Chương 6. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị Diện 1
Chương 6. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (5)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Sắp tới có hai chuyện xảy ra.

Một, Trần Tử Phàm chuẩn bị thăng chức.
Hai, Đinh Chúc chuẩn bị xuất viện.

Đối với Đinh Chúc, đây chẳng phải chuyện gì tốt. Đặc biệt là chuyện thứ hai, hoàn toàn là chuyện xấu, rất xấu, vô cùng xấu!

Cô ở bệnh viện còn chưa kịp bôi nhọ thanh danh của Trần Tử Phàm, chờ đến lúc xuất viện về nhà, chỉ còn hai người bọn họ, vậy cô phải bôi nhọ hắn kiểu gì a? Nghĩ đến đây, Đinh Chúc càng không muốn xuất viện.

Trong phòng bệnh, Trần Tử Phàm vừa thu dọn đồ đạc giúp Đinh Chúc vừa nói chuyện với dì Vương cùng phòng, vui vẻ náo nhiệt đến mức khiến người khác cảm thấy hắn dường như đã tám đời rồi mới được gặp mẹ ruột.

Hai tay Đinh Chúc chống lên bồn rửa mặt, khẽ cắn môi. Cô cảm thấy não mình như biến thành hồ nhão. Vì sao lại tiến vào nhiệm vụ này a ! Cô thật sự không am hiểu chơi tâm cơ với người khác, làm sao bây giờ ? Nếu như không thể ly hôn được thì phải làm sao ? Nếu như nhiệm vụ thất bại thì tính thế nào ? Chẳng lẽ thật sự ngồi chờ chết ?! Không được, cô nói chờ chết chỉ là để chọc tức con mèo béo nhà cô thôi, cô chưa muốn chết a, thật sự không muốn. Hơn nữa, cô còn chưa ra khỏi tân thủ thôn mà đã chết trong nhiệm vụ khởi đầu, quá không phù hợp với mục tiêu của cô !

Không được !!

Đinh Chúc hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt 'ta chính là túi trút giận' trong gương, dùng sức nhéo cánh tay thật mạnh, hăng hái tự nhủ :

"Quản hắn có phải bánh trôi nhân mè đen hay không, một khi đã rơi vào tay bà đây. Bà đây nhất định biến hắn thành bánh mì nhân mè đen size lớn !"

Tuy rằng tự nói với bản thân như thế, nhưng Đinh Chúc vẫn không đủ tự tin.

"Vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian! Vùng lên hỡi ai cực khổ bần hàn!...*" Đột nhiên, chuông điện thoại trên bồn rửa mặt vang lên, dọa Đinh Chúc sợ hết hồn. Phải biết rằng, từ lúc tiến vào nhiệm vụ, số lần di động của cô đổ chuông chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cầm di động lên, Đinh Chúc vừa mở màn hình vừa lầm bầm, "Nguyên chủ bi tráng đến mức nào a ? Ngay cả chuông điện thoại cũng là Quốc tế ca..."

[*] trích lời tiếng việt của Quốc tế ca - bài ca tranh đấu nổi tiếng nhất của những người công nhân theo xã hội chủ nghĩa và là một trong những bài hát được nhiều người biết đến nhất trên thế giới. (Wikipedia)

《Hôm nay là sinh nhật chồng, phải tặng hắn một món quà sinh nhật bất ngờ ! Nhất định không thể quên !》

Màn hình điện thoại hiển thị khung Note, mà trên khung Note được lưu chỉ có duy nhất một dòng nhắc nhở này.

Đinh Chúc không rõ Thạch Vi đã ghi chú dòng chữ này từ bao giờ.
Một năm trước, hai năm trước, hay rất lâu trước đó. Không khó để nhìn ra, giữa những hàng chữ là tình yêu xuất phát từ trong tim nguyên chủ, lúc đó cô ấy đã thật sự yêu Trần Tử Phàm, chỉ có thật lòng yêu một người mới có thể lưu lại dòng ghi chú ngọt ngào đến tận chân răng này để nhắc nhở bản thân.

Trần cặn bã a Trần cặn bã, anh có biết anh rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì không ? Khó có lúc nội tâm Đinh Chúc dâng trào một tia bi thường mềm mại.

Chờ đã !

Ngay lúc Đinh Chúc đang cảm thán sự nhu tình khắc cốt ghi tâm cỉa nguyên chủ, bộ não chậm tiêu của cô chợt lóe lên một ý nghĩ, dường như cô đã bắt được gì đó. Rốt cuộc là gì ?

Đầu óc cô lại sao nữa vậy ? Chẳng lẽ lâu không dùng nên quá hạn ? Đinh Chúc suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra ý niệm chợt lóe lên lúc nãy. Cô uể oải tát nước lên mặt, hy vọng nước lạnh có thể kích thích ý nghĩ đó phát triển. Mặc dù cô còn chưa rõ đó là ý nghĩ gì, nhưng theo bản năng, Đinh Chúc chắc chắn đó là một điều quan trọng.

"Vi Vi, em chuẩn bị xong chưa ? Anh đã thu dọn xong đồ đạc rồi. Hôm nay công ty anh có chút việc, em có thể nhanh lên không ?" Trần Tử Phàm tiến đến gần phòng vệ sinh, nhẹ nhàng có lễ gõ cửa.

