CHƯƠNG 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lúc Vũ Thanh Yên còn đang thất thểu lê từng bước trên phố thì bỗng nhiên có một bàn tay đập nhẹ vào vai nàng, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nha đầu, ngươi đi đâu đó?"

Nàng vừa quay người thì thấy ngay khuôn mặt thân quen kia, không khỏi ngạc nhiên đáp lại: "Vạn Khiêm, sao ngươi lại có thể nhận ra ta?"

"Tính cách của nha đầu ngươi ta còn không biết hay sao, ngươi đã dịch dung trước mặt ta bao nhiêu lần, sao ta lại không thể nhận ra ngươi? Ngươi nghĩ nhãn lực của ta kém như vậy sao?". Vạn Khiêm nhìn nàng, cười đáp.

"Cũng tại lần đó ta sơ hở mời bị lộ trước ngươi, nếu không có đánh chết ngươi cũng không thể biết được!". Vũ Thanh Yên bĩu môi nói.

Hai bằng hữu gặp nhau, vừa đi vừa tán gẫu trên đường.

"À đúng rồi, ngươi có biết hiện tại Dao Ly đang ở đâu không? Ta không tìm được tỷ ấy, Quân Minh ca thì về nhà giải quyết gia sự rồi!"

Vạn Khiêm nghe nàng hỏi, cũng thành thật trả lời: "Ta quên nói với ngươi, nửa tháng trước người của Tuyên Vương có manh mối, nói rằng Dao Ly không phải là người ở Ung Minh quốc này, nàng ấy là người Thương Ly quốc, chẳng trách lâu như vậy mới tìm hiểu được!"

"Thương Ly quốc ư? Vậy..."

"Thương Ly quốc là một quốc gia rất xinh đẹp, trù phú nằm ở đông bắc, cách nước ta tận một vùng biển, giao thương với nơi đó chủ yếu thông qua Cao Vân quốc nằm ở phía bắc. Mà mấy năm nay nghe nói Thương Ly quốc nội bộ lục đục nên rất ít tiếp xúc với các quốc gia khác. Ta nghe đồn rằng nửa năm trước, Đại Công chúa của Thương Ly quốc bị thích khách ám sát ngay ngày sinh thần của mình, kể từ đó trở đi thì bặt vô âm tín, người Thương Ly quốc vẫn luôn âm thầm tìm kiếm cho đến nay!"

Nghe đến đây, Vũ Thanh Yên không khỏi giật mình, gì vậy chứ, còn có tình huống này nữa sao? Chẳng lẽ Dao Ly lại chính là vị Công chúa kia?

"Vậy bây giờ Dao Ly tỷ ấy..."

"Có lẽ là đang ở dịch quán, có người của Tuyên Vương bảo vệ, thân phận dù sao cũng chưa làm rõ nên nàng ấy không thể chạy lung tung được. Hình như Hoàng thượng cũng biết chuyện nên đã cho người gửi thư sang Thương Ly quốc rồi, nhanh nhất thì tháng sau người Thương Ly quốc sẽ đến xác nhận, trùng hợp với đợt tuyển tú!"

Nhắc đến hai chữ "tuyển tú", ánh mắt Vạn Khiêm liếc Vũ Thanh Yên có phần sâu kín.

Mà Vũ Thanh Yên khi nghe đến chỗ này cũng khá ngạc nhiên. Tuyển tú ư?

"Không ngờ ngươi ở Kinh Thành cũng không bao lâu mà biết nhiều chuyện thật, chẳng bù cho ta, đến cả chuyện kinh thiên động địa như tuyển tú còn không biết!". Nàng nhìn Vạn Khiêm, cười cười nói.

"Cũng chỉ tại ngươi là đồ vô tâm vô phế, chuyện để ngươi đặt vào trong mắt cũng chẳng bao nhiêu, nếu đã là chuyện ngươi muốn biết thì còn làm khó được ám vệ của ngươi hay sao?". Vạn Khiêm giơ tay cốc đầu nàng một cái rõ kêu.

