mắt xung huyết đỏ ngầu giết lên tới Thiên Đình.

Thảm kịch dưới chân Đào Sơn phảng phất như sắp tái diễn thêm một lần nữa.

Nhưng lần này thứ Ngọc Đế cần lo lắng không chỉ có vị trí chủ Tam giới của mình——

Bởi, Lưu Trầm Hương hôm nay và Dương Tiễn ngày xưa là hai người hoàn toàn khác nhau.

Dương Tiễn tuổi nhỏ gặp gia biến, dắt theo ấu muội mấy lần suýt chết chạy trốn khỏi Quán Giang Khẩu, chật vật khổ sở lưu vong nhiều năm, mới có thể bái vào sư môn Xiển giáo. Suốt một đường đi xem như đã nhìn thấu nhân gian trăm vẻ, đã phần nào hiểu được cái gọi là Thiên Địa vạn vật, sau đó còn bái sư là Ngọc Đỉnh chân nhân nổi danh học thức uyên thâm, thông minh hơn người. Tu đạo tức tu tâm, chú ý tâm vật nhất thể, vạn vật hợp nhất, Dương Tiễn là người thông tuệ, tuy trong lòng vẫn còn mối hận, nhưng nếu Ngọc Đỉnh chân nhân đã mặc kệ cho hắn xuất sư thì có nghĩa là hắn đã sớm khai ngộ, chỉ là trong lòng vẫn còn giữ chấp niệm muốn cứu mẫu thân.

Ngày Dao Cơ qua đời, Dương Tiễn mang theo thù hận đánh lên Thiên Đình. Sau này tuy chính miệng hắn nói nếu Ngọc Đế Vương Mẫu muốn thì hoàn toàn có thể lấy mạng của hắn, nhưng có ai mà không biết, tình hình ngày đó vô cùng khẩn cấp. Không một ai từng nghĩ đến chuyện "yêu nghiệt" do tiên phàm sinh ra sẽ có thể dựa vào sức của chính mình chém chết chín mặt trời, bức lui mười vạn Thiên binh Thiên tướng, đánh thẳng vào Dao Trì. Biến cố tới quá bất ngờ, không ai kịp thời chuẩn bị. Dương Tiễn có Bát Cửu Huyền Công, vũ khí và pháp bảo tầm thường không làm gì được hắn, cho dù Nhị thánh có lợi hại thì tạm thời vẫn chưa thể tìm được biện pháp đối phó hắn. Nếu một rìu năm đó thật sự bổ xuống, tám phần là kết cục thay đổi triều đại.

Thế nhưng, Hằng Nga bảo hắn quay đầu nhìn lại nhân gian dưới Cửu Trọng Thiên.

Thiên hỏa ngùn ngụt đang thiêu rụi đại địa, trước mắt chỉ toàn là thi thể khô nứt của sinh linh, nước sông biển hồ sôi sùng sục, bọt nước bốc lên từ chỗ thi thể của kim ô, thê thảm không nói nổi.

Dương Tiễn thu rìu đá, xoay người rời đi trong ánh mắt sợ hãi của Ngọc Đế và chúng thần tiên.

Đó là cửa ải cuối cùng trong quá trình tu hành của hắn, tuy chỉ là một cái xoay người, lại có thể khiến một thiếu niên từng không biết đại ái là gì có được tư chất của một Thiên thần.

Lưu Trầm Hương, rốt cuộc vẫn khác với Dương Tiễn.

Tuy cùng là tuổi nhỏ mất mẫu thân, nhưng ngày xưa vào thời điểm gặp phải đại nạn, Lưu Trầm Hương vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh không hiểu chuyện. Mấy năm nay dù sống không giàu có gì, nhưng dưới sự bảo bọc của phụ thân không lo cơm áo gạo tiền, bình an vô sự, chưa từng bị Thiên binh truy đuổi, càng chưa từng trải nghiệm sự đời nóng lạnh.

Trước khi biết mẫu thân là tiên tử Thiên Đình cao không thể với, Trầm Hương chỉ là một thiếu niên bình thường ở thôn quê, vốn nên bình an lớn lên, cưới vợ sinh con, sống một đời an nhàn thư thả.

