CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tiểu thư, em thật sự không biết!". A Châu lắc đầu. "Từ tối hôm qua, sau khi Tiểu thư từ gia yến trở về viện, liền lên giường đi nghỉ ngay, em cũng thu dọn thỏa đáng một chút rồi rời khỏi phòng, ban đêm vẫn chú ý động tĩnh, thật sự không thấy có điều gì khả nghi!".

Vũ Thanh Yên nghe A Châu nói xong, bỗng nhiên đăm chiêu suy nghĩ. Đúng thật là từ sau khi về viện, nàng liền một bước đáp thẳng đến giường, khi A Châu tắt đèn trong phòng rồi rời đi, mãi một lúc lâu sau nàng mới có thể ngủ được, vậy chắc chắn bông hoa này xuất hiện khi nàng đang ngủ rồi, nhưng có điều nó là của ai thì nàng không biết!

Xoay xoay bông hoa màu hồng nhỏ nhắn trên tay, Vũ Thanh Yên cũng thấy không có gì lớn lao cho lắm, chí ít thì người đặt bông hoa này lên bàn của nàng cũng không có gây ra bất lợi gì, chỉ có điều cũng thật tò mò không biết là ai. Nàng ném bông hoa cho A Châu, nói: "Cất đi!".

A Châu tiếp lấy bông hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi mùi hương của nó, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thấy loại hoa hải đường nào đẹp như vậy, e là ở Ung Minh quốc không có nổi. "Tiểu thư, trên bông hoa này có an thần dược!". A Châu bỗng nhiên ngửi một lúc, phát hiện có chỗ lạ, bèn lên tiếng.

"An thần dược là cái gì?". Vũ Thanh Yên đưa mắt nhìn bông hoa nhỏ kia, nhíu mày hỏi.

"An thần dược là dược liệu giúp cơ thể thoải mái, lại ngủ được ngon. Mấy tháng trước khi Tiểu thư còn bị bạo bệnh vẫn hay dùng nó mà, em quen mùi nên phát hiện ra!". A Châu giải thích.

"À, vậy sao, ta chẳng nhớ rõ! Nhưng sao trên bông hoa này lại có an thần dược?".

"Em cũng không biết. Có lẽ nào người đặt bông hải đường này lên bàn của Tiểu thư muốn giúp Tiểu thư ngủ được ngon hơn không?!".

"Đúng là tối qua ta có chút khó ngủ, nhưng cũng không đến nỗi nào cần dùng an thần dược chứ?!". Nàng thắc mắc.

"Tiểu thư quên rồi sao, tối qua Tiểu thư về viện trễ, lại có uống chút rượu, cơ thể cũng mệt nhọc, bệnh vẫn chưa dứt hết di chứng, Tiểu thư khó ngủ là điều đương nhiên. Em thật tắc trách khi quên mất thân thể Tiểu thư vẫn chưa thể tốt lên được!". A Châu nói xong, có chút áy náy.

"Không sao đâu, chẳng phải có người thay em chiếu cố ta rồi hay sao! Dù không biết là ai nhưng nếu như đã để ý ta đến vậy thì cũng không có gì gọi là xấu cả!".

"Vâng, vậy để em đem bông hoa này đi cất giữ một chút!". A Châu nói rồi tìm một cái hộp, thỏa đáng đem bông hoa hải đường kia bỏ vào trong rồi đặt trong ngăn tủ. Xong xuôi, nàng tiến lại gần Vũ Thanh Yên, bắt đầu chải đầu vấn tóc cho Tiểu thư nhà mình.

Sau khi đã thỏa đáng, A Châu liền đem điểm tâm sáng tới đặt trên bàn. Vũ Thanh Yên vừa động đũa bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh lành lạnh pha chút vui vẻ quen thuộc: "Yên muội muội, chào buổi sáng!".

Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt chính là cái vẻ mặt đáng khinh thường kia của Vạn Khiêm. Tên này có bệnh sao? Mời sáng sớm đã làm hỏng khẩu vị của nàng rồi. Vẫn ngồi yên như trước, khuôn mặt có chút tối lại, Vũ Thanh Yên cất giọng khó chịu: "Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Đi đi, đừng làm mất hứng của Bản Tiểu thư!".

Vạn Khiêm không trả lời nàng ngay mà đến bên bàn ngồi xuống, tự tay rót cho mình chén trà rồi thản nhiên uống như là đang ở nhà hắn. "Đêm qua ta uống hơi say, Vũ Thúc thúc để ta ở lại trong Phủ nghỉ một đêm. Thiết nghĩ buổi sáng nên chào hỏi ngươi một tiếng, do đó ta liền đến đây!".

"Không phải ngươi nên đến chỗ Phụ thân ta trước sao? Còn nữa, Vạn Tướng quân sao lại có thể không vác nổi nhi tử mình về Phủ được chứ, tại sao cứ nhất quyết ở Phủ của ta?!". Nhìn Vạn Khiêm nhất định là không có ý tốt gì, cũng may là nàng dậy sớm hơn bình thường, hằng ngày vào lúc này nàng vẫn còn đang ở trên giường ôm mộng đẹp, lấy đâu ra người để ngồi đây tán gẫu với hắn. Là hắn cố ý đến vào giờ này, tên vô sỉ!

"Phụ thân ta cũng say, cùng hai vị Thúc thúc uống rượu hàn huyên suốt một đêm, tối qua cũng ở Vũ Phủ, bây giờ còn ở trên giường, giờ này chưa thể dậy nổi đấy!".

Vũ Thanh Yên chán ghét nhìn hắn. Nàng thật không hiểu nổi, từ khi nào thì hắn có một bộ dạng vô sỉ như thế này rồi?! Hắn trước kia không có như vậy mà rất lãnh đạm, hờ hững, lại còn lạnh lùng; hắn bây giờ cứ như là bị tráo đổi vậy. Trước mặt người khác thì rũ bỏ đi cái dáng vẻ bá đạo, độc tài mà thay vào đó là trưng ra một bộ dạng nho nhã, ôn hòa, còn khi ở trước mặt nàng thì vô sỉ hết sức!

"A Châu! Tiễn khách!!". Vũ Thanh Yên không thèm nhìn hắn, tay vơ lấy đôi đũa trên bàn, bắt đầu ăn.

A Châu nghe lệnh, đáp một tiếng, rồi hướng Vạn Khiêm mở lời: "Vạn Thiếu Tướng quân, nô tỳ nghe nói Vạn Tướng quân vừa mới dậy, đang tìm Ngài, mời Ngài đi cho!".

Vạn Khiêm bỗng chốc âm trầm nhìn nữ tử đang ăn trước mặt một cái, sau đó cất giọng: "Ngươi xác định không cần ta dạy ngươi võ công, không cần ta trả ơn?".

"Không cần, đi đi!!". Nàng nói, thanh âm mang theo một tia phiền phức cực độ, tay vẫn không ngừng gắp thức ăn bỏ vào miệng.

"Vậy coi như chúng ta xong nợ nhé. Ngươi có cần ta nói cho Vương Quân Minh biết ngươi là nữ nhân không?". Hắn đứng dậy, bắt đầu giở giọng uy hiếp.

Vũ Thanh Yên khựng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục ăn, nàng nói: "Ngươi thích thì cứ việc, ta cũng không muốn phải cải nam trang nữa, thật phiền toái!".

"Ngươi...!". Vạn Khiêm không nói nổi nên lời, bỗng nhiên lãnh khí ngập tràn quanh thân, hắn phất tay áo bỏ đi.

A Châu cũng cảm nhận thấy khí lạnh đang lan tràn quanh đây, nhỏ giọng hỏi Vũ Thanh Yên: "Tiểu thư, cô chọc giận Vạn Thiếu Tướng quân như thế, Ngài ấy sẽ không gây bất lợi cho cô chứ?".