"Ở điểm này coi như ngươi cũng có chút hiểu biết về ta đấy, hảo bằng hữu! Đi, về phủ ta mời ngươi uống rượu!". Vũ Thanh Yên không giận như những lần trước, ngược lại còn đưa tay vòng qua vai hắn, thân thiết vừa đi vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Đứng trước Tuyên vương phủ lúc này là một thân ảnh hoàng y nữ tử, mắt cứ liên tục nhìn vào trong phủ, thần sắc lo lắng không nguôi.

"Lâu quản gia, có thể cho ta vào gặp Vương gia một chút được không?". Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, không giấu được lo âu.

"Biểu Tiểu thư, người hãy quay về đi, Vương gia giờ đây đang chịu hình phạt của Hoàng thượng, tuyệt đối không thể gặp người khác!". Lâu quản gia đứng ở một bên cung kính cúi đầu nói.

"Nhưng mà... Ta nghe nói Vương gia bị thương, ta chỉ muốn xác nhận xem thử thương thế của Ngài ấy đã tốt lên hay chưa thôi. Lâu quản gia, ông xem...". Tĩnh Ngọc trước sau vẫn luôn muốn gặp Úc Khả Dương, thanh âm lúc này đã có chút cầu khẩn.

"Thương thế của Vương gia đã tốt lên nhiều rồi, chỉ là Ngài ấy cũng đã hạ lệnh, trong vòng một tháng sẽ không tiếp bất cứ ai. Biểu Tiểu thư, xin cô cũng hãy hiểu cho Vương gia mà quay về đi!".

Lâu quản gia vừa nói xong liền sai người đóng đại môn Tuyên Vương phủ lại, chưa kịp để Tĩnh Ngọc nói một lời nào.

Mà lúc này ở trong thư phòng, Úc Khả Dương đang ngồi đọc sách trên nhuyễn tháp, lâu lâu lại khẽ ho khan vài tiếng. Mắt thấy Lâu quản gia vừa đi vào liền mở miệng hỏi, mắt vẫn không rời quyển sách trước mặt: "Ngọc nhi lại đến nữa sao?"

"Vâng, Vương gia. Kể từ khi Ngài hồi kinh đến nay, Biểu Tiểu thư đã đến phủ tìm Ngài không dưới ba lần!". Lâu quản gia cúi đầu đáp.

Úc Khả Dương đưa tay đỡ trán, khẽ lắc đầu: "Hết Thập nhất đệ bây giờ lại đến vị biểu muội này, hai người bọn họ quả thật chẳng cho ta sống yên ổn được mấy ngày!"

"Vương gia, theo tính toán như mấy ngày nay thì đến giữa trưa Hàn Vương gia sẽ lại đến đây tìm Ngài, vậy..."

"Đuổi!". Úc Khả Dương không nhanh không chậm nói ra một chữ. Nếu để Úc Luân – Thập nhất Hoàng đệ mà y xem trọng nghe được, chắc chắn hắn sẽ làm ra một bộ dạng ủy khuất vạn phần cho xem.

Khi Lâu quản gia vừa vâng dạ rời đi, Thương Dạ ngay lập tức vô thanh vô thức xuất hiện bên cạnh. "Vương gia!"

"Sao rồi?". Y nhìn hắn khẽ hỏi.

"Vũ Tiểu thư vẫn rất tốt, thuộc hạ đã theo dõi kĩ càng, hình như nàng ấy không bị thương tổn chỗ nào cả, ngoại trừ... những vết xước trên tay thôi ạ!"

