Câu dẫn lão đại hắc bang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

Sau giờ ăn trưa, Cố Diệc Linh cũng không trở lại trường học mà báo cho chủ nhiệm rằng hắn không khoẻ nên muốn về trước, hơn nữa cũng đừng nói với cha mẹ hắn vì sợ bọn họ 'lo lắng'.

Đây cũng là thủ đoạn mà nguyên chủ thường dùng, rốt cuộc thì đối với đại thiếu gia Cố gia vừa gia thế tốt vừa có thành tích xuất sắc thì các lão sư luôn thường mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần hắn không làm gì sai trái là được. Cho nên ở trong mắt Cố mẫu, Cố Diệc Linh vẫn là một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Để tiện cho những chuyện về sau, hắn định sẽ đi gặp đối tượng của nhiệm vụ lần này, cùng chính là người nguyên chủ đã từng yêu thầm mà cuối cùng lại thành đầu sỏ đem hắn đẩy xuống vực sâu -- Thẩm Quân Lăng.

Gọi xe đi đến một toà sòng bạc cỡ vừa ở khu đèn đỏ, nếu hắn không nhớ lầm, nơi này chính là nơi Thẩm Quân Lăng làm việc hiện tại.

Thẩm Quân Lăng sau khi học xong tiểu học, cha kế liền ngay lập tức buộc hắn đi làm công, vậy nên dù Cố Diệc Linh muốn giúp cũng không có cách nào được. Hơn nữa Thẩm Quân Lăng cũng không định đến trường rồi nhận hết kì thị từ mọi người xung quanh, hắn nghĩ rằng nếu cố một chút thì sẽ sớm thoát được khỏi cha kế cầm thú kia, rồi hắn có thể xứng đôi với Sở Nguyệt Hân.

Cố Diệc Linh hoàn toàn không để ý đến gương mặt kinh ngạc của người đi đường, mặc đồng phục ung dung đi vào sòng bạc.

Nói hắn là chữa trị sư ưu tú nhất cũng không phải nói suông, sau khi hắn làm nhiệm vụ ở vô số thế giới đã học qua vô số tài nghệ. Vẽ, tinh thông các loại nhạc cụ, thậm chí còn biết đổ thuật*, kinh doanh, bói toán,.... Huống chi hắn còn có 233 cùng tinh thần lực mạnh mẽ, khống chế tư tưởng cùng hành vi của một người chỉ là chuyện dễ dàng.

(*)Đổ thuật: kĩ thuật tung xúc xắc.

Sau khi đổi tiền thành chip*, hắn cũng không vội vã đi tìm Thẩm Quân Lăng mà chậm rãi lượn lờ xung quanh sòng bạc , đôi mắt híp lại, thần sắc lười biếng, phảng phất như chỉ đang tản bộ ở hoa viên. Ở một nơi luôn ầm ĩ hỗn loạn tràn ngập những người hung hãn đầy mùi tanh dơ bẩn của rượu như này, một thiếu niên gầy yếu ưu nhã rõ ràng không hợp tí nào.

(*)Chip: đơn vị tiền tệ trong sòng bạc, dùng để thay thế tiền.

"Này, tiểu tử." Một nam nhân mặt mũi dữ tợn ở bàn bên cạnh kêu cậu, "Đây là lần đầu tiên mi tới nơi này đi, có muốn đến đây chơi không?"

"Được a." Cố Diệc Linh sảng khoái đáp ứng, không nhanh không chậm đi đến bàn.

Những người khác thấy cậu đến đều chủ động nhường ra một vị trí, không có ý tốt nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ trên trán cậu đang viết bốn chữ 'tên ngốc lắm tiền' thật to.

"Muốn chơi cái gì?" Nam nhân hỏi cậu.

"Gì cũng được."

"Vậy đánh cược lớn nhỏ đi. Ta với ngươi không khác nhau, hoàn toàn xem ở vận khí." Nam nhân ném cho cậu một cái xúc xắc sáu mặt, chính mình cũng cầm một cái, đẩy chip giá trị một ngàn lên phía trước, "Đánh cược nhiều hay ít?"

Cố Diệc Linh tùy tiện ném chip giá một vạn lên bàn, mắt thậm chí còn không liếc một cái, giống như đó chỉ là một thứ không có chút giá trị nào. Sau đó phun ra hai chữ: "Cược đại."

Nhìn thấy số tiền lớn như vậy, một vòng người xung quanh mắt đều đỏ lên, bắt đầu nói to nói nhỏ, giống như một đám sói phấn khích khi thấy được con cừu non.

"Ôi mẹ ơi, dê béo dê béo a."

"Đại ca cố lên, thắng thằng nhóc này đến quần cũng không còn đi."

Nam nhân chà xát tay, trong lòng thầm cảm thán hôm nay vận khí thật tốt, đang muốn tìm một con cừu non tương đối có tiền, ai ngờ lại vớ được con dê béo càng có tiền hơn. Hắn nuốt nước miếng, nói: "Được, cược đại." Hắn nắm lấy cốc rồi lắc đều tay.

