CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên xe ngựa vẫn là một mảng tĩnh lặng. Vũ Thanh Yên ngồi một bên nhắm mắt ngủ một chút, còn Vũ Tú Huyên thì yên lặng, chốc chốc lại đưa tay vén rèm xe, nhìn ngắm khung cảnh bên đường.

Hiện giờ Vũ Tú Huyên đang rất tức giận, tuy ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng như đang có ngọn lửa kêu gào, nhất định phải phục thù, rửa mối nhục ngày hôm nay.

"Hí...!!!". Tiếng ngựa đột nhiên vang lên, chiếc xe bỗng bị dừng lại đột ngột khiến Vũ Thanh Yên sực tỉnh, cả Vũ Tú Huyên bên cạnh cũng kinh sợ theo.

"Có chuyện gì vậy?". Vũ Thanh Yên vén màng cửa, hỏi phu xe.

Tên phu xe không trả lời nàng ngay mà run rẩy cực độ, sau đó lắp ba lắp bắp: "Tam... Tam tiểu thư...!". Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ ngón tay run run kia về phía trước.

Vũ Thanh Yên nghi hoặc, tức thì nhìn theo hướng tên phu xe vừa chỉ. Nàng chỉ thấy phía đối diện có khoảng chục tên lạ mặt, tên nào tên nấy người sừng sững, to cao như núi, mặt mày bặm trợn như quỷ khát máu, trên tay còn lăm lăm vũ khí sắc nhọn như đao, kiếm, còn có cả rìu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cướp sao?

Thôi xong rồi!!!

"Lão đại! Có mỹ nhân kìa!!!". Một tên gầy ốm trong số đó liếc mắt đến nàng, mặt mày sáng quắc, lập tức kêu lên với tên to xác nhất đứng bên cạnh. Vũ Thanh Yên tức thì lạnh sống lưng.

Tên to con được gọi là "Lão đại" nghi hoặc nhìn về phía nàng, sắc mặt thoáng biến đổi, hắn ta cười khẩy một cái rõ ghê tởm, giọng ồm ồm lên tiếng: "Hôm nay không ngờ có thu hoạch lớn như vậy, vừa có của, vừa được cả mỹ nhân!".

Vũ Thanh Yên nghe xong chỉ muốn tan biến đi ngay tức khắc. Trời ạ, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải cướp đấy! Chúng không những dám cướp của giữa bàn dân thiên hạ, lại còn muốn cướp cả nàng.

Phải làm sao đây? Phải làm sao? Không lẽ cứ ngồi yên chờ chết thế này sao?

Ngẫm lại một lúc, Vũ Thanh Yên nhíu mày suy nghĩ: "Quái lạ, trên đường đến đây vừa rồi làm gì có cướp, tại sao bây giờ lại có một lũ hùng hổ đứng trước mặt thế này? Lẽ nào...". Nàng quay phắt vào phía trong xe ngựa, A Châu, Tiểu Thúy thì đang run rẩy, khiếp sợ, hai người đã biết được chuyện ở ngoài này, duy chỉ có Vũ Tú Huyên...

"Vũ Tú Huyên! Chuyện này là sao?". Vũ Thanh Yên đanh giọng, cả người tỏa ra một cỗ khí thế bức người, nhìn nữ tử trước mặt một cách khó có thể tin được.

"Tam tỷ, tỷ nghi ngờ muội sao? Đã để tỷ thất vọng rồi, muội muội còn chưa muốn tự chui đầu vào rọ!". Vũ Tú Huyên bình tĩnh trả lời, hoàn toàn chẳng có một chút sợ hãi gì trước ánh mắt dò xét của Vũ Thanh Yên.

Nghe khẩu khí đó của Vũ Tú Huyên, Vũ Thanh Yên không thể không tin cho được. Nàng ta có vẻ như không nói dối. Nếu không phải nàng ta thì là ai? Diệp thị? Bà ta thật sự muốn để Vũ Tú Huyên mạo hiểm sao? Không, đây là mồi nhử để nàng tự sa vào lưới!

"Diệp thị, Diệp thị, bà thật sự ghét ta đến thế sao? Những chuyện trước đây ta đã cố bỏ qua cho bà rồi, nhưng bà vẫn không chịu yên phận, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hà cớ gì bà phải đày đọa ta như thế?!".