"Vậy thì tốt!". Úc Khả Dương thở hắt ra một hơi, dù biết dưới sự bảo hộ của Vạn Khiêm, nàng sẽ không một chút thương tích nào trở lại nhưng bản thân từ ngày hôm qua đến giờ vẫn không nhịn được lo lắng. Nghĩ một chút, y lấy từ trong ngực áo ra một lọ sứ nhỏ rồi đưa cho Thương Dạ, nhẹ giọng phân phó: "Biết phải làm thế nào rồi chứ?"

"Thuộc hạ đã rõ!". Thương Dạ nhận lấy lọ sứ kia, nhanh chóng lĩnh mệnh toan rời đi.

"À khoan đã, giờ này nàng... đang làm cái gì vậy?"

Thương Dạ nghe Úc Khả Dương hỏi không khỏi suy nghĩ một chút, bản thân hắn có nên nói ra hay không, nhưng rồi vẫn cứ thành thật trả lời: "Vũ Tiểu thư hiện tại... đang cùng Vạn Thiếu Tướng quân ở Vũ phủ... uống rượu... đàm đạo."

"Uống rượu? Đàm đạo? Hai người bọn họ là đang nói về cái gì?". Ánh mắt Úc Khả Dương có chút tối lại.

"Là... Vũ Tiểu thư muốn... muốn học võ công... nên... Vạn Thiếu Tướng quân mới...". Thương Dạ nói đến đây không khỏi cảm thấy nửa bên mặt của mình đã đổ không ít mồ hôi lạnh.

"Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi!". Úc Khả Dương phất tay, Thương Dạ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Trong đầu y bây giờ không khỏi hiện lên vô số thứ. Vũ Thanh Yên, nàng học võ để làm gì? Có ta bảo vệ rồi còn không đủ hay sao? Còn tên Vạn Khiêm xảo quyệt đó nữa, đừng tưởng ta không nhìn ra chút nhu tình mật ý nào trong mắt hắn đối với nàng. Liệu hắn có lợi dụng lúc nàng sơ hở mà chiếm tiện nghi của nàng hay không? Nếu bây giờ không phải vì vết thương này, ta đã có thể sớm đến đó bằm thấy vạn đoạn hắn ra rồi! Vũ Thanh Yên, tốt nhất là nàng đừng có làm ra chuyện gì có lỗi với ta, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho nàng!

Chỉ là, trong tưởng tượng của Úc Khả Dương có phần hơi khác, giờ phút này không phải Vạn Khiêm chiếm tiện nghi gì của Vũ Thanh Yên mà là đang hành hạ ngược lại nàng.

"Tên họ Vạn chết tiệt, ngươi rốt cuộc đang dạy ta võ công hay là đang muốn lấy chuyện công trả thù riêng đây hả?!"

Vũ Thanh Yên lúc này đang đứng khuỵu hai chân xuống trong Thiên An viện, hai tay còn không rảnh rang mà xách hai thùng nước lớn, trên đầu còn để một chồng sách. Thân hình run rẩy suýt nữa thì ngã. Nàng lớn tiếng mắng tên ôn dịch đang ngồi thưởng trà nhàn nhã kia ở trước mặt mình.

Vạn Khiêm bỏ ly trà vừa uống xong trên bàn, sau đó cầm một cây thước gỗ dài chừng năm gang tay đứng dậy đến gần Vũ Thanh Yên, thanh âm ngạo nghễ: "Nha đầu, hai chân phải khuỵu xuống nữa, hạ thấp người xuống, ngươi dám ăn gian sao?!". Vừa nói, tay cầm thước lại vừa khẽ vỗ vỗ đến hai chân nàng.

"Vạn Khiêm, ngươi...!!"

"Gọi ta là sư phụ!"

"Sư phụ cái gì chứ?! Làm gì có sư phụ nào đối xử với đồ đệ tàn bạo độc ác như ngươi!"

