CHƯƠNG 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ xa nhìn lại, Vũ Thanh Yên đã thấy ở giữa vườn hoa đang bày một bàn tiệc lớn có thể ngồi đủ đến hơn mười mấy người. Liếc mắt đều có thể trông thấy Vũ Viên, bên cạnh ông là Diệp thị, kế bà ta là Vũ Du Trung và Vũ Tú Huyên, tiếp theo là Ngọc thị và Vũ Tuyết Hy, còn có hai nam tử trung niên nữa tuổi tác cũng tương đương Vũ Viên ngồi đối diện ông. Nàng đều đã biết, hai người kia một là Phụ thân của Lâm Gia Thành, một là Phụ thân của tên đang đứng bên cạnh nàng đây.

"Phụ thân!". Vũ Thanh Yên khẽ hô lên một tiếng, chân cũng vừa bước đến cây cầu son đỏ cong cong, nàng chạy một đường đến gần chỗ Phụ thân mình.

Khi nàng vừa đến nơi thì thấy mọi sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt hết lên mình. Vũ Viên khuôn mặt đang tươi cười nay lại còn vui vẻ hơn, ông đứng dậy, gọi nàng, trong giọng nói chứa vô vàn sự yêu thương: "Yên nhi, con cuối cùng cũng đến!".

"Vũ Thúc thúc! Lâm Thúc thúc!". Vạn Khiêm ở phía sau Vũ Thanh Yên, nhẹ nhàng tiêu sái tiến đến thi lễ.

Vũ Viên nhìn thấy Vạn Khiêm, không khỏi hài lòng, gật đầu nói: "Khiêm đã đến rồi đấy à, đã thật lâu rồi không thấy Tiểu tử cháu!".

"Phụ thân, con chẳng hiểu từ khi nào cha lại trở thành Thúc thúc của hắn rồi?!". Vũ Thanh Yên đứng cạnh Vũ Viên, hơi hơi bĩu môi nhìn một Vạn Khiêm nho nhã trước mặt.

"Yên nhi, Khiêm đã gọi Phụ thân là "Thúc thúc" từ rất lâu rồi, khi đó con chỉ biết bám lấy Mẫu thân con, chẳng đoái hoài gì đến ta hay chuyện xung quanh con cả!". Vũ Viên tựa hồ như tưởng niệm lại một số chuyện, ánh mắt có chút sáng ngời. "Nào, cả hai con lại đây ngồi đi, tiệc cũng chỉ mới qua một nửa, không sao hết, càng đông lại càng vui!".

Vạn Khiêm và Vũ Thanh Yên cùng Vũ Viên tiến đến bàn tiệc. Vũ Thanh Yên trước tiên thi lễ với Lâm Đại nhân và Vạn Tướng quân, sau đó yên vị ngồi bên cạnh Vũ Viên, còn Vạn Khiêm một bộ dáng nhã nhặn ngồi bên cạnh Phụ thân mình. Điều kỳ lạ là nàng không hề thấy Lâm Gia Thành, có lẽ vì chuyện lúc đó trước cửa Cung, không muốn làm khó xử nàng nên không đến.

"Thoắt cái cũng đã mười mấy năm, Nha đầu này hôm nay đã lớn đến vậy!". Phụ thân của Vạn Khiêm – Vạn Đại Tướng quân bỗng dưng lên tiếng, tư vị có chút cảm khái.

"Đúng vậy đấy, Vạn huynh từ mười năm trước đã rời khỏi Kinh Thành, không gặp được Nha đầu này cũng không lấy gì làm lạ. Lão đệ mặc dù ở đây nhưng cũng không nhìn thấy được bao nhiêu đâu!". Lâm Đại nhân cũng phụ họa.