"Á á á!!! Tha mạng!!!". Vũ Thanh Yên còn đang suy nghĩ bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh bên ngoài, là của tên phu xe. Bên ngoài lúc này đang xảy ra một trận hỗn chiến, tất cả thị vệ đi theo đều đang đấu với lũ cướp. Tiếng đánh nhau, tiếng binh khí va chạm, tất thảy âm thanh đều rất rõ ràng, càng khiến lòng người thêm lo sợ.

A Châu và Tiểu Thúy sợ hãi hết cả lên, khóc không ra tiếng. Vũ Tú Huyên bắt đầu thấy không ổn định, dù là người kiên cường thế nào cũng không thể không có phản ứng được, nàng ta đang rất hoang mang. Vũ Thanh Yên thì rối bời, thầm cầu trời khấn Phật để thị vệ đánh lui bọn cướp này.

"Tiểu mỹ nhân!!!'. Bộ mặt như hung thần ác sát của tên Lão đại đập ngay vào mắt Vũ Thanh Yên. Lúc nàng không để ý, hắn đã đánh lui toàn bộ thị vệ cố thủ quanh xe ngựa, tiến đến, xốc màng xe bước vào. "Ô, còn có những hai mỹ nhân!!". Tên đó nhìn thấy Vũ Tú Huyên khoái chí cười, vết sẹo trên mặt hắn lại khiến cho tất cả người trong xe ngựa khiếp hãi la lên, cùng lui lại.

Vũ Thanh Yên bắt đầu hoảng loạn. Tên... tên này... không phải chứ, nàng sống chưa được bao lâu kia mà, hôm nay nhất định phải bỏ mạng tại đây sao?! Theo tên này hay là tự sát? Đương nhiên rồi, nàng thà xuống gặp Diêm Vương còn hơn là đi với hắn ta!

"Á, ngươi không được lại gần!!!". Vũ Tú Huyên ngồi gần nhất, bị tên Lão đại đó tóm tay, nàng ta hoảng sợ kêu lên.

Vũ Thanh Yên cảm thấy tình hình hiện tại có chút không đúng, đáng ra Vũ Tú Huyên phải vô sự mới phải, sao tên này chẳng nể nang gì cả, lẽ nào hắn không biết ai mới là người cần làm hại, Diệp thị sao có thể tắc trách đến thế? Càng nghĩ, nàng lại càng khẳng định một điều, đám cướp này không phải là người của Diệp thị, có lẽ gặp cướp thật rồi.

Nàng thầm kêu khổ, nhất định là ông trời không muốn cho nàng sống yên ổn. Được, nếu không muốn nàng sống yên thì nàng lại phải càng sống thật tốt cho xem!

Dù sao cũng là tỷ muội một nhà, Vũ Tú Huyên mà xảy ra chuyện gì thì chính mình cũng không thoát được, Vũ Thanh Yên rút cây trâm trên đầu xuống, mạnh mẽ hướng đến mu bàn tay của tên Lão đại đó mà đâm xuống. "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra mau!".

Tên Lão đại bị đâm bất ngờ, hắn ta ré lên đau đớn, tức thì buông cánh tay của Vũ Tú Huyên ra, quay sang nàng, ánh mắt bừng bừng lửa giận, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ hết sức khó coi. "Tiện nhân! Dám đâm ta!". Hắn ta gằng lên dữ dội, giơ tay định tát Vũ Thanh Yên nhưng bỗng khựng lại. Tay... tay của hắn... đau quá!!!

Máu bắt đầu túa ra không ngừng, tên Lão đại dù có mình đồng da sắt thế nào đi nữa cũng đừng hòng sống quá vài phút nữa. Cây trâm mà Vũ Thanh Yên dùng toàn bộ sức lực đâm xuống tay hắn ta có tẩm một loại độc dược vô cùng mạnh. Đây là đồ phòng thân mà Vũ Thanh Phong đã tặng cho nàng, nàng vẫn luôn nâng niu nó, không ngờ hôm nay lại sử dụng trong hoàn cảnh này, quả thật có chút tiếc.

