Chương 3: Đến học viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuối cùng cũng xong! Vũ Hạo cảm ơn đệ, hồn kỹ của đệ thực sự rất tuyệt!"

Hoắc Vũ Hạo được Bích Họa Vân khen ngợi mặt đỏ bừng lên vẻ mặt cực kì hạnh phúc.

Đường Nhã cười thầm, "Vũ Hạo rất là sùng bái Họa Vân tỷ nhỉ."

Bối Bối gật đầu, "Chịu thôi, tính ra ở nội viện nghe bảo số người sùng bái Họa Vân tỷ không ít, chỉ là chị ấy rất hiếm xuất hiện trước đám đông."

"Chúng ta khởi hành thôi, trạm kế tiếp chính là Học Viện Sử Lai Khắc!"

"Rõ!"

Ba tiếng hô vui sướng vang lên đáp lại Đường Nhã. Cuộc săn bắt đã kết thúc, đoàn người tiến đến Học viện Sử Lai Khắc truyền thuyết.

Một học viện không phụ thuộc bất kì quốc gia nào, Học viện Sử Lai Khắc tồn tại như một quốc gia riêng biệt chỉ nhận đào tạo 'Quái vật' không nhận người tài. Nhưng 'Quái vật' đi vào phải đối mặt với tỉ lệ đào thải gay gắt, cạnh tranh rất nhiều nỗ lực rất nhiều mới trở thành 'Quái vật' chân chính.

Những học viên mà học viện đào tạo ra đều trở thành cường giả đứng đầu bị các thế lực tranh nhau chiêu mộ. Tiền đồ vô hạn nhưng để có được tương lai sáng ngời ấy con đường phải đi tuyệt không dễ dàng.

"Hả?! Chủ nhiệm lớp của Vũ Hạo sao lại là bà cô biến thái này a!"

Đường Nhã hét toáng lên, tiếp theo cô nhận được cú cốc đầu của Họa Vân.

"À phải rồi Họa Vân tỷ lúc trước học lớp cô Chu Y mà." Bối Bối nói.

Bích Họa Vân gật đầu, nàng quay qua nói với Vũ Hạo, "Lớp cô Chu đúng là lớp có tỉ lệ đào thải gay gắt nhất, chỉ 1/10 đậu nhưng mà nó lại là lớp phù hợp nhất với em."

"Phù hợp nhất với em ạ?"

"Phải, cô Chu vô cùng khắt khe, những bài tập của cô ấy đều ép buộc đẩy cực hạn của con người lên. Nếu là một Hồn Sư dựa vào tài năng thiên bẩm thì lớp của cô ấy đáng sợ nhất, còn nếu là một Hồn Sư lấy nỗ lực tiến lên thì lớp của cô ấy là hợp nhất."

"Vâng em biết rồi!" Hoắc Vũ Hạo hừng hực khí thế nói, "Em sẽ cố gắng!"

Sau đó bốn người tách ra, Bích Họa Vân đi cùng Hoắc Vũ Hạo đến khu kí túc xá tân sinh.

Đến nơi Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy ngay gốc cây trước kí túc xá có một ông lão đang ngồi, không nghĩ nhiều cậu chạy đến chào hỏi rồi được ông lão chỉ cho số phòng. Sau đó cậu tạm biệt Họa Vân rồi đi vào kí túc xá.

"Haha, thật là một đứa bé lễ phép." Ông lão cười nói, "Đó là đứa trẻ con kể cho ta sao?"

Bích Họa Vân đứng ngay kế bên nàng gật đầu, "Vâng, sư phụ."

Mục lão cười hiền, "Con trở về nội viện đi, nha đầu Tiểu Đào lại không trấn áp được tà hỏa đang đi tìm con đấy."

"Vâng, vậy con về trước."

Mục lão hình bóng dáng thiếu nữ rời đi, ông khẽ thở dài, vậy mà đã sáu năm rồi sao...

---------------------------------------------------------------------

"Tiểu Vân!"

Vừa bước vào kí túc xá trong nội viện Bích Họa Vân bị ôm chầm lấy, cái người ôm nàng toàn thân nóng rực, hơi thở gấp gáp. Quanh người cô ấy có thể thấy được những ngọn lửa đỏ đen đang tỏa ra.