"Nha đầu, bước đầu tiên để luyện võ chính là học cho vững việc đứng tấn này đã, rồi tiếp theo muốn học gì cũng được! Chẳng phải ngươi muốn ta dạy võ công cho ngươi sao, mau ngoan ngoãn học cái này đi đã, chúng ta không vội!". Vạn Khiêm không chút nào lưu tình, lại bỏ thêm mấy hòn đá vào hai thùng nước trên tay Vũ Thanh Yên.

"Vạn Khiêm, ngươi còn bỏ nữa thì hai cánh tay này của ta thực sự sẽ bị phế đi đấy!". Vũ Thanh Yên đối với hành động của Vạn Khiêm vẫn rất bài xích, nàng la oai oái phản đối.

"Yên lặng một chút đi, còn nói nữa vi sư lại phạt ngươi đứng đến tối luôn đấy!"

"Ngươi...!!"

"Ngươi cái gì mà ngươi, không phải ngươi năm lần bảy lượt muốn ta dạy ngươi võ công đấy sao, sao nào, hối hận rồi?". Vạn Khiêm hỏi ngược lại. "Mới đứng có nửa canh giờ đã kêu la thế này rồi, sau này làm sao có đủ kiên nhẫn mà học tiếp!"

"Vậy ngươi không thể lựa chọn một phương pháp khác tốt hơn thế này sao, ta thực sự không chịu nổi được nữa!"

"Hết cách rồi, đứng thêm nửa canh giờ nữa đi, sau đó ta cho ngươi nghỉ một chút!"

Nói xong, hắn liền xoay người hướng bàn đá đi tới ngồi xuống, tiếp tục thưởng trà trong ly, bộ dáng ung dung tự tại, để mặc Vũ Thanh Yên đứng đau khổ ở kia mồ hôi nhễ nhại vã ra như tắm.

Từ đằng xa, Thương Dạ trông thấy cảnh này không khỏi thầm mắng Vạn Khiêm. Tên Vạn Thiếu Tướng quân đó đúng là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, Vũ Tiểu thư thân là nữ nhân chân yếu tay mềm thế kia mà không thể nào đối xử được với nàng nhẹ nhàng một chút. Nếu đổi lại là Vương gia nhà hắn, nhất định sẽ sủng nàng ấy đến tận trời. Xem ra hắn chẳng phải lo, cứ thế về thông báo tình hình này cho Vương gia là được.

Mấy ngày cực khổ trôi qua, cuối cùng Vũ Thanh Yên cũng đã có thể đạt được một chút ít yêu cầu khắt khe của Vạn Khiêm.

Lúc này ở hậu viện của Thiên An viện, Vũ Thanh Yên và Vạn Khiêm đang một đứng một ngồi bên cạnh chiếc bàn đá giữa sân. Hôm nay Vạn Khiêm vận một thân tử y trông vừa mị hoặc lại vừa quý khí bức người, còn Vũ Thanh Yên thì diện một bộ lam y thoải mái dùng để hoạt động, khác với mấy kiện y phục váy vóc rườm rà thường ngày của mình.

"Xem ra thể lực của ngươi đã tiến bộ không tệ, được rồi, bây giờ ngươi chọn vũ khí mà mình muốn đi, ta dạy ngươi!". Thanh âm Vạn Khiêm hiếm khi lại mang theo sự hài lòng như vậy.

"Thật như vậy sao?!". Vũ Thanh Yên thốt lên, lúc này nàng còn đang trong tư thế chuẩn bị để tiếp tục đứng tấn như mấy ngày trước, bây giờ thì tốt rồi. Nghĩ một chút, nàng liền nhìn hắn kiên định nói: "Ta chọn trường tiên!"

"Trường tiên?"

"Đúng vậy, kiếm pháp quá khó, hơn nữa ta cũng không thích mang theo kim loại sắt thép gì đó bên người, học trường tiên là sự lựa chọn tốt nhất!"