Vũ Thanh Yên thấy hắn ta mắt trợn liên hồi, vết thương chảy ra toàn máu đen, bàn tay tím ngắt, khuôn mặt trắng bệch, miệng còn ứa máu, trông vô cùng thảm. Lần đầu tiên chứng kiến cảnh người chết, trong lòng nàng không khỏi có chút sợ hãi, tim đập nhanh, cả người không có sức lực, quả thật rất đáng sợ, đây không phải là chết bình thường đâu, là trúng độc dược đó! Tên Lão đại rên lên vài tiếng, cả người co giật, sau đó ngã khỏi xe ngựa, phơi thây ngoài cái nắng chói chang.

"Chết thật thảm!". Vũ Thanh Yên cảm thán. Nàng vẫn còn cảm thấy khiếp vía, bỗng nhớ đến câu nói của Đại ca khi tặng nàng báu vật phòng thân này: "Tên nào dám làm hại muội, cứ cho hắn ta nếm thử nỗi đau đớn khi bị ngàn vạn con trùng dày xéo lục phủ ngũ tạng, chết không nhắm mắt đi!". Đại ca của nàng cũng thật là đủ ngoan độc.

Đám lâu la thấy Lão đại đã tử trận, không còn nhuệ khí chiến đấu nữa, bèn rủ nhau chạy trốn, thoát khỏi đám thị vệ. Nhìn lại khung cảnh lúc này thật khiến người ta khiếp sợ, xung quanh toàn là xác người, máu me, thậm chí máu đỏ tươi rói còn phơi mình trên những bụi cây gần đó, bốc mùi tanh tưởi dưới nắng trời.

Cố gắng lấy một chút bình tĩnh còn sót lại, Vũ Thanh Yên lên tiếng: "Thu dọn chỗ này một chút rồi nhanh chóng quay về!".

"Vâng, Tam Tiểu thư!". Đám thị vệ cung kính lên tiếng, cảm thấy có phần khâm phục tinh thần của Vũ Thanh Yên, đến lúc này mà vẫn điềm tĩnh, thong dong như không có chuyện gì. Bọn họ tuân mệnh, nhanh chóng xử lý việc trước mắt.

Vũ Thanh Yên không quan tâm đến bên ngoài nữa, nàng thở phắt ra, suýt chút nữa là nàng đi gặp Diêm Vương thật rồi, thật dọa chết nàng. Nàng mệt mỏi tựa vào thành xe, nhắm mắt lại để tâm trạng bình lặn lại một chút.

"Tam tỷ, xảy ra chuyện như vậy mà tỷ vẫn không hề sợ hãi gì sao?". Vũ Tú Huyên lên tiếng hỏi, trông nàng ta vẫn còn mang nét khiếp sợ trên mặt.

"Sợ chứ, ta có phải là thần thánh gì đâu mà không sợ. Ta còn sợ rất nhiều thứ...". Vũ Thanh Yên chậm rãi đáp lại. "Chuyện hôm nay tốt nhất là Tứ muội nên cho ta một lời giải thích. Tại sao lại âm thầm bảo phu xe đi vào đường vắng thế này?".

"Ta... ta không biết!". Vũ Tú Huyên lắc đầu phủ nhận. Nàng ta bất giác nghĩ đến Mẫu thân mình.

"Hừ, ta biết Diệp thị muốn trừ khử ta để muội có thể thuận lý thành chương lên ngồi vào vị trí Liêu Vương phi. Nhưng người tính không bằng trời tính, nếu như hôm nay không có đám cướp này làm thay đổi kế hoạch của bà ta, thì có lẽ ta đã sớm bỏ mạng rồi!". Vũ Thanh Yên không nặng không nhẹ, từ từ bình thản nói, ngữ khí có chút chế giễu cùng châm chọc. Nhờ phúc của bọn họ mà dù có gặp cướp hay không nàng cũng đã bước một chân vào Quỷ môn quan rồi.