Dựa vào dũng khí chạy ra khỏi Lưu gia thôn, cuộc sống của Trầm Hương thay đổi nghiêng trời lệch đất, thế gian muôn hình vạn trạng cùng với những khó khăn gian nan từng cái một xuất hiện trước mặt. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi những gì mà cậu được nếm trải so với một số ít người còn nhiều hơn cả một đời.

Song, tâm trí của Lưu Trầm Hương trước sau vẫn là thiếu niên vừa ra khỏi Lưu gia thôn. Trưởng bối quan tâm, đồng bạn giúp đỡ, Bảo Liên Đăng che chở—— khiến cho cậu không cách nào thoát khỏi tính cách trẻ con ngây thơ để có thể mau chóng đủ khả năng tự mình gánh vác.

Một đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành nắm trong tay sức mạnh đủ để lay động một phương trời, 'vị không xứng đức' (1) gây ra chỗ thiếu hụt, kết cục nhất định sẽ mang lại tai họa cho người bên cạnh và cho chính bản thân mình.

[1. Vị không xứng đức (德不配位): Nghĩa là địa vị xã hội và đãi ngộ được hưởng của một người không xứng với cái đức của người đó.]

Tuy bàn về võ học thì Ngọc Đế không oai phong bằng chiến thần một cõi, nhưng nói về năng lực nhìn người thì lại rất chuẩn. Lão nhìn ra được Lưu Trầm Hương sẽ không trở thành Dương Tiễn thứ hai. Tương tự cũng nhìn ra được, Lưu Trầm Hương không đặt an nguy của chúng sinh trong lòng nhất quyết sẽ không giống Dương Tiễn của trước kia, đối diện với cửa ải sinh tử của Tam giới, lựa chọn buông bỏ thù hận, xoay người rời đi.

Có một trái tim hồn nhiên trong sáng của trẻ thơ đối với thiếu niên ở nông thôn chất phác có lẽ là điều may mắn. Nhưng đối với bán thần chỉ trong một ý niệm có thể gây ra đại nạn Tam giới thì ước chừng đó mới là tai họa lớn nhất.

Việc này Ngọc Đế hiểu rõ, Dao Trì Kim Mẫu ngồi bên cạnh đương nhiên cũng đã sớm thông suốt. Nếu trong suốt hành trình Lưu Trầm Hương có người giáo dưỡng dẫn đường, nói không chừng có thể sớm ngày khai ngộ bước lên chính đồ, có điều...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Vương Mẫu đột nhiên biến đổi, nhớ tới đủ thứ chuyện lớn bé ngày trước, những nghi ngờ giấu diếm trong lòng rốt cuộc cũng xâu kết thành một phỏng đoán hoàn chỉnh, tức giận đến mức bật cười:

Hay cho Dương Tiễn nhà ngươi! Đến cả bổn cung cũng dám tính kế! Nếu không phải ngươi từ quan chuồn mau thì hôm nay bổn cung nhất định phải cho ngươi và đứa cháu của ngươi nếm mùi đau khổ!

Nhị thánh Thiên giới liếc nhìn nhau, Vương Mẫu cười lạnh:

"Không bàn đến năng lực của Lý Tịnh ra sao, Càn Khôn Bát đó cực kỳ rắn chắc, đừng nói là một đứa nhóc thế gian chỉ vừa học được công phu, cho dù là Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm cũng chẳng thể làm được gì. Chi bằng bệ hạ cứ mặc cho Lưu Trầm Hương bổ, để hắn nhấm nháp chút cảm giác giỏ tre múc nước, trăm niệm hóa tro! (2)"

[2. Giỏ tre múc nước: việc làm vô nghĩa, phí sức lực. Trăm niệm hóa tro: Toàn bộ ý niệm dự định trong đầu đều tan biến thành tro, tương đương nản lòng thoái chí.]

Ngọc Đế âm thầm hừ một tiếng:

Năm đó lão cũng muốn cho Dương Tiễn nhấm nháp thử xem cái gọi là 'trăm niệm hóa tro', kết quả muội muội ruột của mình thành tro, toàn bộ Thiên Đình suýt nữa bị Dương Tiễn cho đi theo hóa tro cùng.

Hiện tại lại nhảy ra thêm một tên Lưu Trầm Hương, quả thật là làm bậy.