"Cũng đúng, ngươi muốn trong một thời gian ngắn học được võ công cũng không thể lựa chọn binh khí quá khó sử dụng, trường tiên lại rất dễ học, ta nghĩ với khả năng của ngươi nhất định sẽ học được nhanh thôi!". Vạn Khiêm gật gù đáp.

"Nhưng ta còn muốn học thêm một thứ!". Vũ Thanh Yên nhớ tới điều gì đó liền nhanh chóng nói ra.

"Lại còn gì nữa?"

"Khinh công!"

"Khinh công?". Hắn ngạc nhiên thốt lên. "Ngươi không có nội lực thì làm sao học được khinh công?!"

"Nếu vậy thì làm thế nào để có được nội lực?"

"Nha đầu, ngươi nghĩ nội lực dễ dàng có lắm sao, là cần trải qua một thời gian cực kỳ dài đấy!". Vạn Khiêm đưa tay cốc đầu nàng mà giải thích. "Nội lực là sức mạnh bên trong cơ thể, nếu như sinh ra đã có một nội lực cường hãn thì là may mắn không phải bàn, còn nếu không thì chính chúng ta có thể tự tạo ra. Nhưng để có được nội lực, trước hết phải luyện Tinh – Khí – Thần cho thật vững chắc!"[1]

[1] Tư liệu được lấy từ nhiều nguồn.

"Này, sao lại có thể phức tạp như thế? Ngươi cũng là từ luyện tập mà thành sao?". Nàng khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy, ta luyện võ từ lúc năm tuổi, đến bây giờ nội lực đã rất cường hãn."

"Vậy ngươi xem thử, nếu là ta thì phải mất bao lâu?". Tuy hỏi hắn, nhưng Vũ Thanh Yên vẫn cảm thấy thời gian đối với nàng sẽ dài rất dài.

Vạn Khiêm ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Mười năm!"

"Cái gì? Mười năm?". Vũ Thanh Yên nhảy dựng lên, còn dài cả tưởng tượng của nàng.

"Nếu ngươi chăm chỉ luyện tập, mười năm sau, có thể có được một thân nội lực bằng một nửa của ta bây giờ!". Hắn khẽ cười đáp.

"Cái gì? Lại mới chỉ có một nửa?!"

"Đúng vậy!"

Trong ánh mắt Vũ Thanh Yên thoáng hiện lên nét buồn bã, sau đó nàng liền ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi có biện pháp nào đó giúp ta trong vòng một tháng có thể học thành khinh công được không? Ta thực sự rất muốn học nó!"

"Tại sao?"

"Ngươi nghĩ mà xem, ta hiện tại cứ như cá trên bờ, không thể không tự bảo vệ bản thân được. Mặc dù ở phương diện võ thuật ta không giỏi thì ít nhất khi nguy hiểm đến ta cũng nên có đường tháo chạy chứ!"

"Học khinh công không khó, nhưng quan trọng cần rất nhiều thời gian và sự nỗ lực!"

"Ta nhất định sẽ nỗ lực!". Ánh mắt nàng sáng ngời khẳng định.

"Ta biết, nhưng với thân thể gầy yếu như ngươi chỉ e thời gian sẽ càng dài ra mà thôi."

"Ngươi nhất định có biện pháp, phải không?"

"Ta có nói ta có biện pháp sao? Ngươi lầm rồi!". Vạn Khiêm cười cười đáp.

Vũ Thanh Yên đứng trước mặt hắn, kiên định nói: "Vạn Khiêm, ta biết ngươi nhất định có biện pháp giúp ta, chỉ là ngươi muốn điều kiện gì đó phải không?!"

Hắn nhìn nàng, không biết từ khi nào mà trong ánh mắt đã nhuốm đẫm ý cười, còn thêm một chút ấm áp khó thấy. "Ta chính là muốn điều kiện đấy!". Hắn không chút xấu hổ nào, liền nói ra.

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu: giúp người phải giúp cho trót ư? Ngươi như vậy mà cũng xứng làm bằng hữu của ta?". Vũ Thanh Yên khinh khỉnh nhìn hắn.