Vũ Tú Huyên nghe xong, sắc mặt khẽ biến đổi, nàng ta e sợ nhìn Vũ Thanh Yên như không thể tin nổi. Khẩu khí này... làm sao Vũ Thanh Yên lại có thể...? Quanh thân Vũ Thanh Yên bây giờ tỏa ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo, bức người, khiến cho đối phương phải dè chừng. Cho dù Vũ Tú Huyên nàng cao ngạo đến mức nào đi nữa thì cũng phải có chút kinh sợ trước khí thế này.

"Tam tỷ, thật sự ta không hề biết chuyện này. Ta cũng tin Mẫu thân không có liên quan!". Vũ Tú Huyên khẽ thanh minh.

"Không liên quan??!". Vũ Thanh Yên nhíu mày nhìn Vũ Tú Huyên, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, môi còn khẽ vẽ nên một nụ cười khẩy đầy yêu mị, bất cần.

Trước thái độ đó của Vũ Thanh Yên, Vũ Tú Huyên chỉ biết im lặng, thầm kêu không tốt, cái ánh mắt như đã biết toàn bộ mọi chuyện, như đã thấu rõ mọi vướng mắc trong lòng nàng, thật khiến nàng cảm thấy yếu thế, chưa bao giờ Vũ Tú Huyên lại có cảm giác bất an này trước mặt Vũ Thanh Yên.

"Chuyện này dù sao ta cũng không có bằng chứng, tạm thời có thể bỏ qua. Nhưng Tứ muội hãy về mà nói cho Diệp thị biết an phận thủ thường một chút, những thứ không thuộc về mình, có níu kéo cũng vô dụng!". Vũ Thanh Yên khẽ nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói, nàng thật sự đang rất tức giận.

Vũ Tú Huyên nghe xong lới nói đó khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn nữ tử thanh cao trước mặt bỗng lạnh lẽo thêm vài phần. Những lời này nàng biết tỷ ta không chỉ muốn nói cho một mình Mẫu thân, mà còn có cả nàng nữa. Chết tiệt, như vậy là sao chứ, bảo nàng từ bỏ Liêu Vương ư? Không đời nào!! Vũ Tú Huyên nàng sao lại có thể dễ dàng bỏ cuộc như thế chứ. Cho dù có phải làm gì đi chăng nữa, nàng nhất định phải đạt được mục đích!

"Cứ chờ đó Vũ Thanh Yên, mối nhục hôm nay ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội lần! Hãy chờ mà tiếp chiêu đi, đừng có ở đó mà làm ra vẻ cao cao tại thượng nữa!!!".

Vừa trở về Phủ, Vũ Thanh Yên và Vũ Tú Huyên cùng nhau đến thăm Vũ Viên. Trong sân viện một mảnh tĩnh lặng đến đáng sợ khiến lòng người như lửa đốt, ngay cả đám gia nhân thường ngày hay líu ríu cũng chẳng buồn nói chuyện với nhau nửa lời. Tất cả mọi thứ đều rất yên ắng!

Vũ Thanh Yên cảm thấy có chút sợ hãi trước sự im lặng này, nàng cước bộ nhanh hơn, vào trong phòng của Phụ thân. Vừa vào đến nơi, nàng đã thấy Vũ Thanh Phong yên lặng ngồi một bên, ánh mắt đăm đăm nhìn người cha già nua đang nhắm mắt trên giường.

"Đại ca!'". Vũ Thanh Yên khẽ lên tiếng.

"Yên nhi, muội về rồi sao?!". Vũ Thanh Phong quay người lại, nhìn Vũ Thanh Yên vẫn bình an trước mắt, lòng không khỏi bớt một nỗi lo.

Khẽ liếc mắt thấy Diệp thị đang đứng lo lắng bên cạnh giường, Vũ Thanh Yên khẽ thi lễ, sau đó không để ý đến bà ta nữa, hướng Vũ Thanh Phong hỏi: "Đại ca, Phụ thân...". Nàng có hơi căng thẳng, nhìn nét mặt của Đại ca không tốt mấy, chẳng lẽ khi nàng đi Phụ thân đã xảy ra chuyện gì?!

"Vừa nãy Phụ thân có tỉnh lại, nhưng nôn ra máu, sau đó do mệt mỏi mà ngất đi!". Vũ Thanh Phong chậm rãi lên tiếng, ánh mắt lo lắng không hề rời người trên giường lấy một phút giây nào.

