Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè ở Trùng Khánh thật sự oi bức, bầu trời xanh ngắt không có một gợn mây, ánh nắng cứ vậy tự do chiếu xuống mọi ngóc ngách. Tôi ngồi bệt dưới gốc cây uống cạn chai nước suối sau khi vừa kết thúc trận bóng rổ, khó khăn lắm mới có thời gian chơi một trận, vậy mà thời tiết lại không ủng hộ thế này, chiều rồi nắng vẫn gắt như vậy. Tôi thu dọn lại đồ đạc, chào tạm biệt mấy đứa bạn rồi rảo bước trở về nhà, phải, là nhà. Lưu Diệu Văn tôi ngoài ngôi nhà có bố mẹ và em trai, còn có một ngôi nhà nữa – nơi có các thành viên của Thời Đại Thiếu Niên Đoàn. Thời gian trôi qua, chúng tôi đều ngày càng trưởng thành, đã không còn nhiều thời gian ở chung với nhau như trước nữa, nhưng hôm nay, tất cả bọn họ đều sẽ trở về. Đinh ca và Trương ca đã kết thúc năm học đầu tiên ở đại học, Mã ca, Tống Á Hiên, Hạ nhi và Hạo Tường vừa kết thúc ngày cuối cùng của kì thi cao khảo.
   “Diệu Văn, về rồi đấy à”
   “Vâng, Mã ca”
   “Ừm, mau lên phòng tắm rửa thay đồ đi, đợi mọi người về đủ rồi chúng ta ăn cơm"
   “Dạ"
Tôi sải bước lên phòng, lòng có chút hồi hộp, không biết anh ấy đã trở về chưa, từ khi anh ấy bế quan ôn thi đến giờ, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội gặp lại nhau. Tôi vặn tay nắm, cửa lạch cạch mở ra, nhưng bên trong tối om, yên tĩnh, vậy là anh ấy vẫn chưa trở về. Tôi ném áo khoác lên bàn, chọn đại một bộ quần áo, bước vào phòng tắm. Lúc tôi trở ra, căn phòng so với khi tôi bước vào chẳng chút thay đổi.
   “Diệu Văn, xuống ăn cơm thôi" - Tiếng Đinh ca từ dưới nhà vọng lên.
   “Em xuống ngay ạ"
Lúc tôi trở xuống, bàn ăn gần như đông đủ người, chỉ thiếu mỗi anh ấy. Mọi người trao tôi những cái ôm ấm áp sau chuỗi ngày xa cách, hỏi han lẫn nhau về những ngày đã qua, không khí vui vẻ đầm ấm, nhưng lại không thể giúp lòng tôi ấm lên. Như hiểu được điều khiến tôi không vui vẻ, Tống Á Hiên hướng tôi nói chuyện:
   “ Diệu Văn, hôm nay Hạo Tường thi xong có bảo với anh chỗ cậu ấy có chút chuyện, có lẽ sẽ về khá trễ, nó dặn anh bảo em và mọi người không cần chờ nó, cứ ngủ trước đi, chắc là chuyện rất gấp nên không kịp nhắn tin báo mọi người, lúc cậu ấy rời đi vô cùng vội vã".

   " Vâng, em biết rồi ạ".
   " Thôi nào, ăn cơm, ăn cơm, chúng ta còn một tuần để ở bên nhau cơ mà, không phải vội, mai sẽ được gặp Hạo Tường thôi". Hạ Tuấn Lâm lên tiếng.
Bữa cơm lại tiếp tục, nhưng lòng tôi vẫn không vui nổi. Tôi trở về phòng sau khi bữa cơm kết thúc, cũng đã muộn lắm rồi, lâu ngày mới được quây quần bên nhau, mọi người cứ như hôm nay là ngày cuối cùng được nói chuyện, nói tới tận bây giờ. Tôi ngả mình trên chiếc giường lớn, không biết anh ấy có chuyện gấp gì, một tin nhắn cũng không kịp cho tôi. Tôi cứ trằn trọc mãi, không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch khe khẽ, như sợ làm cho người trên giường tỉnh giấc, mỗi hành động của người đi vào đều vô cùng nhẹ nhàng. Tấm chăn đang đắp trên người tôi được vén lên một góc, người kia khẽ khàng nằm xuống bên cạnh tôi. Tôi trở mình, vòng tay ôm lấy anh ấy.
   “Chuyện gì mà quan trọng tới vậy, khiến anh phải tới giờ mới trở về?”
   “Chị gái anh có chuyến công tác, nhân tiện ghé thăm anh một chút, nhưng không có nhiều thời gian, nên anh thi xong liền lập tức tới gặp chị ấy".
