Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ứng dụng video do Nhị Thập Tứ Nồi gửi tới phụ huynh đã nhanh chóng được kết nối.

Hai con gấu trúc mũm mĩm rất giống anh xuất hiện trên màn hình ánh sáng, con gấu trúc bên trái đeo kính râm và quấn khăn hoa, đó là Mộc Nồi mẹ của Nhị Thập Tứ Nồi, còn con gấu trúc bên phải đội mũ che nắng và quần đi biển. Bố của Nhị Thập Tứ Nồi là Nhị Thập Nồi.

Nồi gia sinh sản nhiều năm như vậy, đã trở thành một gia tộc rất lớn, Mộc Nồi cùng Thập Nhị Nồi không có quan hệ huyết thống.

Nhị Thập Nồi nằm ngủ gật dưới ô che nắng, vươn móng vuốt cào cái bụng tròn trắng như tuyết của mình.

"Cục cưng, mẹ cùng bố đang ở Hawaii trái đất cổ đi nghỉ mát." Mộc Nồi cầm trong tay gương trang điểm nhìn xung quanh: "Làm sao lại gọi điện thoại cho bố mẹ, không phải ngày hôm qua mới vừa gọi điện thoại sao. . . "

Cô dừng lại một chút, đột nhiên dùng trực giác của một người mẹ nhạy bén cảm nhận được điều gì đó:

"Cục cưng, chẳng lẽ tổ tiên đã định cư rồi sao?"

Cuối cùng bọn họ cũng đăng ký nơi nghỉ dưỡng ở trái đất cổ, hơn nữa còn phải ở lại nơi này bốn tháng, số lượng cuộc gọi với thế giới bên ngoài bị hạn chế thường không gọi điện và trò chuyện khi không có việc gì làm.

Gọi vào giờ này chắc có chuyện quan trọng lắm.

Đằng sau Mộc Nồi, Nhị Thập Nồi đang gãi bụng.

Hai con gấu trúc háo hức nhìn con trai của chúng cùng một lúc.

"Uh, mẹ, bố, con—"

Nhị Thập Tú Nồi sờ sờ cái đầu tròn trịa của mình, lời nói đột nhiên đọng ở khóe miệng.

Anh nên nói gì đây? Rằng đã tìm thấy một con người bị nghi là tổ tiên?

Đã quá lâu rồi, trải qua bao nhiêu thế hệ, không ai trong số họ biết con người trẻ tuổi đó trông như thế nào và giọng nói ra sao. Sự thân thiết và gắn bó của tình yêu đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Trước khi Đại Nồi qua đời nói rằng cậu sẽ quay lại, và tất cả gấu trúc cũng tin chắc vào điều này.

Tổ tiên thích uống trà, họ đã tích lũy được vài tấn lá trà, tổ tiên thích nhặt những con vật nhỏ mang về nhà, họ đã đầu tư vào hàng chục quỹ từ thiện cho trẻ em vô gia cư, tổ tiên thích nghe các bài hát dân gian, mỗi chú gấu trúc bọn họ đều có thể hát và chơi ghi-ta.

Niềm tin khó giải thích này đã ủng hộ họ nhiều năm, tìm đi tìm lại... hết lần này đến lần khác thất vọng.

Nhiều năm như vậy, hết lần này đến lần khác loài người lợi dụng danh nghĩa của tổ tiên để lừa bịp.

Lừa đảo tiền tài, danh lợi chỉ là thứ yếu, nhưng mỗi khi tràn đầy kỳ vọng rồi lại vụt mất tất cả, cảm giác đó thật quá khó.

Nếu lần này không phải thì sao đây?

Anh sẽ tự mình tìm trước, sau khi xác định xong sẽ thông báo cho bố mẹ và người nhà, vẫn còn thời gian.

"Không phải." Miệng Hai Mươi Tư Nồi nhanh hơn não của anh phủ nhận, gãi đầu nói: "Con chỉ muốn mượn phi thuyền của cha thôi. Một người bạn học cũ của con đột nhiên ngã bệnh, con muốn đến thăm."

Mộc Nồi vốn dĩ chỉ là tùy ý hỏi.

Mộc Nồi thở dài, tiếp tục soi gương trang điểm ngắm nghía chiếc khăn lụa mới mua của mình, Nhị Thập Nồi thất vọng nằm dài trên cát, xua tay lẩm bẩm:

"Tinh cầu Thủ Đô hình như còn sót lại ba chiếc phi thuyền, con thích cái nào thì lấy cái đó."

"Dạ, cảm ơn bố." Nhị Thập Tứ Nồi đã có chút không kiên nhẫn.

Nhị Thập Nồi nói xong vùi đầu vào trong cát, cong đầu, hơn mười giây sau, mới nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên:

"Mà này, cục cưng, đừng chọn cái màu xám bạc, hệ thống lái tự động xảy ra vấn đề, không phải vấn đề lớn, nhưng hình như sau khi tiến vào bầu khí quyển.....cục cưng?"

"........."

Video đã sớm bị Nhị Thập Tứ Nồi bên kia cúp. Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau.

Có giới hạn chặt chẽ về số lượng cuộc gọi trong kỳ nghỉ ở trái đất cổ, họ đã sử dụng hết tất cả các cuộc gọi.

Không thể nào... kém xui như vậy đi?

Mặt khác, tinh cầu Tucker.

Sau khi phát sóng, Cố Dữ Miên vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Cậu đem mặt vùi vào trong bụng báo tuyết nhỏ, rất là ảo não:

"Mình tại sao lại hát?"