"Nôn ra máu ư? Chuyện đó là sao? Là tốt hay xấu?". Vũ Thanh Yên bắt đầu cảm thấy một cảm giác sợ hãi đang bủa vây.

"Ta có cho người đi hỏi Hoa Lão tiền bối, ông ấy nói rằng như vậy không sao, máu độc tích tụ đã được nôn ra hết rồi, sẽ không còn chuyện gì nữa, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng thật tốt khoảng vài ngày nữa là được!".

"Thật may quá!". Vũ Thanh Yên thở phắt ra nhẹ nhõm, nàng đã cảm thấy yên lòng rồi, chuyến đi vừa rồi xem ra cũng không tệ, thật một công mà đôi việc.

"Yên nhi, Phụ thân đã không sao rồi, muội đừng lo nữa, về nghỉ ngơi đi!". Vũ Thanh Phong ôn nhu vuốt tóc nàng nói.

Dù sao Phụ thân cũng đã ổn định rồi, nàng bây giờ cũng rất mệt mỏi, có lẽ nên về viện nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn. "Được rồi, muội nghe lời Đại ca!".

"Đi đi, chừng nào Phụ thân tỉnh lại, ta sẽ cho người đến báo!".

Vũ Thanh Yên gật đầu, sau đó dẫn A Châu rời khỏi viện của Vũ Viên. Về đến Thiên An viện, nàng chỉ tắm rửa qua loa, dùng chút điểm tâm rồi lên giường ngủ. Dù mệt mỏi nhưng nàng vẫn không thể ngủ được yên, thảm cảnh chém giết lúc đó vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, cả cái chết máu me ghê rợn của tên cướp đó vẫn thường hay xuất hiện, phá giấc ngủ của nàng.

Khi Vũ Thanh Yên tỉnh lại thì đã gần chập tối. Nàng vẫn còn rất mệt mỏi, tinh thần thì vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được. Nàng cố gắng rời khỏi giường, đến bên bàn viết một phong thư, sau đó giao cho A Châu đưa đến chỗ Vương Quân Minh, hôm nay lại phải thất hẹn với hắn ta lần nữa rồi.

Ngồi dùng điểm tâm được một chút thì người của Vũ Thanh Phong đến báo tin Vũ Viên đã tỉnh lại, sức khỏe cũng đã khá hơn trước rất nhiều. Vũ Thanh Yên vui mừng ra mặt, nàng bảo A Châu sửa soạn cho mình một chút rồi tức tốc đến viện của Phụ thân ngay.

Vừa vào đến nơi thấy cũng không ít người, Vũ Thanh Yên qua chào hỏi Diệp thị một chút rồi tiến đến gần Vũ Viên. Ông lúc này đang dùng thuốc, sắc mặt đã hồng hào hơn trước, Vũ Thanh Yên thở phào, cuối cùng tảng đá đè nặng lòng nàng cũng được buông xuống rồi, thật làm nàng lo muốn chết.

"Phụ thân! Người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!".

"Yên nhi, Phụ thân... không sao. Ta đã làm các con lo lắng rồi!". Vũ Viên tuy đã đỡ hơn trước nhưng xem ra chưa thể hoàn toàn hồi phục ngay, ông vừa ho khan vừa xoa đầu Vũ Thanh Yên, trấn an nàng.

"Lão gia, vì cầu phúc cho Ngài mà Thanh Yên và Tú Huyên đã đến Tây An tự đấy, còn gặp phải bọn cướp, cũng may mà cả hai đều không sao!". Diệp thị ở một bên lên tiếng.

"Vậy sao?!". Vũ Viên ngạc nhiên nhìn bà ta. Trong lòng Diệp thị hiện lên một tia hy vọng, nhưng sau đó hy vọng của của bà bắt đầu tan biến khi nhìn thấy Vũ Viên vỗ nhẹ lên tay của Vũ Thanh Yên, giọng nói đầy thương yêu mà trách cứ: "Yên nhi, con vất vả rồi, không cần thiết phải làm như vậy đâu!".