"Em đừng nghĩ nhiều, cũng mau đi dùng bữa đi, lát nữa theo ta ra ngoài!". Vũ Thanh Yên khoát khoát tay nói, miệng vẫn ăn không ngừng.

A Châu "vâng" một tiếng, cũng không hỏi gì thêm nữa, sau đó liền đi ra ngoài.

Vũ Thanh Yên ăn hết phần ăn của mình mới thỏa mãn đứng dậy cho người vào thu dọn, từ tối qua nàng đã bỏ đói bụng mình, sáng nay đương nhiên phải bù đắp lại cho nó rồi!

"Tiểu thư, người có thư!". Một nha hoàn đi vào, cung kính dâng lên một phong thư trước mặt nàng.

Vũ Thanh Yên nhìn phong thư kia, rồi lai nhìn nha hoàn nọ, hỏi: "Thư của ai gửi thế?".

"Quản gia bảo là của Đại Thiếu gia ạ. Thư vừa đến sáng hôm nay, có hai phong, một của Đại nhân, một của Tiểu thư!".

Vũ Thanh Yên nghe là thư của Vũ Thanh Phong, bèn nở một nụ cười, nàng vươn tay nhận lấy phong thư kia, khoát tay cho nha hoàn nọ lui xuống, sau đó mở thư ra. Nội dung thư cũng được viết khá đơn giản, đại loại báo rằng Đại ca đã đến được Giang Châu, vẫn bình an. Lại còn hỏi thăm sức khỏe rồi dặn dò nàng không được làm cái này, không được làm cái kia, Đại ca thật quan tâm nàng quá mức đi! Nhìn nét chữ cũng khang khác một chút, có vẻ như được viết rất vội, xem ra Đại ca nàng quả thật vô cùng bận bịu, có thời gian viết thư là đã quý lắm rồi, không biết huynh ấy có được nghỉ ngơi đầy đủ không?!

Có thư đến tức có hồi âm đi, đang nhàn rỗi không có việc gì, Vũ Thanh Yên bèn lấy giấy bút ra viết một bức thư mới cho Vũ Thanh Phong. Viết xong, nàng gấp lại gọn gàng rồi cho vào bao thư, ngẫm thấy nếu như vận chuyển thư bằng cách thông thường từ đây đến Giang Châu ở phía đông nam Kinh Thành thì chí ít cũng phải mất tận hai ngày. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn là muốn thư được sớm ở trong tay Đại ca hơn, thế là nàng bèn bảo một trong những ám vệ của mình đi đưa thư, tiện thể nói hắn nhìn xem chút tình hình của huynh ấy ở đó như thế nào.

"Tiểu thư, có Lâm Tiểu thư đến!". Một nha hoàn bẩm báo ở phía ngoài.

Vũ Thanh Yên lúc này cũng vừa vặn giao xong nhiệm vụ cho ám vệ của mình, nàng nói vọng ra: "Mau mời Lâm Tiểu thư vào đây!".

Nha hoàn nọ đáp một tiếng, sau đó có tiếng bước chân vào phòng, một người là A Châu đang thay nàng mời khách, một người chính là "muội muội" mới vừa quen biết đêm qua: Lâm Duẫn Duẫn. Nàng ta hôm nay vẫn thanh lệ, thoát tục như đêm hôm qua, vẫn là một bộ dáng nhu thuận, dễ mến, lại có nét gì đó rất tinh anh của tuổi mười lăm, cũng có nét gì đó rất mẫu mực của người trưởng thành. So ra thì vẫn chỉ là một tiểu cô nương vừa cập kê, Lâm gia quả là biết cách giáo dưỡng nhi nữ, phải nói là cả thời đại cổ xưa này chứ!

"Yên tỷ tỷ!". Lâm Duẫn Duẫn cất giọng nói ngọt ngào, thanh thanh như chim sẻ, chân cũng không dừng lại mà đi nhanh đến bên cạnh Vũ Thanh Yên.

