Chương 8. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Clink play video 🔝🔝🔝 to feel !

Vị Diện 1
Chương 8. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (7)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

"Vi Vi, lúc anh đưa em về nhà, em đã hứa với anh điều gì ?" Trần Tử Phàm đứng trước mặt Đinh Chúc, đôi mắt hẹp dài híp lại, che dấu toàn bộ hàn quang thô bạo trong mắt hắn. Thanh âm của hắn trầm thấp ôn hòa, lắng tai nghe kĩ có thể thấy giọng hắn đặc biệt êm tai. Nhưng hơi thở hắn đang từ từ tiến đến gần hơn, cả người Đinh Chúc bắt đầu căng thẳng.

"Em, em..." Thân thể Đinh Chúc cứng đờ, cô vốn không hề muốn thế, nhưng bản năng lưu lại của nguyên chủ thực sự có ảnh hưởng rất lớn, ngay cả cô cũng bị trói buộc chặt chẽ.

Trong khi thân thể đang không ngừng run rẩy sợ hãi, linh hồn Đinh Chúc lại muốn tránh né phản ứng bản năng này, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rơi vào trạng thái ngủ đông.

"Em nói gì ?" Thanh âm của Trần Tử Phàm càng thêm ôn nhu, nhưng hắn càng như vậy, người khác lại càng cảm thấy áp bách, hít thở không thông.

"Em nói, em sẽ ở nhà đợi anh." Giọng nói của Đinh Chúc bắt đầu nghẹn ngào, không thể không thừa nhận, Trần Tử Phàm lúc này tản mát ra một loại khí thế mạnh mẽ, ngay cả Đinh Chúc cũng không có cách nào kháng cự. Loại khí thế này không phải người nào cũng có thể có được, Đinh Chúc hốt hoảng nhớ lại, đây có lẽ chính là thứ mà Chân Bạch từng nhắc đến với cô - khí thế nhân vật chính.

Không sai, cho dù Trần Tử Phàm có là cặn bã nam đi chăng nữa thì ở trong cốt truyện này hắn vẫn là  nam chính. Cũng giống như Thạch Vi, trên người hắn tồn tại một loại khí thế cường đại, là thứ trời sinh được cốt truyện ban cho nam nữ chính, nói cách khác, nam nữ chính là thiên tuyển chi tử*.

[*] Thiên tuyển chi tử : đứa con của trời, được trời lựa chọn, sinh ra đã có đại vận và khí thế cường đại, được trời ưu ái, tóm lại là cũng giống với 'hào quang nhân vật chính'.

"Rất tốt." Trần Tử Phàm thở ra một hơi, lùi về phía sau một bước, ngữ khí cũng mềm mỏng hơn.

Khi hắn lùi xa khỏi Đinh Chúc, cỗ khí thế vốn luôn vờn quanh người cô cũng theo đó mà phiêu tán đi không ít. Đinh Chúc theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô còn chưa kịp thả lỏng thêm một giây một phút nào thì đã nghe âm thanh tiếng gió gào thét bên tai.

Một lực đạo mạnh mẽ đánh thẳng về phía huyệt Thái Dương của Đinh Chúc, nhanh đến mức cô còn không kịp trốn, vừa ngẩng đầu nhìn thì trước mắt đã tối sầm xuống. Cô căn bản không thể khống chế được thân mình, chỉ cảm thấy thân thể như bị ai đó ném mạnh đi, sống lưng đập mạnh với bề mặt cứng rắn (nào đó), đau đến thấu tận tâm can.

"A !"

Lần đầu tiên trong đời Đinh Chúc phát hiện ra đau đớn thật sự là như thế nào. Cô thậm chí không thể có đủ khí lực để phát ra hét lên, chỉ có thể nghẹn ra một âm tiết ngắn ngủi, tựa như trong miệng đang ngậm một cây đậu, không thể nhả ra cũng không thể lên tiếng.

Rầm !

Không biết ấm trà từ đâu rơi xuống, trực tiếp đập mạnh vào người Đinh Chúc. Nước tràn ra, ướt đẫm cánh tay cô, mặc dù không phải nước sôi, nhưng nhiệt độ cũng không hề thấp, ngay lập tức khiến cô cảm thấy đau như bị đao cắt.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, chính xác mà nói, thời khắc Trần Tử Phàm động thủ, thế cục đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của Đinh Chúc nữa.

"Xú sắc nữ ! Tiện nhân ! Cô dám không ở nhà ? Cô dám coi thường lời nói của tôi ! Cô ra ngoài làm cái gì ? Cô thông đồng với thằng nào ở bên ngoài ? Trang điểm đẹp như vậy để làm gì, có phải cô đã lên giường với thằng nào rồi không ? Lần trước tôi không nên đánh gãy tay cô, đáng lẽ tôi phải đánh gãy cả chân của cô, xem cô đi kiểu gì ?!!"

Trần Tử Phàm tiện tay quơ lấy một cái ghế, ra sức nện lên người Đinh Chúc. Giờ phút này cô thật sự không rảnh lo đến chuyện khác, chỉ có thể cật lực bảo vệ đầu. Cô ngẫm nghĩ, có lẽ cô sẽ là người làm nhiệm vụ đầu tiên chết trong cốt truyện...

