Chương 3: Lễ khai giảng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức dậy từ sáng sớm, Chouko sửa soạn thay bộ đồng phục ngày hôm qua mới nhận được. Ngắm nhìn bản thân trong gương, nàng khẽ mỉm cười hài lòng. Không như em trai, Chouko không có cọng tóc chỉa trên đầu và những lọn tóc chỉa ra ngoài mà chỉ là mái tóc xanh đậm thẳng dài đến thắt lưng có phần thô sơ do không chăm sóc kĩ.

[Chào buổi sáng, Ojii-chan.]

Chouko giơ trang giấy đã ghi sẵn chữ, cười chào người ông mới nhận nuôi hai chị em nàng,

"Chào buổi sáng, Chouko-chan~" Sullivan vui vẻ xoa đầu nàng, ông ấy lấy ra một cái bút máy có đôi cánh ác ma đen phía cuối đưa cho nàng, "Đây là bút chân không, cháu có thể viết chữ trên không khí."

Chouko nhận lấy nó, nàng viết lên không gian hàng chữ, [Cháu cảm ơn Ojii-chan.]

"Oa~ thật tiện lợi, như vậy không cần mang tập viết đi khắp nơi rồi."

Trường Học Ác Ma cách nhà không xa, khoảng một con đường dài ngoằn nghèo nửa cây số mà thôi. Nhờ vào ma thuật của Sullivan, hai chị em có thể đọc được chữ Ma giới.

Đến được cổng trường Sullivan bảo có việc bận nên đi trước, Opera cũng đi luôn. Chouko vỗ bả vai cứng đờ của em trai nói: [Thả lỏng đi, Iru, em càng căng thẳng càng khiến ác ma khác nghi ngờ đấy.]

"Vâng!"

Tuy nói vậy nhưng chẳng thả lỏng được nhiêu, đặc biệt là khi vào hội trường xung quanh đủ loại chủng tộc ác ma cất lên bài hát trường, Iruma càng căng thẳng hơn nữa. Trái lại với cậu, Chouko rất thản nhiên quan sát khắp nơi, ác ma có ngoại hình rất khác lũ quỷ nàng gặp kiếp trước, trông thật thú vị.

"Iruma-kun, Chouko-chan..."

"Hể?"

"Hử?"

Đứng trên bục chibi phiên bản•Sullivan đang vẫy tay với hai chị em, "Là Ojii-chan nè, hai cháu thấy không, Iruma-kun, Chouko-chan!"

Iruma: "Vậy ổng là hiệu trưởng trường này?!!"

Chouko: [...] di? Nàng có cảm giác mình trở thành con ông cháu cha?

"Iruma...? Chouko...? Ai vậy?"

"Cháu hiệu trưởng sao?"

"Đúng thế." Khôi phục dáng người bình thường Sullivan nói, "Cháu ta cũng theo học trường này đó, hai đứa nó dễ thương lắm nha."

"Làm ơn đừng nói những điều kì quạt nữa mà!" Iruma run rẩy âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhưng tiếc thay....

"Và khi nãy ta có chụp chung một bức ảnh với hai đứa cháu cute của ta." Sullivan lôi lên một bức ảnh to cỡ giấy A3, "Đây nè!"

Iruma bụm mặt lại, "Chưa gì đã lộ hết mặt mũi rồi!"

Chouko cảm thán một cái, "Hóa ra Ojii-chan nói việc bận là đi làm cái này đó hả?"

"Được rồi, điều ta muốn nói đã xong bây giờ...." Bùm một cái hóa thành chibi phiên bản chạy đi, "Kết thúc nha!"

Nàng cảm thấy Ojii-chan chỉ muốn khoe cháu... =.=

"Tiếp theo sẽ là bài phát biểu của đại diện tân sinh."

Buổi lễ khai giảng tiếp tục diễn ra bình thường, chẳng ai nói gì về ông hiệu trưởng vô trách nhiệm●Sullivan, hoặc có lẽ họ quen với việc ấy rồi.

"Đại diện cho các tân sinh, Asmodeus-kun."

Ngay khi Iruma thở phào vì lực chú ý của mọi người bị di dời đi thì có thông báo mới...

"Thế chỗ Asmodeus-kun, người đọc phát biểu sẽ là một trong hai học sinh danh dự, Iruma-kun."

Iru•hóa đá•ma: "..." Tại sao?!

Chou•không thể nói•ko: [...] Iru, chúc em may mắn.

Bước lên sân khấu với hai hàng lệ xém tuôn rơi, Iruma run sợ không thể nhúc nhích dù chỉ một milimet. Cậu nhìn tờ giấy trước mặt, hít sâu một hơi nghĩ thầm chỉ cần đọc dòng chữ trên giấy là có thể kết thúc được rồi.

"Aberuhauke..."

Iruma mới đọc vài chữ đầu mà mặt mọi ác ma đã tái xanh, Chouko tinh ý phát hiện ra bầu không khí không được bình thường, Iru, xem ra con đường trở thành 'ác ma' không bị chú ý của em đi tong rồi, thôi chị cầu nguyện cho em.

"Tarutoudari... Iusabebe... Risutouru... Aburuze... Sutoumanu... Uru... Mahouraba... Tsurezaza."

Toàn trường im lặng ba giây không một tiếng động, sau đó bùng nổ, học sinh phấn khích la lên, còn giáo viên khiển trách Iruma.

"Trò không được tự tiện đọc cấm chú như vậy!"

"Cấm.... chú hả?" Iruma lắp bắp nói.

"Nó là điều cấm kị đó, nếu đọc vấp hay phát âm sai dù chỉ một từ thôi là em bị nổ tung ngay, cái này là kiến thức thông thường mà!"

Iru•tan vỡ•ma: "Lần đầu tiên nghe thấy luôn đó!"

Chou•vừa lên sau sân khấu•ko: "..."

Nói chung là ngày đầu khai giảng đã trở thành mớ hỗn độn, trực giác Chouko nói rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của một mớ bòng bong phía sau mà thôi.

Mãi cho đến khi hai lời sấm truyền thành hiện thực, ai đoán được chuyện gì đang chờ đón họ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net