Có điều, Hoa Sơn hiện tại tốt xấu gì vẫn còn vật che chở, chỉ cần núi không bổ ra, bọn họ không cần phải xuống tay với Tam Thánh Mẫu. Chỉ lo không biết khung thủy lao của Dương Tiễn có rắn chắc hay không, lỡ Lưu Trầm Hương dùng lực không chuẩn, nói không chừng sẽ làm sụp sơn động chôn sống cả người bên trong.

Ngọc Đế trầm ngâm một lát, nói: "Kẻ này không trừ, chắc chắn có hậu hoạn. Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức điều động Thiên binh Thiên tướng chi viện cho Lý Tịnh, bao vây Hoa Sơn, bắt sống Lưu Trầm Hương, giải lên Lăng Tiêu Bảo Điện xử trí."

Thiên tướng lãnh binh phù và thánh chỉ, lập tức lui xuống điều động quân đội.

Chúng thần tiên chắp tay đáp lại, hoàn toàn không có dũng khí cầu xin.

Ngọc Đế còn định kêu Thái Thượng Lão Quân mở thủy khí xem tình hình Hoa Sơn ở hạ giới thì thấy một hàng tiên quan chậm rãi bước vào Lăng Tiêu Bảo Điện, mỗi người ôm một chồng công văn dày cộp cao quá đầu.

Ngọc Đế ngơ ngẩn: "Lại gì nữa đây?"

Tiên quan cầm đầu khó khăn lắm mới ló mặt ra khỏi chồng công văn, bẩm:

"Hồi bẩm bệ hạ, những thứ này đều là tấu chương xin ý kiến phúc đáp của Tư Pháp Thiên Thần vốn nên được đưa đến Chân Quân Thần Điện. Nhưng vừa rồi Chân Quân đã dọn nhà xuống hạ giới, tấu chương không còn chỗ để đi, cho nên mới chất chồng ở bên ngoài Nam Thiên Môn!"

Ngọc Đế kinh hãi: "Nhà mà hắn cũng dọn đi... À, hình như đó vốn là của hắn."

Tiên quan ôm chồng tấu chương lung lay sắp đổ giao cho điện đầu quan, quay lại bẩm báo: "Trước khi đi Chân Quân có để lại lời nhắn, nói là những công văn phán phạt lúc trước đều để trong nhà kho mới xây. Nếu bệ hạ cần có thể sai người đến địa chỉ ban đầu của Thần Điện tìm kho."

Thế ta có cần phải cảm ơn hắn đã sắp xếp ổn thỏa giúp ta luôn không?

Tâm tình Ngọc Đế phức tạp, thuận tay rút một quyển trong đống tấu chương mà điện đầu quan trình lên, nhìn xuống, nội dung tấu chương đại khái là:

Nam Việt năm nay mưa thuận gió hòa, mùa vải thu hoạch bội thu, nhà vườn nơi đây rất vui mừng.

Ngọc Đế: ... Cái này liên quan gì tới tư pháp?

Lấy thêm một quyển:

Địa phương có yêu tinh cây liễu gây loạn, nhưng bởi vì pháp lực thấp kém nên đã bị tiêu diệt không phí chút sức lực.

Ngọc Đế: ... Đã giải quyết êm xuôi rồi thì đừng có báo!

Lại thêm một quyển:

Đan Châu có nhà họ Trương cầu con.

Ngọc Đế: ?

Cẩn thận lật kĩ, được lắm, hóa ra là công văn cầu phúc của sơn thần ở địa phương, không biết bằng cách nào lại kẹp trong tấu chương đưa tới Chân Quân Thần Điện.

Mặt Ngọc Đế đen như đáy nồi, nghĩ thầm:

Trẫm phí bao nhiêu sức lực lừa Dương Tiễn lên trời là để xem mấy thứ vớ vẩn này à? Khó trách mỗi ngày hắn lên triều cứ mang theo cái mặt như vội tới chịu tang cho trẫm vậy, phải xem mấy thứ quái quỷ này mỗi ngày thì tâm trạng ai mà tốt cho nổi?!

Vương Mẫu cũng tò mò liếc mắt nhìn, tức khắc đầu như muốn nổ tung, bà mỉm cười với chúng tiên dưới triều:

"Nếu Tư Pháp Thiên Thần đã từ chức, sự vụ khắp nơi đành nhờ chư vị tiên gia sớm ngày tiếp quản. Hay là nhân cơ hội ngày hôm nay, cùng nhau ở lại xem tấu chương, làm quen với công việc?"