"Là Lâm... muội muội đấy à?!". Giọng nàng có chút cứng nhắc, biểu hiện có hơi ngượng ngịu, cười cười đáp.

"Yên tỷ tỷ đang làm gì vậy? Tỷ đang luyện chữ hay vẽ tranh?". Lâm Duẫn Duẫn nhìn vào tờ giấy Tuyên Thành trắng bóng và nghiên mực trên bàn nơi Vũ Thanh Yên đang đứng cạnh, thắc mắc hỏi.

"À ta... ta có làm gì đâu! Muội quên rồi hả, ta nào biết họa tranh gì, chính vì điều đó mới thật làm ta mất mặt vào đêm qua ở Thừa Ân cung!". Nàng cười cười cho qua chuyện.

"Vậy mà muội thấy tỷ trải giấy Tuyên Thành, lại còn chuẩn bị nghiên mực đầy đủ, cứ như là sắp sửa làm gì đó vậy!".

"Ta... đang chờ muội đến đấy chứ! Nghe nói muội tuy không ở Phủ bảy năm, nhưng vẫn được giáo dưỡng rất tốt, ta đây là đang muốn rửa mắt xem tài năng của muội!".

Lâm Duẫn Duẫn nghe Vũ Thanh Yên nói thế, bèn cúi đầu cười xấu hổ: "Yên tỷ tỷ quá khen rồi. Muội cũng đâu có tài cán gì, chỉ là hồi nhỏ có yêu thích họa tranh, nếu như tỷ đã cất công bày sẵn, vậy thì muội muội cũng không làm tỷ thất vọng nữa, hy vọng chút tài mọn này có thể làm tỷ vui lòng!".

Nói xong, Lâm Duẫn Duẫn đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy bút lông còn ẩm mực, một tay vén tay áo, một tay hạ bút xuống giấy Tuyên Thành trắng tinh trên bàn, bắt đầu phác họa từng đường nét để tạo nên một bức tranh thủy mặc xinh đẹp. Rất nhanh, nàng đã họa xong, đặt bút sang một bên, nhìn bức tranh hoàn hảo kia rồi mỉm cười một cái đầy ưng ý, nàng bèn cầm lên đưa cho Vũ Thanh Yên xem.

Vũ Thanh Yên nhìn Lâm Duẫn Duẫn họa tranh từ đầu đến cuối, không bỏ sót một phút giây nào, nàng cảm thấy vị Lâm Tiểu thư này cũng thật là người có năng lưc. Nhìn xem bức tranh thủy mặc này đi, tuy chỉ với vài đường nét đơn giản, nhưng tổng thể lại tạo nên một sự hài hòa, cân đối, quả thật thủ pháp cũng không hề thua kém Dao Ly chút nào.

Thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ kia của Vũ Thanh Yên, Lâm Duẫn Duẫn mỉm cười nhẹ nhàng, khuôn mặt có chút xấu hổ: "Đã để Yên tỷ tỷ chê cười rồi, bức tranh này thật sự là làm bẩn mắt của tỷ!".

"Đâu có, ta thấy nó rất đẹp đấy chứ, ta nhất định sẽ treo nó ở trong phòng!". Vũ Thanh Yên cười đáp, khi không được người ta vẽ tặng bức tranh đẹp thế này, nàng không thu nhận mới là lạ. Bức thủy mặc này tinh tế như thế, sợ là cũng chẳng có thủ pháp của ai thực sự bì được, thế này mà bảo bẩn mắt nàng sao được.

"Đa tạ tỷ tỷ coi trọng, cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi!". Lâm Duẫn Duẫn cười vui vẻ, vẫn khiêm nhường đáp.