Đến hôm nay Vũ Thanh Yên mới thấy cái hại của việc cứ ru rú trong Phủ suốt ngày của mình, chẳng biết cái gì cả. Như chuyện trước mặt nàng đây, hai người nam tử trung niên này mặc dù vốn đã gặp, nhưng cũng không còn bao nhiêu kí ức ấn tượng rõ rệt, chỉ là tựa như mới gặp lần đầu mà thôi. Nàng chỉ biết rõ rằng, từ khi được sinh ra đến nay, nàng chỉ thích bám dính lấy Mẫu thân không rời và không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

Vũ Viên cũng cười nói: "Lâm huynh nói quá rồi, Yên nhi chẳng qua từ nhỏ thân thể không tốt, không tiện ra ngoài, đến nay mới có chút khởi sắc, thật khiến người làm Phụ thân như Lão đệ đây bớt lo lắng!".

"Thì ra là suốt bao nhiêu năm qua, nha đầu này ở trong Phủ dưỡng bệnh sao?!". Vạn Tướng quân lấy làm ngạc nhiên. "Mười năm trước gặp mặt, thấy nha đầu này cũng không có hiếu động như những hài tử khác, ta cứ tưởng Vũ Phu nhân nghiêm khắc dạy dỗ nhi nữ, hóa ra là do bệnh tình!".

"Vâng, bệnh tình của Yên nhi vẫn luôn làm đau đầu đệ. Không như Vạn huynh, có một nhi tử xuất chúng như thế!". Vũ Viên nhìn Vạn Khiêm gật đầu cười, càng khiến Vạn Tướng quân thêm nở mày nở mặt mà tự hào không hết.

"Vũ Thúc thúc quá khen rồi, cháu từ nhỏ luôn ở quân doanh cùng Phụ thân, nào có được tự do thoải mái như Yên muội muội!". Vạn Khiêm hữu lễ đáp.

Vũ Thanh Yên đang cầm trên tay ly rượu đưa lên miệng uống, nghe Vạn Khiêm nói ba chữ "Yên muội muội" thì lập tức sặc ngay, nàng ho không ngừng, liếc xéo hắn một cái, khóe miệng giật giật chẳng nói nên lời. Nàng từ khi nào thì biến thành người nhà của hắn, để hắn gọi hai tiếng "muội muội" dễ nghe đến như thế cơ chứ?!

Thấy Vũ Thanh Yên bị sặc, Vạn Khiêm như có như không nở một nụ cười giảo hoạt, nhẹ giọng quan tâm: "Yên muội muội không sao chứ?". Hắn còn nhấn mạnh ba tiếng "Yên muội muội" dường như để chọc tức nàng.

Vũ Viên nhìn nhi nữ, cười khổ nói: "Yên nhi, sao lại thất lễ như vậy, con nhìn Khiêm mà xem, vẫn là Phụ thân quá nuông chiều con rồi!".

Ngay lúc này Vũ Thanh Yên thật muốn thanh minh cho chính mình, cũng như vạch trần bộ mặt hồ ly giả dối kia của Vạn Khiêm. Chính hắn là nguyên nhân khiến nàng thất lễ trước mặt mọi người thế này đấy, Phụ thân thế mà còn chỉ trích nàng!

"Vũ đệ yêu thương Nha đầu này thế nào ai cũng biết. Nha đầu này tuy thế nhưng ta thấy rất thuận mắt, tiếc là ta không có nhi nữ để nuông chiều, chỉ có mỗi Tiểu tử ngỗ nghịch này. Mấy ngày trước chạy ra ngoài, còn bị ám sát đến thương tích đầy mình!". Vạn Tướng quân lên tiếng.

Vạn Khiêm bị nhắc lại chuyện cũ không mấy tốt đẹp, hơi hơi trầm giọng: "Phụ thân, là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!".

Thấy không khí có vẻ đã tốt hẳn lên, lúc này Diệp thị mới đánh bạo hỏi một câu sau một lúc lâu im lặng, cũng thuận nước đẩy thuyền: "Vạn Thiếu Tướng quân quả là người anh tuấn phi phàm, không biết vị cô nương nào đã may mắn lọt được vào mắt xanh của Ngài?". Bà ta vừa dứt lời, Vũ Tú Huyên bỗng nhiên nhíu mày nhìn, ngay cả Vũ Viên ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.