   “Đúng là rất khó để hai người có thể gặp nhau như vậy, anh gấp cũng phải, nhưng mà vừa thi xong đã chạy đi, rồi giờ lại chạy về đây, anh không mệt sao, sao không ở lại khách sạn một đêm".
Anh ấy khẽ cười, trả lời:
   “Anh sợ anh không trở về, có người sẽ cả đêm không ngủ".
Tôi kéo anh ấy lại gần hơn, dụi dụi vào người anh ấy:
   “Em nhớ anh lắm”.
    “Anh cũng rất nhớ em".
Tôi cứ ôm anh ấy như thế, chẳng bao lâu đã nghe tiếng hít thở đều đều của người trong lòng, tôi mỉm cười, ôn nhu vuốt ve mái tóc anh ấy. Đối với tôi mà nói, Nghiêm Hạo Tường thật sự là món quà vô giá mà ông trời mang đến, được ở bên anh ấy, tôi cảm thấy may mắn vô cùng. Có lẽ trước đây, khi mới gặp Nghiêm Hạo Tường, tôi ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được tương lai sẽ lại cùng người này ở bên nhau.
                       ----------------‐-‐‐------‐----------------
Trùng Khánh, ngày 6 tháng 6 năm 2019.
Tôi được công ty thông báo trở về sau kì nghỉ, lúc bước vào phòng đã thấy Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên đang chơi ghi ta. Tôi cùng hai người họ chào hỏi một chút, sau đó mỗi người lại tự tìm cho mình một thú vui để giết thời gian trong khi chờ đợi hai thành viên còn lại đến. Một khoảng thời gian trôi qua, Đinh Trình Hâm tới, bầu không khí sôi nổi hẳn lên, chúng tôi cùng nhau trò chuyện. Kỳ thực cũng đã lâu rồi chúng tôi mới lại gặp nhau, đối với những người anh của mình tôi cũng có chút nhớ. Cuộc nói chuyện không kéo dài được lâu, người đại diện của công ty đến, chúng tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế, lắng nghe thông báo từ người kia.
   “Hôm nay gọi các em đến đây, là muốn thông báo một chuyện, công ty quyết định từ ngày hôm nay, Đài Phong Thiếu Niên Đoàn, giải tán".
Tôi không hình dung được cảm giác của mình sau khi nghe xong những lời đấy là gì, có lẽ là bất ngờ, thất vọng và mất mát đi. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, những người khác so với tôi có lẽ cũng là cảm xúc như vậy. Người kia lại tiếp tục:
   “Công ty quyết định để các em tham gia vào một chương trình cải tổ, sau đó sẽ chọn ra 5 người xuất sắc nhất thành lập một nhóm mới, cũng có nghĩa là từ bây giờ, các em sẽ trở lại thân phận thực tập sinh, sẽ có 3 thực tập sinh trước đây trở về cùng các em thi đấu và Diêu Cảnh Nguyên sẽ không tham gia cải tổ, mà chuyển qua diễn xuất. Lát nữa 2 trong số 3 thực tập sinh kia sẽ đến đây, các em làm quen một chút”.
Nói xong liền đứng dậy, rời đi. Căn phòng phút chốc liền rơi vào yên ắng, mọi người nhìn nhau, cười gượng. Có lẽ lúc này trong lòng mỗi người đều nặng trĩu tâm sự, đối với sự việc xảy ra đột ngột này, có chút khó chấp nhận. Chúng tôi trở về làm thực tập sinh, thi đấu với nhau, mà Diêu Cảnh Nguyên lại không cùng chúng tôi tiếp tục. Mặc dù luôn miệng nói ghét Diêu Cảnh Nguyên, nhưng đối với người anh này tôi vẫn là một lòng yêu quý, đột nhiên không cùng nhau đi tiếp nữa, nói không buồn là nói dối. Cánh cửa đột nhiên được mở ra, người đi vào là Trương Chân Nguyên, người này trước kia cùng chúng tôi là thực tập sinh, với chúng tôi đều là người quen cả. Anh ấy cất tiếng chào, mọi người liền chào hỏi lại, không được mấy câu căn phòng lại trở nên yên tĩnh, không khí gượng gạo vô cùng.
Chúng tôi lại ngồi như thế, không biết qua bao lâu, cánh cửa lại một lần nữa được mở ra. Nhưng trái với những gì tôi nghĩ, người lần này tiến vào hoàn toàn là một người xa lạ, không phải là nhóm thực tập sinh trước kia của chúng tôi. Đinh Trình Hâm ngạc nhiên mở lớn mắt, âm thanh hơi nâng lên:
   “Nghiêm Hạo Tường?”
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net