Chương 42: Hồng Trần huynh muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đan dược này thực thần kì."

Mộng Hồng Trần kinh ngạc nhìn những vết thương trên người Tiếu Hồng Trần khép lại, cô mỉm cười quay qua thiếu nữ đứng bên cạnh.

"Thật cám ơn, Bích tỷ tỷ."

Cám ơn, vì đã ra mặt vì chúng ta.

Mộng Hồng Trần biết, sau chuyện này sẽ không còn ai dám ức hiếp huynh muội họ và các đệ tử đến từ Nhật Nguyệt đế quốc nữa.

Bích Họa Vân nói, "Không có gì, là do học viện chúng ta sai trước." nàng lấy hai lọ đan dược ra đưa cho hai huynh muội, "Cái này cho hai người, xem như là xin lỗi."

Mộng Hồng Trần nhận lấy màu trắng lọ sứ có hoa văn bông tuyết trên bình, cô mở nắp đổ ra tay. Là hai viên đan dược màu xanh lam như băng tuyết có hạt tuyết nhỏ trên đó.

Mộng Hồng Trần đã nghe qua nó — Băng Tẩy Đan!

Một đan dược tẩy bỏ tạp chất trong nguyên tố làm nguyên tố của hồn sư trở nên thuần hơn, đây cũng là một trong số loại đan dược độc quyền của Sử Lai Khắc, có tiền có quyền cũng không thể sử hữu được lấy một viên.

Đan dược ngoại viện được cung cấp không hề có bảy loại đan dược tẩy tạp chất nguyên tố, thứ này chỉ có trong nội viện mà ngoại viện chỉ có đan dược chữa thương và đan dược giải độc cùng đan dược trấn áp tu vi làm tu vi vững chắc.

Mộng Hồng Trần nhìn qua lọ sứ của ca ca, không phải đan dược giống cô mà là 10 viên đan dược chữa thương. Số lượng này đủ cứu mạng họ nhiều lần rồi!

"Bích tỷ tỷ! Tỷ thật hào phóng!" Mộng Hồng Trần sáng mắt nhìn nàng.

Bích Họa Vân bật cười, nàng không nhịn được nhéo đôi má mềm mại của Mộng Hồng Trần.

"Tiểu Mộng thật đáng yêu."

Mộng Hồng Trần đỏ bừng mặt, cô ngượng ngùng nói, "Vậy sao.... nhưng mà Vương Đông lại không thích ta....."

Ân? Cô nhóc này thích Vương Đông sao?

Bích Họa Vân nhớ lại cái tính thích đùa giỡn của Vương Đông, hẳn là Tiểu Mộng là nạn nhân rồi...... thật là, Vương Đông Nhi con nhóc này nữ phẫn nam trang thì thôi đi, lại còn đi hái hoa đào tùm lum.

"Người mà Vương Đông thích là Vũ Hạo nha."

Mộng Hồng Trần đứng hình ba giây.

Ba giây sau cô sửng sốt hét lên, "A!!!"

"Tiểu Mộng không thấy hai người đẹp đôi sao, lại còn đi rất gần, khi dùng Võ Hồn Dung Hợp kĩ không ngại ôm nhau trước mặt người khác, hơn nữa bình thường ái muội rất nhiều."

Mộng Hồng Trần càng nghe càng có lý, trong lòng cảm giác hụt hẫng càng lớn.

Tình yêu thiếu nữ mới chớm nở đáng tiếc lại đặt nhầm người, nhưng mà nếu sau này ngẫm lại có lẽ Mộng Hồng Trần sẽ nhận ra, đó chỉ là rung động nhất thời, là thanh xuân mang lại cảm giác hâm mộ làm người dễ nhầm tưởng qua động tâm.

Tiếu Hồng Trần ngồi trên giường bệnh nhìn thiếu nữ kia cố ý lại như vô tình dập tắt tình cảm mới chớm nở của muội muội rồi lại chậm rãi trấn an xua tan đau buồn của muội muội. Sau đó cậu trơ mắt nhìn muội muội nổi lên tính hủ thích thú hỏi đông hỏi tây.

Tiếu Hồng Trần: "...." Coi như đống đam mỹ cũng có chỗ bổ ích. =.=

.

.

.

.

Tựa như Mộng Hồng Trần đã đoán, trong học viện không có ai khi dễ hay ức hiếp đệ tử từ Nhật Nguyệt đế quốc nữa cả, bọn họ cũng không cần phải nhẫn nhịn.

