Chương 22: Chuyến Du Lịch Ngắn Ngày (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc chùa không vui, chúng ta không nên đọc chùa

__________Fic chỉ được đăng tải duy nhất bởi _Arnt_ trên W@ttp@d__________________

"Ồ, vậy thì chúc chuyến đi vui vẻ."  Karasuma nói với vị sát thủ bắn tỉa ở phía bên kia điện thoại. Cái tên bạch tuộc màu vàng kia đúng là có tài trong việc thông não người khác thật đấy. Bao nhiêu vị sát thủ rơi vào tay  ổng, sau đó lại như nhận ra được chân lý cuộc đời chỉ qua một vụ ám sát ngắn ngủi.

Đúng là thầy giáo mà!

"Karasuma-sensei? Thầy đang làm gì vậy?" Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau lưng Karasuma khiến hắn bắt ngờ, quay người lại thủ thế chuẩn bị tấn công. Nhưng trước mặt thầy lại là cậu học sinh có bề ngoài vô hại nhất trong lớp. Có điều, việc di chuyển không tiếng động kết hợp với những biểu hiện vào ngày đầu chuyển đến đã chứng tỏ cậu học sinh Sano này không hề đơn giản như bề ngoài, hoặc ít nhất là vô cùng có thiên phú trong việc đánh nhau hoặc ám sát.

Hơn nữa, mới gần đây chính phủ có gửi cho hắn một tin nhắn, dường như Vua đang có vẻ rất quan tâm tới những sự việc xoay quanh lớp 3-E nói riêng và con bạch tuộc màu vàng nói chung. Theo suy đoán thì trong lớp đã có người của Vua tham gia vào. Và học sinh mới đến, người đột nhiên xuất hiện, chuyển thẳng xuống lớp kém nhất mặc dù rất thông minh, và cực kỳ có năng khiếu trong những vấn đề bạo lực, Sano Renji có thể bị coi là người đáng ngờ nhất. Nhưng mà mỗi khi nhìn vào mặt của cậu nhóc ấy, hắn không tài nào tưởng tượng được việc Renji chính là người của Vua.

Nó hơi khó tin.

"Thầy?" Renji nghiêng đầu, nhìn thầy mình một cách khó hiểu. Bộ Karasuma-sensei đang suy nghĩ điều gì quan trọng lắm hở, "Có cần em gọi Koro-sensei hay Bitch-sensei không ạ?"

"Không, thầy không sao." Karasuma từ chối lời đề nghị của cậu học sinh. Thôi, chuyện về thân phận của cậu nhóc này thì cứ từ từ điều tra. Hơn nữa hắn không nghĩ cậu học sinh này sẽ làm gì nguy hại đến lớp học này đâu, "À, thanh khiếm mà thầy bảo em hôm trước, thầy đã nhận được thông báo hoàn thành rồi. Mấy ngày nữa họ sẽ chuyển đến cho em."

Hai mắt của Renji sáng lấp lánh như chứa muôn ngàn vì sao. Vậy là nó sắp có đồ để xiên Koro-sensei rồi nè!

"Vậy sao ạ? Tốt quá!"

"Renji-kun, có muốn chơi bài không? Bọn này đang thiếu một chân này!" Sugino đứng ở phòng ngủ chung, gào to tên người bạn cùng nhóm đang đứng ngoài hành lang. Nghe thấy lời rủ rê của cậu bạn, Renji đồng ý cái rụp. Suy cho cùng thì sòng bạc luôn là thứ vô cùng cám dỗ mà. Đó cũng là lý do mà hầu hết những cây hái ra tiền của Phạm Thiên do Kokonoi quản lí thì đều là các sòng bài nổi tiếng.

"Đến đây đến đây!" Renji giơ tay nhận chỗ rồi cười với Karasuma, "Sensei, em xin phép đi trước ạ!"

"Ừ." Karasuma gật đầu, để cho cậu học sinh rời đi, còn mình thì chuẩn bị đi tắm rửa. Hắn quay lưng, để lại không gian vui chơi náo nhiện cho đám học sinh của mình.

__________Fic chỉ được đăng tải duy nhất bởi _Arnt_ trên W@ttp@d__________________

"Má nó, không chơi nữa đâu."  Maehara ném bài trên tay mình xuống sau ván thắng thứ mấy chục của Renji, "Cậu đúng là được thần may mắn yêu quý mà."