Cố Dữ Miên thích nghe dân ca, thời trung học cậu cũng học ghita cùng kèn harmonica* một thời gian, nhưng đa số đều là vì giải trí, ít khi hát trước đám đông. Cậu chỉ cảm thấy hơi xấu hổ.

Harmonica:


Con mắt màu xanh xám của báo tuyết nhỏ nhìn cậu, một chân trước bị Cố Dữ Miên nắm, không hiểu con người của mình vì cái gì lại uể oải.

Rõ ràng là nghe rất êm tai —— không, vẫn tính là ổn.

Báo tuyết nhỏ ấn cái trán Cố Dữ Miên, để cho cậu cúi đầu, nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt kia.

Gió chiều thổi.

Một lát sau, ma xui quỷ khiến, báo tuyết nhỏ cúi đầu hôn lên chóp mũi của chàng trai trẻ.

Cố Dữ Miên: "!"

Cậu hơi mở to hai mắt.

Báo tuyết nhỏ dường như không thể tin được những gì mình vừa làm. Đầu đuôi của nó đông cứng lại, nó nhìn đi chỗ khác và hai đầu tai của nó nóng một cách đáng ngờ.

Năm phút sau.

Cố Dữ Miên ôm đệm thịt của báo tuyết nhỏ hôn một cái, cảm thấy cuộc sống của mình đã viên mãn.

"Đoàn Đoàn." Cậu thỏa mãn ôm báo tuyết nhỏ nằm ngửa trên sô pha, quên hết cảm xúc thấp thỏm vừa rồi: "Trước đây anh còn tưởng rằng em không thích anh."

Lúc đầu Cố Dư Miên hôn lên trán nó sẽ bị cự tuyệt, không khỏi chán nản.

Cố Dữ Miên vùi đầu vào một bên cổ báo tuyết nhỏ, nhỏ giọng nói: "Không nghĩ tới Đoàn Đoàn nhà mình lại khẩu thị tâm phi* như vậy, em vẫn luôn thích anh, nhưng không biểu hiện ra ngoài sao?"

( Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo. )

Báo tuyết nhỏ theo bản năng muốn đẩy Cố Dữ Miên ra, do dự một chút, cuối cùng không làm.

Nó cuộn tròn ở trong ngực Cố Dữ Miên, để cho con người bên tai nó thì thầm đủ loại lời nói mềm mại, lại không có cảm giác ồn ào chút nào.

Thậm chí muốn nghe nhiều hơn nữa.

Theo kim giờ từng phút từng giây trôi qua.

Giọng nói của Cố Dữ Miên càng ngày càng nhỏ, mí mắt rũ xuống, âm cuối quanh quẩn ở trong màn đêm trước khi biến mất.

Ngày hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện...... Cố Dữ Miên chỉ nói như vậy.

Ngủ thiếp đi.

Báo tuyết nhỏ đầu tiên là nhìn ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, sau đó xoay người rời đi, từ trong ngực Cố Dữ Miên đứng lên, một chân nhẹ nhàng đạp ở trên ngực của cậu.

Chàng trai trẻ thở đều, và âm thanh của nhịp tim truyền qua da đến lòng bàn tay.

Tư thế nằm của Cố Dữ Miên không thoải mái, cậu vô ý thức nghiêng người sang một bên, áo thun bị vén lên trên sô pha, lộ ra vòng eo trắng nõn và nhỏ nhắn.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ thắp sáng, vòng cung trong ánh sáng và bóng tối khiến người ta muốn đưa tay ra chạm vào.

Báo tuyết nhỏ quay lưng lại với ánh đèn, đôi mắt xanh xám hơi tối đi.

Cố Dữ Miên hơi nghiêng tư thế nằm ở trên ghế sô pha, xoay người muốn từ trên ghế sô pha ngã xuống, trong lúc ngủ cậu cũng theo bản năng bảo vệ báo tuyết nhỏ trong ngực, sắp đụng mặt đất ——

Giây tiếp theo, cậu rơi vào một cái ôm.

Đó là một cái ôm có mùi thuốc lá nhuốm mùi tuyết tùng. Bởi vì nhiều năm chiến đấu, hình dáng của người đàn ông cao, mảnh khảnh và mạnh mẽ, với các đường nét từ vai đến eo bụng mượt mà và duyên dáng, làn da nhợt nhạt do chủng tộc của hắn giống như một loại ngọc lạnh.

Lông mi hắn rũ xuống, che đi đôi đồng tử xanh xám như ngọc, cảm xúc dâng trào khó hiểu.

Hắn đã học cách chiến đấu, bắn súng, điều binh khiển tướng và trị quốc, nhưng chưa bao giờ học... cách giữ gìn cẩn thận một vật có giá trị.

Khóe môi của Sóc Hàn mím lại, hắn thậm chí còn lo lắng hơn khi một mình đối mặt với hàng ngàn quân đội của Trùng Tộc.

"Cố Dữ Miên." Hắn thấp giọng đọc cái tên này: "...... Cố Dữ Miên. "

Đây là con người của hắn.

Hắn không thể biết được loại cảm xúc kỳ lạ nào đang sôi sục trong máu mình vào lúc này.

Đó là muốn sở hữu, độc chiếm, cướp đoạt, đó là ——

Một nụ hôn mà hắn muốn trao nhưng không dám.

Hắn nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp thở dài.

Ngoài cửa sổ ngàn ánh đèn trong đêm, ngân hà lay động.

______________________________________
Chương này có 1k6 từ à, tự nhiên thấy sợ ngang dị chèn :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net