"Được, xong ngay đây..." Đinh Chúc ngẩng đầu, uể oải đáp. Lúc xoay người, bộ não sắp hỏng chợt lóe lên linh quang, lần này Đinh Chúc đã chuẩn xác bắt giữ được trọng điểm.

Chờ đã.

Hôm nay là sinh nhật Trần Tử Phàm, hơn nữa hắn còn sắp thăng chức. Thăng chức vào đúng sinh nhật, chẳng lẽ không nên làm chút gì đó sao ?

Trong nháy mắt, nội tâm Đinh Chúc mừng như điên, không chút ngượng ngùng cầm điện thoại lên nhìn bản ghi chú của Thạch Vi *muahaha* cười điên cuồng.

Thạch Vi a Thạch Vi, may mắn có cô a, đây đúng là chuyện tốt !

-------

Hôm nay tâm tình Trần Tử Phàm phi thường tốt, mặc dù mấy ngày trước ở bệnh viện xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ khiến hắn hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó chuyện tốt lại nối đuôi nhau mà đến.

Thăng chức, tăng lương, được thêm nhiều người công nhận, còn có --- Thạch Vi xuất viện.

Bây giờ cô đã không còn việc làm, về sau cũng không cần ra ngoài, chỉ có thể ngốc ở nhà làm một con búp bê ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu. Một con búp bê Tây Dương* chỉ thuộc về hắn.

[*] Búp bê Tây Dương là cụm từ để chỉ dòng búp bê có nguồn gốc từ các nước phương Tây như Barbie Doll, Disney Doll. Bên trên là hình ảnh Disney Doll với bộ váy handmade của các tín đồ búp bê.

[Nguồn : Pinterest & English Wikipedia]

Chỉ cần cô nghe lời, hắn sẽ đối xử tốt với cô. Hy vọng cô có thể hiểu nỗi khổ tâm của hắn, không phụ sự kỳ vọng của hắn.

Đinh Chúc cảm thấy ánh mắt Trần Tử Phàm dừng trên người cô, mang theo một loại vui sướng quỷ dị làm cô không nhịn được nổi da gà. Không được, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, nếu không lại phải ở cùng với tên đàn ông cặn bã ẩn ẩn ngu ngốc này thêm nữa, chỉ sợ trái tim cô sẽ sớm ngày suy kiệt.

Hôm nay Trần Tử Phàm thật sự có việc, sau khi đưa Đinh Chúc về nhà liền chuẩn bị đến công ty. Hắn đứng ở cửa nhìn Đinh Chúc mỉm cười :

"Vi Vi, buổi tối anh về nhà sẽ thấy em, đúng không ?"

"Đương nhiên, em sẽ luôn ở nhà chờ anh." Nói lời trái lương tâm nhiều, kỳ thực cũng không có cảm giác gì, thậm chí còn có thể khiến bản thân cảm nhận được một trái tim chân thật khác.

Đôi mắt đen nhánh u tối của Trần Tử Phàm nhìn thật sâu và Đinh Chúc một lúc, nụ cười trên mặt hắn càng thêm ôn hòa. Hắn nâng tay, dán lên gò má Đinh Chúc. Cô lập tức theo bản năng co rúm lại, nhưng Trần Tử Phàm đã nhanh tay ôm lấy hai bên má cô, lực đạo mạnh mẽ, gần như sắp nâng cả người Đinh Chúc lên.

Hai tay đang duỗi hung hăng nắm chặt, Đinh Chúc không ngừng kiềm chế bạo nộ trong lòng, phí hết sức chín trâu hai hổ mới nhịn xuống xúc động đấm tên tra nam trước mặt. Bây giờ không phải lúc, không thể để củi kiếm ba năm thiêu một giờ.

"Thật tốt, Vi Vi, em biết không ? Anh thích em nghe lời, ghét nhất chuyện em gạt anh. Em sẽ không gạt anh, phải không ?" Mặt Trần Tử Phàm kề sát lên mặt Đinh Chúc, khiến cô dễ dàng nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt hắn đang chảy xuôi, thấm lên người cô. Đôi mắt hắn đen đặc, không chút ánh sáng, tựa như đáy biển sâu yên ắng trong đêm khuya, không có sinh cơ (sự sống), cũng không có độ ấm, một khi rơi vào chính là vạn kiếp bất phục.

"Em, em sẽ không." Mặc dù Đinh Chúc cảm thấy thật xấu hổ, nhưng cô không thể không thừa nhận, một khắc vừa rồi, khi đối mặt với tên cặn bã Trần Tử Phàm, cô thực sự luốn cuống. Mẹ nó, ánh mắt hắn thật sự quá đáng sợ.

"Anh tin em thêm một lần cuối cùng. Vi Vi, em nên biết, anh thực sự yêu em, nhưng sẽ không dung túng em." Trần Tử Phàm nheo mắt, cười đến rực rỡ chói sáng, dáng vẻ vô tâm vô phế. Hắn buông Đinh Chúc ra, nhẹ nhàng thay cô vén tóc ra sau tai, ôn nhu như người đàn ông tốt nhất trên thế giới :

"Vi Vi, anh đi đây."

Lải nhải time: còn mấy chương nữa là kết thúc vị diện 1 rồi, I'm trying... sẽ cố gắng edit nhanh rồi đăng dồn một lúc cho các nàng đỡ cụt hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net