Chương 19: Không thể che giấu nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích Họa Vân dẫn đầu đoàn người đi vào khu nghỉ ngơi của đấu trường, vẻ mặt ôn hòa thường ngày của nàng giờ đây thay bằng vẻ lạnh băng, những người nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ ấy không hiểu sinh ra cảm giác kính sợ.

Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần hôm nay không đến mà ở lại tửu điếm tranh thủ dưỡng sức khôi phục thương thế. Trong số thuốc của Bích Họa Vân tạo ra lại không có thuốc chữa nội thương, bọn họ chỉ đành dùng cách thủ công là vận công chữa thương.

Bích Họa Vân đã phải tự nhủ khi nào về phải nghiên cứu tạo thuốc chữa nội thương, nhưng trước khi có thể trở về nàng phải dẫn đoàn đội dành lấy chức vô địch cái đã.

Đúng như dự đoán của thầy Vương Ngôn, học viện Sử Lai Khắc được xếp vào một tổ có tám học viện, trong tổ của bọn họ, học viện Sử Lai Khắc thu hút sự chú ý nhất, các học viên còn lại đều tái mặt buồn rầu. Sự kinh hãi cùng rung động Sử Lai Khắc mang đến cho họ trong vòng đầu tiên quá lớn, bây giờ bất kể ai thi đấu với Sử Lai Khắc đều mang tâm trạng sợ hãi, hệt như những gì Bích Họa Vân mong đợi.

Dựa vào hình thức bốc thăm để chọn kiểu thi đấu, hai đội trưởng hai bên bước lên, kết quả ra tới là kiểu thi đấu một đối một. Bích Họa Vân không thể hiện vui mừng hay lo lắng, nàng từ đầu đến cuối chỉ có một vẻ mặt bình thản. Lên bốc thăm xong về khu vực đội nhà, Bích Họa Vân gật đầu với thầy Vương Ngôn rồi ngồi xuống hàng ghế chờ.

Vòng thi đấu không như khán giả mong chờ Hoắc Vũ Hạo hay Bích Họa Vân lên thi đấu mà là Từ Tam Thạch. Cái tên bỉ ổi này đã tàn phá hình tượng nghiêm túc của học viện trong mắt mọi người, nhưng mà việc một mình hắn mang lại chiến thắng cho học viện là không thể chối cãi.

Khi trận đấu kết thúc mọi người bị Vương Ngôn đẩy về khách sạn, tám người thi đấu giấu thầy Vương Ngôn tụ lại một chỗ, dùng hồn đạo khí quan sát trận đấu. Bọn họ đều biết thầy Vương Ngôn vì không để tinh thần họ bị đả kích cho nên mới không để họ xem những trận tiếp theo mà một mình thầy theo dõi để thu thập thông tin.

Xem xong trận đấu Bích Họa Vân thở dài.

"Bối Bối, Tam Thạch, xem ra hai người không thể che giấu thực lực được. Nếu là đấu đoàn đội ta có thể trợ giúp nhưng nếu là đấu đơn hay đấu 2-2-3 thì không thể rồi."

Bối Bối cùng Từ Tam Thạch khó khăn gật đầu. Thấy những người khác đầy nghi vấn, Bối Bối lên tiếng giải thích.

"Ta và Tam Thạch sau khi vào học viện không lâu đã trở thành đệ tử hạch tâm. Mà theo đó tu vi cũng không ngừng tăng lên, dần dần được sự đồng ý của học viện mà trở thành thành viên dự bị của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức."

Dừng một lát Bối Bối nói tiếp.

"Hiện nay ở nội viện, số người có được tư cách này cũng chỉ có hai chúng ta. Nói đơn giản thì chúng ta cũng là đệ tử hạch tâm bình thường nhưng được quan tâm hơn một chút, được học viện tận tâm dạy dỗ và bồi dưỡng. Nhưng điều kiện quan trọng nhất là từ lúc đó đến khi tốt nghiệp ngoại viện, thi sát hạch vào nội viện trở thành một Sử Lai Khắc Giám Sát Giả phải thấp hơn năm năm."

Trong lúc Bối Bối giải thích, Bích Họa Vân đã vẽ ra rất nhiều trường hợp có thể dựa đoán được, kế sách cũng có, ban đầu điều ưu tiên nhất là ẩn được thực lực cho Bối Bối và Từ Tam Thạch, nàng có thể gánh vác trách nhiệm nặng hơn nhưng thực lực của các học viện lớn hơn nàng nghĩ.

"Aizzz...." Bích Họa Vân cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.

Hoắc Vũ Hạo thấy vậy nghi hoặc hỏi, "Thầy Vương Ngôn không biết chuyện này sao?" theo chiến thuật thầy đặt Nhị sư huynh cùng Từ học trưởng làm chủ chốt, nếu biết hẳn đã không sắp xếp như vậy.

Quả nhiên, Hoắc Vũ Hạo nghe Bối Bối nói.

"Vương lão sư không biết. Đây là cơ mật của học viện. Chỉ có hai viện trưởng của hệ Vũ Hồn và các Trưởng Lão của Hải Thần Các biết mà thôi. Hải Thần Các là bộ phận cao cấp nhất của học viện, nó nằm ở ngay trên đảo Hải Thần. Nghe nói Hải Thần Các Chủ mới là cường giả mạnh nhất học viện, chẳng qua ngài luôn trấn thủ tại đảo Hải Thần nên ngay cả chúng ta cũng không biết dáng vẻ của ông ấy ra sao.

Hoắc Vũ Hạo giật mình nói, "Người đó còn mạnh hơn Huyền lão nữa sao?"

Trong ấn tượng của hắn, Huyền lão là một siêu cấp cường giả không gì không làm được, là một người có tốc độ phi hành cực kỳ khủng bố, khi nổi giận bộc lộ thực lực khiến trời long đất lở.

Bối Bối gật đầu nói.

"Huyền lão không phải đã từng nói rồi mà, ông ấy là Phó đoàn trưởng của Sử Lai Khắc Giám Sát Đoàn, vậy thì dĩ nhiên còn có Đoàn Trưởng rồi, mà người đó không ai khác chính là Hải Thần Các Chủ kia."

Nghe Bối Bối nói thế, Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu mới nhận ra sự hiểu biết của mình về học viện còn quá ít. Không ngờ ở nội viện còn có một nơi gọi là Hải Thần Các, hơn nữa nghe như Đại Sư Huynh nói, những người ở Hải Thần Các còn không những mạnh mà còn có uy quyền hơn mấy vị viện trưởng rất nhiều.

"Không đúng! Vậy làm sao Họa Vân tỷ biết được?"

Nghe Tiêu Tiêu nói Bối Bối với Từ Tam Thạch mới phản ứng lại, hai người sửng sờ nhìn qua Bích Họa Vân.

Nàng mỉm cười tươi nhẹ như không nói, "Ta là Trưởng lão của Hải Thần Các."

.

..

....

"CÁI GÌ?!!!!!!!"

Bích Họa Vân: "Ha ha." ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net