Thôi xong.

Trong lòng chúng tiên lộp bộp nhảy dựng, không ai ngờ được là kiếp nạn lớn nhất thế mà lại ở ngay đây đón chờ bọn họ.

70.

Trầm Hương bổ xuống một rìu, Thiên Địa chấn động, nhưng Hoa Sơn vẫn cao chót vót đứng sừng sững ra đó. Hào quang màu vàng vạn trượng không mảy may có một vết nứt, ngược lại còn phản phệ toàn bộ ngoại lực tác động.

Thiếu niên tin chắc mình có thể phá vỡ trở ngại cứu mẫu thân nhất thời trở tay không kịp, bị pháp lực của bản thân phản lại đánh trúng ngực, miệng hộc máu tươi rơi xuống đất. Thiếu niên giãy giụa đứng dậy, Thiên binh xung quanh tiến tới bao vây, bị cậu vung rìu nhỏ ép lùi.

Dù thế nào thì vẫn chỉ là một đứa nhóc choai choai, hiện tại thân đầy thương tích, miệng hộc máu tươi, Lý Tịnh thấy không đành lòng, bèn giả vờ ra oai, nhưng thực chất là có ý chiêu hàng: "Lưu Trầm Hương! Ngươi đừng tiếp tục ngoan cố chống cự nữa! Phía trên Hoa Sơn là Càn Khôn Bát của Vương Mẫu nương nương! Chỉ bằng ngươi không thể bổ nó ra được! Nếu bây giờ ngươi lạc đường biết quay đầu, tự nguyện chịu trói, theo ta lên trời gặp Nhị thánh, có lẽ vẫn sẽ còn một con đường sống!"

Trầm Hương gào: "Không! Ta không cần đường sống gì cả! Ta nhất định sẽ bổ Hoa Sơn ra cứu mẹ ta! Nếu thất bại, ta thà là chết đi!"

Tôn Ngộ Không ở xa nghe thế liền nhe răng nhếch miệng, mặt mày sầu bi: "Dương Tiễn, cháu trai ngươi bị làm sao vậy? Hở tí là đòi sống đòi chết! Bộ hắn tưởng chiêu này dùng với ai cũng hiệu quả ư? Hắn chết thì người ta được hời thôi! Kẻ thù khoái trá, để lại người thân đau lòng!"

Dương Tiễn nhắm mắt thở dài:

Sao mà hắn không biết tính nết của cháu trai mình cho được. Lúc trước ra khỏi Lưu gia thôn, Trầm Hương là một thiếu niên yếu đuối nhát gan, dễ dàng lùi bước. Bất đắc dĩ lắm hắn mới bày Tam quan ở thủy lao Hoa Sơn, chỉ mong có thể kích phát ra "dũng khí, cốt khí, nghĩa khí" tiềm tàng trong xương cốt của thiếu niên.

Có điều, hắn không ngờ tới là Trầm Hương hoàn toàn chẳng hiểu gì về cỗ khí khái trong tim. Chút tâm huyết khó khăn lắm mới kích phát ra được lại trở thành chướng ngại vật trên con đường của nó. "Nghĩa khí" làm nó bồi hồi lưu luyến trong nữ nhi tư tình, "dũng khí" khiến nó nhìn không rõ thực lực của bản thân, nhiều lần mù quáng nhảy vào chỗ nguy hiểm, "cốt khí" lại càng biến nó thành một thất phu vô mưu gặp chuyện chỉ biết bất chấp tất cả, lấy cái chết để ép người...

Tôn Ngộ Không thấy sắc mặt hắn khó coi, khuyên nhủ: "Uầy, tục ngữ nói nuôi không dạy là lỗi của cha, không liên quan tới người làm cữu cữu như ngươi, đừng tự trách."

Y không nhịn được lại nghĩ, nếu ở giữa không có Thiên Điều chó má làm khó dễ, Lưu Trầm Hương do một tay Dương Tiễn nuôi lớn, vậy đứa nhỏ này sẽ trưởng thành như thế nào.

Hít——

Nghĩ đến đây, Tôn Ngộ Không hít hà một hơi.