"Lâm Tiểu thư à, chính chút tài mọn này của cô sẽ là vũ khí lợi hại nhất đấy. Cô cứ thử phô bày tài năng của mình ra đi, sẽ có hàng vạn nam nhân tình nguyện đổ rạp dưới chân cô cho xem!". Vũ Thanh Yên đặt lại bức tranh trên bàn để cho khô mực, nhìn Lâm Duẫn Duẫn, vừa cười cười nghĩ thầm trong lòng.

"Yên tỷ tỷ, chúng ta cùng đi đến Cẩm Y lầu được chứ?! Muội muốn may vài bộ y phục!". Lâm Duẫn Duẫn sau khi uống một ngụm trà, cười đề nghị.

"Được, để ta kêu hạ nhân chuẩn bị xe ngựa!". Vũ Thanh Yên nói rồi đứng dậy.

"Nếu Yên tỷ tỷ không phiền, cứ đi cùng xe với muội là được rồi!".

"Vậy cũng được!".

Vũ Thanh Yên và Lâm Duẫn Duẫn nhìn nhau cười một cái, sau đó cả hai cùng rời khỏi Thiên An viện, rảo bước đến cổng Phủ. Bên ngoài, đã có một chiếc xe ngựa đứng đợi sẵn, là xe ngựa của Lâm Duẫn Duẫn. Hai người các nàng ổn thỏa lên xe, sau đó phu xe theo chỉ thị của Tiểu thư nhà mình, đến Cẩm Y lầu.

Cẩm Y lầu chính là nơi chuyên chế tác nên những bộ y phục lộng lẫy và bắt mắt nhất. Không có thứ y phục nào mà Cẩm Y lầu không thể làm ra theo sự mong muốn của khách nhân cả, vì vậy tuy không bằng Ngọc Bảo lầu, nhưng độ xa hoa của nơi này cũng không thể xem thường được. Nghe nói, có một lần Cẩm Y lầu làm phục trang cho Thái hậu, được bà rất ưng ý, bèn ban cho tấm biển hiệu bằng vàng ròng, tự tay bà đề bút viết nên.

Sau khi đến nơi, Vũ Thanh Yên và Lâm Duẫn Duẫn liền vào ngay bên trong. Vũ Thanh Yên nhìn lên nhìn xuống, rồi lại nhìn trái nhìn phải nơi này hàng chục lần vẫn thấy sao mà quá xa xỉ. Chỗ nào cũng toàn là vải vóc, nhưng tất cả đều là đồ thượng đẳng, e là trong Cung cũng không có một nơi như thế này đâu. Lâm Duẫn Duẫn cũng rất thích mắt với nơi này, nàng kéo tay Vũ Thanh Yên đễn chỗ chưởng quỹ hỏi han vài thứ, sau đó được hai người các nàng được một tiểu tỳ dẫn đến một gian phòng.

"Nhị vị Tiểu thư chờ một lát, Tú nương sẽ đến ngay!". Tiểu tỳ kia sau khi bưng nước rót trà xong, bèn nói rồi lui ra.

"Lâm muội muội thấy Kinh Thành như thế nào?". Vũ Thanh Yên vừa uống trà vừa hỏi.

"Rất nhộn nhịp, lại có vô số chỗ xa hoa, thượng đẳng như thế này, thật khác so với nơi thanh tịnh như Mặc Vân sơn!". Lâm Duẫn Duẫn nhớ lại không khí ở trên đường, hồ hởi đáp lại nữ tử trước mặt mình.

"Ra là muội dưỡng bệnh ở Mặc Vân sơn, đó là ở đâu?". Vũ Thanh Yên bất chợt tò mò.

"Mặc Vân sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ ở phía tây nam Phong Thành, nó ở rất xa, gần như là nằm giữa Ung Minh quốc và Vân Tử quốc. Bệnh của muội vốn khó chữa, cũng vì không khí ở Kinh Thành không hợp với thể trạng, năm tám tuổi, Phụ Mẫu cầu được một vị Thần y, ông ấy đã rộng lòng đưa muội đến đó để chữa bệnh! Bây giờ muội đã hoàn toàn khỏe lại, cũng nên trở về đây, tuy có chút mới mẻ, nhưng vẫn là vui hơn rất nhiều!".