Vạn Khiêm vẫn không thay đổi sắc mặt, hữu lễ đáp: "Phu nhân nói quá, Khiêm cũng chỉ là nam tử bình thường được hưởng chút ân đức của Phụ thân mà thôi. Năm nay Khiêm vẫn chỉ hơn nhược quán, vẫn chưa có ý định muốn thành gia lập thất!".

"Vạn Thiếu Tướng quân khiêm tốn rồi!". Nhận thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình không tốt, Diệp thị chỉ cười cười nói một câu rồi thôi.

Vũ Thanh Yên chỉ khẽ nhếch môi, Diệp thị này cũng biết làm trò thật, bà ta lúc này và lúc trong Hoàng Cung vừa rồi cứ như là hai người vậy, diễn cũng thật tốt.

Vũ Viên cũng đã nghe nói chuyện trong Cung kia, đương nhiên ông rất giận, không chỉ làm Vũ gia mất mặt mà còn khiến thanh danh của Yên nhi không tốt. Bao năm qua ông chỉ chuyên tâm lo cho Triều đình, hoàn toàn yên tâm giao cho Diệp thị xử lý hết mọi chuyện trong nhà, những không ngờ nữ nhân này cũng thật không biết điều. Phải chi ông quan tâm đến Yên nhi nhiều hơn một chút, trước đây ông nên mặc kệ những lời gièm pha kia và bất chấp sự xa lánh của Yên nhi mà cố gắng để ý đến nhi nữ mình thì đâu có ra nông nỗi như vậy.

"Đúng rồi, vừa nãy tại sao hai đứa các con lại đi cùng nhau, ta nhìn mà cứ tưởng hôm nay Vũ Phủ đón thêm một đôi uyên ương đến cùng vui đấy chứ?!". Mọi người ở đây cũng chẳng ai xem ai là người ngoài, Lâm Đại nhân nổi hứng lên tiếng trêu đùa.

Vũ Thanh Yên nghe xong lại càng tiếp tục ho dữ dội hơn, vị Bá bá này có thể nào đừng đùa như thế được không?!

Vạn Khiêm nhìn Vũ Thanh Yên ho sặc sụa không kém hồi nãy là bao, nhẹ cười một cái với Lâm Đại nhân: "Lâm Thúc thúc đùa hơi quá, chẳng qua là Khiêm và Yên muội muội trên đường đến đây thì đụng phải nhau nên cùng đi mà thôi!". Nói rồi, hắn còn liếc sang Vũ Thanh Yên như muốn nói: "Trả lời thế này được chưa?", nhưng đáp lại hắn chỉ có cái bĩu môi của nàng: "Nói dối không biết ngượng!".

"Ta còn cứ tưởng cháu đưa Nha đầu này đi chơi đến giờ mới về đấy!". Lâm Đại nhân cười ha hả, sau đó mặt có chút trầm xuống mà thở dài: "Vẫn là Vạn huynh có phúc khí, có được nhi tử xuất chúng thế này, so với Thành nhi nhà đệ thật quá khác biệt rồi!".

"Lâm đệ còn không ưng ý? Có được nhi tử nho nhã, lễ độ, lại là Tân khoa Trạng Nguyên kia mà! Đúng rồi, sao hôm nay Gia Thành lại không đến?". Vạn Tướng quân cười cười.

"Thành nhi từ Cung trở về mệt mỏi, nên cũng không theo đệ đến đây. Nghe nói là vì Nha đầu này làm ầm ĩ, khiến Công chúa nổi giận!". Lâm Đại nhân nhìn Vũ Thanh Yên nói.

"Lâm Bá bá nói quá rồi, cháu không có làm ầm ĩ, là do cô Công chúa kia gây sự trước!". Vũ Thanh Yên nhanh chóng thanh minh.

"Yên nhi, dù sao Công chúa vẫn là Công chúa, con nên biết lấy lui làm tiến, nếu không sau này sẽ không tốt!". Vũ Viên lo lắng nhìn nhi nữ, đương nhiên ông biết hết những chuyện xảy ra trong Cung vừa rồi.