"Tiểu Đào tỷ, chúng ta tìm chỗ ngồi em mới giúp tỷ trấn áp tà hỏa."

"Tiểu Vân, em đúng là thiên sứ của đời chị."

"Rồi, rồi, chúng ta đi thôi."

Ngồi khoanh chân trên giường hai cô gái vươn tay chạm bàn tay vào nhau, Bích Họa Vân sử dụng hồn lực giúp đỡ Mã Tiểu Đào chấn áp tà hỏa, cố tình hôm nay tà hỏa cực kì bạo động Bích Họa Vân bị ép đến phóng thích hồn hoàn.

Không giống người khác hồn hoàn của Bích Họa Vân có sáu cái, toàn bộ đều là màu trắng.

Màu trắng không phải vì nó là mười năm hồn hoàn mà là vì Bích Họa Vân dùng Hồn Kỹ 'Mô phỏng' che giấu niên hạn hồn hoàn của bản thân. Trong nội viện chỉ có duy nhất sư phụ của nàng – Mục lão biết được niên hạn hồn hoàn của nàng, những người còn lại dù là Huyền lão hay Ngôn viện trưởng vẫn là các thành viên cao cấp đều không biết được chứ huống chi là học viên bình thường.

Không chỉ vậy võ hồn của Bích Họa Vân còn là bí ẩn, người ta chỉ biết được nàng sở hữu Cực hạn chí Băng cùng Cực hạn chí Quang nhưng không đoán được võ hồn của nàng là gì.

Nhưng dù người đầy bí ẩn, Bích Họa Vân rất được học viên nội viện tôn trọng vì thiên phú cùng sức mạnh của nàng. Học viện cùng Hải Thần Các xem nàng là áp chủ bài của Sử Lai Khắc cho nên cũng đồng ý với việc nàng giữ bí mật.

Bích Họa Vân là cô nhi, nàng không phải là người của Thất Đại Tông Phái, Ngũ Đại Học Viện, Tứ Đại Thế Gia, Tam Đại Đế Quốc. Mục lão thu Bích Họa Vân làm quan môn đệ tử cũng đã chứng minh nàng không phải là người của Bản Thể Tông.

Không thuộc thế lực nào, chính vì vậy Sử Lai Khắc an tâm bồi dưỡng nàng trở thành một thành viên chủ lực cho học viện mai sau, và nhiều người còn suy đoán Mục lão định cho Bích Họa Vân kế thừa vị trí Hải Thần Các Chủ.

"Xong rồi, Tiểu Đào tỷ."

Bích Họa Vân thu tay về thở nhẹ ra, tà hỏa lần này quá mạnh rồi.

"Cám ơn em, Tiểu Vân."

Mã Tiểu Đào đứng dậy vươn vai, cảm giác không phải đè ép trấn áp tà hỏa thực dễ chịu, hơn nữa cô có cảm giác vừa mới thăng cấp.

"Chị bây giờ đến chỗ Sử Lai Khắc Thất Quái tụ hợp đây, tạm biệt em!"

"Ân, tạm biệt chị."

Mã Tiểu Đào đi rồi, Bích Họa Vân cầm theo quyển sách trên bàn bỏ vào nhẫn hồn đạo trữ khí rồi cũng rời phòng.

Tuy có đủ, thậm chí là dư tư cách gia nhập Sử Lai Khắc Thất Quái nhưng Bích Họa Vân từ chối danh hiệu đó, nàng cảm thấy trách nhiệm của danh xưng Thất Quái quá nặng, lượng công việc đồng dạng rất nhiều mà bản thân nàng có rất nhiều thứ cần nghiên cứu cho nên lúc trước đã từ chối gia nhập Sử Lai Khắc Thất Quái.

Bích Họa Vân là một Hồn Dược Sư.

Nhưng học viện chỉ phát triển Hệ Võ Hồn và Hệ Hồn đạo khí chứ không phát triển hệ Luyện đan cho nên Bích Họa Vân phải tự học tự nghiên cứu ra những đan dược mới.

Mục tiêu của nàng chỉ có hai cái, chữa bệnh cho sư phụ và thanh tẩy tà hỏa cho Tiểu Đào tỷ làm tỷ ấy có được Cực chí chi Hỏa từ Tà Hỏa Phượng Hoàng biến thành Chân Hỏa Phượng Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net