Chương 4. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị Diện 1
Chương 4. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (3)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Hôm nay bác sĩ chủ trị nghỉ làm, người tháo bột (thạch cao) là một bác sĩ trẻ tuổi mới được điều đến từ phòng khám bệnh. Là nam, lớn lên vô cùng đẹp trai ưa nhìn. Đinh Chúc vốn là người 'có lòng yêu cái đẹp', mỹ nam bày ra ngay trước mặt, cả người lập tức phấn chấn tràn đầy năng lượng, làm gì có bộ dạng có người gãy xương sắp sửa được tháo bột. Đoạn thời gian này, bởi vì Trần Tử Phàm, Đinh Chúc cảm thấy mắt thẩm mĩ của mình bị hạ thấp không ít, nhưng bây giờ có mỹ nam để ngắm, cô lại cảm thấy mắt thẩm mĩ được đề cao hơn rồi.

"Chụp lại xương lần cuối xem sao, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện rồi." Đinh Chúc vừa nghe, khẽ cảm thán, bác sĩ mới lớn lên chẳng những đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe.

Lúc cô định duỗi tay nhận lấy sổ khám bệnh từ tay bác sĩ, Trần Tử Phàm đã nhanh hơn một bước, nhận lấy.

"Tốt quá, cảm ơn bác sĩ." Khuôn mặt Trần Tử Phàm ôn hòa nở nụ cười lễ độ, nhận lấy sổ khám bệnh, thuận tay đỡ Đinh Chúc dậy, gương mặt ôn nhu hơi cúi xuống, nói : "Đi chụp X-quang trước, sau đó đi ăn cơm, được không ?"

Đinh Chúc nhìn hắn, khẽ cau mày. Bề ngoài, Trần Tử Phàm biểu hiện vô cùng bình thường, nhưng cánh tay đang đỡ cô đã bán đứng hắn. Lực cánh tay mạnh mẽ uy hiếp cô, không thể cự tuyệt.

Lúc này, Đinh Chúc chợt cảm thấy một cỗ hơi thở nguy hiểm rải rác trong không khí, dần dần lan tỏa. Cỗ hơi thở nguy hiểm đó vấn vít quanh người cô, như ẩn như hiện, từ khoa nội trú đến phóng chụp X-quang. Suốt cả quãng đường, cơ thể nguyên chủ theo bản năng run rẩy, Đinh Chúc chỉ có thể cố gắng khống chế. Cuối cùng cơ thể cũng trở lại trạng thái bình tĩnh.

Không lâu sau đó đã có kết quả chụp X-quang. Phần xương gãy phục hồi vô cùng tốt, Đinh Chúc nhìn báo cáo trên tay, vừa lòng.

Ngược lại, Trần Tử Phàm chẳng vui vẻ gì, tuy rằng khuôn mặt vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, nửa điểm khác lạ cũng không có, nhưng Đinh Chúc biết, nội tâm hắn đang giãy giụa, nói đơn giản chính là trong lòng đang phát tác. Cô nheo mắt, tuy rằng bây giờ ra tay có lẽ sẽ nguy hiểm, nhưng đây là một cơ hội hiếm có, không thể bỏ qua.

Trên đường trở về phòng bệnh, trong khi Trần Tử Phàm sắp tức đến hỏng luôn rồi, Đinh Chúc thì ngược lại, tâm tình đặc biệt tốt. Cô bước chậm dưới ánh dương rực rỡ, khuôn mặt không kìm được nở nụ cười, thậm chí miệng còn ngâm nga một bài hát. Trần Tử Phàm yên lặng đi phía sau Đinh Chúc, không nói một lời, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người dưới ánh mặt trời.

Phía xa, tiếng chuông đồng hồ vọng tới từ tòa nhà khám bệnh, đã ba giờ chiều.

Đinh Chúc đi phía thang máy, nơi này lúc nào cũng đông người, nếu không phải cô biết nằm viện phải đóng viện phí, cô còn tưởng đây là bệnh viễn miễn phí đấy.

Đột nhiên, Đinh Chúc quay đầu lại, nở nụ cười với Trần Tử Phàm:

"Xem ra còn phải đợi rất lâu, chúng ta đi thang bộ được không?"

Cô cười 'sáng lạn rực rỡ' như vậy, nhưng Trần Tử Phàm chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Khóe môi hắn run rẩy, khuôn mặt ôn hòa bắt đầu nứt ra. Nhưng Đinh Chúc cũng không cho hắn cơ hội kịp phản ứng, lập tức quay đầu đi về phía thang bộ.

Khoa chỉnh hình ở tầng bảy, nếu là nguyên chủ trước kia, phỏng chừng bò được một nửa đoạn đường liền thở không ra hơi, nhưng đối với Đinh Chúc mà nói, chuyện này không đáng được nhắc tới. Cô liếc mắt nhìn thoáng qua bóng dáng Trần Tử Phàm vẫn luôn đi theo sau, nụ cười trên môi ngày càng rực rỡ.

Tầng một.

Tầng hai.

Tầng ba.

Tầng bốn.

Tầng năm.

Thời điểm hai người đặt những bước chân đầu tiên lên cầu thang từ tầng 5 lên tầng 6, Đinh Chúc bắt đầu đi chậm hơn, rồi dừng lại, quay người nhìn Trần Tử Phàm, nụ cười trên mặt mang theo sự hưng phấn khó có thể che giấu :

"Tay của em lành rồi, anh không vui sao ? Vì sao nãy giờ anh cứ im lặng mãi thế ?"