Dương Tiễn nuôi dạy Trầm Hương, thế chẳng phải là Đại Hỗn thế Ma vương bồi dưỡng ra một Tiểu Hỗn thế Ma vương? Trầm Hương nếu giống Dương Tiễn y như đúc, giống cái đa mưu túc trí, giống cái vũ dũng hơn người, giống luôn cả cái thích tính kế người khác, vậy Tam giới nhất định sẽ bị hai tên này làm cho long trời lở đất.

Thôi bỏ đi. Tôn Ngộ Không lắc đầu: Trên đời này có một Dương Tiễn là đủ rồi, tiểu Trầm Hương ngốc một tí cũng khá tốt, ít nhất rất được mọi người yêu quý không phải sao?

Trong khi hai người nói chuyện, trên không trung xuất hiện một đám mây lắc lư hạ xuống, chính là sứ giả Tịnh Đàn khoan thai tới muộn.

Tôn Ngộ Không lẩm bẩm: "Tên ngốc này, sau khi làm sứ giả Tịnh Đàn còn vô dụng hơn cả ngày xưa đi lấy kinh. Lão Tôn qua qua lại lại Quán Giang Khẩu, mà hắn thì giờ này mới đến nơi."

Dương Tiễn liếc xéo Tôn Ngộ Không: "Đây cũng là cứu binh ngươi mời đến?"

Tôn Ngộ Không oán giận: "Sao ngươi không nhìn bằng hữu mà cháu trai ngươi kết giao đi? Lão Tôn có thể tìm được một người đã là không tệ rồi! Chỉ thiếu điều kéo luôn cả thân gia vào trong. Nếu hắn có thể sớm tìm được mấy chỗ hậu thuẫn hùng mạnh thì đã không cần ta và ngươi đến đây rồi không phải sao?"

Dương Tiễn: Trách ta?

Trư Bát Giới ở trên mây đã sớm nhìn thấy binh mã của Lý Tịnh dưới Hoa Sơn, cùng với Trầm Hương bạch y nhiễm máu tươi dưới chân núi. Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, tuy hắn biết Trầm Hương lần này đi Hoa Sơn nhất định sẽ làm Thiên Đình chú ý, nhưng hắn không nghĩ là thế trận lớn đến mức này. Hồi trước Dương Tiễn đánh tới cửa miếu thì hắn còn có thể dùng lý do Phật môn thanh tịnh để cản Dương Tiễn, chứ Hoa Sơn là địa bàn Đạo giáo, cũng là lao ngục Thiên Đình đường đường chính chính giam giữ Tam Thánh Mẫu, hắn mà xen vào tức là vô cớ xuất binh.

Nhưng dù vậy, Trư Bát Giới vẫn giơ đinh ba chắn trước mặt Trầm Hương.

Nếu nói Lý Tịnh có thể nể mặt Dương Tiễn lưu tình với Trầm Hương, thì đối diện với Thiên Bồng Nguyên Soái cũ đã đầu quân cho Phật môn, sắc mặt hắn lại không tốt chút nào: "Sứ giả Tịnh Đàn đến đây làm gì? Lý Tịnh hiện đang phụng chỉ tróc nã yêu nghiệt quấy nhiễu Thiên Đình, sứ giả Tịnh Đàn là người Phật môn, âm thầm trợ giúp trọng phạm đối kháng Thiên Đình, chuyện này mà đồn ra ngoài e là không tốt lắm đâu?"

Trư Bát Giới hừ một tiếng, đáp: "Người trong Phật môn thì làm sao? Thiên Đình thì thế nào? Trầm Hương là đồ đệ của ta! Ngươi có bao giờ thấy đồ đệ gặp nạn mà sư phụ không tới hỗ trợ hay chưa?!"

Lý Tịnh thầm trợn trắng mắt, nghĩ: Ngươi cũng chả phải người của Xiển giáo, bày trò bênh vực người mình để làm gì, thực lực không có, cảnh giới không đủ, hay là do lúc trước Dương Tiễn đánh ngươi ít quá, bây giờ lại còn dám chạy đến trước mặt ta giương oai.

