Chương 1. Chân Bạch, ta muốn đánh chết mi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1. Chân Bạch, ta muốn đánh chết mi !
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

"Đã hai lần ! Thất bại hai lần ! Có phải cô cảm thấy bản thân sống đủ rồi không ?!!!" Một con mèo nhỏ nhắn, thân cao không tới ba thước* đang đứng trên ghế không ngừng vỗ bàn, ý đồ gia tăng khí thế phẫn nộ của bản thân, để cô gái ngồi đối diện đang nằm dài trên ghế, hai chân vắt chéo gác lên bàn, móc lỗ tai, có thể coi trọng lời nói của nó.

Thực tế là, cái thân hình bé tí của nó có thể bỏ túi luôn được rồi, thanh âm thì chẳng khác gì trẻ lên ba, Đinh Chúc chẳng hề bị ảnh hưởng bởi khí thế của nó. Cô thổi thổi móng tay chẳng có tí bụi nào của mình, lại lười biếng đổi tư thế, xua xua tay, vẻ bất cần :

"Được rồi, biết rồi, không phải vẫn còn một cơ hội sao ?"

Mèo nhỏ tức giận đến ngã ngửa, vẻ mặt dữ tợn, vươn móng vuốt béo mập chỉ vào mặt Đinh Chúc, hét đến khàn cả giọng :

"Cô cũng biết chỉ còn một cơ hội cơ à ? Có biết đây là cơ hội cuối cùng không ?! Cuối cùng ! Cuối cùng đấy !! Nếu thất bại thì cô..."

"Bị đánh chết ngắc chứ gì ? Đánh đến mức không còn khả năng xác chết vùng dậy, phải không ?" Đinh Chúc lười biếng đánh gãy mèo nhỏ nói chuyện giật gân, không thèm để ý đến chuyện 'sắp chết'.

"Cô còn biết nếu thất bại tiếp sẽ chết đến không thể chết lại lần nữa cơ à? Vậy cô có thể coi trọng nhiệm vụ một chút hay không ? Cô nhìn mấy cái nhiệm vụ cô đã làm xem, cô có thể động não được không ? Nhiệm vụ tôi tìm cho cô đều là nhiệm vụ đơn giản, kết quả thế nào, cô thất bại. Thất bại thì thôi đi, còn thất bại đến hai lần. Có phải cô muốn chết không ?" Mèo nhỏ không ngừng vỗ bàn ầm ầm, gào thét.

"Cho dù thất bại cũng là ta chết, mi có tổn thất gì đâu, còn có thể đổi ký chủ mới vừa ý mi, gào cái rắm a." Đối với bộ dạng tức đến hộc máu của nó, Đinh Chúc lại tỏ vẻ mình đứng ngoài cuộc, hoàn toàn chọc cho ai đó muốn bóp chết cô luôn cho rồi.

Quả nhiên, mèo nhỏ tức đến sắp ngất, thở không ra hơi, khuôn mặt nghẹn khuất đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói nổi một câu. Lúc Đinh Chúc cho rằng nó sắp nghẹn chết rồi thì đột nhiên, mèo nhỏ phi như bay về phía cô, bổ nhào lên người cô, bắt đầu đánh đập bất chấp hình tượng. Đinh Chúc trực tiếp bị xô ngã xuống đất, cuồng cuồng tránh né. Cô vừa lăn vừa vội vàng kéo con mèo chết tiệt kia tránh xa khỏi người cô. Ai ngờ mèo nhỏ tức đến phát điên, dùng cả tay lẫn chân* để đập cô, đến chết không ngừng.

Đinh Chúc móc ra một cái gương chỉ lớn bằng bàn tay, thấy bản thân trong gương đầu bù tóc rối, lại nhìn con mèo điên nhà mình đã hoá hình thành mèo lần nữa* *, ưu nhã ngồi liếm lông. Cô thật sự không muốn thừa nhận mình bị đánh bởi một con mèo, hơn nữa còn là một con mèo loli chỉ dài ba tấc, thật sự là quá mất mặt.

[*] [**] lúc đánh nhau bạn mèo hóa hình người, sau đó lại thu nhỏ thành mèo.

Đinh Chúc lầm bầm oán thán lung tung vì mái tóc rối bời, lại nghĩ đến nhiệm vụ, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào nguyên nhân thất bại của bản thân, chắc chắn là bởi vì lực chiến không đủ !

Ngay cả cái dạng chỉ dài ba tấc như con mèo nhà mình cũng đánh không lại, thì cho dù là nhiệm vụ đơn giản cũng sẽ thất bại.

Đối với sự giảo biện của Đinh Chúc, 'dạng mèo chỉ dài ba tấc' Chân Bạch hừ mũi lạnh nhạt :

"Hai nhiệm vụ trước đó được giao, một là nhiệm vụ tình yêu, mà cái nhiệm vụ còn lại cũng là tình yêu, cô chỉ cần phụ trách bán manh làm nũng với nam chủ là xong, ai cần cô động tay động chân, dùng đến súng. Cô thất bại không phải vì lực chiến, mà bởi vì không có đầu óc !"

Đinh Chúc khẽ động đậy môi, cuối cùng quay đi, tiến về phía vòng truyền tống, không thèm nói chuyện với Chân Bạch. Nói chuyện với một con mèo có gì hay, tốt xấu gì cô cũng là sinh vật cấp cao - loài người !