Ánh mắt Diệp thị mị lên đầy căm tức, nhưng sau đó đã nhanh chóng chìm xuống, trở lại dáng vẻ dịu dàng. Trong lòng bà không ngừng mắng nhiếc Vũ Thanh Yên cơ hội, không ngừng tức tối Vũ Viên thiên vị. Rõ ràng đến Tây An tự còn có cả Tú Huyên của bà, thế nhưng Vũ Viên chỉ công nhận có mỗi một Vũ Thanh Yên, hoàn toàn không để Tú Huyên của bà vào mắt, chưa bao giờ!

Diệp thị lạnh cả lòng. Từ trước đến nay Vũ Viên vẫn luôn vậy, vẫn luôn lạnh nhạt với bà, thậm chí cả Du Trung và Tú Huyên ông cũng chẳng màng đếm xỉa tới, chỉ bởi đó là con của bà. Bao nhiêu năm qua thử hỏi bà đã nhận được chút quan tâm nào của ông hay chưa? Chưa, tình yêu của ông chưa bao giờ dành cho bà, tình yêu của ông từ trước đến nay vĩnh viễn chỉ dành cho nữ nhân Chu thị đó, chỉ dành cho những đứa con của nàng ta!

Kể từ khi bước vào Phủ đến nay, chẳng mấy khi Diệp thị có cảm giác thật sự vui vẻ. Bà ái mộ ông, chấp nhận chịu làm thiếp, nhưng rồi bà nhận ra, tình yêu chỉ từ một phía là chưa đủ. Tâm Diệp thị đã chết từ lâu, nhưng tận sâu trong đáy lòng bà vẫn còn rất mong muốn một ngày Vũ Viên quay về phía mình, chỉ là, dù nữ nhân đó đã chết, ông vẫn không bao giờ có thể nhìn về phía bà, dù chỉ một lần...

Tâm can Diệp thị lạnh lẽo, giá buốt, hài tử của bà có tội tình gì chứ? Nó dù sao cũng là con của Vũ Viên cả mà, tại sao ông lại có thể thiên vị trước mặt chúng như thế, chúng sẽ tủi thân biết bao. Nữ nhân Chu thị đó, sống khiến bà hận đến thấu xương, chết rồi lại càng khiến bà hận hơn nữa!

Nhận ra chút ánh mắt khác thường, không cam lòng của Diệp thị, Vũ Thanh Yên biết bà ta đang rất tức giận khi Vũ Viên không để ý đến Vũ Tú Huyên. Nhìn sang bên cạnh Diệp thị, lại thấy Vũ Tú Huyên ấm ức gần như sắp khóc nhưng chẳng nói được lời nào, Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng hướng Vũ Viên mà nói: "Phụ thân, đến Tây An tự thật sự rất nguy hiểm, Tứ muội suýt chút nữa thì xảy ra chuyện!". Nàng đành phải nói đỡ cho Vũ Tú Huyên một chút, nếu không Diệp thị nhất định sẽ kiếm chuyện với nàng mất.

"Huyên nhi ư?". Vũ Viên có hơi sửng sốt, quay sang nhìn Vũ Tú Huyên. "Con không sao chứ? Chắc đã kinh sợ không ít rồi, Phụ thân thật tắc trách!". Dù sao đó cũng là nhi nữ của ông, ông không thể không quan tâm cho được.

Nhận thấy ánh mắt yêu thương của cha, Vũ Tú Huyên xúc động đến khóc nấc lên. Hôm nay đúng thật là rất đáng sợ, nàng đến gần bên Vũ Viên, gục xuống nức nở: "Phụ thân! Nhi nữ thật sự rất sợ!!". Mẫu thân không cho phép nàng khóc, không cho phép nàng yếu đuối, nhưng nỗi sợ hãi lớn đến như vậy, nàng không thể kìm được. Vũ Tú Huyên mặc dù đã bị kinh sợ, nhưng đổi lại nàng có được ánh mắt của Phụ thân, cuộc đánh đổi này không tệ chút nào, cuối cùng Phụ thân cũng nhìn về phía nàng, cũng lo lắng cho nàng.

Diệp thị thấy tình cảnh này, không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào, có lẽ là bất ngờ, có lẽ là hạnh phúc, lại có phần sửng sốt nhìn Vũ Thanh Yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net