"Sư phụ thì sao?" Lý Tịnh lạnh lùng quát: "Lưu Trầm Hương khi quân võng thượng, họa loạn Tam giới, xúc phạm Thiên Điều! Tất phải đền tội! Chẳng lẽ chỉ vì hắn là đồ đệ của ngươi thì có thể tri pháp phạm pháp, vô tội được phóng thích? Trư Bát Giới, ngươi đừng có mà ngang ngược vô lý! Thiên Đình có quy có củ! Ngươi quấy nhiễu Lý Tịnh tróc nã trọng phạm, việc này nếu nháo đến trước mặt Như Lai Phật Tổ, chỉ e kẻ vô lý sẽ chính là ngươi!"

Trư Bát Giới đã sớm dự đoán lão già cứng nhắc cố chấp Lý Tịnh sẽ không nghe mình nói chuyện, thế nhưng đồ đệ thương tích đầy mình không thể không cứu, thế là hắn liền bày ra cái vẻ ngày thường dùng để chống đối Dương Tiễn, kêu lên:

"Lý Tịnh! Uổng cho ngươi lại còn làm Thác Tháp Thiên Vương, tổng soái Tam quân! Dẫn Thiên binh Thiên tướng ức hiếp một đứa trẻ! Uổng phí cả mấy vạn năm mà ngươi sống! Rốt cuộc ngươi có thấy mất mặt hay không hả!"

Lại nữa rồi. Lý Tịnh khinh thường liếc mắt nhìn trời: Chỉ cần ai đó muốn bắt Trầm Hương thì bên tai nhất định sẽ phải nghe mấy cái lý do thoái thác kiểu này. Trước kia Dương Tiễn là lục thân không nhận, còn bây giờ mình là bắt nạt vãn bối, thật muốn điên cả đầu.

Tuy cảm thấy bực bội, nhưng Lý Tịnh từng làm tổng binh Trần Đường Quan không phải là chưa từng gặp hạng người vô lý như thế này. Hắn không tức giận, chỉ chậm rãi đáp:

"Theo Lý Tịnh biết, năm đó Lưu Trầm Hương ra khỏi Lưu gia thôn đã mười sáu tuổi. Người bình thường tới độ tuổi đó chỉ sợ đã phải bắt đầu tính chuyện cưới vợ sinh con, thi đỗ công danh, thành gia lập nghiệp đúng chứ? Ngoài ra hắn còn ở núi Nga Mi tu hành nhiều năm, hoàn toàn không phù hợp với hai chữ 'đứa trẻ'. Nếu vẫn còn muốn gọi hắn là đứa trẻ thì không tránh khỏi làm trò cười cho Thiên hạ. Huống hồ, pháp lý không quan tâm trưởng ấu tôn ti, chỉ nhận thiện ác trung gian! Lý Tịnh chỉ hành sự theo quy củ, nếu như sứ giả Tịnh Đàn cho rằng pháp lý vô tình, vậy hãy đi nói tình cảm với pháp lý, chớ nên khó xử người chấp pháp như ta!"

Tôn Ngộ Không ngồi nghe mà không ngừng gật gù, chọt chọt Dương Tiễn: "Ai chà, Dương tiểu Nhị, ngươi nhìn tài ăn nói của Lý tổng binh người ta đi kìa. Cùng là chấp pháp bắt người, sao ngươi lại kém hơn người ta vậy chứ! Chạy đến trước động phủ của lão Tôn chỉ biết làm trò quay mòng mòng! Chẳng biết phân rõ phải trái tẹo nào!"

Dương Tiễn hất bàn tay lông lá của y ra, đáp: "Ta có nói lý, nhưng các ngươi không nghe."

Quả nhiên, Trư Bát Giới đang giằng co với Lý Tịnh lại giở thói ngang ngược: "Mấy cái ngươi nói lão trư ta chả hiểu gì sất! Ta chỉ biết Tam Thánh Mẫu quá lắm là gả cho một người phàm! Thế mà các ngươi chia rẽ mẹ con người ta gần hai mươi năm! Hiện giờ còn vì chút tội danh đó mà bắt nạt đồ đệ ta! Ta không cho phép!"

Lý Tịnh: Dẹp, nói vô ích.

Dương Tiễn nhún vai: "Thấy chưa."

Tôn Ngộ Không: ...

———

Lời tác giả: Khuyết điểm của anh bạn nhỏ Trầm Hương rất nhiều, nhưng sau này sẽ sửa đổi tốt hơn.

P/s: Cá nhân tôi có độ hảo cảm với Tây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net