"Phụ thân sợ gì chứ, binh tới tướng chặn, đạo lý này không phải là con không hiểu!". Nàng mạnh miệng nói, chẳng qua chỉ là một cô Công chúa thôi mà, trừ bỏ thân phận cao quý kia ra thì nàng ta cũng giống như nàng, cũng không phải là Thần thánh phương nào.

Vũ Viên chỉ biết lắc đầu chịu thua, dạo gần đây ông thấy Yên nhi của ông thay đổi rất nhiều, dường như không còn e ngại bất cứ cái gì nữa, không biết đây là phúc hay họa.

Vạn Tướng quân nghe Vũ Thanh Yên nói thế, cười sang sảng: "Nha đầu này thật có khí phách. Trước đây ta cứ tưởng "Mẫu nào Tử nấy", nó sẽ giống Vũ Phu nhân phẩm hạnh đoan chính, nào ngờ thật khác!".

"Vạn Bá bá, như thế cũng không có gì là không tốt!". Nàng cười lại đáp lời, cũng chẳng biết từ khi nào nàng lại không muốn phải "diễn" tiếp vở kịch mà mình biên soạn nữa, cứ muốn sống thật với tính cách này của bản thân. Có thể là hôm nay chăng, ngay từ lúc nàng nói với Úc Khả Dương những lời sâu kín từ tận đáy lòng kia, khiến thân tâm nhẹ nhõm hơn, nàng đã không muốn tự ngược đãi chính bản thân mình rồi?!

Vạn Tướng quân gật gật đầu, cũng không nói gì nữa. Bữa tiệc cứ thế tiếp tục đến khoảng nửa canh giờ sau[1], Vũ Thanh Yên mới đứng dậy cáo lui trước. Kể từ khi rời khỏi Cung rồi lại dạo quanh đường phố cho đến khi gặp Úc Khả Dương, bị y lôi kéo đi đến chỗ này chỗ nọ cũng mất đến hơn một canh giờ. Sau lại tham gia gia yến, nàng thật sự có chút mệt mỏi, rã rời, nhìn bây giờ cũng đã gần giữa giờ Hợi[2], bản thân mình nên nhanh chóng lui đi, về phòng nghỉ ngơi lấy sức thì hơn.

[1] nửa canh giờ: bằng khoảng một tiếng, một canh giờ là hai tiếng.

[2] giờ Hợi: khoảng từ 21 giờ đến 23 giờ khuya.

Vũ Tú Huyên thấy Vũ Thanh Yên rời đi cũng vội vã cáo lui, đuổi theo nàng. Hôm nay thật sự Vũ Tú Huyên nàng rất vui vì biết được hôn ước giữa Vũ Thanh Yên và Liêu Vương đã được giải trừ, nhưng nàng vẫn có chút căm tức. Chuyện giải trừ hôn ước đã diễn ra từ lâu, thế nhưng Vũ Thanh Yên vẫn cứ lần này tới lần khác lấy ra trêu chọc nàng khiến nàng "giận quá mất khôn", lại thêm chuyện hôm nay diễn ra trong Cung, sợ là sau này nàng và Mẫu thân mình sẽ không được sống tốt, tất cả đều là do tiện nhân này gây ra!

"Vũ Thanh Yên!". Vũ Tú Huyên đi ở phía sau, nhận thấy không có ai xung quanh ngoại trừ nàng, Vũ Thanh Yên và nha hoàn của mình, trực tiếp gọi thẳng tên không kiêng kị.

Vũ Thanh Yên quay người lại, hơi hơi cười nói: "Hóa ra là Tứ muội! Gọi ta có chuyện gì không?". Nói rồi, nàng còn làm bộ như mình rất buồn ngủ, cho Vũ Tú Huyên một ý tứ, bảo nàng ta có chuyện gì thì nói nhanh, nàng cũng không rảnh để bồi chuyện.

Vũ Tú Huyên nhìn bộ dạng như không để mình vào mắt đó của Vũ Thanh Yên, cơn tức giận bỗng nhiên ập đến, nàng ta có hơi sẵng giọng: "Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn Mẫu tử ta "thân bại danh liệt" mới vừa lòng có phải hay không?!".