Kỳ thật diễn xuất của Đinh Chúc rất kém, kém đến mức sau khi làm bộ thiên chân thuần lương* hỏi xong, đến chính cô cũng chịu không nổi mà tự mình xấu hổ. Nhưng Trần Tử Phàm lúc này đang bị lửa giận thiêu đốt, làm gì có thời gian suy nghĩ xem cô có điểm gì đáng ngờ, hắn căn bản không nhận ra cô đang diễn.

[*] thiên chân thuần lương = thật thà lương thiện

Trần Tử Phàm ngừng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt âm u đen đặc nhìn chằm chằm khuôn mặt vui sướng rực rỡ của người trước mặt. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy sợi dây thần kinh nào đó trong não đứt phựt.

Hít một hơi thật sâu, Trần Tử Phàm hỏi, thanh âm đè nén phẫn  nộ đến run rẩy :

"Em rất vui ?"

"Đương nhiên, anh không vui sao? Tay em đã... lành rồi." Đinh Chúc co rúm người, thấp giọng trả lời, dáng vẻ vừa khiếp sợ vừa cẩn thận.

Biểu hiện sợ hãi của cô lập tức khơi dậy cơn thịnh nộ của Trần Tử Phàm, hắn kéo Đinh Chúc về phía mình, cắn răng nghiến lợi hỏi :

"Vui ? Cô vui vì tay của cô ? Hay là vì cái tên bác sĩ kia ?"

"Đương, đương nhiên là bởi vì, bởi vì tay..." Đinh Chúc nhìn Trần Tử Phàm, giờ phút này, khuôn mắt trắng trẻo hào hoa phong nhã của hắn đã đen kịt như than. Hai mắt trừng lớn, từ trong đôi mắt hắn, cô thậm chí có nhìn thấy từng sợi tơ máu. Cổ hắn nổi đầy gân xanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy mạch máu dưới da đang nhảy lên, thình thịch !

Đinh Chúc không khống chế được, khẽ run rẩy.

Đây là phản ứng sợ hãi theo bản năng vẫn còn lưu lại của nguyên chủ. Kỳ thực, trong lòng Đinh Chúc lúc này đang nổ đầy pháo hoa, cô đang kích động đến phát điên lên được, thanh âm phát ra cũng mang theo chút run rẩy. Đinh Chúc không rõ, rốt cuộc là bởi vì thật sự sợ hãi hay bởi vì hưng phấn quá mức mà cô lại có thể diễn tốt đến như thế.

Nhưng mặc kệ là vì lí do gì, lúc này, Trần Tử Phàm đã hoàn toàn bị dáng vẻ lắp bắp của cô chọc giận, âm thanh đè nén lập tức bùng nổ :

"Lắp bắp cái gì ? Chột dạ ? Cô vốn không phải bởi vì lành tay mới vui vẻ ! Cô vui vẻ bởi vì gặp được tên bác sĩ kia, phải không ?"

"Em... không có !" Kỳ thật Đinh Chúc không hề biết Thạch Vi và Trần Tử Phàm cãi cọ, lúc sợ hãi sẽ có biểu hiện gì. Nhưng nói gì thì nói, không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, cô nghĩ đi nghĩ lại, xét thấy ít nhất kĩ thuật diễn xuất qua loa đáng xấu hổ của cô hẳn là vẫn có thể qua mắt được tên đàn ông đang trong lúc phẫn nộ, IQ = 0.

"Không có ??? Nhưng tôi thấy cô có !!!" Trần Tử Phàm nắm chặt tay Đinh Chúc, gắt gao kéo cô về phía hắn, một bàn tay khác lập tức bóp chặt lấy cằm cô : "Thạch Vi a Thạch Vi ! Cô quả nhiên là một kẻ háo sắc ! Tôi đối xử với cô chưa đủ tốt sao ? Con mẹ nhà cô, vừa thấy đàn ông liền chịu không nổi phải không ?"

Trần Tử Phàm càng nói càng kích động, bất chấp Đinh Chúc đang giãy dụa, bóp chặt gò má hai bên mặt cô, dí cả người cô vào tường, cánh tay đã giơ lên, chuẩn bị giáng cho Đinh Chúc một đòn.

"Xem ra cô rất muốn ăn đòn. Mới mấy ngày không đánh liền bắt đầu phát lãng* ! Đồ không biết xấu hổ ! Sắc nữ** !" Trần Tử Phàm càng nói càng to, khuôn mặt phẫn nộ xung huyết đỏ bừng.

[*] phát lãng ~ thiếu hơi trai

[**] nguyên gốc là biao tử, ý nói là kẻ đói khát :3 giống như đĩ vậy, nhưng mình không dùng từ này mà dùng 'sắc nữ', vì thấy hơi thô thiển, hơn nữa Trần Tử Phàm luôn mang bộ dạng hào hoa phong nhã, dùng 'con đĩ' không hợp.

Đinh Chúc không hề phản kháng, cô thậm chí còn chẳng thèm trốn. Nếu lúc này Trần Tử Phàm động não một chút, hắn sẽ phát hiện ra ánh mắt của cô gái đối diện sáng rực, lóe lên một tia hưng phấn.

Đáng tiếc, hắn không hề để ý đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net