Chương 38: Quan niệm riêng từng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày đầu còn loạng choạng hậu đậu nhưng sau đó Hồng Liên và Tiêu Vận đã tự thích nghi được với cuộc sống không có người hầu hạ, hai đứa nhỏ ban đầu còn sợ Bích Họa Vân, bây giờ nhờ có đoản đao nhóm trợ giúp mà đã không còn sợ.

Bích Họa Vân cũng từ Hồng Liên và Tiêu Vận biết được thế giới hai đứa đang sống là thế giới như thế nào.

Tạp Nhĩ Tháp đại lục, hơn 100 năm vẫn vây tại thời kỳ hỗn loạn, bởi vì chiến tranh, văn phong suy yếu, võ đạo thịnh vượng, chiến tranh là thời cơ để võ giả ở thời đại này bộc lộ chính mình, nhận được sự tôn trọng từ mọi người. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể tại bất kỳ một quốc gia nào hoành hành bá đạo.

Đấy là một thế giới với chủ nghĩa cường giả vi tôn.

Kẻ yếu, sẽ không được ai đồng tình! Chỉ có cường giả mới có thể được người người tôn kính!

"Aizzz, cái thế giới này hệ thống phân chia mạnh yếu còn cường hơn cả nơi này a." Bích Họa Vân thở dài.

Tiêu Vận nghiêng đầu nghi hoặc, "Kẻ mạnh đương nhiên được tôn sùng, kẻ yếu chỉ là thứ để kẻ mạnh chà đạp! Không phải sao ạ?"

Bích Họa Vân nhìn hai đứa nhỏ nói, "Đối với ta thì không phải."

Nàng sống trong rừng từ nhỏ tuy là có nhiễm tư tưởng kẻ mạnh làm chủ nhưng tuyệt đối không chà đạp kẻ yếu, chỉ trong đấu tranh mới là khác. Hồn Thú Sâm Lâm trung tâm người ngoài biết đến đó là một nơi nguy hiểm, nhưng không ai biết nơi đó có những hồn thú trọng tình trọng nghĩa sinh sống. Được họ nuôi dạy, nàng không hề có suy nghĩ mạnh rồi sẽ đi khinh thường dẫm đạp kẻ yếu.

Hơn nữa nàng là Sử Lai Khắc Giám Sát Giả, càng không thể làm mất chuyện thất đức.

Thực lực và trách nhiệm ngang nhau, tâm hồn đi cùng sự lương thiện. Đây chính là khẩu hiệu của nội viện, câu nói khắc sâu vào tâm nàng.

"Yếu ớt bởi vì không có thiên phú hay không tập được võ thuật không có nghĩa là họ là thừa thải trong xã hội. Như thường ngày hai đứa nếu không có đầu bếp nấu ăn sẽ thế nào? Hai đứa vừa tu luyện vừa lo sinh hoạt từ nấu ăn giặt giũ sao? Nếu không có nông dân trồng trọt hay người chăm nuôi gia súc thì sẽ ra sao? Các nguyên liệu nấu ăn từ đâu ra?"

"Mỗi người đều có một vai trò trong xã hội, dù yếu hay mạnh cũng vậy. Nếu một thế giới toàn kẻ mạnh thì những công việc bình phàm ai sẽ đảm nhận? Tất nhiên ta không nói đến những tên cướp, trộm, sát nhân. Chúng không có đạo đức mới là kẻ cặn bã trong thế giới."

"Hơn nữa, làm người phải biết chữ 'thiện', gieo nhân nào gặt quả đó. Ta cũng không nói lương thiện là ngây ngốc, nhẹ dạ cả tin, gặp việc gì cũng ôm vào mình. Thế giới này rộng lớn như vậy, người ác nhiều người yếu đông, làm sao có thể ôm hết."

Hồng Liên nói, "Em không hiểu."

"Tức là nếu giúp được thì giúp, những gì mình làm được thì hãy làm. Nơi ta học có câu thế này - Thực lực và trách nhiệm ngang nhau, tâm hồn đi cùng sự lương thiện."

Lúc này Hirano đến gõ cửa phòng.

"Chủ công, đến giờ cơm trưa rồi ạ."

Bích Họa Vân nói lớn, "Ta ra ngay."

Sau đó nàng đứng lên dẫn Hồng Liên và Tiêu Vận đi ra ngoài. Nàng đoán, có lẽ buổi hôm nay sẽ thay đổi suy nghĩ của hai đứa trẻ này rất nhiều, cả việc sống ở Honmaru mấy ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến hai đứa trẻ. Nhưng mà sau này nàng tuyệt sẽ không ngờ đến, nhờ vào lời nàng nói mà vận mệnh của Hồng Liên và Tiêu Vận bị thay đổi hoàn toàn.

Không hề vạn kiếp bất phục, mà là cường giả danh trấn một phương.

.

.

.

Sau một tuần cuối cùng Bích Họa Vân đã định vị ra vị trí nơi ở của Hồng Liên và Tiêu Vận. Nàng điều khiển tòa không gian đi đến từng chỗ đưa Hồng Liên về rồi đi đến chỗ khác đưa Tiêu Vận về. Trước khi tạm biệt nàng tặng cho hai đứa mỗi đứa một món quà nhỏ như quà chia tay.

"Chủ công, ngài sẽ về học viện bây giờ sao?" Imanotsurugi Oorochi hỏi nàng.

Bích Họa Vân gật đầu, "Ân, ta nghĩ ba đứa Hoắc Vũ Hạo đã xuất quan rồi."

Rời khỏi Honmaru, Bích Họa Vân mở đôi cánh thiên nga bay thẳng về học viện, không hề dừng lại nghỉ ngơi. Lúc trước muốn từ trung tâm rừng ra khỏi thì tốn kha khá thời gian, nhưng mà theo năng lực ngày càng tăng Họa Vân tốn thời gian ngày càng ít.

Tuy rằng nàng không hề có nguyên tố phong, mà chỉ có Cực chí chi Băng, Thần Quang và Cực chí chi Hỏa – nguyên tố mà Đế Hoàng Thụy Thú mở cho nàng khi nó trở thành hồn linh của nàng.

Bích Họa Vân về học viện đúng ngay lúc Hoắc Vũ Hạo, Tiêu Tiêu và Vương Đông dẫn lớp của cô Chu thi đấu với lớp của cô Mộc.

"Cái cô Mộc này, đã bao lần làm khó dễ cô Chu rồi!" Bích Họa Vân nhíu mày, nàng cực kì không thích cô ấy! Đáng tiếc đã vào nội viện không thể nhúng tay vào.

Nhưng mà ba đứa Hoắc Vũ Hạo thì có thể!

Bích Họa Vân đứng trên khán đài nóng lòng nhìn lớp hai của cô Mộc bị đánh bại thê thảm. Và hiển nhiên Hoắc Vũ Hạo không để nàng thất vọng.

Nhìn cô Mộc đờ đẫn mà Họa Vân cực kì vui vẻ, nhưng ngay lúc nàng định xuống chào cô Chu thì bầu trời chuyển thành màu xanh lục tối tăm, đằng xa có thể cảm giác được cường địch.

"Đó là..... bản thể tông!"

Bọn chúng nhất định đến vì Vũ Hạo, nhưng đáng tiếc chúng chọn cướp ngay trong học viện là một cách làm ngu ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net