Phì cười, Renji nghiêng đầu, "Vậy sao." Cũng không hoàn toàn là do may mắn, nó chỉ tình cờ được thỉnh giáo Kokonoi một số thứ nho nhỏ khi ngồi vào sòng bạc thôi. Một đám nhóc con ngây thơ mới lớn thì làm sao có thể địch lại được với một người từng bước vào giới đỏ đen cơ chứ.

"Mấy ông đừng chơi nữa, lại đây cho bọn này xin cái ý kiến chút đi!"

Renji nhìn tờ giấy trên tay nhóm con trai bên kia, "Xếp hạng nữ sinh được yêu thích nhất trong lớp." Người đứng đầu hiện tại là Kanzaki. Kể cũng đúng, Kanzaki là một cô bé xinh đẹp, tính cách dịu dàng tốt bụng, mẫu bạn gái điển hình trong mơ của đáng mày râu. Giống như Hina-chan ấy.

Nhưng mà nó lại nghĩ, người nắm bắt tâm tư của đám con trai lại là Kayano.

Vậy nên nó quyết định bầu một phiếu cho Nakamura.

"Cậu thích type người như Nakamura sao?" Sugino ngó đầu nhìn vào, tay thích tích cho Kanzaki yêu dấu một phiếu.

"Cũng không hẳn." Chỉ đơn giản là Renji cảm thấy ở cùng cô bạn tóc vàng này thì có kha khá những chuyện hay ho sẽ xảy ra thôi. Chứ type của Renji ấy hả? Tóc hồng, hoặc trắng sữa, cao hơn nó, yêu nó, chiều nó. Và có tên là Haruchiyo.

Người yêu của Sano Renji thì chính là mẫu người yêu lí tưởng của nó.

Có thể coi nó chính là một ví dụ sống và điển hình cho câu nói 'Người tình trong mắt hóa Tây Thi." Và thậm chí còn hơn, Tây Thi làm sao mà có cửa sánh với Haru-chan của Renji cơ chứ?

"Yo, đang làm gì đấy?"

Cánh cửa phòng lại được kéo ra một lần nữa, người bước vào là Karma, theo sau là Nagisa. Hình như cả hai vừa đi tắm về. Bằng chứng là chiếc khăn trên vai hai người và vẻ mặt hơn hớn của Karma. Bằng mắt cá chân thôi Renji cũng đủ hiểu Karma đã được thấy gì.

"Cậu thích bạn nữ nào nhất trong lớp mình?" Kimura hỏi, trong khi Maehara đang giơ tờ giấy trong tay lên cao. "Mọi người đều nói ra hết cả rồi, còn cậu với Nagisa thôi."

Karma xoa cằm suy nghĩ một lúc, sau đó cười nham hiểm trả lời, "Chắc là Okuda-san." Một câu trả lời bất ngờ mà không ai ngờ đến.

"Ồ, ngạc nhiên thật đấy. Tại sao vậy?" Trên mặt ai cũng hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Nếu như họ nhớ không nhầm thì trên lớp hai người này có tiếp xúc với nhau nhiều đâu?

"Trông cậu ấy như thể cậu ấy có thể làm ra nhiều thứ thuốc kỳ dị, thuốc gây mê hay những thứ đại loại như thế." Karma vừa cười vừa nói, nụ cười trên môi cậu ta đáng sợ một cách lạ thường, "Nên tớ có thể có nhiều sự lựa chọn hơn."

Nụ cười trên môi Karma ngày càng nham hiểm hơn, sau lưng cậu ta còn xuất hiện một chiếc đuôi ác quỷ đang ngoe nguẩy lên xuống. Mọi người trong phòng cùng nhắm mắt và tưởng tượng về viễn cảnh Đại Ma Vương Karma đang cười nguy hiểm, trên tay là một lọ dung dịch gì đó có màu không xác định và đang bốc khói nghi ngút. Phía xa xa là Phù Thủy Okuda đang miệt mài tạo ra những thứ hóa học mới để trau dồi kiến thức và hoàn thành đơn đạt hàng của Đại Ma Vương.

Nghĩ thôi là đã thấy lạnh sống lưng rồi.

"Tớ sẽ không để hai người ở gần nhau đâu." Maehara nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người trong phòng.

"Các cậu," Isogai, lớp trưởng đáng kính của lớp, đưa tay lên môi làm dấu im lặng, "Cái bảng bình chọn này chỉ để nội bộ biết với nhau thôi nha. Không ai được tiết lộ ra đâu đấy..."