"Uy ! Nhiệm vụ lần này hoàn toàn là về lực chiến, rất đơn giản, nếu cô lại thất bại..." Chân Bạch buông móng vuốt, nhìn Đinh Chúc lấy khí thế như tráng sĩ chuẩn bị cắt cổ tay chạy về phía vòng truyền tống, không yên tâm dặn dò, nhưng đối phương rõ ràng lười nghe nó nói lời vô nghĩa. Nó còn chưa nói hết, thân ảnh của Đinh Chúc đã biết mất. Chân Bạch quả thực tức đến cào tường, móng vuốt vừa vung liền để lại mấy dấu vết trên bức tường bên cạnh.

Lúc tâm tình Đinh Chúc vẫn còn đang suy sụp vì thua trận trong cuộc chiến 'người-mèo', bất chợt, một trận choáng váng đánh úp tới. Đã trải qua hai nhiệm vụ, Đinh Chúc biết đây là phản ứng bài xích thân thể khi dung nhập cơ thể nhân vật, bình thường phản ứng này rất ngắn, khoảng mười giây sau, cơn choáng váng qua đi. Nhưng Đinh Chúc không ngờ, chờ cô lại là cảm giác đau nhức toàn thân.

Đinh Chúc tự nhận sức chịu đựng của bản thân không tồi, nhưng lúc này cô cũng phải hít hà một hơi. Vừa mở mắt liền thấy một người đàn ông, khuôn mặt văn nhã, đầu tóc chỉnh tề. Hắn mặc một chiếc sơ mi, ống tay áo được sắn tới khuỷu tay. Đôi mắt đen nhánh chính trực nhìn chằm chằm vào cô. Vừa thấy cô mở mắt, vẻ ôn nhu săn sóc lập tức hiện lên trên mặt hắn.

Người đàn ông vui mừng phát khóc, bắt lấy tay Đinh Chúc, vội vàng bày tỏ :

"Vi Vi, anh sai rồi, em tha thứ cho anh lần này, anh đảm bảo sẽ không có lần sau. Anh sai rồi. Anh sai rồi."

Hắn vừa nói vừa thấp giọng nghẹn ngào.

Lúc này, Đinh Chúc chỉ cảm thấy cánh tay bị hắn nắm đau đến thấu xương, cô khẽ rên một tiếng, cố gắng rút tay ra. Nào ngờ hắn càng nắm càng chặt, cô thật sự sắp thấy trước mắt tối sầm rồi, đau đến muốn ngất a.

"Thật xin lỗi ! Thật xin lỗi ! Là tại anh, anh không để ý đến tay em bị thương." Người đàn ông vừa thấy Đinh Chúc hé ra khuôn mặt đau đớn, lập tức nghĩ đến cánh tay cô đang bị hắn nắm chặt, vội vàng xin lỗi. Đinh Chúc thấy hắn định nói thêm gì đó, liền nhịn đau mở miệng đuổi người :

"Em muốn yên tĩnh một mình nghỉ ngơi, được chứ ?"

"Được được được, em mau nghỉ ngơi thật tốt, anh đi mua đồ ăn cho em." Hắn đứng dậy, buông lỏng cánh tay Đinh Chúc, quay đầu đi ra cửa.

Lúc Đinh Chúc cho rằng hắn muốn ra ngoài, tên đàn ông đó cư nhiên quay đầu lại, thâm tình nói : "Vi Vi, anh thật sự không cố ý, em ngạn vạn lần đừng trách anh. Anh thật sự rất rất yêu em."

Nói xong cũng mặc kệ Đinh Chúc, mở cửa ra ngoài.

Wtf ?

Đinh Chúc đầu đầy hắc tuyền, nếu không phải cánh tay cô bây giờ đau đến kêu cha gọi mẹ, cô thật sự muốn xoa xoa cánh tay, khẳng định da gà rơi đầy đất. Có nhầm không, cô vừa tới, còn chưa kịp tiêu hóa cốt truyện đã bị nhét cẩu lương* đầy mồm, có chịu để chó FA sống không ?

[*] cẩu lương = thức ăn chó = hint của mấy đứa có gấu 😠😠😠

Bất quá, sau khi Đinh Chúc tiếp thu cốt truyện, cô cảm thấy cuộc đời vốn đã lonely của cô càng thêm lạnh lẽo thấu xương.

Cô thề, cô hứa, cô đảm bảo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, cô nhất định sẽ đánh chết Chân Bạch. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải hoàn thành nhiệm vụ.

Hai nhiệm vụ trước, theo lời kể của Chân Bạch, là nó hao hết nhân mạch* tìm cho cô hai nhiệm vụ tình yêu đơn giản. Làm một bà mẹ mang thai độc thân đấu với nữ phụ pháo hôi có thân phận người công lược để tranh giành nam chủ. Đây mà là nhiệm vụ đơn giản à ? Rõ ràng là người si nói mộng !

[*] nhân mạch = các mối quan hệ xã giao

Mà nghe nói nhiệm vụ lần này chỉ cần lực chiến... Đinh Chúc nhìn nhìn cánh tay gãy bị bó thành góc độ quỷ dị, ngẩng đầu nhìn trần nhà, một lần nữa hạ quyết tâm, chờ cô trở về, nhất định sẽ đánh chết Chân Bạch.

Cô thề !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net