Cố Diệc Linh cũng bắt đầu lắc xúc xắc, nhưng động tác của cậu lại chẳng hề nghiêm túc, giống như chỉ là cử động cánh tay sau khi cầm đồ vật quá lâu đến nhức mỏi, tùy ý lắc tay vài cái mà thôi.

Sau vài lần đều đánh cược đại mà điểm số của Cố Diệc Linh đều là tiểu, trong nháy mắt đã thua gần mười vạn.

Nam nhân nhìn chồng chip đang dần cao lên của mình, gương mặt đầy đặn cười như muốn biến thành một đoá hoa, cơ hồ nhìn không thấy mắt nữa. Nhưng Cố Diệc Linh biểu tình lại phá lệ bình tĩnh, chỉ đôi khi ngẫu nhiên thở dài, tựa hồ uể oải vì vận khí của mình không tốt.

"Thế nào, tiểu tử? Mi còn muốn đánh cược nữa không?" Nam nhân hỏi.

Cố Diệc Linh làm bộ liều chết, đem hết số chip còn lại của mình ném lên bàn, hơi có chút giận dỗi nói: "Đánh cược, sao lại không đánh cược nữa chứ! Ngươi cũng đem hết số chip của mình ra! Ta không tin vận khí hôm nay của mình lại kém như vậy!"

Nam nhân nghe cậu nói muốn mình đem hết chip lên thì có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bên cậu đặt hẳn số chip có giá mười mấy vạn, sự tham lam của hắn rốt cuộc vẫn chiến thắng lí trí, đem hết chip đặt lên, đập vào bàn nói: "Được, ông đây sẽ bồi ngươi một ván cuối cùng này!" Chỉ là một tiểu tử vắt lỗ mũi chưa sạch, chẳng lẽ hắn còn không thắng được à?

Xung quanh bàn lại nhiều thêm một vòng người, rất nhiều người ở bàn khác cũng chạy hết qua bên này. Một bên ghen ghét với vận khí của nam nhân, một bên hò hét thổi huýt sáo, mắng cha chửi mẹ ầm ĩ cả lên.

"Tên khốn nhà ngươi hôm nay kiếm được, lúc trở về mà không mời khách chúng ta sẽ không buông tha ngươi!"

"Mẹ nó, sao ta không lại có vận khí tốt như vậy chứ!"

Nam nhân tươi cười lấy xúc xắc, hỏi: "Cược đại hay cược tiểu?"

Cố Diệc Linh chậm rì rì đáp: "Cược tiểu." Trong giọng nói mang theo một tia quỷ dị, giống như thợ săn đang chờ đợi con mồi ngu xuẩn mắc bẫy. Chỉ là con mồi quá mức hưng phấn nên không nghe ra được, còn tưởng cậu đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ra sức xóc cánh tay, nam nhân dùng hết toàn bộ sức lực muốn ném ra được điểm số nhỏ nhất.

Mà Cố Diệc Linh vẫn như cũ tùy ý lắc xúc xắc rồi đặt trên bàn, khoanh tay lẳng lặng nhìn nam nhân.

Nam nhân hít sâu một hơi, gắt gao nhìn cốc trước mặt, ngón tay run rẩy mở ra, biểu tình khẩn trương nháy mắt biến mất, cười lớn nói: "Ngại quá tiểu bằng hữu, bốn cái nhị, hai cái một, ta thắng." Nói xong liền duỗi tay đi lấy chip.

"Từ từ, tôi đã mở đâu." Cố Diệc Linh che lại chip, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua hắn.

Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó châm chọc nói:"Như thế nào? Ngươi cảm thấy điểm mình so với ta còn nhỏ hơn được nữa à?"

"Hừ, cũng không phải không thể." Cố Diệc Linh mở cốc rồi lộ ra nụ cười giảo hoạt, phảng phất lập loè ánh sáng trong đêm đen. Cậu nhìn xúc xắc, "Tôi thắng rồi a."

Một người đứng xem bỗng hét to:"Điệp la hán, sáu mặt đều một, điểm số nhỏ nhất!"

Nam nhân nghe vậy cả kinh ngã xuống mặt đất, đôi mắt trừng lớn, gương mặt đều là biểu tình không thể tin được.

Sao có thể, sao có thể là điệp la hán? Đây là kĩ năng đổ thuật cao cấp, tại sao lại xuất hiện ở một sòng bạc nhỏ như này?

Cậu ta định điệp la hán, vậy tại sao ngay từ đầu đã cố tình thua? Trừ phi... khuôn mặt nam nhân đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn nháy mắt đã hiểu, người này chính là cố ý làm bộ dáng không biết đánh cược để lừa hết tiền của hắn!

Cố Diệc Linh nhàn nhạt cười, không phản ứng với những âm thanh bàn tán xung quanh, thu hồi chip.

Cái gì mà đánh cược lớn nhỏ không xem thực lực chỉ xem vận khí, chỉ lừa được những tay mới chơi thôi. Tay điều chỉnh lực độ để xúc xắc va chạm nhau, tất cả đều tính toán chuẩn xác, chỉ cần có chút sai lầm thì kết quả cũng sẽ khác ngay. Có thể nói, đánh cược lớn nhỏ chỉ là khảo nghiệm kĩ năng đánh cược mà thôi.

End chap 3
----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net