Cậu đang nói rất bình tĩnh, cho đến khi cùng đám con trai nhìn thấy Koro-sensei đang bám trên cửa kính với gương mặt cực kỳ, cực kỳ biến thái và gợi đòn. Sau đó dưới sự chứng kiến của học sinh, thầy bắt đầu lôi giấy bút ra ghi chép.

.

.

"ỔNG GHI LẠI HẾT RỒI KÌA!! DÍ THEO LẸ LÊN!!!" 

Renji không nhịn được mà phì cười. Chuyện này có bị lộ ra thì nó cũng không bị làm sao, nhưng mà có lẽ Nakamura sẽ phải gặp một số vấn đề với Haru-chan, nên tốt nhất vẫn không nên để lộ ra. Nhỉ?

"Nyu!!" Koro-sensei đang hả hê né đòn của học sinh thì một con dao Anti-koro bất ngờ xuất hiện, tiễn bay một chiếc xúc tu của thầy. Người thực hiện cú đó chính là Renji, với một nụ cười vô cùng hiền lành trên môi.

"Sensei, cảm phiền thầy cho bọn em xin lại quyển sổ với ạ~"

"ĐÚNG ĐÚNG! ÔNG ĐANG XÂM PHẠM ĐỜI TƯ CỦA HỌC SINH ĐÓ!! CÁI ĐỒ BẠCH TUỘC CHẾT BẦM!!" Tốp nam sinh phía sau vừa chạy vừa gào thét. Nhưng Koro-sensei hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói gây tổn thương đó, và tiếp tục đi chọc cả bên nữ sinh nữa.

Để rồi buổi vui chơi ban tối lại trở thành một cuộc ám sát quen thuộc của học sinh lớp 3-E. Thật may mắn là họ không chung nơi ở với bọn lớp khác, nếu không thì không biết Karasuma sẽ giải thích thế nào về việc học sinh cầm dao nhựa với súng nhắm vào giáo viên chủ nhiệm nữa.

Renji đã rút khỏi cuộc ám sát, sau khi đã chắc chắn Koro-sensei sẽ không tuồn thông tin riêng tư ra ngoài, đúng lúc đó thì nó nhận được điện thoại từ Haruchiyo. Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên môi khi nó đọc được dòng chữ hiển thị người gọi trên màn hình.

"Haru-chan~" Vừa trả lời điện thoại, nó vừa kiếm một chỗ nào đó khuất khuất để tiện nói chuyện, "Nhớ Haru-chan quá đi à~"

[Ừ. Tôi cũng nhớ cưng nhiều lắm.] Renji có thể nghe thấy tiếng nhạc xầm xình đang truyền từ đầu bên kia điện thoại đấy. Chắc kèo là Haru-chan của nó lại bị anh em nhà Haitani kéo đi uống rượu rồi, [Nghe bảo nay cưng đi chơi bị lạc à?]

"Ể, Kakuchou đã đi mách lẻo rồi à." Renji dở khóc dở cười. Cái tên anh rể này không làm gì được nó nên quyết định đi mách người thương của nó đấy à. Chơi vậy là phạm quy đấy, "May là tình cờ gặp được Izana-niichan đấy!"

[Nghe bảo cưng lạc đến phố đèn đỏ.]

"Khụ khụ!!" Nó quyết định dùng cách ho để chuyển chủ đề sang chuyện khác, "Em nghe thấy tiếng nhạc bên đấy đấy. Đừng có uống nhiều quá nha."

[Nghe em hết.] Hình như Haruchiyo đã có dấu hiệu say rồi thì phải.

"Vậy Haru-chan gọi em có việc gì hông?"

[Tôi sẽ đi làm nhiệm vụ khoảng một tuần, nên gọi báo cho em.]

"Vâng." Renji gật đầu, dẫu cho Haruchiyo chẳng thể nhìn thấy cái gật đầu của nó, "Haru-chan cẩn thận nha. Đừng để bị thương."

[Ừ, sẽ không để em lo đâu. Vậy thôi, ngủ ngon nhé.]

"Haru-chan ngủ ngon~" Nó hôn nhẹ lên màn hình điện thoại, và khi chắc chắn người thương đã nhận được nụ hôn gió của mình thì mới cúp máy.

Chà, có lẽ nó nên chuẩn bị để còn đi ngủ, hoặc tham gia một trận chiến ném gối khi trở về phòng ngủ chung.

__________Fic chỉ được đăng tải duy nhất bởi _Arnt_ trên W@ttp@d__________________

Đội hình của Kantou Manji cháy quá các pồ ạ (つ≧▽≦)つ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net