"Cuối cùng Tứ muội cũng dùng con người thật để nói chuyện với ta, những lần trước muội diễn quá đỗi nhạt nhẽo!". Vũ Thanh Yên nhếch môi.

"Ngươi...!".

"Tứ muội à, bao năm qua, ở ngoài "sáng" đối xử với ta "vô cùng tốt" chắc muội cũng mệt rồi, ở trong "tối" lại càng khiến muội có tinh thần hơn kia mà, sao kể từ ngày hôm nay muội không trực tiếp dùng bộ dạng này mà đối diện với ta thử xem?! Muội không thấy mệt sao?". Nàng bất cần nói.

"Hóa ra bao năm qua ngươi đều biết cả, chỉ là giả ngốc như không biết, yếu đuối, vô dụng! Vũ Thanh Yên, ta không ngờ ngươi lại là người "thâm tàng bất lộ" như vậy đấy!". Vũ Tú Huyên híp híp mắt nói, trong ánh mắt lóe lên sự ngoan độc, dường như cũng đã thấu rõ một số chuyện.

"Phải, đó là ta của những năm trước. Kể từ bây giờ ta chán để các người chơi qua chơi lại rồi, sao chúng ta không thay đổi vị trí của nhau thử nhỉ?!".

"Ngươi nghĩ mình có thể làm được gì? Chẳng qua cho dù bây giờ ngươi nhận thức được, nhưng ngươi sẽ làm được những gì lại là một chuyện khác. Ta nói cho ngươi biết, mối nhục hôm nay cũng như những ngày tháng trước đây, ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội, ngươi cứ chờ rồi xem!". Vũ Tú Huyên hừ lạnh một cái, sau đó quay người bỏ đi.

Khi nàng ta quay người, phát hiện đứng trước mặt nàng ta chính là Vạn Khiêm, hắn đang ưu nhã như xem kịch, trên khuôn mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Vũ Tú Huyên há miệng định nói gì đó nhưng không cất nổi nên lời, bất giác đi giật lùi vài bước, sắc mặt vô cùng khó coi, cứ như là bị bắt gian tại trận. Nàng ta cúi mặt, nhanh chóng đi lướt qua người Vạn Khiêm, một chút cũng không quay đầu lại.

"Xem đủ chưa?". Vũ Thanh Yên nhàn nhạt hỏi nam tử trước mặt.

"Kịch hay như vậy chưa gì đã hết. Ta lại còn đang muốn xem tình tiết hấp dẫn ở phía sau kìa!". Vạn Khiêm cất giọng tiếc nuối nói, chân cũng bước tới gần Vũ Thanh Yên.

"Ngươi muốn xem cái gì? Xem thử xem ta có bị đánh hay không hả, rồi sau đó ngươi xuất hiện rồi làm anh hùng cứu mỹ nhân?!". Nàng nói, giọng điệu có chút mỉa mai.

"Ngươi bị đánh thì liên quan gì đến ta, sao ta phải cứu. Vả lại, ngươi mà cũng được gọi là mỹ nhân?!". Vạn Khiêm nhướng mày, bên môi lóe lên một nụ cười giễu cợt.

"Ngươi cũng đâu phải là anh hùng!". Nàng nhún vai, hai tay lại khoanh trước ngực, quay người đi thẳng về phía viện của mình, vừa đi lại vừa nói: "Thật tiếc cho Vạn Công tử là không có diễn biến tiếp theo. Nếu như Ngài muốn xem, thì cứ việc về Phủ đệ của mình tìm chúng thứ tỷ, thứ muội mà xem!".

Vạn Khiêm hai tay chắp sau lưng, vụt lên đi song song với Vũ Thanh Yên, rồi lại nghiêng người đi giật lùi trước mặt nàng, giảo hoạt hỏi: "Ta không có thứ muội, cũng chẳng có thứ tỷ. Trong gia tộc, ta chính là lớn nhất rồi, dưới ta chỉ toàn là thứ đệ, Yên muội muội nói ta nên làm sao đây?!".