"Bang !" Bức bình phong trong phòng đột nhiên đổ xuống, thẳng hướng về phía lưng Trần Tử Phàm. Hắn lập tức xoay người lưu loát né tránh, thậm chí còn không quên túm tóc Đinh Chúc, hung hăng kéo lê cô theo hắn.

Trần Tử Phàm giơ ghế trong tay , tính toán tiếp tục đánh đập Đinh Chúc, nào ngờ dư quang trong mắt hắn chợt thấy gì đó. Ngay lập tức, hắn như kẻ đã nhìn vào mắt Yêu Nữ Đầu Rắn Medusa, hóa đá tại chỗ.

Đồng thời, một đám gần mười ba mười bốn người vốn núp sau bình phong cũng hóa đá tại chỗ.

Họ là cấp trên, đồng nghiệp, bạn bẽ, bạn học cũ,... của Trần Tử Phàm. Tất cả đều trọn mắt há hốc mồm nhìn biểu tình dữ tợn và động tác độc ác như ma quỷ chưa kịp thu hồi của Trần Tử Phàm.

Trong nháy mắt, Trần Tử Phàm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tại sao những người này lại ở đây ? Đầu óc hắn trống rỗng, không thể phản ứng lại bất kì chuyện gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đám người trước mặt. Mà mọi người cũng đang nhìn hắn, trên tay một vài người còn cầm di dộng.

Bọn họ đang quay video !

Không ! Không thể để video này phát tán ra ngoài !

Trong đầu Trần Tử Phàm chỉ còn sót lại ý nghĩ này, mà lúc này hắn cũng chỉ có thể nghe theo bộ não làm việc. Sắc mặt hắn xanh mét, trong tay vẫn cầm theo chiếc ghế, đi về phía mọi người, hai hàm răng cắn chặt vào nhau :

"Chụp cái gì mà chụp ! Lập tức xóa video đi !"

Dường như đến tận lúc này, mọi người mới phục hồi tinh thần, chuyện gì vừa xảy ra thế này. Một nữ đồng nghiệp đứng phía trước lập tức la toáng lên như vừa gặp quỷ, nhanh chóng trốn ra phía sau lãnh đạo, "Trần Tử Phàm, anh đừng đến đây ! Tôi muốn báo cảnh sát !".

Âm thanh hét chói tai lập tức khiến Trần Tử Phàm tỉnh táo thoát ra khỏi ác mộng. Hắn dừng bước, nhìn mọi người đứng trước mặt, đầu óc bắt đầu kêu ong ong, cuối cùng hắn cũng ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Khuôn mặt xanh lét lập tức trắng bệch. Hắn vội vàng vứt chiếc ghế trong tay, bình ổn cảm xúc, giải thích :

"Không không không, mọi người hiểu lầm rồi. Không phải như mọi người thấy, không phải..."

"Trần Tử Phàm, cậu lại dám đánh vợ mình !?" Đại Boss của Trần Tử Phàm hiển nhiên cũng bị dọa, ông ta không chỉ một tay gây dựng nên sự nghiệp thành công, mà còn là người vô cùng tôn trọng phái nữ. Ông ta không thể tin được xã hội thời nay còn có người dám đánh đập bạo ngược vợ mình. Ông ta càng không thể tin được người như vậy lại là lãnh đạo trong công ty ông, hơn nữa ông còn coi người này là trợ thủ đắc lực. Đại Boss hoàn toàn kinh ngạc trước một màn vừa rồi, chỉ có thể mở to hai mắt, không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi.

"Hiểu lầm ?!" Một bạn học vũ của Trần Tử Phàm Và Thạch Vi lên tiếng, âm thanh run rẩy, "Cậu nói Thạch Vi không nghe lời, cô ấy lại nói giữa hai người chỉ có chút chuyện nhỏ. Cô ấy chưa bao giờ kể cho chúng tôi về chuyện này, nguyên lai 'chuyện nhỏ' mà cô ấy nói lại là vấn đề này... Trần Tử Phàm, cậu quá đáng sợ !".

"Không phải !"

"Thạch Vi gọi điện thoại nói với chúng tôi, hôm nay là sinh nhật cậu, cũng là ngày cậu được thăng chức. Cô ấy muốn mọi người đến tham gia náo nhiệt, tạo bất ngờ cho cậu. Quả nhiên là bất ngờ, không, là kinh hách (ngạc nhiên + hoảng sợ) !" Hai người bạn của Trần Tử Phàm cùng chậm rãi lắc đầu, họ cảm thấy dường như bản thân không hề quen biết người đàn ông trước mắt.

"Còn mắng hắn làm cái gì !! Mau báo cảnh sát ! Mau gọi xe cứu thương !" Một bạn học nữ nhanh chóng hồi phục lí trí, đưa ra phán đoán chính xác.

Xấu hổ.

Gượng gạo.

Cuối cùng tất cả mọi người đều im bặt. Nhưng một màn vừa rồi đã in sâu vào trong mắt, trong tâm trí họ, và cả điện thoại của họ.

Lải nhải time: Edit vội, có thể có nhiều sạn, cmt nếu thấy để mình sửa lại nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net