Mộng Hồng Trần cùng Tiếu Hồng Trần học tập được một tháng. Trong một tháng này, ngày phát thưởng xếp hạng đã qua vậy mà không hề có ai nhận được giải thưởng là đan dược, việc này làm ngoại viện đệ tử cực kì bàng hoàng, càng thêm không dám làm gì mất mặt học viện, sợ hãi vị viện trưởng trẻ tuổi kia lại phát hỏa.

Lại thêm ba tháng trôi qua, phần thưởng như cũ không hề có đan dược. Ngoại viện đệ tử không thể ngờ được lửa giận của viện trưởng viện nghiên cứu luyện đan lại lớn như vậy, dù Ngôn viện trưởng ra mặt cũng không thể dập tắt.

"Lớp trưởng, cậu nói giúp chúng ta đi."

"Đúng đó, lớp trưởng, cậu quen vị viện trưởng đó mà."

"Phải, lúc trước chẳng phải vị viện trưởng đó thường đến tìm cậu và lớp trưởng cũ sao?"

Vương Đông bị cả lớp nhờ cậy, từ khi Hoắc Vũ Hạo đi, cậu lên làm lớp trưởng. Nhưng mà hiện giờ Đại sư tỷ đã đi đâu đó hái thảo dược rồi, làm gì có ở nội viện để cậu tìm.

"Hẳn là.... chờ một vài ngày nữa đi...."

Vương Đông không chắc chắn nói.

Đối với Vương Đông, việc ngoại viện không được cung cấp đan dược không hề ảnh hưởng nhiều đến cậu. Không phải bởi vì cậu không có trong top đầu mà là vì Đường môn được cung cấp đan dược không giới hạn, nhất là Sử Lai Khắc Thất Quái càng thêm không thiếu đan dược.

Vương Đông chống tay nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm một mình, "Đại sư tỷ hở tí chạy ra khỏi học viện, kể cả sư phụ cũng quản không được a."

_________ Bắc Vực Băng Nguyên ____________

Bích Họa Vân đi hái thuốc, loại thảo dược này nàng đã để ý từ năm năm trước rồi nhưng chưa hái vội mà chờ thêm năm năm để nó thành thảo dược ngàn năm nàng mới đến hái.

Bất quá nàng cũng không nghĩ đến đi ra ngoài một chuyến mà cũng gặp người quen.

"Bích tỷ tỷ!" Mộng Hồng Trần vui vẻ vẫy tay.

Bích Họa Vân hạ xuống nền tuyết trắng, đôi cánh gập lại, nàng nhìn đoàn người Tiếu Hồng Trần Mộng Hồng Trần có cả lão sư Sử Lai Khắc và lão sư Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Khí.

"Là đi liệp sát hồn thú sao? Hồn hoàn cho Tiểu Mộng?"

Mộng Hồng Trần gật đầu, "Dạ, ta tính toán tìm hồn thú Chu Tinh Băng Thiềm, nhưng mà hình như không được."

"Chu Tinh Băng Thiềm sao? Nếu là nó thì phải đến khu hỗn hợp, trong thời gian này chúng ngủ ở đó, vừa nay thích hợp để săn bắt."

Cả đoàn người kinh ngạc, Tiếu Hồng Trần hỏi, "Chị biết thật rõ hồn thú này sao?"

Bích Họa Vân vô tư cười, "Hồn hoàn thứ sáu của ta là nó, lúc trước ta từng liệp sát rồi. Sém chút bị độc chết a. Thôi, không nhắc lại. Nếu muốn có hồn hoàn của nó thì để ta giúp một tay tìm kiếm, đi thôi."

Đoàn người đi theo Bích Họa Vân, nhưng không như nàng có Cực chí chi Băng có thể không bị bão tuyết ảnh hưởng, đoàn người dù có hồn đạo khí hỗ trợ nhưng tốc độ chậm lại không ít.

Cùng lúc đó trong Honmaru......

"Haha Chủ công lúc trước bị trúng độc sao?" Mikazuki cười vô tư hỏi lại.

Ngay lập tức mọi ánh mắt như muốn lăng trì nhìn Chu Tinh Băng Thiềm Vương.

Chu Tinh Băng Thiềm: "...." Ta vô tội!! Là do hấp thụ hồn cốt bàn tay trái xảy ra vấn đề!!!

Honmaru mọi đao: *rút bản thể chém thú* Ngươi có tội!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net