Vũ Thanh Yên bỗng dưng đang đi thì đứng lại, nàng nhíu mày nhìn hắn, quát khẽ: "Không được gọi ta là "Yên muội muội"!!".

"Yên muội muội à, giao tình giữa Vạn gia và Vũ gia không tệ, thậm chí có thể coi nhau như huynh đệ một nhà. Vũ Thúc thúc, Lâm Thúc thúc và Phụ thân ta đều đã từng cắt máu ăn thề với nhau, đều là huynh đệ tốt đến mấy chục năm rồi!".

"Vậy thì sao? Ngươi không có tư cách gọi ta hai tiếng "muội muội", không xứng!". Vũ Thanh Yên đẩy hắn qua một bên, tiếp tục bước đi.

"Không gọi "Yên muội muội" thì gọi "tiểu nha đầu", thế nào? Đúng là không tệ đi!!".

Vũ Thanh Yên lần nữa đứng lại, mệt mỏi nhìn hắn, thở dài một hơi: "Ngươi không trêu chọc ta thì sẽ chết sao?".

"Tiểu nha đầu quả thật mồm miệng đủ ngoan độc, chẳng trách Tứ Tiểu thư lại á khẩu mà bỏ đi như thế!".

Ánh mắt Vũ Thanh Yên lạnh đi vài phần nhìn hắn, bàn tay nắm chặt thành quyền, bây giờ nàng chỉ hận không thể cho vào cái khuôn mặt này một đấm. Nàng tự nhận trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng rất bình tĩnh, nhưng nếu như chạm đến giới hạn của nàng, nàng sẽ như một quả pháo, phát nổ ngay tức khắc, tên này chọc đến nàng đúng thật là không muốn sống yên nữa rồi!

"Sao nào? Nhìn ngươi như vậy đúng là không thích ta gọi "tiểu nha đầu" rồi, vẫn là nên gọi "Yên muội muội" thì hơn!". Vạn Khiêm nhìn sắc mặt xám xịt của nàng, cười khẽ.

Vũ Thanh Yên cố gắng áp chế lửa giận, nàng đã gây thù chuốc oán ở rất nhiều nơi rồi, không thể lại cứ thế tự rước họa vào mình được. Tên họ Vạn này dù sao cũng là Thiếu Tướng quân Vạn phủ, vô cùng lợi hại, nàng không thể manh động, đấu với cái loại người này chỉ nên dùng mưu, không thể dùng lực.

Nàng lạnh mặt nhìn hắn hồi lâu rồi cất bước đi, toàn thân cũng tỏa ra chút khí lạnh. Vạn Khiêm cười cười nhìn nàng, vẫn đứng bất động mà nói: "Vũ Thanh Yên, ngươi rốt cuộc có cần ta dạy võ công nữa không đây?!".

"Không cần!". Vũ Thanh Yên lạnh lùng ném lại cho hắn hai chữ, chân vẫn không dừng bước, quanh thân nàng vẫn còn bao bọc một luồng không khí lạnh lẽo.

Vạn Khiêm khá bất ngờ trước câu trả lời của nàng, hắn cứ tưởng nàng sẽ quay lại chứ, nào ngờ... Nhưng kể ra nữ nhân này cũng thật thú vị, trêu đùa một chút rất vui vẻ. "Ngươi thật sự không muốn học? Đừng quên ta là Thiếu Tướng quân Vạn phủ đấy nhé, võ công của ta chẳng hề thua kém ai đâu!".

Vũ Thanh Yên vẫn không đáp lại hắn, cứ thế đi thẳng về viện của mình không một chút do dự. Sao nàng lại quên được chứ, Tử Mặc – ám vệ của nàng võ công cũng rất cao cường, tại sao lại cầu tên họ Vạn đó làm gì. Nàng cũng không muốn sau này ngày nào cũng phải nhìn mặt tên đó, thật sự hắn rất khó ưa. Sớm biết hắn đối xử với mình thế này, nàng đã không cứu hắn, để mặc cho hắn chết đi thì hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net