"Mặc Vân sơn thanh tịnh đến vậy ư, ta thật cũng muốn thử đến đó!".

"Mặc Vân sơn chỉ có một căn nhà gỗ của vị Thần y đó cùng đệ tử của ông mà thôi, từ khi muội đi, Thần y và vị đệ tử nọ cũng xuống núi, căn nhà gỗ kia cũng bị dỡ đi, cứ như là họ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa vậy!".

Vũ Thanh Yên cũng thôi không nói, chỉ mỉm cười nhìn. Ngay lúc ấy, cửa gian phòng bật mở, một nữ nhân tiến vào, theo sau còn có mấy tiểu tỳ trên tay cầm mỗi xấp vải khác nhau. Nữ nhân kia chắc là Tú nương được nói đến, nhìn cũng đã quá tuổi tam tuần, dung mạo bình thường nhưng lại sở hữu một đôi mắt rất sáng, còn có một đôi bàn tay rất đẹp, nhìn rất khéo léo và dẻo dai, không hổ là người của Cẩm Y lầu.

"Chào nhị vị Tiểu thư, ta là Tú nương, hôm nay thật vinh hạnh khi được diện kiến!". Tú nương tiến đến gần, cười chào hỏi.

"Tú nương hữu lễ, có được cơ hội đến đây gặp nữ nhân khéo tay nhất Cẩm Y lầu là phúc phận của ta!". Lâm Duẫn Duẫn mỉm cười đáp lại, sau đó giới thiệu mình, cũng không quên Vũ Thanh Yên bên cạnh.

Tú nương hài lòng gật gật đầu, lại cười tươi hơn hoa: "Nào có, nào có! Người tài giỏi nhất ở đây phải kể đến Vân nương mới đúng, chỉ tiếc là tỷ ấy tính tình có hơi chút quái gở, không thích gặp mặt người khác mà thôi!".

"Trước mặt Duẫn Duẫn đây thì Tú nương chính là người giỏi nhất rồi!".

"Được rồi, Lâm Tiểu thư, nếu cô còn khen nữa, Tú nương ta sẽ cười đến không khép miệng lại được mất! Sao, bây giờ Tiểu thư muốn may y phục như thế nào?".

Lâm Duẫn Duẫn cười một cái, lấy từ trên tay nha hoàn của mình một cuộn giấy. Nàng mở ra rồi đưa cho Tú nương xem. Chỉ thấy Tú nương "ồ" lên một tiếng, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi: "Lâm Tiểu thư quả là tài nữ, mấy ai có thể vẽ được ra một bộ y phục lộng lẫy như thế này!".

"Tú nương quá khen, chỉ là chút tài mọn của Duẫn Duẫn mà thôi!". Lâm Duẫn Duẫn cười xấu hổ, sau đó lại đưa cho Tú nương vài cuộn giấy khác, tổng cộng có năm cuộn. "Trong này có ghi rõ số đo của Duẫn Duẫn, đành phiền Tú nương vất vả một phen rồi!".

"Lâm Tiểu thư yên tâm, không có bộ y phục nào mà Tú nương ta không làm được!". Tú nương tự hào nói, sau đó hướng đến mấy tiểu tỳ phía sau mà phân phó: "Mau đem vải đến để Lâm Tiểu thư lựa chọn!".

Đám tiểu tỳ "vâng" một tiếng, sau đó cùng tiến đến xếp hàng ngay ngắn trước mặt Lâm Duẫn Duẫn. Lâm Duẫn Duẫn hài lòng gật đầu, quay sang nói với Vũ Thanh Yên: "Yên tỷ tỷ, cùng muội chọn vải đi!".