"Thật xin lỗi, ta chỉ có thể giúp cho đến khi nào bản thân cảm thấy đủ thôi, người khác nợ ta, ta còn chưa tính!"

"Vậy ngươi nói đi, điều kiện của ngươi là gì?". Vũ Thanh Yên khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc nói.

Vạn Khiêm đứng dậy tiến sát tới gần nàng, chậm rãi nói ra mấy chữ: "Ở cạnh ta, suốt đời này!"

Vũ Thanh Yên cả kinh, hai mắt mở to nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn không phải bị ấm đầu rồi chứ? Nàng thật muốn đưa tay lên xem xem thử trán của hắn nóng bao nhiêu độ đấy, khi không lại nói ra mấy lời kì lạ này làm gì, thật không giống hắn chút nào.

"Ngươi bị điên sao?". Nàng khẽ đáp, khóe môi giật giật.

"Nha đầu ngốc, không hiểu sao?". Vạn Khiêm nhíu mày, chẳng lẽ lời hắn nói rõ ràng như vậy rồi mà nàng còn không hiểu, hay là giả vờ không hiểu đây?!

Mấy ngày qua tiếp xúc thân thiết với nàng, hắn đã biết hắn trốn không khỏi bị động tình rồi, hoa trong lòng hắn đã nở vì nàng rồi. Chỉ là hắn biết nha đầu này không giống với nữ nhân bình thường, để có được tâm nàng, hắn phải cần không ít thời gian.

Vũ Thanh Yên lại nhìn Vạn Khiêm, khẽ phát hiện một chút tình ý trong đôi ngươi của hắn thì không khỏi phát hoảng, tên họ Vạn này chẳng lẽ... lại động tâm rồi?

"Này, ý ngươi chính là bảo ta làm nha hoàn hầu hạ cho ngươi chứ gì?!". Vũ Thanh Yên đáp lại, lại có chút mất tự nhiên.

Vạn Khiêm nghe nàng nói mà sầm mặt lại, khẽ vươn tay cốc đầu nàng một cái nữa. "Thôi, coi như ta chưa từng nói gì hết!". Sau đó lại từ trong tay áo móc ra một bình sứ nhỏ rồi đưa cho nàng: "Ở đây ta có một viên Kích lực đan, nó có thể giúp ngươi gia tăng nội lực nhanh chóng. Nếu trong vòng ba ngày ngươi chăm chỉ luyện Tinh – Khí – Thần rồi cảm nhận được nội lực ổn định trong cơ thể thì sau đó hãy uống nó vào, nội lực của ngươi sẽ tăng mạnh, đến lúc đó trong vòng hai mươi ngày ngươi có thể học được khinh công một cách cơ bản nhất."

"Thần kỳ như vậy sao?". Vũ Thanh Yên tiếp nhận lọ sứ kia, không khỏi trầm trồ kinh ngạc.

"Nhưng nó lại có tác dụng phụ. Với thân thể của ngươi thì luyện Tinh – Khí – Thần cũng phải ít nhất một ngày ba canh giờ. Mặc dù Kích lực đan có thể giúp ngươi nhưng sẽ làm giảm đi tốc độ tăng nội lực, tức là sau này ngươi luyện nội lực dù có nhiều đến mấy, lâu đến mấy thì vẫn tăng chậm hơn so với người khác một nửa, vì thế nội lực của ngươi sẽ yếu hơn một chút."

"Ta biết rồi, chỉ cần ta chăm chỉ bù lại là được, không sao hết!". Nàng cười đáp. "Vậy... còn điều kiện? Ta không có đồng ý với ngươi đâu đấy!"

"Được rồi, không chấp ngươi, coi như Vạn Khiêm ta rộng lòng từ bi ban phát cho ngươi một ân huệ mà không cần lấy lời lấy lãi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net