Vũ Thanh Yên cười cười, miễn cưỡng gật đầu, đứng dậy rời khỏi bàn đến chỗ Lâm Duẫn Duẫn. Nàng nhìn qua một lượt mười tiểu tỳ cùng mười xấp vải trên tay mỗi người, tấm tắc khen, vải nào cũng đều mềm mại, nhẹ nhàng, trơn bóng, mặc lên người đương nhiên sẽ rất thoải mái, nhưng có nhiều xấp thế này, bảo nàng làm sao chọn ra được đây?!

"Yên tỷ tỷ, tỷ thấy xấp vải lụa Giang Châu này thế nào? Vừa đẹp lại vừa tinh tế!". Lâm Duẫn Duẫn vừa xem một xấp, vừa hỏi Vũ Thanh Yên.

"Được, rất đẹp!". Nàng chỉ trả lời qua loa, thậm chí còn không buồn liếc mắt đến, nàng có biết gì về vải vóc đâu mà hỏi!

"Vậy còn xấp vải tơ tằm của vùng U Châu? Vừa nhẹ lại vừa bền chắc, cũng rất mát nữa!". Lâm Duẫn Duẫn nhìn một xấp khác, hỏi.

"Rất đẹp!". Vũ Thanh Yên lại đáp.

"Còn có gấm thượng hạng của Thương Ly quốc, tỷ thấy thế nào?".

"Đều đẹp hết!". Bây giờ thì Vũ Thanh Yên hết sức chán nản, nhưng vẫn phải ra vẻ mình không có biểu hiện mỏi mệt gì.

Lâm Duẫn Duẫn cũng không hỏi nữa, lựa vải xong liền trao đổi với Tú nương đôi câu, sau đó là thanh toán.

Ra đến cửa Cẩm Y lầu, Vũ Thanh Yên nhìn trời trưa nắng mà cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng biết sao được, nàng đã hứa với Lâm Tiểu thư người ta sẽ dẫn nàng ta đi thăm thú quanh Kinh Thành này rồi.

"Yên tỷ tỷ, trời cũng đã trưa, tỷ cùng dùng bữa với muội nhé? Hôm nay muội sẽ mời tỷ một bữa thật ngon, coi như là quà đáp lại tỷ vất vả với muội một ngày!". Lâm Duẫn Duẫn ngồi trên xe ngựa đề nghị.

"Được được, vậy đi Hương Phúc lâu đi!". Vũ Thanh Yên cũng chán nản lắm rồi, nàng bây giờ cũng rất đói, nên kiếm chỗ nào đó dừng chân lấp bụng rỗng thì hơn.

Lâm Duẫn Duẫn lại cười, phân phó phu xe đi đến Hương Phúc lâu. Xe ngựa Lâm Phủ đi một mạch đến nơi, ngay lúc xe vừa dừng lại, Lâm Duẫn Duẫn và Vũ Thanh Yên đã nghe thấy tiếng huyên náo của người người bên trong Kinh Thành Đệ nhất Tửu lâu kia. Hai người xuống xe ngựa, vào bên trong.

Chưởng quầy nhìn thấy Vũ Thanh Yên và Lâm Duẫn Duẫn liền treo một nụ cười niềm nở trên môi mà ra đón khách, ông ta sai người chuẩn bị phòng ăn, sau đó đích thân mình dẫn hai nàng lên lầu trên.

Bước từng bước lên bậc thang, Vũ Thanh Yên bỗng nhiên nhớ lại lúc ấy, khi mình và Chu Ngọc Hoàn đến đây, cũng định bước lên cầu thang này, đã gặp phải nhóm người của Úc Khả Dương. Nhớ đến y khiến nàng lại nhớ đến chuyện tối qua, quả thật nó cứ như một giấc mộng, y dẫn nàng đến bờ sông, đưa nàng lên núi thả đèn, rồi còn bày trò trêu chọc nàng. Nghĩ đến, một cỗ tức giận không biết lại từ đâu xông ra, nhưng lại có chút dường như không giận nữa. Nàng cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, cũng không hiểu sao mình bỗng dưng lại nghĩ đến y nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net